Đừng lo ngại cuộc sống sẽ kết thúc, hãy lo ngại cuộc sống chẳng bao giờ bắt đầu.

Grace Hansen

 
 
 
 
 
Tác giả: Phan Cao Toại
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 22
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 941 / 8
Cập nhật: 0001-01-01 07:06:40 +0706
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 15 -
hu Hồng đến cơ quan muộn hơn thường lệ. Cô mặc váy hoa màu sẫm, giày đen cao gót, áo sơ mi trắng tay dài, khoác chiếc túi xách nhỏ bên vai, lặng lẽ dắt xe vào nhà xe. Cô thoăn thoắt đẩy cửa bước vào. Trong căn phòng rộng, mát rượi với máy điều hòa đặt bên tường, bốn năm chiếc bàn kê mỗi chiếc một góc. Một người đang cầm điện thoại, vừa nói vừa cười. Hai cô gái ngồi ở bàn khác đang đọc chung một tờ báo.
Thu Hồng ngồi vào bàn, giọng oang oang:
- Hôm nay phòng mình nghiêm quá. Nặng nề như đang xét lên lương.
- Lại đây tao bảo. Đây, thằng chồng trăm năm không cưới của mày đây này. Một cô quăng tờ báo lên bàn Thu Hồng, chỉ vào tin ở góc cuối trang nhất “Vô trách nhiệm với người bệnh, một sản phụ đã chết oan uổng”. Bài báo tóm tắt trường hợp chết của bà Tiến Đạt ở phòng mạch tư của bác sĩ Vũ Hải.
Thu Hồng đọc xong, tái mặt, ngồi hai tay chống cằm. Vẫn tiếng cô bạn:
- Nghe nói mày với lão phăng nhau mấy tháng nay rồi cơ mà. Nó bỏ mày, nó cho mày ăn bợp tai mà mày cứ tơ tưởng đến nó. Lạ quá. Tao cũng không hiểu nổi mày nữa.
Một chị đã lớn tuổi hơn, bước lại bên cạnh Thu Hồng, nói trống không:
- Chị đãi các cô chầu cà phê bằng tiền nhuận bút bài phóng sự mới đăng bên tờ “Hàng không” hôm qua. Hồng, em xuống uống cà phê với chị. Từ từ rồi tính. Chết người là đụng đến pháp luật, cậu chàng đốc tờ của em phải ngồi gỡ lịch nhà đá là cái chắc. Thôi em ơi, quên của đó đi là vừa. Giờ chính là lúc em đặt dấu chấm hết với gã sở khanh ấy rồi đấy.
Giọng Thu Hồng buồn rầu:
- Các chị xuống trước đi, em xuống sau.
Mọi người bước ra khỏi phòng, tiếng guốc khua lạo xạo trên nền nhà. Còn lại một mình Thu Hồng, cô dán mắt vào tờ báo, đọc đi đọc lại mấy lần mẩu tin về Vũ Hải. Cô choáng váng như người không trọng lượng, những dòng chữ nhòa nhạt trước mắt. Cô đứng dậy cố gắng bước đến bên máy điện thoại, ấn số gọi xuống bệnh viện của ông Vũ Thịnh. Tiếng ông Vũ Thịnh đầu dây run rẩy, lo lắng:
- Sao có chuyện tày trời đến thế kia à? Cháu xuống đi, bác cần có cháu lúc này.
Thu Hồng xuống gác, bước vào quán căng tin đối diện tòa soạn. Quán cà phê nấp dưới những vòm cây lúp xúp, chỉ cao quá đầu người trong khu vườn nhỏ trước một tòa biệt thự. Ngồi trong quán phần lớn là phóng viên của mấy tòa báo gần đó. Họ tạt vào uống ly cà phê, nhâm nhi chút yên lặng trong trẻo của buổi sáng rồi sau đó lại chạy đôn chạy đáo đi khắp ngả trong thành phố. Thu Hồng không tâm tưởng nào để uống cà phê, nói với chị lớn tuổi, có lẽ là sếp phụ trách cô:
- Đây em gửi chị bài của hai số tới. Chị nói với họa sĩ cho em một dòng sông với con đò nhỏ cho bài thơ “Tiễn anh” này nhé. Còn em xin chị nghỉ phép một vài ngày, buổi sáng em sẽ tạt qua đây, có gì em đưa về nhà làm vào buổi tối.
Mọi người nhìn Thu Hồng vẻ ái ngại. Một cô bạn nâng ly cà phê ngang miệng, giọng chanh chua:
- Mày rõ dở hơi. Việc quái gì mà buồn. Mày có yêu nó nữa đâu mà lo lắng. Nói thật, buồn nó mau tàn phai sắc đẹp, cô em ạ.
Chị chủ xị kéo Thu Hồng ra một góc:
- Kệ chúng nó. Chị biết em đang buồn. Em cứ nghỉ đi. ý em bây giờ tính sao?
- Em phải xuống chỗ bố anh Hải. Chuyện anh Hải coi như vô phương cứu chữa. Bố anh bị bệnh tim, sợ lắm cơ chị ạ.
- Chị dặn em chuyện này. Em phải đến ngay nhà ông Tiến Đạt xem ma chay thế nào. Em phải tìm cách an ủi ông ấy. Một người chết không chừng hai ba người chết theo. Trong lúc này, công tác tâm lý quan trọng lắm.
- Thôi, em đi đây.
Cuộc gặp mặt của Thu Hồng và giáo sư Vũ Thịnh diễn ra trong không khí ảm đạm. Thu Hồng đưa tờ báo cho ông xem, ông không nói được gì, chỉ thở dài thườn thượt. Trán ông nhíu lại, mắt chớp chớp, hai tay run run. Im lặng kéo dài. Cuối cùng, Thu Hồng lên tiếng:
- Có lẽ cháu phải đến nhà ông Tiến Đạt.
Ông Vũ Thịnh vẻ mặt ủ rũ, nghĩ ngợi một lúc rồi nói với Thu Hồng:
- Cháu nói đúng đấy. Bây giờ cháu đến ngay nhà ông Tiến Đạt. Mọi tổn phí ma chay, cháu nói với ông ấy, bác sẽ chịu cả. Nhưng cháu phải chọn lời mà nói cho khéo đấy nhé.
- Vâng, cháu cũng nghĩ thế.
- Đây, cháu cứ cầm tạm ít tiền. Nhớ thật là tế nhị, cháu ạ. Ông Tiến Đạt nghe nói cũng là người khí khái và trực tính lắm. Cháu phải thật mềm mỏng.
- Thưa bác, cháu sẽ cố gắng. Nhưng bác cũng đừng tỏ ra giận dữ hay bực tức gì với anh Hải lúc này cơ. Cháu van bác!
Ông Vũ Thịnh gượng cười:
- Còn mắng mỏ gì lúc này nữa. Chuyện của nó phải để pháp luật nói chuyện. Bác hết cách dạy dỗ nó rồi.
Thu Hồng buồn rầu cúi đầu chào ông Vũ Thịnh, phóng như bay vào trung tâm thành phố.
Trước cửa nhà ông Tiến Đạt, rạp đã dựng lên, chắn một khúc vỉa hè. Kèn đám ma chốc chốc lại vang lên làm không khí thêm buồn tẻ. Những bức trướng của người đến viếng chữ trắng trên nền đen treo kín hai bên tường nhà “Thiên thu vĩnh biệt”, “Tiên cảnh nhàn du”, “Kính viếng linh hồn”. Phía đầu quan tài là ảnh bà Tiến Đạt phóng ta đặt dưới bức trướng có hai chữ “cương thường”. Những ngọn nến cháy bập bùng trên chiếc quan tài sơn màu nâu đậm. Ông Tiến Đạt mặc quần áo vải xô, chít khăn trắng, đứng một góc, lạy đáp lễ khi có ai đó đến viếng, thắp hương và lạy trước vong linh bà Tiến Đạt. Hai đứa con còn nhỏ, đầu chít khăn tang đứng sau lưng bố, trông thật tội nghiệp.
Thu Hồng dựng xe trên vỉa hè của một người hàng xóm cạnh nhà của ông Tiến Đạt, bước vào với mấy nén nhang và một bó huệ trên tay. Bên một chiếc bàn dành cho khách, mấy người đàn ông mặc complê đen, đầu chít khăn trắng đang nói với ông khách vừa vào lạy bà Tiến Đạt trở ra. Tiếng một người còn trẻ để ria mép đầy tức giận:
- Nói thật với bác, kỳ này phải cho thằng Hải mọt xương!
Người đàn ông kia đổ chén nước, từ tốn:
- Tôi nghe nói tay Hải này giỏi lắm kia mà.
- Giỏi nhưng vô trách nhiệm. Tôi cứ hỏi bác, đưa bà chị tôi vào bệnh viện từ đầu phỏng có chết không? Lại con mẹ hộ sinh Hoàng Cúc nữa. Đã hai lần chị tôi phải mổ trong bệnh viện, nói vô phép bác, hai cái sẹo to tướng trên bụng mà không nhìn thấy à? Quân bất lương. Quân ấy chỉ có tiền là trên hết. Thế mà cũng leo lẻo “Lương y như từ mẫu”!
- Thật cũng không may cho chị Đạt. Cũng tại cái số nữa chú ạ.
- Số với chả phận. Phen này phải cho chúng nó đi tù.
Thu Hồng choáng váng với câu chuyện của hai người vừa trao đổi. Cô nhẹ nhàng đặt nhang và hoa bên cạnh linh cữu bà Tiến Đạt, chắp tay vái ba vái.
- Lúc ấy gần trưa, người đến viếng đã vãn, ông Tiến Đạt bước ra ngồi xuống tiếp khách. Hai đứa con ông, Thủy Ly và Thủy Tiên, mặc quần áo vải xô, chít khăn trắng đang ở trong vòng tay của Thu Hồng. Ngay từ lúc mới đến, Thu Hồng đã làm quen được với Thủy Ly, Thủy Tiên. Mỗi đứa nhận từ tay Thu Hồng gói quà nhỏ, miệng líu ríu:
- Cháu cảm ơn cô.
Trong phút bàng hoàng, trống vắng của cnh gà con mất mẹ, Thu Hồng dễ dàng chiếm được cảm tình của hai đứa nhỏ. Cô bế Thủy Tiên vào lòng, ngồi đối diện với ông Tiến Đạt. Ông Tiến Đạt mắt sâu, mi trên sưng mọng, hai gò má nhô lên, tay đưa ly đặt trước mặt Thu Hồng:
- Dạ. Mời cô.
- Vâng, bác để mặc cháu.
Ông Tiến Đạt chưa gặp Thu Hồng lần nào, vẻ ngạc nhiên, chau mày suy nghĩ, cố nhớ ra người ngồi trước mặt mình là ai. Thu Hồng vào chuyện trước:
- Cháu xin chia buồn cùng bác và gia đình. Thật không biết nói thế nào để chia xẻ với bác lúc này...
- Cũng là cái rủi, cô ạ. Tôi đưa nhà tôi xuống bệnh viện, bác Hải nghỉ trực. Người ta mách bác ấy đã có phòng mạch riêng, lên đó có gì bác Hải bác ấy giúp cho. Ngờ đâu bác Hải đi chơi cả ngày, công việc phó mặc cho bà Hoàng Cúc. Bác ấy có ở nhà thì đâu đến nỗi.
-Qua câu nói của ông Tiến Đạt, Thu Hồng hiểu được tâm trạng của ông lúc này. Trách nhiệm gây ra cái chết cho vợ ông không phi là Vũ Hải mà chính là bà Hoàng Cúc. Nhưng Vũ Hải đứng tên mở phòng mạch, là người phi chịu trách nhiệm trước pháp luật. Thu Hồng thoáng nghĩ, có thể tách đôi vấn đề:
- Cháu cũng nghĩ như bác. Có anh Hải ở nhà mọi chuyện đã khác. Tính anh Hải nông nổi, ham vui nhưng đã bắt tay vào việc là làm hết mình, cẩn thận và chu đáo lắm. Nhưng anh ấy lại bốc đồng như nghệ sĩ. Thích thì làm, không thì thôi. Khổ thế đấy.
- Cô nói phải. Ai chứ nhà tôi đang chịu ơn anh Hải. Đấy, cháu Thủy Tiên trong tay cô và cháu Thủy Ly đây này - vừa nói ông vừa kéo Thủy Ly vào lòng - đều do bác Hải mổ cứu sống. Bác ấy còn bảo đừng đẻ nữa, tại tôi không nghe.
Thu Hồng im lặng, thấy chiều hướng câu chuyện thuận lợi cho Vũ Hải. Ông Tiến Đạt thâm tâm chỉ trách anh một phần, còn lại dồn oán hận lên đầu bà Hoàng Cúc:
- Cái bà Hoàng Cúc thật liều lĩnh. Không gii quyết được thì gửi ngay người ta xuống bệnh viện. Chủ quan coi thường. Ỷ thế có anh Hải. Nhà bác Hải mà cứ phó mặc cho con mụ ấy sớm muộn gì cũng ra tòa.
Đến lúc này, Thu Hồng thấy đã đến lúc xuất đầu lộ diện. Cô đứng dậy, hai tay chắp vào nhau, lễ phép thưa:
- Cháu xin thưa với bác, cháu đến đây là thay mặt giáo sư Vũ Thịnh, bố anh Hải thắp nén nhang trước vong hồn bác gái. Bác ấy đau không xuống được, xin xuống thăm sau.
Ông Tiến Đạt cảm động:
- Ôi, thế sao. Tôi cũng đã gặp cụ và cũng đang là bệnh nhân của cụ.
Ở bên ngoài lại có một người cầm hoa huệ bước vào. Thu Hồng thoáng nhận ra đó là Vũ Hải, cô đứng lên từ biệt ông Tiến Đạt, đi sang ng khác, tránh gặp mặt Vũ Hải.
Ông Tiến Đạt bước ra đón, ôm chầm lấy Vũ Hải:
- Bác Hải ơi!
Vũ Hải sượng sùng cúi mặt, tê dại trước những tiếng nấc xé lòng của ông Tiến Đạt. Tiếng khóc của người đàn ông nghe nặng và đau như tiếng sét đánh vào buổi trời quang mây tạnh.
Lời Thề Hippocrate Lời Thề Hippocrate - Phan Cao Toại