Chỉ có một thành công mà thôi, đó là sống cuộc sống của mình theo cách của chính mình.

Christopher Morley

 
 
 
 
 
Thể loại: Kiếm Hiệp
Upload bìa: Minh Khoa
Số chương: 542
Phí download: 20 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3136 / 21
Cập nhật: 2015-11-16 12:41:39 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 346: Nhân Sinh VI Diệu Tuần Hoàn
ương Siêu lần này bí mật đáp tàu chở hàng đến Singapore, không mang theo bất cứ ai bên cạnh. Hắn không phải không có máy bay riêng, cũng có đường bay giành riêng từ Indonesia đến Singapore, lúc nào cũng có thể cất cánh. Cũng có tàu chở dầu loại lớn, có thể trực tiếp chạy trên biển ngao du. Nhưng lấy thân phận mẫn cảm của hắn bây giờ, loại hưởng thụ này chỉ giống như đồ trang sức. Nếu phi cơ bay trên trời, nói không chừng sẽ bị bắn hạ. Thuyền chở dầu khi ra biển nói không chừng sẽ đụng phải chiến thuyền quân hạm bắn chìm
Cho nên tất cả mọi việc hắn đều hành động bí mật.
Võ công đứng đầu thiên hạ, thân phận hiển hách, tài phú vô cùng, nhưng đồng thời cũng mang tới rất nhiều bất tiện.
“Ta càng ngày càng giống như một thương nhân, còn ngươi thì lại giống như một sinh viên. Đâu có ai nghĩ đến ngươi lại là lãnh đạo quân phiệt Nam Dương, đệ nhất quyền pháp Đông Á.” Nghe Vương Siêu trêu chọc mình, Trần Ngả Dương mỉm cười. “Lên xe đi.”
Sau khi Trần Ngả Dương nhận được tin Vương Siêu đến thì cũng bí mật mang xe ra đón, cũng không hề thông báo cho bất cứ ai.
“Ngươi đeo kính làm gì? Chẳng lẽ bị cận à?” Sau khi Vương Siêu lên xe, nhìn thấy Trần Ngả Dương đeo kính có vẻ kỳ quái mới hỏi.
“Ồ, đây là quà của lão Trình. Hắn mới mở một tập đoàn mắt kính.” Trần Ngả Dương thuận miệng trả lời.
“Lão Trình thật nhỏ mọn, khai trương công ty mắt kính mà chỉ đem tặng một cái kính.” Vương Siêu nói thầm. “ Ta tại Canada đã thấy vị hôn thê của ngươi, nàng là một cô gái rất tốt, các ngươi như thế nào quen nhau vậy?”
Trần Ngả Dương híp mắt, hình như đang nhớ lại chuyện xưa, sau đó nói một chút: “Phụ thân Vân Yến chết trong tay Worton, Worton lại chết ở Singapore, Vân Yến khi biết tin tức này liền lui tới mấy lần để tìm hiểu. Ta gần đây nghe nói ngươi ở Mĩ đã giết Đường Toái Vân? Nếu như thế thì nước Mĩ đã ít đi một đại đường song long, cuộc sống của người dân cũng tốt hơn. Hai người kia, trong những phiên chợ đêm quốc tế có rất nhiều người trả giá cao để lấy mạng bọn họ. Trong đó có một lãnh đạo tập đoàn dầu mỏ Iran ra giá năm triệu USD. Đáng tiếc là ngươi đã giết chết chúng rồi, nếu không thì cũng có thể thu được một số tiền không nhỏ.”
“Còn có việc như vậy sao?” Vương Siêu sửng sốt, nhưng sau đó lại lắc đầu thở dài. “Đúng là đáng tiếc.”
Nguyên lai Mĩ quốc quân tình cục là Đường Toái Vân, Đường Liên Khê là hai cao thủ. Nhiều năm qua làm vô số chuyện, vô luận là ám sát, bắt cóc, lấy trộm thông tin tình báo, bí mật thám thính…không việc nào là không làm. Trong suy nghĩ của cao tầng Mĩ thì bọn chúng chính là người nhện, người dơi, siêu nhân, siêu anh hùng. Nhưng các thế lực thù địch thì rất nhiều, bởi vì không có chuyện ác nào mà bọn họ không dám làm, họ chính là ma quỷ dưới địa ngục.
Vương Siêu đương nhiên cũng có kẻ thủ, nhưng kẻ thù của hai đại đường song long này so với Vương Siêu thì còn nhiều hơn gấp mười lần!
Bởi vì nguyên nhân đó, cho nên một ít tổ chức thuê người ám sát, bắt cóc bí mật mọc ra, giá của hai người kia cũng được nâng lên cao.
Từ trước đên nay cũng không biết có bao nhiêu người vì ham tiền thưởng mà đi ám sát hai người đó… Nhưng chưa ai thành công cả.
Đích xác, cao thủ Bão Đan thật sự quá mạnh.
Nhưng Vương Siêu lại giết được bọn họ, nếu như trước đó biết được sinh ý này thì đã có hơn mười triệu USD chảy vào túi mình rồi. Đáng tiếc đã lỡ mất cơ hội. Cho nên khi Vương Siêu nghe Trần Ngả Dương nói như vậy thì thật sự cảm thấy rất đáng tiếc.
“Không biết mạng ta giá bao nhiêu?”
Vương Siêu cười ha hả.
Trần Ngả Dương lắc đầu: “Mạng của ngươi đáng giá hai trăm triệu, hơn nữa từ chợ đêm mới truyền về tin tức, rằng Đường môn các ngươi đã cài gián điệp vào chợ đêm. Quân hỏa chợ đêm, sát thủ chợ đêm thỉnh thoảng đều có sinh ý, chẳng lẽ ngươi không quan tâm chút nào sao?”
“Ta muốn giết người, cứ trực tiếp đi giết là được, chẳng cần phải thông qua chợ đêm kiếm tiền. Hơn nữa con người của ta không phù hợp với việc đó. Muốn ta đi buôn bán thì thật sự ta làm rất tệ.” Vương Siêu ho khan một chút: “Bất quá nghe ngươi vừa nói, ta đã đoán ra kẻ muốn mua mạng là ai, chẳng lẽ tên Uy Lợi kia nhanh như vậy đã không còn sợ ta nữa? Cư nhiên dám dùng tiền mua mạng ta, hắn không sợ ta lấy mạng hắn sao? Hay là hắn đã có cao thủ nào đó bảo vệ?”
Nghe Trần Ngả Dương ngẫu nhiên nói, thì trong lòng Vương Siêu đã loáng thoáng hình dung được người trực tiếp dùng hai trăm triệu mua mạng mình….trừ Uy Lợi,người thừa kế gia tộc Lạc Khắc Phỉ Lặc thì không còn ai xen vào.
Trong khi hai người đang nói chuyện, Trần Ngả Dương lái xe hết sức điêu luyện, chỉ sau vài chục phút đã về đến chỗ ở của mình.
Nơi này chính là chỗ năm đó Vương Siêu và hăn thảo luận quyền pháp, hơn nữa còn diễn luyện những chiêu thức cưỡi ngựa nguy hiểm.
Bên cạnh sân là một cây địa thụ bị Trần Ngả Dương phi ngựa đạp đổ, bây giờ chỉ còn lại nửa đoạn. Hiện giờ ngay chỗ bị chặt đứt đã mọc ra những nhánh cây nhỏ, từ trong tàn phá sinh ra sự sống.
Sau khi Vương Siêu xuống xe, hắn nhìn cái cây mà cảm thấy cảm khái.
“Những người trong nhà rất tò mò không thích hợp đến. Chỉ có nơi đây là thanh tịnh.” Trần Ngả Dương nhìn Vương Siêu đang chắp tay sau lưng đi đến cây đại thụ. Hắn biết Vương Siêu đang nghĩ gì, không khỏi phá tan sự cảm khái của Vương Siêu.
“Quyền pháp của ngươi tiến bộ nhanh quá, mấy năm nay ta bỏ bê tập luyện, bây giờ đã không phải là đối thủ của ngươi rồi.”
Vương Siêu lắc đầu: “Ngươi không có xao nhãng, ta nhận thấy ngươi cũng đã đột phá một tầng. Từ Hóa Kình luyện đến Đan Kình, ta tiến bộ cũng là do trao đổi học hỏi với rất nhiều người, hơn nữa còn có hoàn cảnh tốt. Ngươi bận nhiều việc, hiển nhiên không có thời gian rảnh để nghiền ngẫm đắm chìm trong quyền pháp như ta.”
Trong lúc nói chuyện, Vương Siêu đột nhiên hứng thú bước tới hai bước, hai tay vung ra nhảy lên trời, đá ra ba cước rồi rơi xuống đất. Đây là mã hình pháo quyền biến hóa đến “Phi Mã Đạp Yến”. Không giống với khí thế cương mãnh mà Trần Ngả Dương luyện lúc đầu, cũng không phải cái vẻ nhẹ nhàng phiêu phiêu như Liễu Nhứ.
Biểu hiện ra ngoài của chiêu thức ấy chính là yêu kiểu. ( hoa mỹ nhưng khí thế)
Trần Ngả Dương nhìn Vương Siêu đánh ra “Phi Mã Đạp Yến” thì mắt sáng lên.
“Yêu kiểu, rất yêu kiểu. Không cương cũng không nhu, thật giống như yến tử đem cương mãnh của ngựa nhốt lại. Hai pháo quyền của ngươi, một nhảy lên, đồng dạng là Phi Mã Đạp Yến nhưng lại giống như cảm giác rồng bay lên. Rất hay, rất hay.”
Trần Ngả Dương tháo mắt kính xuống, tinh thế thưởng thức, tùy ý nói ra những lời nhận xét. Tựa hồ như hắn đang nhấm nháp hương vị của hai quyền ba cước này.
“Hàng trụ chân long đan khả viên.” Vương Siêu tùy ý tản bộ, tựa hồ đang lơ đãng nói chuyện phiếm. “ Những lời Tiết Điên viết bên trong Tượng Hình Quyền thật sự là kinh điển. Chúng ta khi đó luyện chiêu thức Phi Mã Đạp Yến thì có cảm giác như chân long chính là xương sống của mình. Đem xương sống toàn thân cấu thành một chỉnh thể, đánh ra kình cuồng bạo cương mãnh, càng làm cho kình hàng phục, luyện được thân pháp nhẹ nhàng giống như chim yến. Vừa cương vừa nhu mới thật sự thành công. Nhưng kỳ thật khi đó chúng ta đã nghĩ sai, xương sống chỉ là giả long. Chúng ta luyện đến Hóa Kình, kỳ thật khí huyết chính là long, còn mạch máu thì kỳ thực so với con sông lớn cũng không khác nhau là mấy. Chỉ có hàng phục được khí huyết của chính mình, mới có thể chính thức xem như chân long, đan cũng thành.”
“Nhưng như vậy thì giả long còn dễ đạt được, chứ chân long thì quá khó. Trong Đan kinh có nói rõ đạo lý này. Nhưng trong thực tế khi luyện công phu lại kém đến ngàn dặm, khí huyết không thông…hung hiểm nhiều, chỉ cần hơi chút không cẩn thận thì máu huyết bại hoại, tán công mà chết. Phong thủy long mạch, nếu xử lý tốt thì có thể thành vương thành thánh. Xử lý không tốt thì sẽ trở thành đại họa.” Trần Ngả Dương nhẹ nhàng thở ra.
“Dùng phong thủy để nói về Bão đan?” Vương Siêu nghe Trần Ngả Dương nói thì cảm thấy quả thật năm đó hắn không hổ là hắc quyền đệ nhất Đông Nam Á. Người này lục phủ ngũ tạng, mạch máu, hô hấp đều là dựa theo quy luật sông núi trong phong thủy.
“Xem ra, quyền pháp của Ngả Dương cũng đã đạt đến đính điểm, nếu đánh tan chi mê thì sẽ chính thức tiến vào Đan Kính.”
Vương Siêu tuy trong lòng nghĩ vậy nhưng không nói ra, lại đi tới đánh ra hai quyền, bay lên không đá ra ba cước. Sau khi rơi xuống đất thì cũng đạp hai bước, lại bay lên không đá ra ba cước.
Hắn cứ như vậy lặp đi lặp lại động tác đó trong sân, diễn chiêu “Phi Mã Đạp Yến”.
Liên tiếp hơn mười lần, động tác của hắn càng lúc càng nhanh dần. Cuối cùng trong sân chỉ còn lại bóng dáng mơ hồ của một người, căn bản không thể thấy rõ bộ dáng.
Trần Ngả Dương bị cảnh này thu hút, tập trung tinh thần để nhìn quỹ tích thân hình của Vương Siêu.
Bởi vì thân pháp Vương Siêu quá nhanh, ánh mắt hắn vừa mới nhìn chỗ này thì lại nhìn sang chỗ khác… Tựa hồ khắp sân đều là thân ảnh của hắn.
Đột nhiên, tất cả các thân ảnh thu về một chỗ, Vương Siêu lẳng lặng đứng tại trung tâm sân.
Cảnh này khiến cho Trần Ngả Dương có cảm giác mình đang nhìn thấy đàn chim bay về tổ. Tai mắt đều thanh tịnh, thần kỳ mà thanh tịnh.
Từ động tác luân phiên không kịp nhìn cho đến đột nhiên thu công. Vương Siêu lấy chiêu số “Phi Mã Đạp Yến” thi triển từ cực động đến cực tĩnh.
Thấy hết thảy cảnh này, trong lòng Trần Ngả Dương đột nhiên dâng lên một loại cảm giác khó diễn tả bằng lời.
Trong mặt sân khắp nơi đều là dấu chân Vương Siêu, nhưng các dấu chân đó lại không hề lộn xộn, khoảng cách giống nhau, vô cùng chuẩn xác.
Mà các dấu chân ở ngoài hợp thành một vòng tròn lớn, ở giữa thì tạo thành một vòng tròn nhỏ hơn, nhỏ hơn… Tất cả đều lấy chỗ Vương Siêu hiện đang đứng làm tâm.
“Một chiêu Phi Mã Đạp Yến này, luyện thành vòng tròn có tâm, vòng tròn lớn bao lấy vòng tròn nhỏ, vòng tròn nhỏ lại bao lấy vòng tròn nhỏ hơn, cứ như vậy, đây chính là Đan Kính.” Ánh mắt Trần Ngả Dương chợt lóe, lầm bầm nói.
“Ngươi tặng ta lễ vật rất lớn. Không chừng chỉ sau một hai tháng, chậm nhất là một trăm ngày thì khí huyết xoay tròn, cơ thể thoát thai hoán cốt, tiến vào một cấp độ mới.” Trần Ngả Dương rốt cục đã hiểu, lễ vật mà Vương Siêu tặng mình chính là cái này.
Vương Siêu dĩ nhiên là lấy một chiêu “Phi Mã Đạp Yến” này diễn luyện ra phương thức Đan kinh. Loại kinh nghiệm này quả nhiên là rất quý giá. Trần Ngả Dương vốn đã đạt đến Hóa Kình, mấy năm nay cũng một mực tự mày mò, tuy đã tiến đến rất gần nhưng thủy chung vẫn không thể phá được cánh cửa ngăn cách.
Thứ Đan Kinh này không có cách nào dạy được.
Cho dù Hoắc Linh Nhi, Đàm Văn Đông luyện đến Hóa Kình, Vương Siêu cũng không thể chỉ dạy rõ ràng cho bọn hắn. Bạch Tuyền Y đã sớm nhờ Vương Siêu chỉ dạy công phu Bão đan nhưng vẫn không thể luyện thành.
Nhưng với Trần Ngả Dương thì khác, một chiêu “Phi Mã Đạp Yến” này năm đó là do hai người Trần Ngả Dương và Vương Siêu khắc sâu trong trí nhớ. Cách dùng kình, tâm ý cũng cảm nhận đến đỉnh điểm, bây giờ lại được Vương Siêu chỉ dạy, liền trở thành một loại cảm nhận vi diệu.
Sát chiêu “Phi Mã Đạp Yến” này chính là năm đó Trần Ngả Dương dạy cho Vương Siêu.
Vương Siêu bây giờ lại dạy ngược lại cho hắn.
Tuần hoàn như vậy, thật sự đã bao hàm nhân sinh triết lý vi diệu.
Đêm đến.
Đêm lạnh như nước.
Dưới ánh trăng.. Trần Ngả Dương lẳng lặng chắp tay đứng trong sân, nhìn về phía dấu chân trên mặt đất phía trước, cứ mãi ngẫm nghĩ về những gì đã cảm ngộ được.
Vương Siêu thì ngồi trong phòng, đang tùy ý lật xem một ít bộ sách mà Trần Ngả Dương thu thập được.
Đúng lúc này, lỗ tai Vương Siêu đột nhiên cử động.
Bởi vì có một âm thanh rất nhỏ truyền đến tai hắn.
“Đây là tiếng hô hấp?” Truyền vào trong tai Vương Siêu đúng là tiếng hô hấp của ba người.
Trần Ngả Dương sống ở căn phòng cách đây trăm mét, buổi tối cũng thường xuyên có người qua lại. Lấy thính lực của Vương Siêu thì nghe thấy tiếng hô hấp là rất bình thường, nhưng đột nhiên trong lúc đó, tiếng tim đập của ba người đó mạnh mẽ đến cực điểm, ở khoảng cách xa như thế mà giống như tiếng hít thở truyền tới tai hắn.
Long Xà Diễn Nghĩa Long Xà Diễn Nghĩa - Mộng Nhập Thần Cơ Long Xà Diễn Nghĩa