A home without books is a body without soul.

Marcus Tullius Cicero

 
 
 
 
 
Thể loại: Kiếm Hiệp
Upload bìa: Minh Khoa
Số chương: 542
Phí download: 20 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3136 / 21
Cập nhật: 2015-11-16 12:41:39 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 337: vị Hôn Thê Trần Ngả Dương
"Ừm!" Trình Sơn Minh là một người đứng đắn, tựa hồ không muốn đề cập đến vấn đề song tu này nhiều, liền ho khan hai tiếng rồi chuyển đề tài
"Vương lão đệ, ngươi mấy ngày trước tại Mĩ đã gây nên một loạt sự việc. Bây giờ ta mới biết tin, ngươi thật sự là rất..." Trình Sơn Minh dừng lại một chút, tựa hồ không biết nên nói gì về Vương Siêu. "Ài, Hồng môn Tư Đồ gia nước Mỹ có gần trăm năm thế gia, bị Vương lão đệ ngươi chỉ trong một buổi tối trảm thủ hai người trụ cột của bọn họ, lực lượng phòng ngự cũng chưa kịp sử dụng đến! Tin tức truyền đến Bắc Mĩ Hồng môn chúng ta, thật sự đã gây chấn động lớn! Hơn nữa không chỉ riêng Hồng môn chúng ta, mà ngay cả một ít bang hội ở Bắc Mĩ cũng cảm thấy bất an, muốn hiệu triệu tất cả lại để phòng ngừa Đường Môn khuếch trương thanh thế. Vương lão đệ, ngươi lần này ra tay thị uy, chỉ tiếc là giải quyết được một ít mẫu thuẫn, đối với sự phát triển của Đường Môn cũng chưa chắc là chuyện tốt".
"Hơn nữa, kẻ thù của ngươi bây giờ rất nhiều, một mình khó mà phòng bị được tất cả. Phải biết rằng tranh đấu ngoài sáng thì dễ tránh, còn phòng bị ám tiễn thì rất khó. Nhất là xã hội hiện đại ngày nay, muốn giết một người, có rất nhiều phương pháp rất dễ dàng. Trong một vạn cách cũng có một cách. Sau này ngươi lúc nào cũng phải cẩn thận đấy".
Trình Sơn Minh cũng biết chuyến đi này của Vương Siêu, đã dẫn đến không ít cừu địch, chính vì thế hắn không khỏi lo lắng.
Đích xác, kỹ thuật giết người của xã hội hiện giờ rất dễ dàng. Ngắm bắn, hạ độc... thủ đoạn rất khó lường. Hơn nữa những người Vương Siêu đắc tội cũng không phải bình thường.
"Việc này, Lão Trình ngươi cứ yên tâm, ta kết thù với nhiều cừu địch, cũng chưa nhiều bằng năm đó của Lý Thư Văn. Ta còn chưa tới mức ngay cả cơm cũng phải nhờ người khác nếm trước".
Vương Siêu sang sảng cười, làm lộ ra hàm răng trắng như tuyết.
Nói đến nhân vật có nhiều cừu gia nhất, thì dù cho là ai cũng còn kém xa so với Lý Thư Văn bên Trung Quốc. Trong nhật ký hắn có ghi lại:
"Cuộc sống hằng ngày của Tiên sư đều có quy củ: Bất luận kẻ nào có nghi vấn, chỉ cho phép bước tới trong vòng ba bước, người nhà hay đệ tử cũng giống nhau. Chỉ cần tới gần hơn hắn sẽ đánh bay ngay.
Ăn thì không cần phải nói, phải chờ đệ tử nếm trước, nếu không sẽ không chịu vào cửa. Tiên Sư một đời sinh sát, đả thương người vô số, cũng không biết rốt cuộc có bao nhiêu cừu gia, cho nên hành động rất cẩn thận".
Đích xác, Vương Siêu cũng không có nhiều cừu gia lắm. Cũng không đến mức ăn cái gì cũng đều để người khác nếm thử rồi mới vào cửa, phòng ngừa người ta hạ độc.
Bất quá cho dù có người thật sự hạ độc, mặc dù không có được khả năng tiên tri như Đường Tử Trần, nhưng bất cứ độc dược gì bỏ vào thức ăn hay nước trà, đều có một mùi lạ, Vương Siêu đều có thể cảm nhận được. Hơn nữa thân thể Vương Siêu so với người bình thường cường hãn gấp trăm lần, cho dù có là kịch độc khiến người ta mất mạng, hoặc nhức đầu, thì khi hắn ăn vào, nói không chừng cũng chỉ là bị tiêu chảy nặng một hồi, tổn thương chút nguyên khí mà thôi. Muốn tính mạng của hắn, quả là rất khó.
Quan trọng nhất chính là... trong bụng Vương Siêu có khí quan vô cùng mẫn cảm. Cho dù ăn phải độc dược, thì chỉ cần có một tia dược lực đang ăn mòn ở ruột, thì ngay lập tức có thể cảm nhận được. Sau đó liền có thể dùng nội công tống chất độc ra ngoài.
Loại nội tạng mẫn cảm này, đối với cao thủ mà nói, thì không có gì xấu cả.
Cho dù là cao thủ như Ba Lập Minh, nếu ăn phải độc dược, thì cũng phải đợi sau khi độc dược thấm vào máu. Máu vận chuyển có chút không lưu thông, mới cảm giác được. Nhưng một khi độc dược đã thấm vào máu, thì rất khó thanh trừ ra ngoài.
Tổng hợp hai điểm trên, tình trạng võ công luyện đến mức này của Vương Siêu, đích thật là không sợ bất cứ cái gì, không ai có thể động vào. Hạ độc dược, ám toán cũng đều rất khó để đánh hắn chết.
Cộng thêm lần về nước trước đó của Vương Siêu. Tao ngộ do Chu Vũ Hinh hạ mê dược ám toán, khiến cho hắn càng thêm cẩn thận.
Luyện thành võ công cái thế, mà lại bị một tiểu nhân vật dùng độc dược ám toán chết. Nói ra đúng là chuyện phi thường buồn cười. Bất cứ một cao thủ nào, đều tình nguyện chết trong chiến đấu, chứ không bao giờ tình nguyện kiểu chết ủy khuất này.
Nhìn thấy Vương Siêu tự tin như vậy, Trình Sơn Minh chỉ lắc đầu, thở dài tìm một cái ghế ngồi xuống, hai mắt nhìn về phía Ba Lập Minh.
Từ lúc vào phòng, hắn không lúc nào không cảm thấy được uy áp như núi của Ba Lập Minh. Khiến ở sâu trong nội tâm hắn, bất giác lại muốn thở dài. Đấy là hắn tung hoành giang hồ hơn hai ba mươi năm, cũng chưa từng gặp được cao thủ nào có uy áp như vậy.
"Lúc nào trong nước lại có thêm một cao thủ như vậy? Không biết từ đâu tìm đến Vương Siêu. Cao thủ như vậy, mà lại để Vương Siêu lão đệ sử dụng, việc này thật sự là có chút khó hiểu".
Cảm nhận được ánh mắt Trình Sơn Minh đang nhìn mình, Ba Lập Minh cũng hướng hắn mỉm cười gật đầu, theo sau nhắm mắt dưỡng thần. Xem bộ dáng này, hình như là thiên hạ không có chuyện gì khiến cho vị vua đấu võ này hứng thú.
Vương Siêu nhìn thấy Ba Lập Minh như vậy, cũng không ngạc nhiên. Ba Lập Minh đối với cao thủ Bão Đan thì còn cảm thấy hứng thú, còn lại phần lớn thời gian đều là bộ dáng lười biếng nhắm mắt dưỡng thần.
Bất quá như thế này, mới có thể cam đoan tinh lực không lãng phí. Ngậm trụ tinh thần, dưỡng trụ thể năng. Ba Lập Minh bảo trì lực chiến đấu, có một nguyên tắc sống cho chính mình, đó là "im lặng".
"Lão Trình, Hồng môn các ngươi khai mạc hội nghị gì vậy? Hay là nhắm vào hành động trảm thủ lần này của ta? Bắc Mĩ so với Nam Dương phức tạp hơn nhiều, cũng không giống với Đường Môn chúng ta là một chi lớn tại Nam Dương. Bất quá Bắc Mĩ là một chỗ kinh tế làm ăn phát đạt, so với Nam Dương nghèo nàn thì có vẻ giàu có hơn rất nhiều. Nơi này chỉ cần nắm giữ được một chút thế lực, thì có ăn bằng bát vàng cũng không bao giờ hết".
Vương Siêu đi thẳng vào vấn đề: "Ngươi cũng là một thành viên quân sự trong Đường Môn Nam Dương chúng ta, nói như vậy thì sự tình của Đường Môn cũng phải có trách nhiệm của ngươi. Lần này ta đến Bắc Mĩ thứ nhất là để xử lý một chút tình huống của nhà Tư Đồ, thứ hai là xem xét tình hình các thế lực tại Bắc Mĩ Đường Môn. Ta tại Nam Dương trong lúc xem xét sổ sách, mới phát hiện ra Nam Dương Đường Môn tại Bắc Mĩ có sinh ý không được tốt cho lắm. Hơn nữa từ sau lúc cải tổ Nam Dương Đường Môn. Triệu Quang Vinh có tài sản rất nhiều. Tài chính của chúng ta bây giờ mặc dù không phải là trứng chọi đá, nhưng tuyệt đối cũng không dư dả. Cho nên mục đích ta tới lần này, ngươi đại khái cũng biết rồi".
"Đương nhiên ta biết, bây giờ kinh tế thế giới toàn bộ đang suy thoái, cuộc sống mọi người cũng không còn dư dả như lúc xưa".
Trình Sơn Minh cười cười. "Tình huống chúng ta thì cũng không tốt hơn bao nhiêu, không thể so sánh với một ít bang hội Đài Loan. Chúng ta đã bắt đầu giảm nhân viên".
Bây giờ kinh tế khắp nơi đang suy thoái, một ít bang hội gặp khó khăn, cho nên việc nuôi sống một lượng lớn nhân viên không phải chuyện dễ dàng. Thế nên tất cả đang bắt đầu giảm bớt nhân viên. Trình Sơn Minh bảo một ít thành viên bang hội Đài Loan giống như đang xem phim "Young and Dangerous". Bình thường quản lí một con phố hoặc tương tự như vậy, nếu có người nào gây náo loạn, chỉ cần tùy tiện gọi điện thoại, là có thể gọi tới vài trăm người. Thậm chí còn có thể bao vây cơ quan chính phủ, phá hư buổi tuyển cử của người khác. Một số thanh niên không chịu học hành, tìm không được công việc, số lượng lớn như vậy đều đến gia nhập vào các tổ chức để kiếm miếng cơm.
Nhưng hiện nay, kinh tế đang suy thoái... Ngay cả tên côn đồ cũng còn thất nghiệp.
Đường Môn mặc dù không phải là tổ chức côn đồ, mà hoàn toàn là quân sự hóa. Nhưng là cũng bởi vì như thế, nên quân phí tiêu tốn lại càng kinh người.
Đừng nhìn vào thời điểm Vương Siêu ra tay hào phóng. Tại trong nước hạ Chu Vũ Hinh, chỉ một chút đã xuất ra năm trăm vạn USD, lộ ra khí thế vương giả. Rồi lại đập bể quân khu đại viên của nhà Dương cùng nhà Dương. Sau đó luận võ đánh cược với sáu người Mĩ, lần này đã xuất ra sáu triệu USD tiền mặt để đặt cược. Nhưng nếu chính thức tính toán, thì khả năng tiền mặt mà Vương Siêu nắm trong tay còn chưa tới bảy, tám mươi triệu Euro. Nam Dương Đường Môn mặc dù sản nghiệp to lớn, nhưng phần lớn đều là bất động sản. Đến thời điểm mấu chốt không có tác dụng gì, ngược lại còn bị trói buộc.
Mà kim khố trong Đường Môn của mình nếu cùng USD và hoàng kim trao đổi, thì giá trị chưa đạt tới ba mươi triệu USD.
Bình thường khi làm đại sự, vung vài triệu ra, nhìn như không có gì. Nhưng thật ra khi vứt mười triệu, hắn rất đau xót.
Giống như Wily, chỉ vì tự do của mình mà xuất ra ba mươi triệu USD, ngay cả Vương Siêu cũng tự nhận mình chưa có khả năng như vậy. Xem ra, Lạc Khắc Phỉ Lặc là một gia tộc phương tây tồn tại mấy trăm năm quả nhiên lợi hại.
"Triệu Quanh Vinh cùng với Lâm Thế Phong, hai người bọn họ ai giàu hơn?" Trình Sơn Minh hỏi.
"Đơn giản thì Nam Dương Đường Môn chúng ta mười năm nay ở vị trí tốt, USD và những hàng hóa khác đã bị mất đi hơn một nửa, giá trị ước chừng khoảng hơn trăm triệu".
Vương Siêu nhíu mày, trong lúc nói chuyện, ánh mắt có hiện lên một tia đáng tiếc.
Mà biểu tình của Trình Sơn Minh thì khác, hắn hít một ngụm lương khí, đau lòng giống như là vợ chết. Mặc dù đã sớm đoán trước, Triệu Quang Vinh lúc dẫn dắt Nam Dương Đường Môn kinh doanh mười năm, làm ăn rất phát đạt. Lần này Đường Tử Trần cải cách tước đoạt binh quyền của, bọn họ khẳng định sẽ lấy đi lượng lớn tài sản, nhưng không ngờ lại nhiều như vậy.
Mặc dù không phải là tiền của mình, nhưng sau khi Trình Sơn Minh nghe được, thì cũng cảm thấy đau xót. Hắn cũng không phải là nô lệ của đồng tiền, nhưng là một người lãnh đạo tập đoàn lớn, đương nhiên hắn biết tiền đại biểu cho cái gì.
"Nội dung cụ thể của cuộc họp Bắc Mĩ Hồng môn chúng ta lần này, không lạc quan cho lắm. Hơn nữa tại Bắc Mĩ mà nói, ngoại trừ một ít thế lực khổng lồ của người phương Tây, thì người Hoa, Hồng môn, Đường Môn cũng không phải là lớn nhất. Lần này Hồng môn mở cuộc họp, chính là ngăn cản một tí quyền lợi của chúng ta. Bọn họ cho rằng, ngươi phá hủy quy tắc ngầm của người Hoa chúng ta tại nước ngoài. Do đó để bồi thường, họ muốn Nam Dương Đường Môn nhường lại tuyến đường trên biển. Đề nghị này đã được thông qua, bất qua chưa gặp các ngươi để tiến hành bàn giao".
Trình Sơn Minh nói ra một chút tin tức bên trong.
"Nhường tuyến đường biển? Khẩu khí thật lớn. Bất quá bọn họ không có dũng cảm đề giao!" Vương Siêu cười lạnh.
Tuyến đường biển chính là do Nam Dương Đường Môn khống chế từ Đông Nam Á đến Bắc Mĩ. Hàng năm từ vùng Tam Giác Vàng ở Đông Nam Á, vô số lượng lớn thuốc phiện, thương phẩm giá rẻ, đều từ trên tuyến đường này, vận chuyển từ Thái Bình Dương đến thị trường Bắc Mĩ. Mà Bắc Mĩ lại vận chuyển lượng lớn xe hơi, vũ khí, hàng hóa xa xỉ đến Đông Nam Á. Đến lúc này sinh ý có qua thì phải có lại, đều phải hướng đến Đường Môn, trả một ít lộ phí và tiền bảo vệ!
Ví dụ như một chiếc thuyền buôn thuốc phiện muốn từ Đông Nam Á vận chuyển đến thị trường Bắc Mĩ, trước tiên phải chờ hải quân của Indonesia kiểm tra, rồi thông qua Đường Môn mới có thể đến được Bắc Mĩ.
Tới thị trường Bắc Mĩ, còn phải hối lộ cho chính phủ Bắc Mĩ, dọc đường đi đều phải bỏ tiền ra hối lộ.
Bây giờ có một ít bang hội Bắc Mĩ liên hợp lại, muốn Đường Môn buông con đường có thể hái ra tiền này, không khác gì bảo đường quốc lộ bỏ đi trạm thu phí. Vương Siêu tự nhiên không thể không thầm than bọn họ có gan lớn.
Nếu như thật sự bỏ tuyến đường này, chỉ sợ Nam Dương Đường Môn không cầm cự được mấy năm, cũng phải cắt giảm nhân viên.
"Tình hình Bắc Mĩ phức tạp, Vương lão đệ, người lần này ngàn vạn lần không nên hành động theo tình cảm. Chuyện yêu cầu Nam Dương buông tuyến đường biển lần này, rất có thể là quỷ kế của những lão hồ ly trong nội bộ Đường Môn. Muốn ngươi đối kháng với cả thế lực Bắc Mĩ".
Trình Sơn Minh nhìn thấy Vương Siêu cười lạnh, vội vàng nói, Hắn rất cố kỵ hành động của Vương Siêu, làm không biết bao nhiêu địch nhân của các thế lực Bắc Mĩ phải chết.
"Lão ca không cần lo lắng. Trong lúc nóng vội nhất thời, ta đối phó với nhà Tư Đồ, cũng là vì muốn lập uy, chứ không phải là muốn giết người. Mục đích lập uy bây giờ đã đạt được. Bắc Mĩ là một nơi rất rộng lớn, kinh tế cũng rất dồi dào, nhưng không hẳn đối với tất cả mọi người đều có lợi. Bất quá, nghe ý tứ vừa rồi ngươi nói, hình như là bang hội Bắc Mĩ cùng nhau nhất trí gây áp lực lên Đường Môn, không biết có môn phái nào trung lập hay không?" Vương Siêu cười cười nói.
"Đương nhiên là có, bang hội người Hoa ở Bắc Mĩ chính là tổ chức lớn nhất, người lãnh đạo tên là Mạc Vân Yến. Nàng ta là hôn thê của Ngả Dương. Ngươi nếu cả thời gian, hãy đến gặp nàng ta một chút".
"Hôn thê của Trần Ngả Dương?" Vương Siêu kinh ngạc nói: "Ta nhớ kỹ rằng năm ngoái Trần Ngả Dương vẫn còn độc thần, thế nào lại có hôn thê nhanh như vậy?"
"Theo thông tin gần đây nhận được, Mạc Vân Yến không phải là một nhân vật đơn giản. Người thừa kế của Nam phái Mạc gia, có ngoại hiệu là Thần Thoái. Nhưng là một nhân vật mạnh mẽ, không sợ súng, ta không làm gì được" Trinh Sơn Minh tựa hồ cảm thán đối với việc những nhân tài trẻ tuổi xuất hiện lớp lớp.
"Nam phái Mạc gia quyền? Nam phái có năm đại danh là Hồng, Lưu, Thái, Lý, Mạc. Nếu tự xưng là Thần Thoái, khẳng định công phu của người thừa kế rất cao".
Vương Siêu thật ra biết, Nam Phái Mạc Gia quyền là Thái Bình Thiên Quốc nữ, đem Thần Thoái sáng chế lại, tạo thành một nhánh của Nam quyền.
Long Xà Diễn Nghĩa Long Xà Diễn Nghĩa - Mộng Nhập Thần Cơ Long Xà Diễn Nghĩa