A book is a garden, an orchard, a storehouse, a party, a company by the way, a counsellor, a multitude of counsellors.

Henry Ward Beecher

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Upload bìa: Minh Khoa
Số chương: 38
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 15601 / 209
Cập nhật: 2015-03-16 10:22:05 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 37
oan mắt nhung cảm thấy khó chịu về những hành động của bọn người này, càng ngày càng trở nên khả ố. Bọn hắn phách lối, Loan mắt nhung có cảm tưởng họ mượn cái oai của mình để hành động không mấy đẹp đễ. Loan mắt nhung muốn nói thẳng với họ: “Các anh lầm”. Nhưng hắn lại ngần ngại khi nghĩ đến đêm nào họ săn sóc cho mình một cách tận tâm.
Loan mắt nhung ngồi lầm lì ở một góc phòng, hôm nay hắn uống rượu nhưng uống thật ít. Hắn tự nhủ mình không thể để tình trạng say mèm kéo dài từ ngày nọ sang ngày kia. Mình có thể làm bậy trong lúc say hoặc a tòng với bọn này.
Mấy tháng nay, Loan mắt nhung ít giao thiệp với bọn đàn em, mặc dù đêm nào hắn cũng ngồi ở dancing. Bọn Hải cụt xa lánh hắn. Loan mắt nhung thấy mình chẳng còn tha thiết gì hết. Loan mắt nhung đã quá chán nản đời sống này, một cuộc sống vừa bấp bênh vừa đen tối.
Hai tên Hùng và Thuận trở lại bàn, họ cười nói ồn ào, họ tự do bốc hốt bọn cave, hăm dọa vu vơ:
- Lôi thôi thì thoi thấy mẹ chúng nó!
Loan mắt nhung từ từ ngẩng lên:
- Chuyện gì đó?
Hùng chỉ sang cái bàn ở bên kia piste:
- Thằng mặc áo sơ mi carô nghênh tụi này hoài, thật mình không làm gì nó!
Loan mắt nhung vẫn ôn tồn:
- Kệ người ta. Mình chơi bời họ cũng vậy!
- Tôi biết, nhưng tức chịu không nổi, trường hợp anh chắc anh không nhịn.
Loan mắt nhung chỉ cười nhạt không trả lời. Thuận làu bàu:
- Nhè băng của Loan mắt nhung mà nghênh thì thật là giỡn mặt tử thần.
Loan mắt nhung ngẩng lên:
- Chú nói gì vậy?
- Tôi nói nó nhè băng Loan mắt nhung mà chọc. Thằng đó mặt mới mà.
Loan mắt nhung chậm rãi nói:
- Bộ cứ chơi với nhau là ở trong băng nhau sao?
- Chứ sao!
- Vậy thì các chú nhầm lắm, tôi luôn luôn nghĩ rằng chơi với nhau là chơi, chứ đâu có phải ở trong băng nọ băng kia.
Hùng nhìn Loan mắt nhung:
- Thằng nào đánh tụi này chắc anh bỏ hẳn?
Loan mắt nhung lầm lì, nhìn thẳng vào mặt hắn:
- Nếu các chú làm bậy!
Thuận thở dài:
- Vậy thì còn tình nghĩa mẹ gì nữa!
Loan mắt nhung lúc này tự nhiên trở nên hiền lành. Như trước kia, nội câu nói của Thuận đã có thể làm hắn nổi nóng. Nhưng bây giờ, hắn chỉ cười nhũn nhặn:
- Các cậu là con nhà lành, yên phận mà ăn chơi đi, đừng dính đến chuyện giang hồ mà thiệt vào thân. Tôi kinh nghiệm nhiều tôi thành thật khuyên các cậu đấy!
Thuận và Hùng đều nhìn Loan mắt nhung bằng đôi mắt giễu cợt:
- Người ta đồn Loan mắt nhung là một tay chì lắm, mà từ khi bọn này gặp anh, chỉ thấy anh uống rượu bí tỉ suốt ngày, lúc nào anh cũng như một con mèo ướt.
Loan mắt nhung vẫn không nổi nóng:
- Các cậu gặp tôi hơi muộn, giữa cái lúc mà tôi không còn thiết tha một chuyện gì khác. Tôi chỉ muốn yên phận, chính đàn em tôi còn bỏ tôi, vì chúng thấy tôi không còn là đồng bọn của chúng nữa.
Loan mắt nhung thở dài khi nói thật lòng mình. Hắn thấy mình cô đơn, xung quanh mình không còn ai hết. Loan mắt nhung ngồi gục đầu trên hai bàn tay mình.
Hùng từ nãy vẫn im lặng, hắn nghĩ rằng Loan mắt nhung đang xúc phạm đến tự ái của chúng:
- Anh hiểu lầm tụi này rồi, tôi tuy là con nhà giàu thật đấy, nhưng tôi đi bụi đời từ năm mười mấy tuổi.
Loan mắt nhung nhìn hắn chằm chằm, hắn muốn tìm hiểu bọn này vì tò mò:
- Vậy hả? Cũng anh em một nhà cả. Cậu ở băng nào?
Hùng vỗ vai Thuận:
- Hai thằng này không ở băng nào hết, tự do, nhưng chơi bời đâu kém gì các tay giang hồ lão luyện.
Nét mặt của Loan mắt nhung tươi tỉnh trở lại:
- Chắc các cậu ghi nhiều thành tích đáng kể lắm?
Thấy Loan mắt nhung có vẻ ham nghe chuyện, Thuận kể luôn:
- Tại tụi này không có đất dụng võ, nếu có thì đâu kém ai.
Loan mắt nhung chêm một câu, chọc cho bọn này nói thật nhiều:
- Tại sao mình không lập băng mới?
Anh hùng tính của hai gã Hùng, Thuận nổi dậy:
- Ý kiến hay!
- Nếu chẳng may các cậu bị tù tội, có chịu đựng được không?
- Tù tội thì có luật sư, lo gì!
Loan mắt nhung muốn phì cười:
- Được, mình sẽ lập một băng mới, mà dễ dầu gì mình đã ở tù. Mình là những tay tổ mà, có ở tù thì là những thằng đàn em...
Thuận và Hùng đều nghĩ đến cái viễn cảnh to lớn sau khi đã trở thành một tay tổ trong băng của Loan mắt nhung. Loan mắt nhung khôn khéo “thuốc” thêm:
- Các cậu sẽ đóng đô mỗi người ở một dancing. Tha hồ nhảy nhót ăn nhậu khỏi phải trả tiền như tôi hiện giờ, bọn đàn em hằng ngày còn phải nộp tiền nữa kìa...
Sau những câu nói của Loan mắt nhung, cặp bài trùng Hùng Thuận đã tưởng mình trở thành dân anh chị chính hiệu rồi, chúng cười nói vui vẻ, chúng quên mất rằng muốn trở nên một tay anh chị phải mất bao nhiêu công lao, có khi cả máu mình.
Hùng đề nghị với Loan mắt nhung:
- Bây giờ bọn mình về nhà, câu chuyện còn dài...
Loan mắt nhung đứng dậy:
- Về thì về, bây giờ về nhà tôi hay về nhà các cậu?
- Về nhà tụi này, tủ lạnh còn nhiều rượu và đồ nhậu, mình phải kỷ niệm ngày thành lập băng Loan mắt nhung mới.
Loan mắt nhung phì cười, hắn thầm nghĩ hai thằng này hỏng vừa ngu vừa tưởng bở. Bọn chúng cứ tưởng làm du đãng dễ lắm.
Loan mắt nhung đề nghị:
- Tôi thì thành tích nhiều rồi, khỏi nói các cậu cũng biết. Bây giờ các cậu gây thành tích thử coi?
Hùng sang số xe cho chiếc xe vọt đi:
- Được lắm, đệ biểu diễn một đường lả lướt cho đại ca thấy.
Thuận chồm lên:
- Bắt bò lạc!
- Ôkê, thằng này thì bộ môn đó sành lắm!
Chiếc xe chạy chầm chậm trên đường, ánh đèn pha xe hơi quét từng vệt dài. Hùng than thở bằng một câu hát:
- Em ơi! Bi giờ em ở đâu?
Hắn tiếp:
- Hồi này thị trường bò lạc hơi hiếm hoi, chẳng bù với hồi trước tôi bắt như máy, đêm nào cũng có, toàn loại sen trần thơm phưng phức.
Hắn pha đèn ra xa, Loan mắt nhung nhìn thấy một người đàn bà đi ở phía trước. Hùng reo lên.
Chiếc xe đi chậm lại, tà tà vượt lên, cả bọn ngoái cổ nhìn lại. Hùng văng một câu chửi thề:
- Đ.m, già khằn hà!
Hùng rồ máy chiếc xe vọt lên, hắn than thở:
- Ôi! Thời oanh liệt nay còn đâu!
Loan mắt nhung nói:
- Có xe hơi bắt gái thiếu gì!
- Nhưng tôi thấy là gần một năm trở lại đây, bò lạc đâm hiếm hoi, chẳng bù với mấy năm về trước, khi đó tôi chỉ có chiếc Vespa nát bấy mà gặt hái chiến công tơi bời...
Hùng quay sang Thuận:
- Mày còn nhớ cái em “thông cảm” không?
- Nhớ chứ quên sao được! Điệu nghệ một cây, khi tụi này đuổi ra khỏi nhà em đi không muốn nổi.
Mặt Loan mắt nhung lạnh đi:
- Sao các cậu ác quá vậy?
Thuận tố cáo Hùng:
- Thằng này tệ lắm anh! Biết bao nhiêu con đã khốn đốn về nó, tội nhất là con bé “thông cảm”.
Loan mắt nhung hỏi:
- Con bé “thông cảm” là con nào vậy?
- Đâu biết! Buổi tối hôm đó, thấy thằng này hốt về, khi hành sự con bé luôn miệng nói: “Các anh thông cảm cho em nhé!”. Tôi không hiểu nó muốn gì, thì thằng Hùng nói: “Nó muốn xin tiền đó”. Tôi bàn nên cho nó một bò, thằng Hùng gạt đi bảo sức mấy mà cho tiền, cùng lắm là cho một tô hủ tiếu.
Tự nhiên Loan mắt nhung thấy hồi hộp, hắn hỏi:
- Rồi các cậu có cho nó cái gì không?
Hùng cười ha hả:
- Tôi nói với đại ca rằng đối với con gái tôi rất tàn nhẫn, “phi vụ” xong xuôi tôi chở nó ra đường hất cho văng xuống như là đổ rác vậy đó!
Mặt Loan mắt nhung nóng lên, hắn cố lấy bình tĩnh hỏi:
- Năm ấy cậu bao nhiêu tuổi?
- Mười bảy!
- Mười bảy mà quá trời vậy sao?
Hùng cười ha hả:
- Bụi đời mà! Tôi lập thành tích từ năm mười bốn tuổi với một em sến của ông via.
Loan mắt nhung nhìn vào gáy hắn:
- Các cậu ghê thật, khi tôi ở tuổi đó, tôi chẳng biết mẹ gì hết.
Hùng và Thuận cao hứng khai vanh vách:
- Đời mà anh! Không hưởng cũng uổng, tôi sẽ còn hưởng nhiều nữa, sau này tôi hưởng cả cái gia tài của ông “bô” mới nhiều chuyện ly kỳ...
Xe đã về đến nhà. Hùng thở dài:
- Đêm nay không có con bò lạc nào để hội đồng, kể cũng buôn thật. Hay là hai người ở nhà chờ tôi nhé!
Loan mắt nhung cản lại, hắn linh cảm thấy một bí mật nào bao trùm câu chuyện bắt bò lạc của bọn này.
- Thôi nhịn đi, hôm nay bọn mình ở nhà nhậu nói chuyện bò lạc cho vui, còn nhiều dịp mà!
Hùng cho xe vào ga ra, cả ba kéo lên nhà. Thuận mở tủ lanh lấy đồ nhậu bày ra bàn. Loan mắt nhung tự tay rót rượu vào ly cho Hùng và Thuận, còn hắn chỉ uống Coca. Hùng ngạc nhiên hỏi:
- Anh không uống rượu à?
- Thôi, uống nhiều quá rồi, uống thêm nữa chắc gục mất.
Loan mắt nhung thổi phồng Hùng và Thuận:
- Tôi không ngờ hai cậu lại bụi đời trước tôi, vào tuổi đó tôi chỉ là một thằng cù lần.
Hùng và Thuận khoái chí, bọn chúng kể thành tích tưng bừng. Loan mắt nhung luôn tay rót rượu cho chúng:
- Tôi khoái nghe chuyện cái em “thông cảm”.
Hùng gật gà gật gù:
- Con nhỏ “suya” thật, ba bốn năm nay mà tôi vẫn còn nhớ, hay không chê được!
Thuận cướp lời:
- Hôm đó con nhỏ hơi bệnh, tôi sờ vào người nó thấy nóng rừng rực, nếu nó không bệnh chắc còn hay hơn nhiều.
Loan mắt nhung hỏi một câu bất ngờ:
- Con nhỏ tên gì?
Hùng hỏi Thuận:
- Mày còn nhớ nó tên gì không?
Thuận suy nghĩ:
- Không nhớ rõ tên, ờ ờ tụi bò lạc tên na ná như nhau...
Loan mắt nhung mớm lời:
- Đại khái tên Hoa, tên Cúc, tên Xuân, Hạ chi đó...
- Ừ đúng rồi, tên Xuân, tôi còn nhớ rõ, nó khai tên Xuân.
Loan mắt nhung bỗng choáng váng đầu, hỏi lại:
- Có đúng tên Xuân không?
- Chắc mà!
Loan mắt nhung quay sang Hùng:
- Đúng không cậu?
Hùng gật đầu quả quyết:
- Đúng!
Loan mắt nhung hồi hộp, hắn nhìn chằm chằm vào hai gã con trai mặt hắn nóng lên, tiếng nói của hắn không còn bình tĩnh:
- Tên Xuân hả?
Thái độ đổi khác của Loan khiến Hùng và Thuận chú ý:
- Sao vậy, anh quen à?
Loan mắt nhung vội vàng mỉm cười:
- Sức mấy mà quen, cứ kể đi, con nhỏ thơm không?
Thuận khề khà nói:
- Thơm thì chẳng lấy gì làm thơm lắm, nhưng “co” em trông ác liệt không chê được!
- Người “cốt tô”?
- Không. Nhỏ bé thôi, dễ thương ra phết!
Loan mắt nhung quay lại hỏi Hùng:
- Chú bắt được con nhỏ này hay Thuận?
Hùng trả lời:
- Sức mấy mà Thuận, tôi môn đó số dách mà!
- Đi thả?
- Cũng tôi luôn!
Loan mắt nhung cười nhạt:
- Giỏi nhỉ, đâu cậu kể lại thành tích bắt bò lạc từ đầu đến cuối cho tôi nghe, đừng thêm bớt một chữ nào hết!
- Bộ anh nghi tôi nói dóc sao?
- Nói vậy oan cho người anh em quá, tôi chỉ muốn cậu kể đúng sự thật để rút kinh nghiệm, về môn đó tôi rất kém, tôi phải học hỏi cậu nhiều.
Hùng cười khoái trá “đía”:
- Nghề cha truyền con nối của tôi mà!
Từ nãy, Loan mắt nhung không uống một hớp rượu nào, bây giờ hắn tự tay rót rượu ra ly uống từng hớp nhỏ. Hắn lặng người ngồi nghe Hùng và Thuận kể chuyện. Dĩ vãng lần lượt trở lại trong trí nhớ của Loan mắt nhung, khi hắn mới chỉ là một gã thanh niên mới lớn. Hình ảnh Xuân hiện ra rõ ràng hơn bao giờ hết. Buổi tối hôm đó nàng đã ra đi, nàng mặc chiếc áo bà ba trắng chấm đỏ, chiếc quần lãnh đen, nàng lên cơn sốt... Khi Loan mắt nhung tìm lại được Xuân, nàng chỉ còn là một xác chết. Hắn đã đứng trước xác nàng thề trả thù...
Loan mắt nhung cố giữ bình tĩnh hỏi:
- Nhớ chắc người con gái đó mặc áo bà ba chấm điểm đỏ chứ?
Rượu đã làm Hùng và Thuận mờ mắt:
- Đúng vậy!
- Các cậu có cho cô ta xu nào không?
- Sức mấy mà cho!
- Cô ta có năn nỉ không?
- Năn nỉ gì?
- Năn nỉ xin tiền!
Thuận cười, nụ cười của hắn có vẻ thỏa thuê:
- Xin như điên! Tôi còn nhớ nó nói rằng: “Các anh muốn làm gì thì làm, nhưng ráng nhớ cho em mấy bò để em về mua thuốc!”.
Loan mắt nhung nghẹn ngào:
- Các cậu không cho?
- Dĩ nhiên, khi cho tiền thì đâu còn có thể gọi được là thành tích.
- Các cậu ác quá!
Hùng cười khà khà:
- Bụi đời mà anh!
Loan mắt nhung gay gắt hỏi:
- Các cậu quan niệm thế nào là bụi đời?
- Cá lớn nuốt cá bé!
- Các cậu nhầm, nhầm quá nên mới gây ra tội ác!
Hùng mở to mắt:
- Chơi gái mà là tội ác?
Loan mắt nhung nhìn chằm chặp vào mặt hai người:
- Có năm bảy đường chơi gái, năm bảy đường bụi đời. Tôi nói thẳng, các cậu chỉ là con nhà giàu thích ăn chơi nên hiểu sai hết. Bụi đời đâu phải để ăn hiếp nhau, để làm những chuyện bất nhân thất đức cả. Chẳng qua phải nhúng tay vào chuyện đó là chuyện bất đắc dĩ, còn thật ra đâu có ai muốn.
Loan mắt nhung quắc mắt lên, chỉ vào mặt Hùng và Thuận:
- Còn chúng mày chỉ là những con thú bẩn thỉu, chúng mày hành động bất nhân để thỏa mãn thú tính trong chốc lát!
Càng nói, Loan mắt nhung càng thấy mặt mình nóng lên. Hùng và Thuận không hiểu tại sao gã này lại nổi nóng bất tử, họ chỉ cười nhạt và uống thêm rượu. Hùng đặt ly xuống bàn, giễu cợt:
- Đề nghị Loan mắt nhung cạo đầu đi tu, có thể đắc đạo được đấy!
Loan mắt nhung thấy mình nổi nóng lúc này bất lợi, hắn dịu giọng lại:
- Đó là ý kiến của tôi. Thôi, bây giờ mình tiếp tục câu chuyện đó.
Thuận gục đầu xuống bàn:
- Anh khoái nghe rồi hả, được, tôi sẽ kể cặn kẽ, tôi biết anh khoái nghe chuyện này, mà anh cũng bất nhân như tụi này. Vậy mà anh em hù nhau.
Loan mắt nhung biết chắc người con gái bị hai gã này bắt về nhà hành hạ chính là Xuân, người vợ đầu tiên đáng thương của mình. Chỉ vì cái chết tức tưởi đó, Loan mắt nhung mới trở thành một tay anh chị khét tiếng như ngày nay. Sau khi phối kiểm lại tất cả những chi tiết do Hùng và Thuận kể lại, Loan mắt nhung không còn nghi ngờ gì nữa. Kẻ thù mà hắn đã tìm bao nhiêu năm trời nay giờ đang ngồi trước mặt. Mình cần phải gợi cho bọn họ khai hết, Loan mắt nhung tự nhủ.
Loan mắt nhung tươi lại nét mặt:
- Các cậu đã từng làm những chuyện đó bao nhiêu lần?
- Ôi nhiều lắm, kể ra không hết, có lần hội đồng cả “tiểu đội” lận.
- Còn vụ con Xuân?
- Sơ sơ mười lăm thằng!
Loan mắt nhung thấy nhói lên ở trong tim:
- Những thằng kia bây giờ ở đâu rồi?
- Làm sao mà nhớ được, tụi nó chỉ xài thừa nên tụi này không để ý đến!
Loan mắt nhung chợt nhớ đến những vết bầm tím trên thân thể Xuân:
- Khủng khiếp thật, tôi không ngờ...
- Không ngờ cái gì?
- Không ngờ các cậu lại giỏi đến như vậy?
Hùng và Thuận khoái chí cười vang nhà, họ rót rượu ra, ly cụng vào nhau:
- Mừng chiến thắng bò lạc!
Loan mắt nhung nhẫn nại cụng ly với họ.
Hùng uống hết ly rượu:
- Con gái là cứt!
Thuận cũng uống cạn:
- Bò lạc muôn năm!
Riêng Loan mắt nhung vẫn cầm ly rượu trong tay. Lúc này hắn thấy lòng mình vừa đau khổ vừa uất hận đến tột độ, nhưng hắn vẫn nhẫn nại. Hắn hỏi lại:
- Tên Hùng này bắt bò lạc về, còn tên nào thả?
Hùng vỗ ngực:
- Ta đây chứ ai!
- Giỏi lắm!
Hùng quá chén nên huênh hoang:
- Đứng trước núi Thái Sơn bây giờ mới biết à? Ê bồ, uống đi chứ, cạn chai rượu này tôi sẽ biểu diễn tài nghệ cho mà coi.
Loan mắt nhung đưa ly rượu lên môi uống một hóp nhỏ, hắn lén đổ xuống đất:
- Đêm còn dài mà, mình thiếu gì chuyện để nói với nhau.
Loan mắt nhung thấy hai gã này càng lúc càng uống nhiều, hắn sợ bọn họ say quá độ hỏng hết việc của mình nên giữ lấy chai rượu:
- Các cậu thả con Xuân ở đâu?
Hùng quá say, hắn buột miệng trả lời theo phản ứng:
- “Moa” chở nó ra chỗ đường gì, đường gì hả Thuận?
- Đường Nguyễn Minh Chiếu!
Loan mắt nhung ngắt ngang:
- Rồi cho tiền nó ở đó?
Hùng văng tục một câu:
- Đ.m, cứ nói hoài đến chuyện cho tiền bò lạc...
- Thế cậu làm sao?
- Đạp nó xuống đường!
- Đạp nó xuống đường?
Loan mắt nhung sửng sốt nhắc lại câu hỏi. Loan hỏi tiếp:
- Rồi sao nữa?
- Rồi “moa” phóng xe về nhà ngủ một giấc!
Loan mắt nhung muốn hỏi cho thật rõ ràng:
- Con nhỏ có la không?
- Con nhỏ nào?
- Con Xuân, hỏi dấm dớ, cậu say rồi!
Hùng gục lên gục xuống:
- “Moa” chưa say, ừ, con Xuân, sức mấy mà kêu, nằm ngay đơ như chết rồi!
- Con Xuân bị thương à?
- Không phải, gần sáng sau mấy chục dù, nó nằm như chết rồi, bọn này mới bàn nhau phải hốt cái đống rác đó đổ ra đường.
Hùng chỉ Thuận:
- Chính thằng này phải mặc quần áo cho em đó ngồi sau xe Vespa của “moa”, nó gục lên gục xuống, “moa” phải giơ tay đỡ hoài...
Loan mắt nhung lịm người đi, hắn đưa tay lên đỡ lấy trán:
- Thành tích của các cậu can không nổi!
Hùng hỏi:
- Chì quá hả?
- Không, bất nhân quá thì đúng hơn!
Thuận gục mặt trên bàn:
- Mình giang hồ mà!
Loan mắt nhung thấy tụi này đã quá say rồi. Và bây giờ đã đến lúc mình hành động. Loan quắc mắt lên:
- Tôi đã tìm các cậu bốn năm rồi biết không?
Mắt Hùng và Thuận lờ đờ:
- Tìm kẻ anh... kẻ anh hùng hả?
Loan mắt nhung lay mạnh:
- Tìm kẻ thù!
Hùng không còn biết sợ, hắn cười ha hả:
- Tìm chi vậy bồ, thôi đừng giỡn, để yên cho người ta uống rượu...
Loan mắt nhung nói rít trong kẽ răng:
- Chúng mày sẽ được an giấc ngàn thu luôn.
- Ờ, để cho moa an giấc ngàn thu đi!
Loan mắt nhung thấy nói chuyện với kẻ say như nói chuyện với cái đầu gối. Hắn cứ dựng cho hai gã ngồi lên cho ngay ngắn thì chúng cứ gục xuống. Loan mắt nhung nhìn đồng hồ trên tường, đã hai giờ sáng rồi. Loan mắt nhung đi đi lại lại quanh phòng. Hắn bỗng quay phắt lại bồng từng tên ra giường, xé khăn bàn trói giật cánh khuỷu hai đứa lại. Bọn này vẫn không hay biết gì.
Trong lúc này, hình ảnh của Xuân phóng lớn trong đầu Loan mắt nhung, người con gái lần đầu tiên trong đời hắn, người đó đã hy sinh cho Loan mắt nhung rất nhiều.
Nhìn hai kẻ thù nằm khoèo trên giường, Loan mắt nhung khấn nhỏ:
- Em có khôn thiêng thì về nhìn anh trả thù cho em, chúng sẽ chết nhục nhã như chúng đã giết em.
Mặt Loan mắt nhung sắt lại, hắn mò tay vào túi quần tìm con dao bấm. Một tiếng tách nhỏ, lưỡi dao sáng loáng bật ra. Loan mắt nhung tiến lại gần. Hắn ngẫm nghĩ rồi cắm lưỡi dao lên mặt bàn:
- Không thể để chúng mày la, tao sẽ xẻo từng miếng thịt chúng mày!
Loan mắt nhung ra xé khăn bàn, vạch miệng từng thằng ra nhét vào họng chúng. Cả hai cùng mở mắt ngơ ngác nhìn Loan mắt nhung, chúng giãy giụa một lát rồi lại nằm im. Loan mắt nhung gằn giọng:
- Tao sẽ cho tụi bây tỉnh lại!
Dứt lời, Loan mắt nhung rút phắt dao ra, hắn nắm lấy tai Hùng cắt xoẹt một cái. Hùng bỗng giãy lên choàng mở mắt, hắn ú ớ không kêu được tiếng nào.
Loan mắt nhung cười hinh hích, giơ chiếc tai máu chảy ròng ròng ném xuống đất.
- Đợi đó tao nói chuyện cho nghe!
Hùng đau đớn ra mặt, nhưng hắn không còn vùng vẫy nổi, vì hắn bị trói cứng với Thuận, trong khi gã này vẫn ngủ li bì. Loan mắt nhung lại nắm lấy tai Thuận cắt xoẹt, gã này nẩy người lên. Máu ứa ra chảy dài trên má nhỏ xuống chiếc áo sơ mi trắng.
Loan mắt nhung bình thản bê một chiếc ghế kê ngang trước mặt hai gã. Tay Loan mắt nhung cầm con dao đẫm máu, mặt hầm hầm nhìn hai kẻ thù:
- Chúng bây có biết người con gái mà chúng bây hãm hiếp là ai không?
Đôi mắt của Hùng trợn lên, hắn rên nho nhỏ. Loan mắt nhung tiếp:
- Người đó là vợ tao, tao tìm tụi bây suốt mấy năm trời nay, chúng bây phải đền mạng, phải chết thật nhục nhã, khốn nạn!
Loan mắt nhung lia lưỡi dao trước mặt Hùng, máu đã khô trên lưỡi dao:
- Chúng bây không phải là người. Chúng bây là thú vật, chúng bây phải chết khốn nạn. Tao đã từng sống với bọn sát nhân, du đãng, nhưng chưa thấy đứa nào bất lương như hai đứa tụi bây. Tao sẽ giết chúng bây, dù tao có phải đền mạng.
Hai nạn nhân ú ớ, vùng vẫy, nhưng vì dây trói quá chắc. Loan mắt nhung chọc mũi dao vào hông Hùng:
- Nằm im nghe bản án của tao, chúng mày lớn tội lắm, chúng mày chà đạp lên sự đau khổ của kẻ khác, vui thú trên sự đau khổ đó. Chúng mày có biết rằng sau phút vui thú của tụi bây, vợ tao đã chết một cách thảm thương không? Chết đường chết chợ...
Loan mắt nhung cười gằn:
- Tội trạng đó đã ba năm qua không ai xử đến, chúng bây đã phi tang tất cả cho nên tao phải xử lấy. Chính những lời của chúng bây, những lời tự thú đó chúng bây có thể chối cãi trước tòa án, nhưng với tao thì không!
Loan mắt nhung gí mũi dao vào mặt Thuận rạch một phát, hắn rên rỉ, đôi mắt hắn đẫm nước mắt. Loan mắt nhung nói rít trong hai hàm răng:
- Chúng mày hối hận hả? Muộn rồi các con ạ! Tao không tha đâu, chúng mày là hạng con nhà giàu, ham ăn ham chơi, đời đẹp quá phải không? Dù chúng mày có luyến tiếc cuộc đời đến đâu thì cũng phải chết một cách tức tưởi để đền những tội ác mà chúng mày đã từng gây ra.
Loan mắt nhung cười gằn:
- Đối với tụi bây, tao là thứ đao phủ độc ác nhất, tao muốn để chúng mày hiểu thế nào là nỗi thống khổ.
Máu từ tai từ mắt hai nạn nhân chày ra ròng ròng:
- Tao sẽ phải trả lời chuyện này trước pháp luật...
Loan mắt nhung thở dài:
- Nhưng vô ích, tao biết vậy, tao sẽ không khai gì hết, tao chết, thế thôi...
Loan mắt nhung xô ghế đứng đậy, đi đi lại lại quanh phòng:
- Hừ! Tao biết họ sẽ kết án tao ra sao. Công tố viên sẽ nói rằng: “Yêu cầu quý tòa hãy nghiêm trị tên sát nhân này, y là một tên du đãng vô cớ giết hai học sinh hiền lành...”
Loan mắt nhung quay lại, mắt hắn long lanh:
- Có đúng vậy không? Họ sẽ nói chúng mày vô tội, chúng mày là hai học sinh gương mẫu hiền lành, họ có thể vu thêm cho tao hàng trăm thứ tội, yêu cầu luật pháp lên cho tao một bản án tối đa để làm gương cho những kẻ khác...
Loan mắt nhung cười, tiếng cười của hắn trở nên gay gắt:
- Nhưng tao hài lòng, lần đầu tiên trong cuộc đời tao làm được một việc rất hữu ích, giết ngay từ trong trứng hai phần tử thối nát. Còn để chúng bây sống, chúng bây còn làm nhiều chuyện bất nhân khác...
Càng nói, Loan mắt nhung càng trở nên tức giận, hắn đi đi lại lại trong phòng, hắn lầm lì, con dao cầm trong tay vung vẩy. Loan mắt nhung lẩm bẩm:
- Mãi đến hôm nay anh mới trả thù cho em được, giữa lúc anh chán nản cuộc sống của anh. Anh muốn làm lại cuộc đời, một công dân hiền lành... Nhưng bây giờ anh chẳng còn luyến tiếc gì nữa!
Loan mắt nhung quay lại nhìn hai nạn nhân, hình ảnh Xuân hiện ra chập chờn trong đầu hắn. Tự nhiên nước mắt hắn ứa ra, hắn đau khổ đến tột độ và lòng căm hờn dâng lên.
Loan mắt nhung nắm chặt chuôi dao trong tay, lầm lì tiến lại. Đôi mắt của hai nạn nhân lạc thần.
Loan mắt nhung chồm tới, lưỡi dao thép vung lên, nạn nhân oằn oại, máu phun có vòi. Những dòng máu nóng hổi phun đầy mặt Loan mắt nhung. Hắn chỉ nhìn thấy màu đỏ, màu đỏ trùm kín tầm mắt hắn.
Loan mắt nhung nghe tiếng lưỡi dao rơi xuống sàn gạch bông lạnh lẽo. Loan mắt nhung đứng dậy. Đêm thật yên lặng, đêm vây quanh hắn. Vẫn không ai hay biết gì. Hai nạn nhân nằm chết thảm thương trên giường, tấm nệm mút trắng nhuộm máu đỏ lòm.
Bỗng nhiên, Loan mắt nhung nghe ba tiếng đồng hồ điểm trong bầu không khí yên lặng đó.
Loan mắt nhung cởi cái áo vấy máu, gói vào một tờ giấy nhật trình. Hắn vào nhà trong lục tủ lấy một chiếc áo sơ-mi khác của nạn nhân mặc vào người. Loan mắt nhung cẩn thận đi rửa tay, rửa mặt rồi đi ra cửa. Trước khi đi, hắn còn khép cửa và tắt đèn cẩn thận. Vừa đi trong đêm, Loan mắt nhung vừa suy nghĩ. Không lẽ mình ở đây chịu chết, mình chấp nhận cái luật pháp này sao?
Loan mắt nhung nghĩ đến Tài Woòng ở Đà Lạt. Khi Loan mắt nhung còn ở trên đó, đã có lần Tài Woòng tâm sự:
- Thỉnh thoảng tụi này có đưa người vượt biên giới, nếu khi nào anh muốn phiêu lưu, thì tôi sẽ đưa anh đi.
Đêm hôm nay, Loan mắt nhung chợt nhớ đến lời nói của hắn. Tại sao mình không đi? Hắn rảo bước. Loan mắt nhung nghĩ đến nhà một tên đàn em đã giải nghệ tên Huân con. Huân con đã có vợ có con, và bây giờ thì hắn sống một cuộc đời đàng hoàng.
Loan mắt nhung gọi xe xích lô về nhà Huân con ở Ngã sáu. Hắn phải đập cửa một lúc lâu Huân con mới tỉnh dậy. Huân con cất tiếng hỏi:
- Ai đấy?
- Tao đây!
Huân con ra mở cửa, nhìn thấy Loan mắt nhung. Huân con reo lên:
- Đại ca!
Loan mắt nhung đẩy cửa vào nhà:
- Tao có chuyện cần nói với mày!
Huân con toan bật đèn, Loan mắt nhung chặn lại:
- Thôi, đừng bật đèn! Tao vừa giết hai mạng!
- Vậy hả?
Giọng Huân con thảng thốt. Loan mắt nhung kể sơ lược vụ giết người. Hắn nói:
- Bây giờ tao cần trốn đi, tao nhờ mày giúp!
- Tôi giúp gì được cho đại ca?
- Trước hết, mày mò về nhà tao lấy ít đồ dùng cần thiết. Sau đó, mày đi liên lạc với mấy thằng đàn em tao để lấy một số tiền, tới chỗ thằng Hậu lé bảo nó làm gấp cho tao một cái thẻ căn cước giả.
Huân con ngồi thừ mặt suy nghĩ. Loan mắt nhung nghe tiếng ho của vợ Huân con ở nhà trong. Huân con trấn tĩnh đàn anh:
- Đại ca đừng lo, vợ tôi cũng xuất thân trong giới giang hồ.
Loan mắt nhung hối thúc:
- Mày cố lo giùm cho tao.
Huân con mặc quần áo:
- Lâu lắm tôi không lý đến chuyện giang hồ, nhưng được, tôi sẽ hết lòng với anh một lần chót.
Huân con vào nhà trong đánh thức vợ dậy, chị ta bồng đứa con ra. Huân con bật đèn:
- Em tiếp đãi anh Loan mắt nhung giùm cho anh!
Vợ Huân con nhìn Loan mắt nhung bằng ánh mắt sợ sệt. Đứa bé tỉnh ngủ, nó mở đôi mắt đen láy nhìn Loan mắt nhung và toét miệng cười. Loan mắt nhung thấy đứa bé hay hay. Chị vợ Huân con dạ nhỏ.
Huân con đi ra cửa:
- Tôi đi đại ca à!
Trong căn nhà tồi tàn, chỉ còn lại mẹ con của vợ Huân con và Loan mắt nhung. Loan mắt nhung ngồi lầm lì hút thuốc lá:
- Chị cho cháu vào ngủ đi, tôi ngồi đây được rồi.
Loan mắt nhung tự động ngả chiếc ghế bố ra nằm đỡ. Vợ Huân con vào nhà. Loan mắt nhung nằm như vậy lâu lắm. Hắn thấy mình chán nản đến cùng cực. Trong giờ phút này, Loan mắt nhung mới có dịp ôn lại kỷ niệm của mình, nghĩ đến những hành động mình đã làm. Có một thời gian Loan mắt nhung như quên bẵng đi mình có một dĩ vãng, mình có một người em, một thằng bạn thân. Loan mắt nhung đã quên, quên để sống chuỗi ngày đầy hận thù. Nghĩ lại dĩ vãng, cơn buồn đã qua, Loan mắt nhung thấy mình bình thản trở lại.
Loan mắt nhung thoáng nghe thấy tiếng thở dài của vợ Huân con. Có lẽ chị ta nghĩ Loan mắt nhung đến là tai họa bắt đầu giáng xuống gia đình bé nhỏ của chị.
Trời gần sáng, Huân con về. Hắn mang cho Loan mắt nhung một va-ly nhỏ đựng quần áo:
- Quần áo và đồ dùng cần thiết của anh đây, tôi phải đi liền việc kia!
Huân con lại biến ngay. Trời sáng rõ, vợ con Huân đã dậy. Thấy đứa bé ngộ nghĩnh, Loan mắt nhung chìa tay ra toan bê, chị vợ Huân con thảng thốt giật lại:
- Anh để mặc tôi!
Loan mắt nhung chán nản. Mình không còn gì hết. Người ta sợ mình vì tởm mình.
Loan mắt nhung nằm ở ghế bố suốt một ngày. Buổi chiều Huân con về, hắn chán nản lắc đầu:
- Tôi đã cố hết sức, nhưng đành chịu, băng của anh lâu nay anh không ngó ngàng đến nên đã tan rã hết rồi. Anh đang bị truy nã gắt, đi đến đâu tôi cũng nghe nói đến.
Huân con nhìn thẳng vào mặt Loan mắt nhung:
- Tôi phải nói thật với anh, anh đã sa cơ, bọn đầu nậu đàn em anh mừng hết lớn.
Huân con nhìn Loan mắt nhung bằng cái nhìn buồn bã:
- Nhưng thằng nào phản anh mặc chúng, tôi cố giúp anh lần chót để trả ơn anh đã cứu mạng tôi, một thời gian nguy khốn nhất của vợ chồng tôi...
- Chú làm được gì?
- Tôi bỏ nghề lâu rồi, tôi sẽ làm một cú chót. Sáng mai anh sẽ có tiền để đi và có thẻ căn cước.
- Căn cước chú lấy ở đâu?
- Tôi sẽ kề dao vào cổ một thằng nào đó, lột lấy chiếc thẻ, về tôi sẽ chế lại thành thẻ căn cước của anh.
Không còn cách nào khác, Loan mắt nhung đành gật đầu. Loan mắt nhung ăn uống qua loa rồi đi ngủ sớm. Khoảng nửa đêm, Loan mắt nhung tỉnh dậy vì nghe tiếng khóc tấm tức của vợ Huân con. Huân con gắt lên:
- Tao đã nói cấm mày không được xía vô chuyện tao mà!
Giọng vợ Huân con nghẹn ngào:
- Anh không thương vợ thương con anh sao, anh nhúng vào vụ này rồi đổ bể ra, anh có thoát khỏi tù tội không... Anh không thương tôi thì thôi, anh hãy thương lấy đứa con anh, nó không tội tình gì hết, nó cần phải nên người. Tôi khổ quá rồi, anh cũng vậy, đừng để cho đứa bé vô tội này phải sống như chúng ta đã sống...
Huân con bớt gay gắt:
- Anh hứa với em là anh chỉ làm một lần này nữa thôi,...
Vợ Huân con tấm tức khóc. Loan mắt nhung chết lặng người. Hắn lẩm bẩm:
- Cho một đứa trẻ!
Loan mắt nhung ngồi dậy, hắn suy nghĩ hoài về câu nói đó. Một đứa trẻ ra đời, nó cần được sống, cần được nên người. Dĩ vãng của mình, dĩ vãng của cha mẹ nó đã quá đau buồn, không lý gì mình lại bắt thêm đứa trẻ chưa ráo máu đầu phải hy sinh vì mình.
Chỉ còn một tiếng đồng hồ nữa Huân con đi hành nghề. Tiếng khóc của người vợ càng lúc càng nghẹn ngào. Huân con năn nỉ:
- Em cho anh hành nghề một lần chót thôi, anh không thể để anh Loan mắt nhung bị bắt, gia đình mình mang ơn ảnh, em quên rồi sao?
- Không, không bao giờ em quên, thà để ảnh bị tù rồi em đi nuôi.
- Án này nặng lắm, sợ ảnh khó thoát khỏi tử hình.
Chị vợ Huân con vẫn khóc:
- Tùy anh đó, em không biết! Trời ơi, sao mẹ con tôi khổ thế này?
Loan mắt nhung bỗng thấy mủi lòng. Mặt Loan mắt nhung sắt lại. Hắn ra mặc quần áo thật nhanh. Hắn rón rén ra khỏi cửa, lúc đó vào khoảng một giờ sáng. Đường sá vắng lặng. Hắn hít khí trời và cảm thấy tâm hồn mình bình thản lạ thường. Loan mắt nhung tưởng chừng bao nhiêu năm trời nay mình mới có được giây phút quý báu này. Mình đã trút bỏ tất cả.
Loan mắt nhung quay lại nhìn căn nhà nhỏ bé của vợ chồng Huân con một lần chót:
- Tao trả lại hạnh phúc cho chúng mày!
Loan mắt nhung tưởng chừng như nhìn thấy nụ cười của đứa trẻ trong giấc ngủ bình yên:
- Cháu sẽ nên người phải không cháu?
Loan mắt nhung nghe tiếng đế giày của mình khua trên mặt lộ.
Loan Mắt Nhung Loan Mắt Nhung - Nguyễn Thụy Long Loan Mắt Nhung