With compassion you can die for other people, like the mother who can die for her child. You have the courage to say it because you are not afraid of losing anything, because you know that understanding and love is the foundation of happiness. But if you have fear of losing your status, your position, you will not have the courage to do it.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 66 - chưa đầy đủ
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 570 / 1
Cập nhật: 2017-09-24 23:14:01 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 49: Thệ Thủy Xây Thành
ộ Thần là cau thủ đứng top 4 trong BXH game Loạn thế, cũng là trong trò chơi một người chơi duy nhất kĩ năng đúc kiếm đến tới cấp tông sư cùng sử dụng chiêu thức tự nghĩ ra. Trong đó có Dật Trần kiếm là người chơi rèn trang bị mà tạo nên truyền thuyết, từ khi sáng tạo thêm Dật Trần kiếm pháp quả thực như cá gặp nước dựa vào một kiếm này đi đi lại trên thiên hạ, thuận lợi đi lên vị trí thứ tư trong BXH.
Làm cao thủ thứ 4 hắn sớm thành thói quen được ánh mắt người chơi kính ngưỡng cùng tán dương nhưng Mộ Tích Trần chưa từng có nghĩ tới chính là hình thức “Cao thủ” của mình thế nhưng cũng sẽ có 1 ngày chật vật la cứu mạng như bao người.
Ngày đó hắn mới vừa nộp hoàn nhiệm vụ đi ngang qua Bạch Hổ thành thời điểm, một người chơi toàn thân mặc quái dị giả mèo đột nhiên ngăn cản đường đi của hắn, hơn nữa càng không ngừng nói với hắn những lời hắn không giải thích được.
Mèo BL đối với hắn nói, hắn trời sinh một bộ dạng thụ rất thích hợp đi làm BL; hắn còn nói mình là Đoàn trưởng tổng công đoàn BL, kêu mình gia nhập, cậu ta có thể bao phủ.
Nhưng là Mộ Tích Trần biểu đạt ý là cự tuyệt, kẻ kia lập tức lộ ra mặt thât, thay đổi nét mặt ôn hòa, nhe răng cười hướng hắn tiến tới gần:
“Ồ…ha ha… Mộ Thần, thật ra thì ta rất sớm chú ý tới ngươi… Bất quá, ngươi hôm nay không đồng ý với ta, cũng đừng nghĩ rời đi…”
Một ít bộ dáng ác bá ép người vô tội làm cho Mộ Tích Trần không rét mà run. Hắn quá sợ hãi bận rộn rút ra Dật Trần kiếm của mình đánh ra Dật Trần kiếm pháp cùng Mèo BL đấu! Nhưng là rất nhanh hắn luống cuống bởi vì hắn kinh ngạc phát hiện kiếm pháp tinh diệu cư nhiên bị kẻ kia dễ dàng địa giải!
Sau hơn 21 chiêu Mộ Tích Trần bắt đầu lực bất tòng tâm ngay cả tay cầm kiếm cũng bắt đầu đau nhức. Hoảng hốt, tay múa kiếm run lên, mũi kiếm vô lực đâm về một bên mà bên kia Mèo BL không cho hắn cơ hội, hắc hắc cười một cái Miêu Trảo đã tới nụ cười kia làm hắn cả kinh cả người run rẩy. Mộ Tích Trần cũng chẳng quan tâm mặt mũi mình nữa hướng một vị áo trắng vừa vặn đi ngang hô to:
” Vị đại ca kia, cứu mạng …”
Không biết là hắn một tiếng này kêu cứu nổi lên tác dụng hay là nhân khí áo trắng kia khí tràng vô cùng cường đại, động tác của Mèo BL chợt hơi chậm lại! Ở nơi này điện quang hỏa thạch trong nháy mắt, ống tay áo người kia vung lên, Mộ Tích Trần chỉ cảm thấy hàn quang xẹt qua trước mắt, Mèo BL thân đã nổi lên bạch quang.
Thật lợi hại! Mộ Tích Trần sợ hãi than không ngừng, ngay cả hắn cũng cảm thấy Mèo BL kia cố hết sức, nhưng đối phương lại một chiêu làm xong! Luôn luôn đối với cao thủ vô cùng sùng bái Mộ Tích Trần đối với người mặc áo trắng kia thật là trong nháy mắt hảo cảm hăng đến đỉnh điểm!
Chẳng qua là Mèo BL không một chút vẻ mặt lộ ra sợ hãi, mà là đang sắp tử vong lớn lối đối với người áo trắng cười ha ha:
“Dạ biểu ca, anh cho rằng giết em là được rồi ư? Chờ coi, một ngày nào đó em sẽ vượt xa anh!” Ánh mắt của hắn vừa chuyển khóa ở trên người Mộ Tích Trần
“Còn ngươi nữa, Mộ Thần … “
Mộ Tích Trần bị ánh mắt kẻ kia mang theo âm mưu sợ hết hồn, may là đối phương còn chưa có nói xong đã bị tử vong, điều này làm cho hắn thở phào một hơi. Bất quá hành động của Mèo BL này đúng là không phải là thường nhân có thể lý giải!
Phủi bụi trên người Mộ Tích Trần đem Dật Trần kiếm thu hồi, chạy đến trước mặt người mặc áo trắng mang tâm tình kích động vẻ mặt sùng bái:
“Đại ca, ngài thật lợi hại! Ta rất bội phục ngài! Đúng rồi, thu ta làm tiểu đệ được không?”
“Ngươi chính là Mộ Thần?” Mặc dù người áo trắng có khăn che mặt, không thể nhìn đến hắn giờ phút này là vẻ mặt gì nhưng Mộ Tích Trần rõ ràng thấy giữa tròng mắt đen hiện lên một tia kinh ngạc.
Mộ Tích Trần gật đầu kỳ quái nhìn về phía hắn:
“Đúng vậy, đại ca…”
“Chuyện mới vừa rồi cũng không phải là cố ý giúp ngươi, chỉ là vì giải quyết phiền phức của mình. Cho nên đem chuyện ngày hôm hãy quên đi.” giọng nói người áo trắng đột nhiên trở nên lạnh lùng, ống tay áo của hắn vung lên, mũi chân thi triển khinh công nhanh chóng rời đi, chỉ để lại Mộ Tích Trần vẻ mặt ngạc nhiên đờ tại chỗ…
Lần thứ hai nhìn thấy áo trắng kia bên ngoài gần nơi lần đầu thực tập.
Ngày nghỉ buổi sáng, cha mẹ đang du lịch nước ngoài đột nhiên gọi điện thoại quốc tế đường dài cho hắn, nói có con một vị bằng hữu mới từ ngoại quốc trở về, vừa lúc đi ngang qua nơi đây muốn ở tại chỗ của hắn ở tạm một thời gian ngắn.
Khi đó hắn ở gần công ty thực tập thuê một phòng nhỏ, tiền mướn chẳng những rẻ mà, phòng ốc không gian cũng rất lớn. Một mình hắn ở cũng rộng nênhắn cảm thấy nhiều thêm một người cũng không có gì đáng nói, cho nên đồng ý.
Xế chiều hôm đó quả nhiên có người tới nhấn chuông cửa. Mộ Tích Trần xoa mắt mông lung, mơ mơ màng màng mở cửa, nhưng ánh mắt của hắn vừa mới tiếp xúc đến người ngoài cửa lập tức một cái giật mình tỉnh táo lại, buồn ngủ hoàn toàn không có.
“Là ngài? Đại ca? ” Hắn vô ý thức kinh ngạc kêu ra tiếng! Mặc dù trong trò chơi thấy không rõ bộ dáng người áo trắng kia, nhưng xúc giác của hắn luôn luôn nhạy cảm, hắn rất rõ ràng nhớ được cặp mắt thâm trầm như đêm tối, cho nên nhìn một cái nhận ra người trước mặt.
Người kia cũng lộ ra vẻ kinh ngạc
“Mộ Thần?”
Mộ Tích Trần kích động gật đầu như tỏi, vẻ mặt sùng bái nhìn người trước mặt: “Chào,coi như chính thức quen biết, em tên là Mộ Tích Trần. Đại ca anh chính là Dạ Thanh Hàn ư? Anh thật sự thật lợi hại, một chiêu đã làm con Mèo BL kia bay xa! Quá đẹp trai! Em tốt sùng bái anh nha…” Biết được Dạ Thanh Hàn là người áo trắng hôm đó do hắn tình cờ ở trên diễn đàn thấy được hình top 10 người trong BXH.
“Tôi tên là Phong Kỳ Dạ.” Người nói ngừng lại ý tứ hàm xúc nhìn hắn một cái, trong mắt xẹt qua nụ cười, mới chậm rãi mở miệng
“… Thực ra Dạ Thanh Hàn đúng là tôi. Chỉ bất quá… tuổi của tôi so với anh còn nhỏ hơn.”
“Sặc!”
Cái gì gọi là lỡ một bước thành thiên cổ hận!Đây chứ đâu
Trải qua một thời gian ngắn chung đụng Mộ Tích Trần dần dần phát hiện, Phong Kỳ Dạ thật ra là một bề ngoài lạnh lùng, nội tâm cực phúc hắc! Người này chẳng những thường xuyên dùng câu “Mộ tiểu đệ” gọi hắn, còn luôn là bất động thanh sắc tùy ý hung hăng nghiền ép sức lao động của mình…
Mỗi khi thấy Phong Kỳ Dạ đáy mắt nụ cười phúc hắc kia Mộ Tích Trần liền không nhịn được dậm chân kêu to hối hận! Hắn là ngu ngốc! Lại kêu 1 kẻ so với mình còn nhỏ tuổi hơn làm đại ca, còn bị đối phương dùng cái này để cười nhạo hắn a a a…
Cho đến một ngày, Mộ Tích Trần kinh ngạc địa biết được Phong Kỳ Dạ ở trong trò chơi cùng em gái của mình Lạc Tuyết Khinh Hàn kết thành vợ chồng, vui mừng quá đỗi kêu một hồi “em rể” một phen kết quả vẫn bị hắn một câu gọi “Mộ tiểu đệ” hắn giận đến phát điên… ╮ (╯▽╰ )╭
Tại Thanh Long thành một cửa sổ lửu lâu đóng chặt, đèn dầu sáng rỡ. Mà tửu lâu to lớn như thế mà rỗng tuếch chỉ có ba vị khách nhân ngồi trên bàn.
Trên bàn bày đầy thức ăn ngon nhất của tửu lâu trong không khí tràn ngập mùi thơm của trà mùi thơm thấm vào ruột gan, làm người ta muốn ăn nhiều hơn..
Trước bàn cơm nghe Mộ Tích Trần tạm chân thật tự thuật sau Mộ Khinh Hàn ánh mắt ở giữa Mộ Thần cùng Dạ Thanh Hàn di động, nàng kinh sợ run một hồi lâu, rốt cục mở miệng:
“Thì ra là 2 người đã sớm biết…” Trong lòng nàng âm thầm đồng tình với anh trai một phen, sớm biết phu quân nhà mình phúc hắc lại không nghĩ rằng lại phúc hắc đến loại tình trạng này…
Dạ Thanh Hàn nhấp một miếng trà cười nhạt; mà Mộ Thần chỉ lo vùi đầu ăn thức ăn trên bàn hoàn toàn không để ý tới phảu ứng kinh ngạc của Mộ Khinh Hàn.
“Anh trai, anh vừa mới ăn cơm xong làm sao vừa lên trò chơi vừa…” Mộ Khinh Hàn nhìn ở trước bàn cơm Mộ Thần ăn như lang thôn hổ yết không thể chú ý hình tượng không nhịn được cau mày.
Mộ Thần thật vất vả ánh mắt từ “Trăm bận rộn” liếc nàng một cái, lắc đầu thở dài một tiếng, vừa quơ lấy một cái đùi gà hướng trong miệng nhét:
“Tiểu Khinh Hàn em quả nhiên giống người ‘ vợ mà không thừa nhận, hành động chẳng phải đã nói rõ hết thảy sao… Ai, anh thật lâu không có đồ ăn ngon như vậy…ưm… Đỗ quyên… Hmm thịt…”
Mộ Khinh Hàn quả thực dở khóc dở cười thật không biết nên cười hay là nên giận
“Anh muốn nói cái gì?”
Mộ Thần miệng đem đùi gà toàn bộ nuốt xuống bụng hồi sức vẻ mặt mong đợi nhìn Dạ Thanh Hàn:
“… Bất quá vẫn là em rể làm đồ ăn ngon, sau này bữa trưa cùng bữa ăn tối như chúng ta, nhờ cậy vào em rể rồi.”
Dạ Thanh Hàn bình thản liếc hắn một cái, nhàn nhạt nói ra ba chữ
“Anh mơ tưởng.”
“…”
“Tôi chỉ làm cho phu nhân tôi ăn.” Vẫn là giọng nói phong khinh vân đạm.
“Oa, em rể….” Mộ Thần không nhịn được nằm cũng chủy bàn hô to tỏ vẻ bất công
“Không nên thiên vị như vậy!”
Mộ Khinh Hàn ở một bên nhìn có chút hả hê cười ra tiếng, trên gương mặt không có ý thức lộ ra đỏ ửng.
Vừa lúc đó, tửu lâu đột nhiên vang lên một tiếng va chạm kịch liệt!
Phanh!
Có cái đồ gì đó tốc độ thật lớn đem cửa chính của tửu lâu toát một cái lỗ thủng to! Ngay sau đó, một bóng amfu lam xông tới hướng Dạ Thanh Hàn nhanh chóng vọt tới!
Mộ Khinh Hàn kinh ngạc kêu ra tiếng:
“Dạ! Cẩn thận…”
Nhưng là cái bóng màu xanh kia ở khoảng cách Dạ Thanh Hàn 0. 01 m dừng lại, sau đó vững vàng hạ xuống ở trên tay hắn. Mộ Khinh Hàn này mới nhìn rõ ràng thì ra là một con chim bồ câu, bộ dáng cùng chim bình thường không có gì khác nhau chẳng qua là nó cả người có ánh lên màu xanh…
Chim bồ câu chạm vào tay Dạ Thanh Hàn một khắc kia hóa thành một tờ giấy màu lam lẳng lặng phiêu lạc đến lòng bàn tay của hắn. Phong Kỳ Dạ mở ra tờ giấy, nhàn nhạt lướt qua, giơ tay lên tờ giấy nhất thời hóa thành phấn vụn. Hắn nhưng ngay sau đó đứng lên, không chần chừ đi ra ngoài cửa.
“Dạ, sao vậy?” Kể từ khi kia con bồ câu kia đưa tin xuất hiện Mộ Khinh Hàn t mơ hồ nhận thấy được có cái gì đó không đúng, chẳng qua là không nghĩ tới Dạ Thanh Hàn phản ứng kịch liệt như thế!
“Loạn gặp phải một chút phiền toái, cần anh đi giúp cậu ta”
“Gì?!” Mộ Khinh Hàn kinh ngạc. Dạ không phải là luôn luôn lấy khi dễ Loạn Mã Tiên Sinh làm vẻ vang sao? Làm sao lần này đột nhiên hảo tâm như vậy, dùng bồ câu đưa tin mà đi giúp rồi?
Dạ Thanh Hàn cũng không quay đầu lại, đang khi hắn đẩy cửa ra một khắc kia hệ thống thông báo bất thình lình vang lên!
[Hệ thống]: chúc mừng người chơi Thệ Thủy Vô Trần thành công thành lập thành trì “Thệ Thủy thiên hạ”, danh vọng + 1000 điểm.
[Hệ thống]: thành chủ Thệ Thủy Vô Trần của “Thệ Thủy thiên hạ” hướng Huyền Vũ thành tiến cống 5000 vạn lượng, nhận được thành chủ khen tặng đạt được danh vọng bang phái + 5000 điểm.
“Thệ Thủy Vô Trần người này làm sao thần tốc như thế? Liễu Tinh Ly mới xây thành có mấy ngày trước?” Nghe được hệ thống thông báo Mộ Thần ánh mắt kinh ngạc trợn tròn, động tác cũng cứng lại cắn một cái 1 miếng đồ ăn rơi xuống đất, dầu văng khắp nơi.
Nhưng là thông báo hệ thống vẫn không chịu ngừng nghỉ…
[Hệ thống]: Chúc mừng thành chủ Thệ Thủy Vô Trần của “Thệ Thủy thiên hạ” được thành thủ Huyền Vũ thành coi trọng đạt được danh hiệu “Khách quý của Huyền Vũ thành”, danh vọng cá nhân + 1000, được tự do xuất nhập chính điện.
[Hệ thống]: Chúc mừng thành chủ Thệ Thủy Vô Trần của “Thệ Thủy thiên hạ” hoàn thành nhiệm vụ thăng cấp thành trì lên lv2
[Hệ thống]: Chúc mừng thành chủ Thệ Thủy Vô Trần của “Thệ Thủy thiên hạ” được thành chủ Huyền Vũ thành coi trọng trao tặng vật phẩm “Huyền Vũ thành binh tỳ”, đạt được danh hiệu “Huyền Vũ nguyên soái” thống lĩnh quân đội Huyền Vũ thành.
Hệ thống thông báo liên tục ra như thế, tại chỗ ba người đều giật mình. Này…. rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra?
Loạn Thế Giang Hồ Loạn Thế Giang Hồ - Phong Hiểu Anh Hàn