The act of love . . . is a confession. Selfishness screams aloud, vanity shows off, or else true generosity reveals itself.

Albert Camus

 
 
 
 
 
Thể loại: Kiếm Hiệp
Upload bìa: Minh Khoa
Số chương: 542
Phí download: 20 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3136 / 21
Cập nhật: 2015-11-16 12:41:39 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 367: Thần Chiến (hạ) (2)
ối với Thái Cực Quyền, vô luận là một phái nào, một nhà nào, Vương Siêu không cần nhìn động tác tay, chỉ cần quan sát ánh mắt, hô hấp chợt động, nội tạng xương cốt chợt vang của đối phương là căn bản có thể xác định họ muốn tung ra chiêu thức gì.
Nhưng rất hiển nhiên, quyền pháp của đấu lạp nhân sử dụng tuy rằng gần giống Thái Cực Quyền, nhưng rất hiển nhiên không phải mà đó là Thông Bối Triền Quyền trong Đạo giáo quyền, đây là một loại quyền pháp đạo giáo cổ xưa, kiểu dáng đa dạng, liên kết mẹ con,vận dụng tạo nên uy lực khó lường.
Bàn tay đấu lạp nhân quấn quanh tay Vương Siêu đột nhiên kéo một cái, thân thể lay động, gót chân xoay tròn, tay cũng xoay tròn, giống như là xe sợi kéo tơ, theo triền thế của đấu lạp nhân quẫy ra phía ngoài.
Vương Siêu trong lúc đó dùng tới chiêu "Đại Trừu Ti" trong Bát quái tam thức của bản thân.
Một giây đồng hồ, hai người nhấc tay lên, ngươi triền (quấn) ta trừu (rút), ra dấu ít nhất mười trọng kình cũng không thể khiến cho đối phương mất đi trọng tâm.
Xem công phu của Vương Siêu cùng đấu lạp nhân, và người khác động thủ, chỉ cần treo nhẹ một cái, đối phương liền mất đi trọng tâm ngã bay ra, thế nhưng bây giờ lại là kẻ này cũng chẳng làm gì được người kia.
Sau khi ra một chiêu trừu ti (kéo tơ), Vương Siêu liền hiểu ra, kẻ trước mắt này, vô luận là đả pháp, hau là lực lượng đều không thua kém mình, chỉ trong hai ba chiêu thức, tuyệt đối sẽ không thể nào giải quyết xong đối phương.
Một kẻ quyền pháp đã luyện đến trình độ "Hàng Bạch Hổ" lông tóc rụng hết, không thể phát triển nữa, đích thực là lợi hại.
Tuy rằng bản thân tự hiểu trong thời gian ngắn sẽ không có cách nào phân được thắng bại, thế nhưng Vương Siêu cũng không vội vàng, trái lại trong lòng sinh ra một loại cảm khái tràn đầy.
"Đánh chết kẻ này, cả đời luyện quyền, cũng không tiếc nuối."
Tựa hồ cũng hiểu được rằng bản thân giao thủ cùng Vương Siêu trong thời gian ngắn không thể phân thắng bại, sau khi hai tay đấu lạp nhân vừa kéo vừa triền (quấn), phía sau thân thể rộng mở, lùi vào trong màn mưa to.
Động tác này của y, ý tứ rút lui ẩn chứa phi thường mãnh liệt!
Dĩ nhiên Vương Siêu sẽ không để cho y được rời khỏi.
Lúc này, Vương Siêu đã biết, gã đội đấu lạp này chắc đến tám chín phần mười nhất định là thủ lĩnh của tổ chức GOD, cũng chỉ có người như vậy, mới xứng đáng được làm thủ lĩnh của tổ chức đó.
Đối với một kẻ như thế, thật sự là quá nguy hiểm.
Hôm nay Vương Siêu vô luận là như thế nào, cũng phải phân rõ thắng bại, rồi giết hắn.
Cho nên sau lúc đấu lạp nhân rút lui vào trong màn mưa to tầm tã, thân thể hắn chợt lóe, cũng đuổi theo tiến vào.
Tốc độ hai người đều rất nhanh, đấu lạp nhân vừa lùi vào trong mưa, bước chân liền chạy, thân hình liên tục, sau một giây cũng đã xuyên qua đình viện, ra tới bãi đậu xe ngoài cửa lớn, một giây tiếp theo đã ra được đại lộ của thành phố Paris.
Tốc độ như thế, quả thật là kinh thế hãi tục, nhưng Vương Siêu so với y cũng không chậm, thân thể hắn như con mèo, ngón tay, ngón chân đồng thời lay động, giống như một con nhện to, gắt gao nhìn thẳng vào con mồi, bất kể đấu lạp nhân có né tránh nhảy nhót thế nào, Vương Siêu đều thủy chung theo sảt phía sau y chỉ cách nhau cự ly một xích.
Hai người xuyên qua màn mưa to tầm tã, hạt mưa bị va chạm với thân thể, cư nhiên vẽ ra một đường thật là dài, đó là bởi vì hai người lướt quá nhanh, hạt mưa phía dưới bị đánh bạt, phía bên trên hạt mưa lại không kịp rớt xuống, do vậy tạo nên tình huống như thế.
Lúc này, mọi người trong kiếm đạo quán mới phục hồi tinh thần, thế nhưng trước mặt trừ một đống hỗn độn, thì đã chẳng còn gì.
Bời vì cuộc giao thủ giữa Vương Siêu và đấu lạp nhân, thật sự là quá nhanh, khoảnh khắc lúc ấy gió rít kích động, thanh âm như sấm, mấy gã "song hoa hồng côn" còn chưa xông lên, hai người ấy đều đã mất dạng.
Mưa càng rơi càng nặng hạt, trên đường phố Paris, lúc này đã trở thành một thế giới nước, khắp nơi đều toàn nước và nước, trong vòng ba xích (3 xích=1mét-DG), cơ hồ nhìn không thấy bất cứ vật thể nào, hơn nữa gió rít như mũi tên, không nói người đi đường, ngay cả xe cộ cũng đều chẳng có mấy.
Vương Siêu gắt gao bám theo phía sau đấu lạp nhân, lúc ấy khoảng cách từ lúc đuổi theo đã được hơn mười cây số.
Đột nhiên, tại một giao lộ, đấu lạp nhân chợt dừng lại, mạnh mẽ hướng phía bên ẩn trốn.
Vương Siêu di chuyển tức thời! Cánh tay ngang ra rung động, bắn hai phát, vố số bọt nước mưa bị nắm đấm bắn đi, tròn tròn trong suốt, tựa như mưa đá, trong nháy mắt bắn vào hạt mưa, Vương Siêu đột nhiên phát ra một pháo thủ, oanh tạc về phía sau lưng đấu lạp nhân!
Những hạt mưa theo cú đấm đánh ra, phát ra một loại âm thanh kỳ quái bén nhọn, từng chùm giống như mưa đá, nhắm hướng sau gáy đấu lạp nhân!
Lần pháo thủ này Vương Siêu đã kết hợp cả công phu "Thủy Trích Thạch Xuyên"
Những hạt mưa được hắn bắn ra nếu như đánh trúng gáy đấu lạp nhân, mặc dù cái đầu đối phương cứng rắn, nhưng thần kinh da đầu não bộ lại là mẫn cảm nhất, ăn một đòn nước mưa như vậy, nhất định ắt sinh ra khó chịu, do đó sẽ để lộ sơ hở, mà bậc cao thủ như Vương Siêu ở trước mặt là đã đủ toi mạng.
Đấu lạp nhân tựa hồ cũng cảm giác được sự lợi hại trong đó, cánh tay hướng ra sau lưng bọc lại, tay áo huy vung vẩy, đẩy ra toàn bộ nước mưa, đồng thời thân thể lật ra ngoài, chính tới đây, tung ra một quyền cứng rắn, lại đỡ được cú pháo thủ của Vương Siêu!
"Ngươi bám theo ta như vậy, chẳng lẽ không sợ người của ta đem đám người kiếm thuật quán của ngươi giết sạch sành sanh chăng?"
Sau khi đỡ lấy quyền này, đấu lạp nhân đột nhiên nói chuyện.
"Ngươi chính là thủ lĩnh GOD, xin hỏi quý danh?" Vương Siêu nghe thấy điều này, thân thể trượt một cái, chân tay ngừng lại, đang cách bên ngoài đấu lạp nhân năm bước, lẳng lặng duy trì.
Lúc này, đấu lạp nhân đã không thể xưng là đấu lạp nhân nữa, bởi vì chiếc đấu lạp của y đã bị Vương Siêu một hơi thổi nát, hiện rõ ra diện mạo của y.
Kẻ này đập vào trong mắt Vương Siêu, ngoài miệng không râu, lông mày hơi dài, nơi khóe mắt cong, trán cao mà bóng, tóc dày rậm, ánh mắt sáng đến chói lòa, tướng mạo trẻ tuổi, tựa hồ cỡ khoảng ba mươi tuổi, nhưng nhìn kỹ lại làm cho người ta có cảm giác già vô cùng, những loại đặc biệt này liên kết lại cấu thành một loại tướng mạo không mang hơi hướng của loài người.
"Tên của ta chính ta cũng quên, ngươi có thể gọi là THẦN." Thủ lĩnh GOD nhìn Vương Siêu, "Thân thủ quyền pháp của ngươi, mới vừa rồi ta đã được lãnh giáo, đích xác là đỉnh cao của thế giới này, cũng là đỉnh cao nhất của loại tu hành thể lực con người. Thế nhưng, từ trước tới nay không phải ta không có chuẩn bị để giết ngươi, hôm nay ta mang theo đám tinh nhuệ đến, e rằng, lúc ngươi đuổi theo ta, đám người bên trong kiếm thuật quán đã bị giết hết sạch rồi, có thể nhìn ra được, một người đàn bà có quan hệ mật thiết cùng ngươi, ả bị giết rồi, ngươi chẳng lẽ không tiếc nuối sao?
Vương Siêu không hề bị động trước lời nói này, bước về phía trước một bước, dùng mắt-đối-mắt, nhìn chằm chằm gã thủ lĩnh GOD, đột nhiên bắt đầu cười ha ha.
"Vương Siêu ta kể từ khi xuất đạo tới nay, đã từng cùng vô số cao thủ giao thủ rồi, chưa lần nào thất bại, cho tới bây giờ đều la tung hoành vô địch, chỉ có một tiếc nuối, đó chính là không có đối thủ, mới vừa rồi ngươi rất khá, có thể đỡ được đòn Phiên Thiên Ấn của ta, thực sự ngươi có đủ tư cách làm đối thủ của ta. Không giết được nhà ngươi, mới chính là điều đáng tiếc nuối nhất."
Từ khi Xuất đạo, thân kinh bách chiến, chưa từng thất bại, tung hoàng vô địch.
Lời nói như thế, vô cùng cuồng vọng, nhưng từ trong miệng Vương Siêu nói ra, đó lại là sự thật, chính là sự thật, chưa có ai đánh bại hắn, và kẻ cùng hắn giao thủ luận võ, không chết thì cũng thành tật.
Thế nhưng, chính bởi vì như thế nên Vương Siêu mới dâng lên niềm cảm khái dồi dào.
Không giết được ngươi, mới chính là điều đáng tiếc nuối nhất!
"Đáng tiếc, rốt cục ngươi vẫn phải tiếc nuối." Thủ lĩnh GOD khẽ mỉm cười: "Chúng ta tồn tại như thế này, đối với phàm nhân mà nói, cũng đã là sự tồn tại của thần linh, ai muốn giết chết ai, đều là vô cùng khó khăn, một mình ta hôm nay đúng là sẽ không thể giết chết ngươi, nhưng còn về phần ngươi đòi giết chết ta, cái đó cũng không có khả năng, cũng giống như cái lần năm đó ta truy sát Đường Tử Trần."
"Ngươi hơn ta ít nhất cũng hai chục tuổi, thậm chí là ba chục." Vương Siêu tiếp tục tiến lên một bước nói: "Tuy tằng ngươi đã luyện được công phu Hàng Bạch Hổ, khóa lại được máu huyết, nặng thật như chì, sinh cơ (khả năng sống) tiêu hao rất chầm chậm, với tình huống của ngươi như vậy, ước chừng có thể sống đến một trăm lẻ sáu chục năm, bất quá, kể cả là thần hay là người, đều cũng sẽ già yếu, đều cũng sẽ tử vong, chỉ cần truy kích ba trăm dặm, ba trăm dặm giống như vừa mới đây, chúng ta sẽ phân ra thắng bạn, không biết sau ba trăm dặm đó, thể lực của ngươi còn lại bao nhiêu? Có thể cản lại được cú đấm của ta không? Bây giờ, nguơi chạy, còn không phải là chạy? Chắc là ngươi cho rằng trong vòng ba trăm dặm, có thể sẽ cắt đuôi được ta?"
Một phen nói chuyện của Vương Siêu, vô luận là ngữ khí, thần thái, hay diện mạo tinh thần đều có một loại ý cảnh bức người, ngay cả một kẻ như thủ lĩnh GOD, chính là trong lời nói của Vương Siêu, cũng có loại trình độ chắc chắn nhất định. Hơn nữa, không có ai sau khi nghe nói thế mà có thể hoài nghi tính chính xác từ những lời này của hắn.
Ngay cả thủ lĩnh GOD, cũng không có hoài nghi.
"Thế của ngươi, rất lớn. Ngay cả biểt rõ rằng giữa chúng ta nếu phải làm một cuộc chiến sinh tử, sẽ rất dài, dài dằng dặc, thể lực hoàn toàn sẽ cạn kiệt. Cho dù đến cuối cùng, thể lực của ngươi cũng chưa chắc mạnh bằng ta, nhưng mà, sâu trong nội tâm ta, cũng không nắm chắc để ứng phó tình huống đó, đối với chuyện không thể nắm chắc, ta tuyệt đối sẽ không làm."
Thủ lĩnh GOD đột nhiên cười.
"Ngươi còn mai phục người sao." Vương Siêu nghe điều này, lỗ tai giật giật: "Bên ngoài một trăm bước chỗ ngả rẽ, có ánh mắt ba kẻ đang nhắm ngay vào ta, trong đó có một kẻ cước bộ khá ổn, chắc là tập luyện quyền thuật của Thiếu Lâm, hai kẻ còn lại, nghe nhịp điệu hô hấp, chắc là người luyện yoga, tu vi (tu luyện) rất tốt, cũng coi là hạng thượng sư đại thừa trong việc tu hành yoga. Hừ. Ngươi tìm ba kẻ này, đúng là có tư cách vây công ta. Thể lực đều là công phu đan kình, không nghĩ tới, thật không nghĩ tới, người của tổ chức GOD các ngươi lại có nhiều cao thủ như thế."
"Hử" Thủ lĩnh GOD nghe thấy Vương Siêu nói, ánh mắt co rút mạnh lại, y cũng không ngờ đến, Vương Siêu lại còn có thính lực và động sát lực (lực quan sát) lợi hại đến như vậy.
"Đó không phải người của ta, chẳng qua là kẻ muốn đối đầu với ngươi, một vị tiểu hòa thượng Thiếu Lâm tự, còn có hai lão hòa thượng Ấn Độ tu luyện yoga. Đều là vệ sĩ của gia tộc Rockefeller. Bất quá, nếu bây giờ ngươi phải đi, thì vẫn kịp, bọn họ sẽ không đuổi kịp ngươi." Thủ lĩnh GOD lẳng lặng nói.
"Hôm nay giết không được nhà ngươi, ta tuyệt sẽ không đi, ngươi tự xưng là thần, ta hôm nay sẽ dạy cho ngươi biết, ngươi không phải là thần, ngươi sẽ chết."
Lời vừa ra khỏi miệng, Vương Siêu miệng há rộng, song chưởng bày ra, khí lãng (khí thổi ra) mãnh liệt, trực tiếp xé rách màn mưa to nặng hạt!
Song chưởng của Vương Siêu phóng ra, nhắm đánh vào đầu thủ lĩnh GOD, dĩ nhiên là là hai tay đồng thời sử dụng "Phiên Thiên Ấn", rồi ngực, bụng, toàn bộ không môn của bản thân mở rộng ra.
Vương Siêu bỏ quên hết thảy sự phòng thủ, tập trung toàn bộ sức lực tinh thần thi triển ra đợt công kích liên hoàn mạnh mẽ nhất của bản thân.
Một nhân vậy đỉnh cao giống như hắn, mỗi một chiêu, đều là công thủ nhiều mặt, khi ra quyền cũng cần ứng theo bất cứ chỗ hiểm bốn phương tám hướng khắp toàn thân, có như thế thì mới tạo dựng được lợi thế bất bại, không môn đại lộ giống như bây giờ, tuyệt đối sẽ không xuất hiện. Nếu không đến mức bị đánh chết, cũng có thể dính phản đòn tạo thành trọng thương cho bản thân.
Thế nhưng lần này của Vương Siêu, đòn song thủ Phiên Thiên Ấn, quá mức dữ dằn, vô thức, thủ lĩnh GOD cũng không đón đỡ, bởi vì nếu đón đỡ, rất dễ dàng lưỡng bại câu thương, vì vậy y tiếp tục di chuyển về phía sau.
Vương Siêu biết rất rõ, hãy còn ba gã cao thụ nọ, nếu không chạy, kể cả thủ lĩnh GOD không cần thiết phân rõ thắng bại, đợi ba gã nọ đến thôi, Vương Siêu sẽ chết chắc rồi.
Nhưng mà, ngay cái lúc y vừa lùi trong nháy mắt, Vương Siêu lại phun ra một hơi, Cự Mãng Thổ Đan (rắn mãng xà lớn phóng ra đan)! Kình lực đại tăng! Song thủ "Phiên Thiên Ấn" biến đổi, hóa thành song long hình (hình hai con rồng), xoắn bện tới đối phương.
Lần biến hóa này, so sánh với đòn song thủ Phiên Thiên Ấn càng thêm mãnh liệt hơn.
Đột nhiên thủ lĩnh GOD biến sắc!
Trong lòng y đã hiểu được, mới vừa rồi mình vô thức lui lại! Trên phương diện "Thế", đã rơi vào hạ phong.
Bản thân biết rõ ba hướng đều có người mai phục, là lúc mà thực lực đối phương cường đại nhất, thế nhưng Vương Siêu vẫn không lùi, quyết tâm là phải giết, khí thế hừng hừng, rốt cục đã công phá được phòng tuyến tâm lý của thủ lĩnh GOD!
Ngươi có cường viện đến, thực lực mạnh mẽ nhất, nhưng cũng là lúc trong lòng ngươi yếu đuối nhất..
Vương Siêu đã nắm chắc cơ hội lần này rồi.
Lúc mạnh nhất chính là lúc yếu nhất!
Long Xà Diễn Nghĩa Long Xà Diễn Nghĩa - Mộng Nhập Thần Cơ Long Xà Diễn Nghĩa