I love to lose myself in other men's minds.... Books think for me.

Charles Lamb

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 66 - chưa đầy đủ
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 570 / 1
Cập nhật: 2017-09-24 23:14:01 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 42: Kết Quả
ần này học hệ khiêu chiến mượn sân tập luyện của Hệ âm nhạc nên nghe nói người ra đề lần này chính là từ Hệ âm nhạc tuyển ra.
Buổi sáng chưa tới 10 giờ, Mộ Khinh Hàn bị hai vị bạn cùng phòng vừa đấm vừa xoa rất không tình nguyện theo sát các nàng từ tiết khoa học xã hội len lén chạy ra ngoài.
“2 cậu tại sao vội vã như vậy? Còn chưa tới mười giờ mà.” Ra khỏi phòng học sau Mộ Khinh Hàn thấy rất là không giải thích được bèn hỏi.
Mạc Toa Toa cùng Hạ Đào Đào mỗi người kéo 1 tay của Mộ Khinh Hàn hướng nơi hẹn chạy. Nghe Mộ Khinh Hàn hỏi như vậy Hạ Đào Đào cũng không quay đầu lại phản bác nói:
“Loại tranh tài quan trọng này tuyệt đối không thề tới trễ! Nếu không đối thủ sẽ cho là chúng ta rút lui.”
Mộ Khinh Hàn hết sức im lặng nhìn hai con bạn ý chí chiến đấu sục sôi cũng cứ thể để 2 người lôi kéo đi.
Ba người rất nhanh tới sân của Hệ âm nhạc nhưng ngoài ý muốn phát hiện người cửa vây quanh dáng dấp nhìn thoáng qua giống như là mấy nữ sinh viê n Hệ mỹ thuật tạo hình đang hăng hái bừng bừng địa nghị luận những gì đó.
Nhìn thấy ba người đến mấy nữ sinh kia từ từ ngưng nói chuyện, đánh mắt lẫn nhau còn không ngừng dùng ánh mắt quái dị hướng Mộ Khinh Hàn xem.
Trong đó có 1 cô gái dùng lời khinh ngạc cực kỳ khoa trương nói: “Ai, cô ta không phải là cái cô gái hư hỏng cướp Phong Kỳ Dạ đi sao? Mình cho là cô ta cũng không dám tới!”
Khác nữ sinh khác cười nói tiếp: “Người không biết xấu hổ vô địch thiên hạ a… Bất quá lớn lên hình dáng gì chứ căn bản so với Bích Ngưng chỉ bằng một phần mười!”
Mấy người Mộ Khinh Hàn vốn là không muốn để ý tới các cô kia, nhưng là Hạ Đào Đào thiếu kiên nhẫn xông đi lên hét lớn:
“Rốt cuộc là người nào không biết xấu hổ chứ? Mấy cô nên biết rõ ràng sự thật rõ ràng rồi mới nên nói!”
Mấy nữ sinh kia hiển nhiên không nghĩ tới phản ứng của Hạ Đào Đào kích động như thế nhất thời bị làm cho sợ đến đờ tại chỗ, hai mặt nhìn nhau.
Nhưng rất nhanh 1 cô gái tóc xoăn nói chuyện lộ ra vẻ mặt rất khinh thường mặt nở nụ cười hướng sau Mộ Khinh Hàn vẫy vẫy tay:
“Bích Ngưng, cậu đã đến rồi.”
Nghe nữ sinh tóc xoăn la như vậy, mấy cô gái của Hệ mỹ thuật tạo hình rối rít phục hồi lại tinh thần, trên mặt một lần nữa đeo trở về nụ cười ngọt lịm. 3 người của Mộ Khinh Hàn cũng theo ánh mắt nữ sinh kia nhìn về phía sau quả nhiên thấy “Bích Ngưng”.
Cách đó không xa, một cô gái tóc dài trang phục thời thượng đang hướng của các nàng đi tới, trên người vẻ đẹp thành thục càng làm người khác chú ý không thể bỏ qua, chẳng qua là 2 mắt phá lệ thanh lãnh phảng phất như rời xa tất cả huyên náo của thế gian. Cô gái ấy đang nhìn đến Mộ Khinh Hàn thời điểm trong mắt thần sắc rõ ràng ngẩn ra toát ra mấy phần khó lường.
“Lớn lên hình dáng gì thế diễn viên hí khúc…” Hạ Đào Đào ở một bên thầm nói. Nhưng Mộ Khinh Hàn nhìn thấy Hạ Bích Ngưng một khắc kia ánh mắt tràn đầy kinh ngạc.
Cái cô gái này…Không phải là Bích Không Linh Vận chứ? Cô ấy tại sao lại xuất hiện ở nơi này? Chẳng lẽ Bích Không Linh Vận chính là Hạ Bích Ngưng?
Nữ sinh viên tóc xoăn liếc Mộ Khinh Hàn một cái vòng qua các nàng hướng Hạ Bích Ngưng đi tới:
“Bích Ngưng, mới vừa rồi mấy cô ta…”
Hạ Bích Ngưng lắc đầu, nhàn nhạt mở miệng cắt đứt:
“Tiểu Như, đừng như vậy.” Nói xong không còn có để ý tới nữ sinh kia đang lúng túng trực tiếp hướng Mộ Khinh Hàn đi tới.
“Mộ học muội, thật xin lỗi, mấy cô ấy cũng không có ác ý…” Hạ Bích Ngưng hiển nhiên cũng nghe được mấy lời mới vừa rồi, trên mặt lộ ra vẻ áy náy nhưng trong mắt vẫn là một mảnh đạm mạc.
Mộ Khinh Hàn há miệng vừa muốn trả lời đã bị Hạ Đào Đào tức giận cắt đứt:
“Không có ác ý? Không có ác ý có tiến hành công kích người ta, không có ác ý sẽ đối với Khinh Hàn chê cười, không có ác ý khiêu chiến kia làm gì?” Nàng dừng một chút giọng nói càng thêm kích động
“Mơ ước bạn trai người khác còn ở chỗ này quá mù sa mưa, chúng tôi mới sẽ không để chị vừa ý!”
Hạ Đào Đào không mang theo một chữ thô tục nào nhưng lời sắc bén chỉ trích chuyện đã xảy ra làm cho Hạ Bích Ngưng tại chỗ ngơ ngẩn, sắc mặt lại càng một trận trắng.
“Khinh Hàn chúng ta vào thôi!” Hạ Đào Đào phát tiết lửa giận trong lòng, hồi sức cũng không cho Mộ Khinh Hàn cơ hội nói chuyện lôi kéo bạn mình liền đi vào bên trong lưu lại Hạ đại mỹ nhân mặt trắng bệch.
Mơ hồ nghe thấy phía sau mấy cô gái Hệ mỹ thuật tạo hình bất mãn nghị luận ra tiếng:
“Ai da, cô ta thái độ gì thế!”
“Đúng thế… không biết là người nào mơ ước trước đâu…”
Mộ Khinh Hàn âm thầm thở dài một hơi, có chút nhức đầu ấn huyệt thái dương. Người Hệ Mỹ thuật tạo hình quả nhiên chính là một đám bị chứng vọng tưởng nghiêm trọng ngay cả thị phi đen trắng cái gì cũng tùy tiện điên đảo. Cho nên nói Hạ Đào Đào cùng Mạc Toa Toa đón nhận trận khiêu chiến này quả thực chính là là càng thêm lý do cung cấp cho chứng vọng tưởng này bay xa…bay cao.
Cho đến khi đi vào bên trong Mộ Khinh Hàn mới phát hiện có cái gì không đúng.
Sân lớn như thế nhưng lại không còn chỗ ngồi, ngay cả lối đi ra cũng chật ních người đến đây xem náo nhiệt, tràng diện thế này khiến cho Mộ Khinh Hàn khiếp sợ không thôi.
Không phải là khiêu chiến của Hệ Trung văn cùng Hệ mỹ thuật tạo hình hệ sao? Làm sao sẽ nhiều người đến như vậy?
Nghi vấn của nàng lập tức bị Hạ Đào Đào một tiếng kêu sợ hãi giải đáp:
“Má ơi! Thật náo nhiệt… Người của Hệ số lý cùng Hệ âm nhạc cũng tới…”
Người của Hệ âm nhạc tới địa bàn của mình xem náo nhiệt không có gì kỳ. Nhưng là người của Hệ số lý thế nhưng cũng tới nói cách khác… Dạ cũng tới sao?
Kinh ngạc xong Mộ Khinh Hàn đem tầm mắt quăng bốn phía, có thể không trong đám người tìm kiếm thủy chung không nhìn thấy thân ảnh của anh… Chẳng lẽ anh ấy không rảnh? Trong lòng nàng không khỏi sinh ra hơi chút thất vọng.
“Mau mau, Khinh Hàn, tranh tài sắp bắt đầu!” Mộ Khinh Hàn bên tai đột nhiên vang lên một tiếng kêu sợ hãi của Toa Toa, nàng còn không có biết rõ là chuyện gì xảy ra chợt bị một lực đẩy đẩy tới trong đám người!
Ách?
Thoáng cái lộ ra trước tầm mắt của mọi người Mộ Khinh Hàn đột nhiên cảm thấ…, tại sao chung quanh thanh âm thật giống như thoáng cái nhỏ hơn nhiều như vậy? Tựa hồ xu hướng yên lặng như tờ…
Mộ Khinh Hàn bị hàng trăm ánh mắt nhìn tránh không được lúng túng không dứt, khẩn trương làm mồ hôi lạnh ứa ra mặc dù nàng đang cố gắng tiêu diệt sự hiện hữu của mình nhưng chỗ nàng đứng… Đúng là rất bắt mắt…
Nàng đang lo lắng có nên hay không từ trong đám người lui đi, bả vai đã bị mội cái tay giữ ngay sau đó bên tai vang lên tiếng nói quen mà kì dị của Kỳ Thanh Lãnh, giọng nói mang theo vài phần âm mưu:
“Hmm! Người rốt cục đã đủ, vậy bắt đầu nha!”
Mộ Khinh Hàn quay đầu, mới phát hiện Hạ Bích Ngưng không biết lúc nào đã tiến vào đứng cách nàng không xa đã ngồi và chờ đợi.
Kỳ Thanh Lãnh vỗ vỗ bả vai của nàng hướng nàng lộ ra một nụ cười quỷ dị. Tiếp theo nàng đi tới giữa đám người lớn tiếng tuyên bố:
“Mọi người im lặng, nếu mọi người tới đông đủ như vậy tôi tuyên bố cuộc khiêu chiến ngày hôm nay chính thức bắt đầu. “
Vừa mới dứt lời toàn trường yên lặng như tờ. Bất quá cũng không phải bởi vì lời nói mở đầu của Kỳ Thanh Lãnh mà là bởi vì… Đột nhiên xuất hiện ở cửa vào, 1 người khoan thai đi chậm đang hướng trong đám người đi tới – Phong Kỳ Dạ…
Nam chính trong chuyên xấu xuất hiện! Tại chỗ người xem không khỏi mắt sáng lên nín thở nhìn chăm chú vào nhất cử nhất động của hắn.
Nếu như là người bình thường bị nhiều người như vậy nhìn chăm chú sợ rằng sớm tại n chỗ đào hố đem mình chôn đi vào. Nhưng là Phong Kỳ Dạ là người thế nào? Cho dù ở trước mắt bao người, anh ta vẫn trấn định.
Chỉ thấy trực tiếp hướng Mộ Khinh Hàn đi tới khẽ mỉm cười, còn thân thể của Mộ Khinh Hàn phát run õ trên trán nhẹ nhàng rơi xuống 1 nụ hôn, ôn nhu nói nhỏ:
“Khinh Hàn, cố gắng lên.”
Mộ Khinh Hàn bị ngàn vạn đạo ánh mắt soi mói nhìn làm tại chỗ hóa đá. Nàng luống cuống trừng mắt nhìn nhất thời khóc không ra nước mắt.
T___T họa thủy, anh ấy là cố ý … Rõ ràng là kẻ gây ra mầm tai vạ nhưng còn muốn mình đi thu thập cục diện rối rắm, mà mình thì đứng ở một bên như không có chuyện gì xảy ra, thật không hổ là Phong Kỳ Dạ…
Phong Kỳ Dạ hoàn thành “Sứ mạng” của mình, an tĩnh thối lui đvào trong đội ngũ của Hệ số lý. Bất quá cử động này của hắn quả nhiên đưa tới oanh động, người Hệ số lý hệ thoáng cái xúm lại thật chặt bao vây lại. Người Hệ Trung văn cùng Hệ âm nhạc không hẹn mà cùng phát ra tiếng hoan hô; mà người Hệ mỹ thuật tạo hình giận đến trắng bệch mặt, vẻ mặt phẫn hận chừng nhìn Mộ Khinh Hàn.
Một bên Hạ Bích Ngưng vẫn tĩnh táo đứng, ánh mắt bình tĩnh không có sóng chẳng qua là trong lúc vô tình cắn môi.
Kỳ Thanh Lãnh thấy không khí không đúng, vội vàng hắng giọng một cái cao giọng nói:
“Tốt lắm, xin các vị tới xem náo nhiệt yên tĩnh một chút! Khiêu chiến sắp bắt đầu!”
Đám người theo người chủ trì này hô to một tiếng, từ từ an tĩnh lại. Kỳ Thanh Lãnh hết sức hài lòng gật gật đầu, quét mắt nhìn Mộ Khinh Hàn cùng Hạ Bích Ngưng một cái hỏi:
“2 người chuẩn bị xong chưa?”
Chị ấy hỏi như vậy Mộ Khinh Hàn mới đã nhận ra có cái gì không đúng… Khó khăn, chẳng lẽ lần này ra người ra đê chính là Kỳ Thanh Lãnh Trưởng CLB âm nhạc kì quái? … Không phải chứ? Chị ấy mà ra đề sẽ kinh hãi như thế nào?
Mộ Khinh Hàn đột nhiên có dự cảm thê thảm không nỡ nhìn, sắc mặt cứng đờ sau đó ôm 200% tính toán hướng Kỳ Thanh Lãnh gật đầu.
Nhận được hai người gật đầu sau, Kỳ Thanh Lãnh cười hắc hắc
“Đề lần này chính là..” Nói phần mấu chốt cô ấy cố ý dừng lại, giọng nói thần bí hề hề dẫn tới mọi người tò mò phát điên không dứt, chờ sau một hồi cô ấy rốt cục chậm rãi nói ra đề
“Làm 1 chuyện một ngoài dự đoán của mọi người.”
Đề rất bình thường! Kỳ Thanh Lãnh thế nhưng ra đề bình thường như thế? Nghe vậy Mộ Khinh Hàn mới thở phào nhẹ nhõm rồi lại lập tức bị làm khó trong lòng âm thầm là nhận định Kỳ Thanh Lãnh âm hiểm.
Chuyện đơn giản nhát thường thường là khó khăn nhất. Tựa như cái đề này “1 chuyện ngoài dự đoán mọi người “, chuyện như vậy bình thời nói thì rất dễ dàng nhưng chân chính tỏ ra ngoài cũng là rất khó…
Đang khi Mộ Khinh Hàn không có chút đầu mối nào thì Hạ đại mỹ nhân vẫn trầm mặc không nói mở miệng:
“Có thể hay không để tôi bắt đầu trước?”
Mộ Khinh Hàn đúng là nghĩ không ra bất kỳ chuyện gì ngoài dự đoán mọi người, thấy người kia bắt đầu trong lòng mừng thầm, vội vàng gật đầu tỏ vẻ đồng ý.
Hạ Bích Ngưng mặt không chút thay đổi nói một tiếng “Cám ơn”, tiếp theo hướng nơi Hệ số lý ngồi, đi thẳng đến trước mặt Phong Kỳ Dạ đứng lại, ngẩng đầu thẳng tắp ngắm vào trong mắt của hắn.
Mộ Khinh Hàn trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc, không khỏi ngừng lại hô hấp. Chị ấy … Muốn làm gì?
Hạ đại mỹ nhân vẻ mặt luôn lạnh lùng giờ phút này trên mặt nhưng lại lộ ra đỏ ửng, một giây sau nàng phảng phất khua lên dũng khí lớn nhất, dũng cảm nói ra lời trong nội tâm: “Bạn Kỳ Dạ, mình vẫn rất thích bạn.”
Nàng ngượng ngùng cúi đầu nhưng thanh âm vẫn rõ ràng:
“Mình cảm thấy được, mình so với Mộ học muội thích hợp với bạn hơn, mình có lòng tin có thể thay được vị trí của em ấy. Hy vọng bạn có thể ình một cơ hội.”
Người ngồi ồ lên.
Nữ sinh viên Hệ Mỹ thuật tạo hình kích động hét rầm lên, cơ hồ muốn đánh bay nóc nhà, các cô ấy phấn khởi ồn ào đứng lên:
“Phong Kỳ Dạ, đáp ứng Bích Ngưng “
“Đáp ứng Bích Ngưng đi! Cô ấy mới là người thích hợp nhất!”
Phong Kỳ Dạ chỉ làm vẻ mặt làm cái gì cũng không thấy được, lạnh lùng cười một tiếng đáp lại:
“Cùng tôi không liên quan.”
Nữ sinh viên Hệ Mỹ thuật tạo hình động tác ở một khắc kia dừng hình, lộ ra vẻ vô cùng tức cười. Còn lại người hệ khác rối rít hướng các nàng quăng đi ánh mắt hả hê như phảng phất đang nhìn một đám xiếc biểu diễn.
Nụ cười của Hạ Bích Ngưng cứng tại trên mặt, nhất thời giống như nhục chí lui về, ảm đạm mất mát.
Đem một màn này thu hết vào trong mắt Mộ Khinh Hàn thoải mái hơn, nhưng nàng vẫn không dám khinh thường. Bởi vì Hạ Bích Ngưng xong, kế tiếp sẽ đến phiên nàng…
Nàng nhìn quanh bốn phía một vòng tiếp theo sải bước hướng 1 nam sinh của Hệ âm nhạc tayđang cầm 1 chai nước suối tới, hướng hắn cười một tiếng:
“Bạn học, có thể hay không ình mượn chai nước khoáng dùng một chút được không?”
Nam sinh kia đang mở ra nước chai đang muốn uống đột nhiên bị Mộ Khinh Hàn yêu cầu cổ quái như vậy sợ hết hồn, lăng lăng đem chai đưa tới:
“Đây.,.bạn cầm đi đi.”
Người đang ngồi rối rít lộ ra vẻ mặt nghi ngờ không giải thích được hai mặt nhìn nhau. Cô ấy muốn làm gì?
Chỉ thấy Mộ Khinh Hàn cầm trong tay chai nước mở ra từng bước từng bước đi đến trước mặt Hạ đại mỹ nhân đứng lại, hướng người kia khẽ mỉm cười, sau đó
Không chút do dự đem nước trong chai toàn bộ hướng trên người người kia giội xuống!!! (L: ai da, ta thích… )
Ầm! Hạ Bích Ngưng còn không có kịp phản ứng chuyện gì xảy ra, đã bị giội ột thân đầy nước. Nước trong suốt giống như thác nước một từ đỉnh đầu của nàng trút xuống hủy diệt lớp hóa trang. Đem gương mặt mỹ lệ của nàng biến thành hỏng bét, trên mặt lại chỗ tím, chỗ hồng, chỗ xanh!
Thật tốt cho 1 Đại mỹ nhân cứ như vậy bị giội thành nữ quỷ ướt sũng!
Đông!
Chai nước suối bị Mộ Khinh Hàn dùng sức ném trên mặt đất, phát ra tiếng kêu thanh thúy làm cho người ở chỗ này trong lòng hơi bị chấn động!
“Hạ Bích Ngưng, tôi nhẫn chị đủ rồi!” Nàng lui về phía sau mấy bước, ánh mắt bén nhọn không chút sợ hãi nhìn hướng Hạ Bích Ngưng giống như bị dẫm lên địa lôi phẫn uất trách mắng
“Ra mắt không biết xấu hổ chưa từng qua người nào không biết xấu hổ như chị! Thầm mến Dạ bốn năm, Dạ không để ý tới cô cũng được, nhưng cô muốn đoạt bạn trai người khác còn khí thế hào hùng thế mà ở sau lưng làm âm mưu nhỏ mọn khiến cho thật giống như tôi mới là người thứ ba xen vào.”
Nàng lời nói xoay chuyển, khóe miệng vung lên 1 cụ cười lạnh, châm chọc cảnh cáo nói:
“Chị cho rằng chị là ai? Dạ là người có thể tùy tiện nói đoạt là đoạt sao? Họ Hạ, cô bệnh công chúa nghiêm trọng quá rồi? Cô nhớ kỹ cho tôi, Phong Kỳ Dạ là người của tôi, người nào cũng không được mơ tưởng đến anh ấy!”
Hạ Bích Ngưng không nhúc nhích đứng tại chỗ, dưới nước chảy mặt nàng như chết trắng!
Ở một khắc kia chỉ có thanh âm của 1 mình Mộ Khinh Hàn vô cùng rõ, cũng không nghe thấy loại thanh âm thứ hai. Tất cả mọi người cũng hoàn toàn bị hành động này của Mộ Khinh Hàn chấn khinh!
Phong Kỳ Dạ khóe môi gợi lên vẻ vui vẻ cười nhẹ.
Hạ Đào Đào trợn tròn cặp mắt liều mạng kéo ra tay áo Mạc Toa Toa lời nói không có mạch lạc nói:
“Toa Toa này, mình…mình có phải hay không ảo giác rồi? Kia… Người kia thật sự là Khinh Hàn sao? Làm sao lại nữ vương như vậy chứ?”
Mạc Toa Toa hiển nhiên cũng bị cử động của Mộ Khinh Hàn hù dọa chẳng qua là lăng lăng trợn tròn mắt không biết làm sao.
Im lặng như vậy vài giây đồng hồ sau, đám người Hệ số lý Lâm Vụ đật nhiên bộc phát sục sôi hoan hô:
“Chị dâu thật giỏi! Ủng hộ chị dâu! Chị dâu vạn tuế!”
Không biết có phải hay không là do hắn kéo mà trừ người Hệ mỹ thuật tạo thif các sinh viên đều nhiệt liệt vỗ tay, rối rít huýt sáo.
Hạ Bích Ngưng trong tiếng vỗ tay hoa dung thất sắc, lảo đảo lui về phía sau mấy bước, lấy tay chống đở mặt của mình tránh né ánh mắt của mọi người.
Các cô gái Hệ Mỹ thuật tạo hình nhất thời không đất dung thân, mọi người cúi đầu không dám hành động thiếu suy nghĩ nữa. Các nàng biết … các nàng đã hoàn toàn thua! Ngay từ vừa mới bắt đầu cuộc tranh tài này các nàng đã thua không thể nghi ngờ, chẳng qua là các nàng không muốn tin như vậy mà thôi! Hôm nay phản ứng mọi người lại càng xác minh một chuyện thật, các nàng thật sự tự rước lấy nhục!
Vốn cho là Mộ Khinh Hàn khi chiếm cứ thượng phong sau còn sẽ có cử động gì đó ai biết nàng chẳng qua là lạnh lùng nghiêng mắt nhìn Hạ Bích Ngưng một cái, đang lúc mọi người trừng trừng nhìn chăm chú đi tới trước mặt Phong Kỳ Dạ không chút do dự đã nắm tay của hắn hướng cửa đi ra.
“Dạ, chúng ta đi!”
Loạn Thế Giang Hồ Loạn Thế Giang Hồ - Phong Hiểu Anh Hàn