Freedom is not given to us by anyone; we have to cultivate it ourselves. It is a daily practice... No one can prevent you from being aware of each step you take or each breath in and breath out.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Phi Cô Nương
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 96 - chưa đầy đủ
Phí download: 9 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 685 / 2
Cập nhật: 2017-09-25 02:30:13 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 55: Ôm Nhau Thật Chặc
hính vì không chết được mới quyết định lấy nàng. Nếu ta thật không sống lâu, nàng cho rằng ta sẽ tin tưởng cái gì xung hỉ chữa bệnh, tùy tiện định chung thân chắc?”
“Thánh chỉ hoàng thượng thì giải thích thế nào?” Diệp Hòa hít sâu một hơi, thoáng dừng một chút rồi bỗng nhiên phản ứng kinh ngạc hỏi: “Chẳng lẽ...... ngươi dám khi quân?”
Rất thích nhìn thấy khuôn mặt kinh ngạc buồn cười của Diệp Hòa, Kỳ Mạch im lặng không nói chỉ rót đầy một chén trà xanh, nhàn nhã thưởng thức.
“Ngươi điên rồi!?” Diệp Hòa thất khống trợn to đôi mắt, không thể chịu nổi đang ở tình trạng nào rồi mà hắn còn thời gian nhàn nhã, đứng dậy đoạt lấy chén trà trong tay hắn đặt mạnh trên bàn đá, tức giận chất vấn: “Hoàng thượng biết được tính mạng ngươi nguy hiểm rất lo lắng, đầu tiên là không để ý quốc sự ở cạnh ngươi hai ngày, sau lại hưng sư động chúng hạ chỉ xung hỉ, nếu để ông ta biết ngươi lừa gạt, dù ngươi có là hoàng tử mà không trị tội nhưng hoàng thượng sau này còn có thể cưng chìu ngươi tin tưởng ngươi nửa sao?”
Bỗng nhiên bị mắng oan uổng một trận, Kỳ Mạch sắc mặt vốn vui vẻ lập tức trở nên khó coi, nhíu lại chân mày, lạnh lùng lườm nàng: “Nàng cũng đã biết hôm đó ta tại sao lại cùng thiên kim Mạnh tướng quân thiên ở chung một chỗ đúng không?”
Thiên kiêm Mạnh tướng quân, là vị Bích Lạc cô nương xinh đẹp hiền thục gặp mặt ở Tây giao? Trong lòng Diệp Hòa bỗng chốc xẹt qua một trận phiền não, theo bản năng nhíu mày, sau khi quay mặt sang nơi khác có chút không kiên nhẫn hỏi ngược lại: “Vương gia ngài yêu ai cùng sống chung với ai đó là chuyện của ngài, có liên quan gì đến ta đâu?”
Nghe được khẩu khí lãnh đạm mà xa cách của nàng, Kỳ Mạch lông mày ngọn núi ngưng lại như mang âm phong, ngay sau đó không biết nghĩ tới điều gì, vẻ mặt mới hòa hoãn, đôi mắt đen lóng lánh nhẹ lướt qua nàng: “Nếu đã không liên quan, nàng phản ứng lớn vậy làm gì?”
Đúng a! Tại sao nàng phản ứng lớn như vậy nha, ngay cả tôn xưng kính ngữ đều đem ra hết!Diệp Hòa âm thầm mắng mình nhưng vẫn trả lời không được vế sau, sắc mặt có chút mất tự nhiên nói sang chuyện khác: “Không có gì, ngươi nói tiếp đi.”
Lúc này Kỳ Mạch mang theo vài phần thư sướng nhìn nàng chốc lát, cũng không tiếp tục tra hỏi mà lấy chủ đề lúc trước “Ta cùng với Mạnh tiểu thư ở chung một chỗ cũng không phải tình cờ. Đó chính là ý phụ hoàng muốn ta trước cưới Mạnh tiểu thư làm chánh phi, tiếp nữa mới lấy nàng làm thiếp.” Đang nói thì ngừng lại, quay sang không vui trợn mắt nhìn Diệp Hòa: “Nếu không phải nàng lần trước nói hưu nói vượn, xưng mình không phải là thân hoàn bích gì đó, ta cần phải dùng cách bị tội khi quân này sao?”
Nghe đến đó, Diệp Hòa cũng đã để ý ra mặt, tỉnh ngộ nhìn hắn: “Ngươi cố ý mượn lần ra ngoài dạo chơi này làm bộ bệnh nặng để dọa ông ta......”
Thấy nàng hiện tại mới hiểu được ý, Kỳ Mạch nhìn nàng rồi lại nghiêng đầu sang chỗ khác hừ nhẹ: “May là không phải quá đần.”
Trong lúc nhất thời Diệp Hòa cũng trầm mặc, hối hận nàng vừa rồi còn lo lắng vô ích, còn trách hắn không biết sống chết khi quân, lại không nghĩ hắn tính toán chu đáo cho nàng. Hoàng thượng từng làm trò trước mặt văn võ bá quan hạ khẩu dụ đem nàng gả cho Kỳ Mạch. Một khi kim khẩu của hoàng thượng đã mở, chuyện nàng gả cho hắn chỉ là sớm hay muộn nhưng ngại danh tiếng không tốt của nàng, tối đa chỉ có thể làm tiểu thiếp vào cửa sau.Nhưng hôm nay hắn chùng chiêu “Mạng e rằng khó kéo dài” tình thế lại khác nhau rất lớn. Mạnh tướng quân là đại thần triều đình tất nhiên không muốn thiên kim của mình gả xung hỉ ột người sắp chết, hoàng thượng cũng biết điểm này vì thế tiêu chuẩn lựa chọn con dâu tự nhiên giảm xuống, cho nên phần “Khổ sai ” liền rơi vào trên người Diệp Hòa.
Nhưng lần này xung hỉ, ngoài mặt xem ra hắn chọn sai chung thân, thực tế là vì không muốn ủy khuất nàng làm tiểu thiếp.
“Mới vừa rồi......” Do dự một lúc Diệp Hòa cuối cùng nhích tới gần, ở trước mặt nam tử sắc mặt không tốt lắm ngồi xuống, ngượng ngùng đang muốn mở miệng, không nghĩ tới hắn nhìn thấy nàng thì lạnh lùng quay phắt đi, đem mặt chuyển sang hướng khác. Diệp Hòa buồn bực cau lại lông mày nhưng nghĩ đến mình quả thật đuối lý, nên đi vòng quanh bàn đá một vòng, đổi vị trí lần nữa ngồi trước mặt hắn, để tránh hắn lại quay đầu đi, đành phải bớt đi lời dạo đầu trực tiếp nói: “Thật xin lỗi.”
“Mới vừa rồi nàng mắng vui lắm sảng khoái lắm mà, hiện tại một câu thật xin lỗi thì xong sao?”Giọng Kỳ Mạch cực kỳ lãnh đạm, tròng mắt đen cụp xuống bên trong lại xẹt qua ý cười.
Diệp Hòa âm thầm thở dài, hiếm chịu hạ thấp mình hỏi: “Vậy ngươi nói đi, phải làm sao mới tha lỗi?”
“Bổn vương khát nước.” Kỳ Mạch liếc mắt sang bình trà đặt trên bàn, trên mặt biểu tình vẫn lãn đạm, giọng nói thờ ơ không quan tâm.
“Khát?” Diệp Hòa cau mày: “Khát thì tự mình rót nước uống.”
Nghe xong lời này, nam tử khẽ mím đôi môi đỏ mọng, đuôi lông nhẹ nhàng giương lên, nhàn nhàn nói ra mấy chữ: “Ai làm đổ?”
“Được rồi.” Nhớ tới vừa rồi trong lúc nổi giận đùng đùng không những đoạt cái chén của hắn còn nện mạnh trên bàn làm nước trà bên trong cũng bắn ra hơn phân nửa đúng là nàng không đúng. Diệp Hòa không thể làm gì khác hơn nhận mệnh gật đầu: “Ta rót cho ngươi uống.”
Cho nên Diệp Hòa nhấc lên bình trà, cầm lấy cái chén giống như nha hoàn rót đầy một chén trà, còn phải hạ thấp đưa tới trước mặt hắn.Nhìn nam nhân một bộ cao cao tại thượng đem nước trà uống vào, Diệp Hòa không khỏi âm thầm tự trách mình vừa rồi quá vọng động. Phải biết rằng nàng chưa từng khép nép trước mặt hắn nha?
“Ta cảm thấy có chút lạnh.”
Đang suy nghĩ bên tai lại vang lên giọng nói lạnh nhạt của ai kia.Con cháu hoàng gia đúng là loại quen chiều chuộng khó khăn hầu hạ, phiền phức lại rất nhiều. Diệp Hòa ở trong lòng âm thầm oán trách nhưng nhìn hắn bên ngoài chỉ mặc trường bào bào thiêu ô kim, nghĩ đến hắn thể chất sợ hàn, vẫn phải nói: “Ta đi gọi bọn họ lấy cho ngươi áo choàng.”
“Qua lại ít nhất mất cả nén nhang.” Kỳ Mạch lắc đầu, con ngươi hắc ngọc lại lẳng lặng nhìn nàng: “Ta hiện tại rất lạnh.”
Diệp Hòa bất lực thở dài: “Vậy ngươi muốn thế nào?” Chẳng lẽ còn muốn nàng ra y phục cho hắn mặc?
“Tới đây.”
“Làm gì?” Diệp Hòa cảnh giác nhìn hắn, sẽ không phải muốn nàng cỡi chứ? Khí trời thế này mà không có áo choàng sẽ rất lạnh a.
Kỳ Mạch híp đôi mắt nguy hiểm, không vui nhìn nàng: “Đừng để cho ta nói lần thứ hai.”
Do dự một lát, Diệp Hòa vẫn đứng lên hướng về phía hắn đi qua. Nhưng đúng lúc này bỗng nhiên cảm thấy bên hông căng thẳng trước mắt xoay chuyển, Diệp Hòa mất thăng bằng liền ngã ngồi trên đùi hắn, rơi vào trong lòng ngực vẫn còn thoang thoảng mùi thuốc, hai cánh tay nhanh đem cả người nàng nhốt lại.
“A...... Ngươi không nên quá đáng!” Hét to một tiếng kinh ngạc cơ hồ phản xạ có điều kiện, Diệp Hòa vung lên một quyền đấm vào ngực hắn.
Lúc quả đấm rơi xuống kèm theo tiếng rên rĩ vang lên, Kỳ Mạch sắc mặt thoắt cái tái nhợt thêm vài phần, ức chế không được cúi đầu ho khan, trên hai gò má tuấn tú hiện rõ đau đớn, thái dương cũng rỉ một tầng mỏng mồ hôi.
“Ngươi làm sao vậy?” Thấy người nọ ho đến thân thể run rẩy như đang chịu khổ sở tra tấn, Diệp Hòa lo lắng hỏi: “Ngươi làm sao vậy, ngươi đừng làm ta sợ!”
“Nữ nhân tàn nhẫn này,khụ khụ...... xuất thủ vẫn không lưu tình chút nào.” Kỳ Mạch vừa ho khan vừa nghiêng mặt nhìn nàng, cau mày nói: “Mặc dù tánh mạng ta nguy hiểm là giả nhưng trọng thương chưa lành cũng là thật.Nàng dùng lực mạnh như vậy là muốn lời nói dối của ta trở thành sự thật đúng không?”
Ngữ khí của hắn vẫn cứ chậm rãi ung dung không mang theo chút trách mắt, song nhớ tới tình cảnh vì cứu nàng mà bụng trúng kiếm, lá phổi bị hao tổn. Trong lòng Diệp Hòa nhất thời dâng lên xót xa, đưa tay nhẹ nhàng vuốt lên lưng hắn, một lát sau người nọ mới hết ho khan hơi thở bình thường. Nhưng cánh tay hắn ôm Diệp Hòa vẫn không có buông ra mà như đang sưởi ấm kéo nàng sát vào trong lòng ôm thật chặc. Vừa mới trải qua lo lắng hãi hùng, Diệp Hòa sợ mình vô ý chạm vào vết thương của hắn, nên không dám giãy dụa, biết điều ngồi trong ngực hắn,không khí chúng dần dần trở nên có chút vi diệu.
“Hòa Nhi, còn nhớ rõ lời nói đêm đó của mình không?” Cúi đầu giọng nói len lỏi vào bên tai mang hơi thở ấm áp vẩy vào Diệp Hòa.
Khuôn mặt Diệp Hòa nóng bừng, theo bản năng cắn môi rũ xuống mí mắt, không nói gì. Chỉ cảm thấy có sao lóe trên đỉnh đầu, nhanh đến nàng chóng cả mặt. Dĩ nhiên đây là giả, ban ngàyban mặt sao ở đâu ra.
“Nàng nhìn ta rơi xuống......”
Một cái thở dài ẩn chứa vài phần chờ đợi, trong lúc nhất thời nam nhân tâm cơ giảo hoạt như hồ ly không thấy, cao ngạo lạnh lùng như xà không thấy, nguy hiểm tàn nhẫn như sói không thấy mà chỉ thấy như một đứa bé muốn ăn thỉnh cầu người lớn, lẳng lặng nũng nịu trong ngực nàng.
Mà vô luận kiếp trước hay kiếp này, Diệp Hòa đều chưa trải qua tình yêu ngu ngốc giữa nam nữ nhưng sau khi xảy ra nhiều biến cố, hắn ba phen mấy bận vì nàng dốc toàn lực tương trợ, không chỉ vậy còn vì nàng nhiều lần không màn sống chết,lo lắng quan tâm.Dù tiếp tục trốn tránh đi chăng nữa cũng không thể phủ nhận nàng động tâm. Thật ra nàng đã sớm biết tình cảm dành cho hắn là gì chẳng qua không muốn thừa nhận thôi. Diệp Hòa cũng không phải người nói không giữ lời, nếu hứa hẹn sẽ nói được làm được, thẳng thắn tâm ý bất quá có một câu thôi, hai người lại sắp thành thân, nàng âm thầm tự nhủ khuyên răng mình.
Cứ thế nhăn nhó hồi lâu, Diệp Hòa rốt cục mở miệng: “Vương gia......”
“Vương gia cái gì? Nàng từng đối đãi ta như một vị vương gia sao?” Nam tử bỗng nhiên nhướng ày cắt đứt lời, đôi mắt đen thật sâu nhìn nàng, bá đạo sửa đúng: “Gọi ta Kỳ Mạch.”
Cho nên Diệp Hòa một lần nữa lấy lại tâm tình, đổi cách nói: “Kỳ Mạch,thật ra thì ta......”
“Oa oa oa oa......”
Đang lúc này,một đám quạ từ đỉnh đầu bay qua lượn vòng trên bầu trời, tiếng kêu sắc bén khiến nàng tâm phiền ý loạn, cắt đứt lời nàng định nói.Thoáng cái tâm tình hòa khí không khí gì cũng không còn. Diệp Hòa nhíu mày, lời tuy vẫn chưa nói hết nhưng làm sao cũng nói không nổi nữa.
Nhìn đám kia Ô Nha, Kỳ Mạch sắc mặt nhất thời trở nên khó coi vô cùng, giọng cơ hồ gầm thét: “A Lỗ!”
“Nô tài đến ngay......” A Lỗ nhanh chân chạy vào trong vườn, trong lòng âm thầm suy đoán, hỏa khí lớn như vậy chẳng lẽ cô nương lại chọc giận vương gia? Nhưng mới vừa chạy tới lại thấy chủ tử nghiến răng nghiến lợi nói: “Cầm cung tên!”
Một lát sau, Diệp Hòa đứng ở một bên nhìn nam nhân khuôn mặt tối tăm đứng thẳng đón gió, động tác thành thạo giương cung lắp tên, mỗi lần đều lắp bốn mũi bắn một lượt. Tuy có vị trí tốt, Ô Nha dày đặc trên bầu trời nhưng vẫn có thể một mủi tên bắn trúng hai Ô Nha, nhìn mỗi lần bắn ra liền có bốn con Ô Nha rơi xuống. Diệp Hòa âm thầm kinh ngạc, có thể nói nàng vốn tài giỏi về phương diện này rồi nhưng nhiều nhất chỉ có thể bắn ba tên một lượt. Nhưng hiện tại người này tài bắn cung có thể nói cao siêu so với bát gia hẳn không thua. Đối với cửu hoàng tử thường xuyên mang bệnh nằm liệt giường xem ra không đúng, hắn còn giấu bao nhiêu chuyện mà nàng không biết đây?
Nhìn một đám sinh vật không may mắn, Diệp Hòa tâm tư vừa chuyển âm thầm lo lắng, mắt thấy sắp đến lễ thành thân của bọn họ mà đám Ô Nha lại đột nhiên xuất hiện, có phải báo trước sẽ có điềm không hay xảy ra?
Loạn Thế Thịnh Sủng Loạn Thế Thịnh Sủng - Phi Cô Nương