A good book is always on tap; it may be decanted and drunk a hundred times, and it is still there for further imbibement.

Holbrook Jackson

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 66 - chưa đầy đủ
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 570 / 1
Cập nhật: 2017-09-24 23:14:01 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 38: Hẹn Hò Ngổn Ngang
ộ Khinh Hàn bối rối lúng túng, sắc mặt hồng thấu vội vàng hấp tấp giả thích với Phong Kỳ Dạ:
“Dạ, em… em không phải cố ý…”
“Uh, anh biết.” Phong Kỳ Dạ bình thản mở miệng, trong mắt hiện lên một tia giảo hoạt, thanh âm lại càng trầm thấp đến say người
“Em là cố tình.”
“…” Mộ Khinh Hàn khóc không ra nước mắt. T___T anh mới là cố tình… Cho dù nàng cố tình, cũng không cần nói xong trắng ra như thế…
“Vậy anh… Tại sao anh lại tới nơi này?” Mộ Khinh Hàn buông xuống suy nghĩ, bất an cắn cắn môi ấp úng hỏi, mà thanh âm nhẹ nhàng không giống như là của mình.
Thấy nàng quẫn bách Phong Kỳ Dạ thế nhưng giả bộ không thấy được, chẳng qua là cười nhạt một tiếng đem một quyển sách tiếng Anh dầy cộm nặng nề đưa tới trong tay nàng:
“Này là từ điển, em lần trước…”
Gần tới tôi, nữ sinh viên trở lại túc xá từ từ tăng nhiều mà ở đương nhiên họ phải đi qua đường. Người đi đường thấy nhân vật phong vân lại sẽ xuất hiện ở lầu dưới kí túc cũng rối rít quăng tới ánh mắt kinh dị.”Em lần trước… ” lời này vừa nói ra càng làm cho người nghe thêm mơ màng. Bởi vậy,ánh mắt nhìn về phía Mộ Khinh Hàn cùng Phong Kỳ Dạ ánh mắt mập mờ không rõ.
Núp ở phía sau Mộ Khinh Hàn cách đó không xa Hạ Đào Đào cùng Mạc Toa Toa hết sức ăn ý trao đổi ánh mắt như hiểu cười đến vô cùng “Âm hiểm”.
Kể từ đó Mộ Khinh Hàn bị bi kịch. Nàng cứ như vậy vô hình đánh lên nhãn “sở hữu của Phong Kỳ Dạ “…
Thần kinh bị chết lặng của Mộ Khinh Hàn im lặng nhìn về phía Phong Kỳ Dạ, vốn cho là 1 màn bi kịch đến chỗ này rơi xuống, không nghĩ tới…
“Còn có, nhớ được ngày mai… mình đi… hẹn hò..nhé.” Không biết là cố ý hay là vô tình Phong Kỳ Dạ cố ý ở 2 từ hẹn hò dừng lại một chút thế cho nên cái từ này nói ra rõ ràng vô cùng cao.
Hắn rất là “tùy ý” nói xong một câu nói kia rồi hướng nàng khẽ mỉm cười, nhanh nhẹn rời đi còn dư lại nàng một mình cô đơn ngổn ngang trong gió…
“Ách…”
Thật là kẻ phúc hắc giết người không đền mạng T___T, có thể thấy được đắc tội với người của hắn, kết quả bi thảm thế nào!
Kế tiếp như thế nào vượt qua ngay cả chính Mộ Khinh Hàn cũng không biết … Nàng tri giác đã hoàn toàn chết lặng dùng một cái từ hình dung đó chính là … suy nghĩ viễn vông. Ngay cả như thế nào trở lại phòng, như thế nào bò lên giường nàng cũng không nhớ rõ…
Trước khi ngủ nàng trong đầu chỉ có một ý niệm tương lai của nàng cứ như vậy “Chôn vùi” ở trên tay Phong Kỳ Dạ rồi!
Hôm sau vừa vặn là cuối tuần, Mộ Khinh Hàn sáng sớm đã bị Hạ Đào Đào cùng Mạc Toa Toa hai người từ trên giường kéo dậy. Hai người giống như vịt đuổi con thúc giục nàng rửa mặt thay quần áo. Hết thảy sửa sang lại thỏa đáng sau không chút lưu tình đem nàng đuổi ra phòng sau đó “Phanh” đóng cửa lại!
Lúc trước khi đóng cửa, Hạ Đào Đào nữ vương lại che miệng cười nói:
“Mau đi hẹn hò đi! Đừng làm cho Phong học trưởng sốt ruột chờ, he he…”
Hắc tuyến ba nghìn trượng = =‖
“…” Mộ Khinh Hàn nhìn cửa kia ngây người như phỗng.Haiz! Hai người kia làm sao so với nàng còn gấp hơn giống như người đi hẹn chính là các nàng ấy…
Nhưng là phải đi hẹn hò… cùng Dạ hẹn…
Quá không thật, giống như là chuyện xảy ra trong mộng…
Mộ Khinh Hàn vẻ mặt hoảng hốt đi xuống lầu, cho đến khi bên tai truyền vào một tiếng cười khẽ, nàng mới đột nhiên lấy lại tinh thần. Vừa ngẩng đầu liền phát hiện người kia đã chờ ở đó rồi.
Sáng sớm ánh sáng tinh tế mà rực rõ xoay tròn như những cheiecs vòng duyên dáng, đối mặt với mình là 1 đôi mắt đen nhánh thâm thúy tỏa ra ánh mắt rất mê người. Nhưng là… ánh mắt hắn nhìn mình tựa hồ có chút kỳ quái…
Tại sao? Chẳng lẽ trên mặt mình có vết đồ? Hay mặc lộn y phục? Mộ Khinh Hàn âm thầm nghi ngờ, tinh tế đánh giá mình một phen. Lúc Hạ Đào Đào nàng hôm nay mặc vào một áo sơ mi trắng mặc dù là quần dài đến đầu gối màu đen nhưng nàng cũng cảm thấy hết sức không có tiện. Nhưng là như vậy… Cũng không có vấn đề gì mà? Làm sao ánh mắt anh ấy cổ quái như vậy?
Cho đến khi Mộ Khinh Hàn thấp thỏm bất an đi tới trước mặt Phong Kỳ Dạ, hắn rốt cục mở miệng:
“Khinh Hàn…”
“Hả?” Mộ Khinh Hàn tâm tình thoáng chốc khẩn trương lên.
Phong Kỳ Dạ tầm mắt từ từ dời đến dưới chân của nàng, tròng mắt đen lộ ra nụ cười thản nhiên:
“Di nhầm giày.”
Uỳnh… Mộ Khinh Hàn cả kinh, vội cúi đầu xem giày của mình, mới phát hiện …
Giày của nàng thế nhưng biến thành một con bên giày thể thao, một bên giày da…Một đen, một trắng … chân chân chính chính hắc bạch vô song!
Haiz! Nhất định là nàng bị Hạ Đào Đào cùng Mạc Toa Toa thúc dục nên quá cuống quít cho nên đi nhầm… Quá mất mặt!!!
“Em..em trở về đổi lại!” Dưới quần bách Mộ Khinh Hàn xoay người muốn chạy trốn.
Phong Kỳ Dạ tức giận mau một phen giữ cổ tay nàng
“Đợi một chút …không cần!”
“Hả? Nhưng là giầy…” Mộ Khinh Hàn khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ lên liều mạng muốn tránh thoát khỏi tay Phong Kỳ Dạ nhưng lại bị hắn cầm thật chặt không tha!
“Đi theo ta anh được rồi.” Giọng nói không cho người kia có chút phản kháng nào.
“Nhưng… Nhưng là…”
Mười phút đồng hồ sau, tại 1 cửa hàng bán giày cách Đại học Y 50m truyền ra một đoạn tiếng như này.
“Dạ, không nên như vậy.”
“Không sao, để cho anh đi.”
“Nhưng là… Rất nhiều người nhìn…”
“Không cần lo bọn họ.”
Mộ Khinh Hàn quẫn bách ngồi ở trên ghế dài như đứng đống lửa như ngồi đống than nhìn lên nam nhân trước mặt nửa chân quỳ trên mặt đất còn má nàng thành đỏ ửng.
Phong Kỳ Dạ ngón tay thon dài cầm cổ chân của nàng giúp nàng cởi xuống 2 chiếc giày đen trắng buồn cười kia, sau đó không chút hoang mang đổi lại 1 đôi giày mới vừa chọn xong rất đẹp mà thanh nhã.
Hắn thấp cúi thấp đầu, lông mi thật dài nhỏ rung động chớp xuống một mảnh như hình quạt vẻ chuyên chú làm cho Mộ Khinh Hàn chợt thấy thất thần…
Ngón tay linh hoạt quay một vòng, một cái hắt nơ xinh đẹp tựa như con bướm nhảy múa ở trên giày.
“Ok.” Phong Kỳ Dạ động tác cực kỳ nhanh hoàn thành một loạt động tác, ngẩng đầu vừa vặn nhìn thấy Mộ Khinh Hàn đang sợ run không khỏi cười khẽ một tiếng
“Khinh Hàn, sao thế?”
“Hả? Không có…” Vì che dấu lúng túng của mình Mộ Khinh Hàn nhanh chóng đứng lên, sắc mặt ửng đỏ ánh mắt loạn quét
“Không có gì… chúng ta đi thôi.” Nàng ra vẻ mặt trấn định hướng Phong Kỳ Dạ mỉm cười nhưng khi ánh mắt tiếp xúc đến đáy mắt của hắn thì nụ cười thành hết sức quẫn bách nên cúi đầu.
Phong Kỳ Dạ khóe môi khẽ cong nhưng hắn cũng không có nói gì, chẳng qua là kéo tay Mộ Khinh Hàn đi tới trước quầy thanh toán, sau đó mang theo nàng rời đi.
“Người nam kia lớn lên thật đẹp trai, hơn nữa đối với bạn gái vừa tỉ mỉ vừa ôn nhu…”
“Đúng vậy đúng vậy, bất quá đáng tiếc hoa đã có chủ …”
Cho đến khi đi ra khỏi cửa nghe thấy phía sau mơ hồ truyền đến thanh âm nói chuyện Mộ Khinh Hàn mới đột nhiên thức tỉnh:
“Đúng rồi, tiền mua!”
“Hả?” Phong Kỳ Dạ dừng bước lại nghiêng đầu nghi ngờ nhìn về phía nàng.
Mộ Khinh Hàn thấy ý không tốt cúi đầu, nhỏ giọng nói:
” Tiền mua giày, trở về em…”
“Cho em…” lời nói chưa nói ra xong đã bị một tiếng tức giận đến phát điên cắt đứt:
“Ta dựa vào! Mỉm Cười Đau Đớn cô đúng là âm hồn bất tán, làm sao đến thực tế cô còn không buông tha cho tôi!!!”
Mộ Khinh Hàn vẻ mặt cứng đờ, lời muốn nói toàn bộ tắc nghẽn ở trong cổ họng. Nàng ngạc nhiên ngẩng đầu vừa hay nhìn thấy trước mặt như vậy 1 màn rất máu chó
Một nam sinh không ngừng hô to “Cứu mạng”, trên đường đi chạy như điên, nét mặt anh tuấn bởi vì khủng hoảng mà trở nên vặn vẹo, mà phía sau đuổi theo hắn là một nam một nữ. Nam sinh kia… Lâm Vụ ư?! Cô gái đuổi theo hắn không tha, một bộ đáng thương thê thê giống như là… Hội trưởng CLB âm nhạc kì quái Kỳ Thanh Lãnh chú ai?
Trừ Kỳ Thanh Lãnh ra phía sau hắn còn có 1 nam sinh mặc áo màu xám, quần màu xanh, đeo kính, nam sinh đó nàng không biết.
“Lâm Vụ, anh đã nói sẽ rất tốt với em! Tại sao anh lại vứt bỏ em chứ? Em là cỡ nào yêu anh…hu hu…” Kỳ Thanh Lãnh giọng nói thê lương làm cho người đi đường liên tiếp nhìn chăm chú, rối rít hướng Lâm Vụ quăng ánh mắt phẫn nộ.
“Lâm Vụ ca, anh chờ một chút, anh không phải là cùng Dạ biểu ca mới là một đôi sao? Cái Mẫu dạ xoa này là ở đâu chui ra? Làm sao anh có thể đối với Dạ biểu ca như vậy!” Ánh mắt nam sinh kia đối với Lâm Vụ cũng là đuổi tận không buông.
Ạch! Đây là chuyện gì xảy ra? Quá hỗn loạn… Nàng mới vừa rồi tựa hồ nghe đến từ “Mỉm Cười Đau Đớn”? Thật là quá ảo? đừng nói là xuyên qua? Nơi này rốt cuộc là thực tế hay trong game?
Phong Kỳ Dạ tay nắm Mộ Khinh Hàn rõ ràng cứng đờ, quyết định thật nhanh lập tức lôi kéo người khác xoay người rời đi.
Nhưng là… đã muộn! Ánh mắt của Lâm Vụ nhoáng cái liền phát hiện ra Phong Kỳ Dạ, nhất thời giống như nhìn thấy cây cỏ cứu mạng hướng bạn mình mãnh liệt nhào về phía trước:
“Dạ, chị dâu, cứu mạng …”
Phong Kỳ Dạ cước bộ dừng lại chợt quay đầu nhìn về Lâm Vụ trợn mắt nhìn!
Mới vừa rồi hắn định động tác sói bổ nhào hướng Phong Kỳ Dạ nhưng bị cái nhìn của người kia làm cho động tác dừng ở giữa không trung, nụ cười mừng rỡ như điên nụ cười cũng cứng tại khóe miệng.
Bởi vì… Hắn đột nhiên cảm giác được một cỗ hàn khí mãnh liệt chạm mặt đánh tới mình…
Hắn mắt phải nháy nháy, cả người mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, thử dò xét nói:
“Dạ a, cậu..cậu sẽ không tức giận phải không?”
“Dĩ nhiên không..mình làm sao tức giận chứ?” Phong Kỳ Dạ khóe miệng nhếch nhẹ, thanh âm trầm thấp lạnh như băng, ánh mắt thâm thúy thật giống như ánh sao trong đêm làm người ta không thể nhìn thấu nhưng lúc này đang lộ ra băng hàn rét lạnh làm cho người đứng ở chỗ này không hẹn mà cùng rùng mình một cái.
“Cậu canh chừng thế nào mà để cho tiểu tử Khanh Mậu kia cũng đưa tới, mình làm sao sẽ có tức giận đây…”
Ngay lúc đó Mộ Khinh Hàn vẫn không rõ chuyện gì xảy ra chẳng qua là mắt choáng váng nhìn lên 1 màn xảy ra trước mặt. Thẳng đến khi chuyện ngày hôm nay kết thúc xong nàng mới ý thức tới là chuyện gì xảy ra… lần đầu tiên hẹn hò cứ như vậy hoàn toàn hủy ở trong tay bạn Lâm Vụ… ( (‵□′ ) )
“Lâm Vụ, anh không nên vứt bỏ em, hu hu…”
Kỳ Thanh Lãnh một bước xa lao tới giống như một con bạch tuộc dính trên người Lâm Vụ. Mà theo sát ở sau lưng nàng nam sinh đeo kính kia đã chạy tới đang nhìn đến Phong Kỳ Dạ một khắc kia hai mắt sáng lên, không che dấu được vẻ mặt kích động hơi chút trừng mắt kính lên, kính đeo ở ánh mặt trời chiết xạ ra một sáng bóng chói mắt.
“…” Phong Kỳ Dạ lần đầu tiên lộ ra vẻ mặt hỏng chuyện.
Nam sinh đeo kính kia chăm chú nhìn Phong Kỳ Dạ ánh mắt khẽ nheo lại, khóe miệng vung lên nụ cười cực kỳ giống Phong Kỳ Dạ thường tỏ vẻ có “Âm mưu”: “Dạ biểu ca.”
Loạn Thế Giang Hồ Loạn Thế Giang Hồ - Phong Hiểu Anh Hàn