It's so amazing when someone comes into your life, and you expect nothing out of it but suddenly there right in front of you, is everything you ever need.

Unknown

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Upload bìa: Minh Khoa
Số chương: 38
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 15601 / 209
Cập nhật: 2015-03-16 10:22:05 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 35
hững vụ trộm cắp, bắt địa, cướp giật gia tăng đột ngột ở thị xã nhỏ bé này. Sau mỗi thành tích bất hảo, Tài Woòng lại cười khà khà, nói với Loan mắt nhung:
- Anh thấy sao? Quái xứ này có kém quái Sài Gòn do anh điều khiển không?
Loan mắt nhung nhìn thẳng vào mặt Tài Woòng:
- Tình trạng này mới xảy ra hay đã có từ trước?
Tài Woòng mở to mắt nhìn Loan mắt nhung:
- Anh muốn nói tình trạng nào?
- Tình trạng trộm cướp ở đây!
Tài Woòng thân mật vỗ vào vai Loan mắt nhung:
- Từ hôm anh lên đây, tụi này biểu diễn tài nghệ.
Loan mắt nhung gật gù:
- Có thể stop bớt được không?
- Chi vậy?
- Đủ rồi!
Tài Woòng có vẻ thất vọng vì câu nói của Loan mắt nhung:
- Anh phụ tấm lòng của bọn này đối với anh rồi!
Loan mắt nhung giải thích:
- Không phải vậy, nhưng trong mấy ngày tôi lên đây tôi muốn được yên, không dính dáng gì đến chuyện giang hồ...
Tài Woòng gục mặt nhìn xuống bàn, hắn gí ngón tay trên mặt nước từ ly rượu thấm xuống mặt bàn, hắn vẽ những hình thật vô nghĩa.
- Chẳng lẽ tôi lầm lẫn!
- Lầm lẫn gì?
- Tôi nghĩ anh tính lên đây biểu diễn tài nghệ, và tôi đã bái anh. Bái anh tôi là đàn em của anh.
Loan mắt nhung thân mật:
- Đàn anh đàn em cái gì? Chúng ta là bạn.
Tài Woòng vẫn có vẻ khó nghĩ:
- Anh nói như vậy là đưa tôi vào thế kẹt.
- Kẹt cái gì?
Tài Woòng buồn rầu:
- Đi quá trớn hết trơn rồi, ngay đêm nay bọn đàn em tôi sẽ làm một mẻ lớn, chỉ còn mấy phút nữa là đến giờ hành động. Một mẻ cướp không tiền khoáng hậu...
Loan mắt nhung hốt hoảng:
- Bây giờ còn kịp không?
Tài Woòng chán nản:
- Chúng nó đã lọt vào hàng rào rồi, từ đây đến nơi đó không có cách gì mình đi cho kịp.
Loan mắt nhung lòng nóng như lửa đốt, hắn ngồi không yên chỗ. Tài Woòng cười nhạt:
- Chuyện đã lỡ, mình buồn vô ích, nhậu cho say đi.
- Có đổ máu không?
- Thế kẹt lắm mới phải đổ máu, nhưng tôi tin rằng chuyện đó không thể xảy ra, vì ở nhà bị cướp chỉ có hai ông bà già, một đứa tớ gái, con bé này là tay trong của bọn này.
Tài Woòng im lặng một lát:
- Cứ để chúng nó về hết, nếu anh muốn, mình sẽ tìm cách trả lại.
Loan mắt nhung cười nhạt:
- Anh nói như chuyện đùa. Không thể có chuyện đó được.
- Tại sao lại không có?
- Đàn em của mình toàn thứ trời đánh thánh đâm, mình tỏ ra quân tử Tàu như vậy mình sẽ không còn chỉ huy được chúng nữa.
Tài Woòng ngồi gục đầu, hai tay ôm lấy ly rượu:
- Bây giờ phải làm sao?
Loan mắt nhung lạnh lùng:
- Phải “nuốt” cho hết những món đồ cướp được.
Nụ cười của Tài Woòng nhạt nhẽo:
- Cũng đành!
Hắn dốc ngược chai rượu lên uống ừng ực.
Trong mấy ngày hôm nay, Tài Woòng không xa Loan mắt nhung một bước. Hắn dẫn Loan mắt nhung đi thăm tất cả các cơ sở làm ăn của đảng blouson da. Xóm đĩ điếm, hút xách, cờ bạc, không thiếu một nơi nào. Hải cụt vênh váo:
- Cả giang sơn của anh chỉ bằng cái xóm của tôi, có dịp tôi xin mời ông anh vô Sài Gòn.
Tài Woòng chỉ cười nhũn nhặn. Loan mắt nhung thấy mến hắn. Hắn rất tàn bạo, nhưng trầm tĩnh. Loan mắt nhung ít thấy hắn to tiếng với đàn em. Loan mắt nhung nghĩ chính tư cách đó đã đặt hắn lên địa vị đàn anh ở xứ này.
Tài Woòng đặt ly rượu đến cộp một cái xuống bàn:
- Anh uống đi chứ!
Loan mắt nhung mỉm cười:
- Mình uống quá nhiều rồi, tà tà...
Loan mắt nhung thấy chán nản đến cực độ. Hắn không muốn nghĩ đến bất cứ một chuyện gì khác. Trong mấy ngày hôm nay, Loan mắt nhung hưởng tất cả mọi thú vui, nhưng hắn không thấy nghĩa lý gì. Hắn chỉ nghĩ đến Minh, ngồi đâu, đi đâu, làm gì, hình ảnh nàng đều xen lẫn vào. Tài Woòng thì lại nghĩ những thành tích của mình chưa làm cho ông chúa trùm du đãng hài lòng. Đảng blouson da phải làm một chuyện động trời để cho Loan mắt nhung và Hải cụt phải xanh mặt một phen. Hắn bí mật hoạch định đánh cướp biệt thự Xuân Phong, ngay sát một trại lính. Con đường xâm nhập vào biệt thự vô cùng khó khăn.
Tài Woòng thắc mắc về tên trùm du đãng này, hắn không hiểu tính nết Loan mắt nhung ra sao? Đôi khi Tài Woòng nhận thấy Loan mắt nhung như một cậu công tử bột. Vậy mà hắn cầm đầu một đảng du đãng lớn nhất ở Sài Gòn.
Tài Woòng nhìn vào mặt Loan mắt nhung:
- Hình như anh có chuyện gì buồn?
Loan mắt nhung tươi cười trở lại:
- Không! Có gì đâu!
- Tôi thấy anh lầm lì có vẻ nghĩ ngợi về một chuyện gì đó.
Không lẽ Loan mắt nhung lại đem chuyện Minh ra kể với gã này. Loan mắt nhung lắc đầu:
- Tôi vẫn thế, khi thấy đàn em “lâm trận”, tôi không yên.
Tài Woòng đập tay vào vai Loan mắt nhung:
- À, thì ra chuyện đó. Ăn nhằm gì, đã làm thì coi như tỏi trước.
- Đã đành, mình cũng cần phải tính đến nước hỏng việc chứ!
- Anh tính làm sao?
- Thủ tiêu tất cả những thằng làm lộ tung tích.
Tiếng nói của Loan mắt nhung lạnh lùng, làm Tài Woòng thấy rợn người:
- Anh nói sao? Giết nó?
Loan mắt nhung gật đầu:
- Tôi vẫn làm thế, không thì bể hết.
Tài Woòng lè lưỡi:
- Tôi chưa bao giờ nhúng tay vào máu anh em.
- Tại anh chưa từng dự những vụ lớn.
Vẻ mặt Loan mắt nhung hiền lành trở lại:
- Tôi còn nhớ, một lần trong vụ làm ăn lớn, tôi đã hy sinh mất hai thằng đàn em thân tín nhất, từng vào tù ra khám với tôi.
Nghĩ đến chuyện cũ, tự nhiên Loan mắt nhung cảm thấy buồn bã vô cùng:
- Phải hy sinh, việc ngoài ý muốn của mình.
Bỗng dưng Loan mắt nhung nghe tiếng xôn xao phía cửa dancing, hắn ngẩng lên, Tài Woòng nói:
- Không có gì, bọn đàn em tôi nó mừng chiến thắng.
Loan mắt nhung lầm lì đứng dậy đi ra cửa, thì ra ba gã thanh niên mà Loan mắt nhung và Hải cụt gặp hôm đầu tiên ở dancing này đang bị bọn blouson da bắt địa. Loan mắt nhung bước tới hỏi:
- Gì đó?
Một gã blouson da nhăn nhở cười:
- Em thấy gã này có chiếc đồng hồ đẹp quá tính mượn tạm, nhưng hắn không chịu.
Loan mắt nhung can ra:
- Thôi, bỏ qua đi!
Một trong ba gã con trai nhìn Loan mắt nhung. Loan vỗ vai gã:
- Đi chơi chỗ khác, ở đây không có lợi cho các anh.
- Chúng tôi đâu có làm gì ai!
Loan mắt nhung quẳc mắt lên:
- Tôi bảo đi chỗ khác.
Hai gã kia sợ có chuyện lôi thôi vội kéo bạn đi:
- Thôi đi mày!
Loan mắt nhung kêu lại:
- Này, có mất cái gì không?
- Không! Cảm ơn anh.
Mấy gã blouson da vây quanh Loan mắt nhung:
- Sao anh lại tha cho tụi nó?
- Tha làm phúc, mấy hôm nay các chú ăn hàng quá nhiều rồi.
Một tên blouson da dường như còn tiếc rẻ:
- Bọn em để ý thấy mấy thằng này tiêu tiền như rác, không bắt địa chúng cũng uổng.
Loan mắt nhung thân mật đi với bọn blouson da vào trong vũ trường:
- Thôi! Anh xin các chú!
Bỗng có một người từ phía trong đi ra, đụng vào Loan mắt nhung. Người đàn ông đứng lại, rất lịch sự:
- Xin lỗi ông, tôi vô ý!
Loan mắt nhung lẳng lặng đi vào. Hắn thắc mắc về người đàn ông đó, hắn hỏi một tên quái:
- Gã này có phải là người ở đây không?
Tên quái lắc đầu:
- Không, hình như mới, tôi thấy gã la cà ở đây hai tối rồi.
- Có đi với ai không?
- Có một mình!
Cả bọn vào ngồi chung bàn với Tài Woòng. Tài Woòng hỏi:
- Có chuyện gì không?
Loan mắt nhung lắc đầu. Nhưng Loan mắt nhung không mấy yên tâm, hắn nghĩ hoài đến gã đàn ông. Bọn đàn em Tài Woòng chúi đầu vào chúa đảng báo cáo tình hình:
- Xong rồi đại ca, một mẻ lớn chưa từng có.
- Yên cả chứ?
- Không có điều gì đáng tiếc xảy ra.
- Tốt lắm, còn con sen?
- Nó cũng bị trói chung với chủ nhà.
- Cớm sẽ khai thác con nhỏ, và bọn mình sẽ bị tóm hết!
Buổi ăn nhậu trở nên nghiêm trọng, không đứa nào buồn cười nói. Tài Woòng ra lệnh cho tất cả đàn em tản mác đi. Hắn kéo một tên đến nói nhỏ vào tai, tên này phân vân một lát rồi gật đầu bỏ đi. Loan mắt nhung tò mò hỏi:
- Chuyện gì đó?
Tài Woòng lắc đầu:
- Không có gì hết!
Suốt đêm hôm đó, Loan mắt nhung không ngủ được, gần sáng hắn nghe tiếng Tài Woòng thì thào với một tên đàn em:
- Xong chứ?
- Rất đẹp! Như thật.
Tiếng Tài Woòng thở phào:
- Bây giờ tao mới ngủ yên được!
Gã kia cười có vẻ khoái chí:
- Con nhỏ ngon lành hết sức vậy đó đại ca!
- Cái gì mày?
- Con nhỏ!
- Mày làm gì nó?
Gã kia cười:
- Đàn anh thật ngây thơ, còn làm gì nữa? Tôi thấy tiếc của trời nên...
- Tao có bảo mày làm vậy đâu?
Gã kia vẫn cười:
- Đại ca vẫn thường dạy cho tụi em rằng phải biết thiên biến vạn hóa.
Hình như Tài Woòng vừa ngồi dậy:
- Mày đi ra ngoài này, nói chuyện bí mật ở đây không tiện.
Loan mắt nhung nghe tiếng chân hai người ra khỏi phòng.
Loan mắt nhung cũng mệt mỏi quá, hắn ngủ thiếp đi...
Khi Loan mắt nhung tỉnh dậy, trời đã sáng rõ...
Loan mắt nhung trở dậy, căn nhà không còn ai. Hắn ra quán cà phê ngồi uống cho tỉnh ngủ. Buổi sáng ngồi đây, Loan mắt nhung lại nghĩ đến Minh. Mấy ngày hôm nay Loan mắt nhung không có dịp gặp nàng. Không biết Minh còn vẽ ở chỗ cũ không, có lẽ bức tranh của nàng đã hoàn thành.
Mãi buổi sáng hôm nay, Loan mắt nhung mới có thì giờ rảnh rang để nghĩ trọn vẹn đến Minh. Khuôn mặt nhỏ bé dễ thương đó lại chập chờn hiện ra trong đầu Loan mắt nhung.
Thêm một người khách nữa vào quán. Loan mắt nhung giật mình, đúng là gã đàn ông mà đêm qua Loan mắt nhung gặp ở dancing.
Hắn ngồi ngay chiếc bàn đối diện với Loan mắt nhung. Hắn móc túi lấy thuốc lá gắn lên môi, hắn tìm bật lửa nhưng không thấy, hắn đứng dậy sang bàn Loan mắt nhung mồi nhờ.
Hắn lại trở về bàn lầm lì uống cà phê, hút thuốc lá. Hắn tủm tỉm cười, Loan mắt nhung thấy khó chịu về nụ cười đó. Lúc này nét quen thuộc của hắn lại chi phối Loan mắt nhung. Loan thắc mắc hoài, không biết mình đã gặp thằng cha này ở đâu.
Loan mắt nhung đeo cái kính râm lên, hắn có thể quan sát gã đàn ông kia dễ dàng hơn. Nhưng cuối cùng Loan mắt nhung đành chịu, hắn không thể nhớ nổi.
Loan mắt nhung nhủ thầm: Kệ bố mày, nghĩ làm quái gì cho mệt óc.
Loan mắt nhung trả tiền đứng dậy ra khỏi quán. Sương mù tan, nắng ấm đã lên và không khí bớt lạnh. Loan mắt nhung nghĩ đến đồi thông, đến Minh. Hắn cảm thấy lòng mình rạo rực khi nghĩ đến nàng. Loan mắt nhung mỉm cười một mình.
Gã đàn ông cũng đeo cái kính râm lên, gã nhìn theo Loan mắt nhung, cười ruồi. Gã trả tiền đứng dậy hối hả đi theo. Hắn gật gù có vẻ đắc chí. Hắn leo lên một chiếc xe Lambretta. Hắn nói với người tài xế:
- Tôi bao luôn chuyến xe này, chạy đi!
Chiếc xe chạy ngang qua mặt Loan mắt nhung, vì gã đàn ông ngồi khuất phía trong nên Loan mắt nhung không nhìn thấy.
Ánh nắng hanh vàng trải dài trên ngànn cây nội cỏ như một dải lụa mỏng. Những giọt sương đêm chưa tan hết. Loan mắt nhung nghĩ bụng mình chẳng cần đi xe, mình đi bộ cho khỏe.
Loan mắt nhung vượt qua một con dốc, đồi thông ở dưới kia. Nơi đó Minh thường đứng vẽ. Tự nhiên Loan mắt nhung thấy lòng mình xốn xang. Sự rung động kỳ lạ của tình yêu... Loan mắt nhung nôn nao được thấy mặt nàng...
Hắn rảo bước xuống con dốc, hắn sẽ đi tắt qua đám rừng thông này. Hắn sẽ nhìn thấy nàng đứng bên bờ suối như những buổi sáng hôm nào.
Loan mắt nhung bỗng nghe tiếng động phía sau lung, hắn quay lại. Người đàn ông hắn gặp trong quán cà phê vừa rồi. Tại sao hắn cứ đi theo mình? Tự nhiên Loan mắt nhung thấy nóng mặt lên. Hắn đưa hai tay lên chống nạnh chờ đợi, mình phải đập cho chết thằng này.
Gã đàn ông vẫn ung dung đi tới. Hắn mỉm cười lên tiếng trước:
- Chào Loan mắt nhung!
Tại sao hắn lại biết tên mình nhỉ? Loan mắt nhung lầm lì nhìn hắn:
- Anh là ai?
Gã đàn ông cười thật khó hiểu, hắn không trả lời câu hỏi của Loan mắt nhung, hắn đưa mắt nhìn ra phía đồi thông:
- Ra thăm em hả?
Loan mắt nhung không thể chịu đựng được nữa, hắn đưa hai tay chộp vào ngực áo cùa gã đàn ông:
- Mày muốn gì?
Gã đàn ông bình tĩnh như thường, hai tay hắn bỏ thõng không phản ứng, hắn hỏi:
- Sáng hôm nay mới rảnh rang phải không?
Loan mắt nhung xô hắn ngã nhào vào lề đường. Hắn đứng dậy, cách Loan mắt nhung chừng một thước. Hắn nhún vai, phân trần:
- Tôi gầy còm ốm yếu, đánh tôi làm gì?
Loan mắt nhung quắc mắt lên:
- Tại sao anh lại xía vào công việc của tôi?
Gã đàn ông cười nhạt:
- Công việc của tôi chuyên môn xía vô hành động của các anh, xía vô cả đảng Tài Woòng.
Loạn mắt nhung nhìn hắn từ đầu đến chân. Hắn có vẻ tự ti hắn vẫn cười:
- Người anh em hành hạ nhau như vậy đủ chưa?
Loan mắt nhung lấy lại bình tĩnh:
- Anh là ai?
Gã đàn ông lấy một điếu thuốc đưa lên môi, gã sờ hết túi no đến túi kia:
- Quên mua hộp quẹt hoài, xin tí lửa đi!
Loan mắt nhung bật quẹt mồi lửa cho hắn. Hắn ngửa mặt thở một ngụm khói, nhìn theo những sợi khói mỏng tan dần trong không khí.
- Thời tiết trên này hút thuốc và uống cà phê thật tuyệt diệu.
Loan mắt nhung vẫn đứng nhìn. Hắn không nhẫn nại được hơn. Loan mắt nhung hỏi:
- Anh muốn gì, “han bổi” (hỏi giấy) chăng?
Gã đàn ông hút thêm một hơi thuốc lá nữa:
- Chỉ có thứ cắc ké mới han bổi còng tay, chứ tôi đây đâu có cần dùng đến những thứ cù lần đó.
Loan mắt nhung cười nhạt:
- Vậy anh muốn gì?
Gã đàn ông đứng quay lưng lại phía Loan mắt nhung, một chân hắn ghếch lên một hòn đá:
- Chú và Hải cụt nên về Sài Gòn ngay!
- Tôi có quyền ở lại!
Gã đàn ông quay lại, nhìn thẳng vào mặt Loan mắt nhung:
- Đồng ý, tôi chỉ kêu gọi sự hiểu biết của chú mày, ở đây đất khách quê người không phải là nơi hoạt động của tôi cũng như của chú. Trong mấy ngày chú ở đây, cái thị xã nhỏ bé này xáo trộn nhiều quá rồi...
- Tôi có làm gì đâu?
Gã đàn ông gật gù:
- Tôi biết, chỉ vì bọn Tài Woòng muốn biểu diễn với chú, nhưng chúng đã đi quá trớn...
Gã đàn ông nhịp nhịp chân:
- Những vụ bắt địa lặt vặt mấy ngày qua không đáng kể, nhưng vụ cướp đêm qua xảy ra thì không thể tha được...
Loan mắt nhung đứng im. Gã đàn ông ném điếu thuốc lá xuống chân gí nát:
- Chúng đã giết đến hai mạng người, một người con gái là đứa ở của gia đình bị cướp. Trước khi giết, chúng còn hiếp dâm cô ta. Người thứ hai là một gã thanh niên bị đâm ba nhát dao, xác vứt ở bìa rừng...
Loan mắt nhung cố giữ bình tĩnh, hắn biết gã con trai bị giết là ai, chính thủ phạm đã giết cô gái. Loan mắt nhung không ngờ Tài Woòng lại dám làm việc đó. Không ngờ Tài Woòng lại nghe lời xúi dại của Loan mắt nhung trong lúc Loan mắt nhung say rượu nói càn.
Loan mắt nhung nhìn gã đàn ông chằm chằm:
- Anh nghi tôi?
Gã đàn ông lắc đầu:
- Tôi biết chú không nhúng tay vào vụ này, nhưng chính chú là động lực thúc đẩy chúng vào con đường tội lỗi. Tôi khuyên chú nên về, chú còn ở đây ngày nào thị xã này còn xảy ra lắm chuyện... Mình sẽ gặp nhau ở Sài Gòn sau...
Loan mắt nhung đứng bần thần nhìn xuống chân. Con dốc vắng vẻ chỉ có hai người đứng nói chuyện với nhau, gió heo hút.
Gã đàn ông nhìn lên ngọn đồi:
- Chú vượt qua đồi thông này, sẽ nhìn thấy nàng của chú đứng vẽ ở cạnh con suối.
Loan mắt nhung toan quay lưng đi, gã đàn ông gọi giật Loan mắt nhung lại:
- Này chú! Tôi muốn nói với chú một chuyện này nữa.
Loan mắt nhung bực mình:
- Tôi sẽ về Sài Gòn ngay ngày mai, còn chuyện riêng của tôi yêu cầu anh đừng xía vô.
Gã đàn ông cười dễ dãi:
- Đừng nổi nóng chứ! Tôi đáng tuổi anh hai chú mà khuyên nhủ chủ một điều nhỏ mọn không được sao?
- Anh muốn gì?
Gã đàn ông bình tĩnh, nhìn vào mắt Loan mắt nhung:
- Chú nên buông tha con nhỏ đó, chú thấy không? Nó ngây thơ vô tội, còn chú, dĩ vãng chú quá bẩn thỉu.
Gã nhìn Loan mắt nhung tha thiết:
- Hãy giữ mãi như vậy, đẹp lắm, khi cô ta chưa biết chú là một tên du đãng.
Loan mắt nhung đứng lặng người, hắn suy nghĩ thật nhiều đến nàng, đến lời nói của con “cáo già” này. Hắn nói có lý. Nhưng Loan mắt nhung không muốn tỏ ra cho hắn thấy mình hèn yếu. Mặt Loan mắt nhung lạnh đi:
- Anh đã hiểu lầm tôi, tôi không hề nghĩ đến chuyện làm hại cô ta.
Loan mắt nhung nhìn lên ngọn đồi, hàng thông trùng điệp vựơn mình trong gió sớm mai. Tự nhiên nghe gã đàn ông nhắc đến đời sống mình, Loan mắt nhung thấy buồn bã vô cùng. Hắn thấy Minh thật xa cách mình. Loan mắt nhung yên lặng nhìn gã đàn ông:
- Tôi hiểu lời nói của anh!
Gã đàn ông thân mật khoác tay lên vai Loan mắt nhung:
- Mình đi chứ!
Loan mắt nhung toan quay về phía thị xã, gã đàn ông kéo Loan mắt nhung về phía đồi:
- Mình lên đây đã, chú nên nhìn thấy nàng một lần chót.
Loan mắt nhung đi theo gã như một thằng mất hồn. Hắn không ngờ mình lại chịu khuất phục gã đàn ông này một cách dễ dàng như vậy.
Loan mắt nhung và gã đàn ông đứng ở sườn đồi sau một lùm cây rậm. Minh đang đứng vẽ ở dưới thung lũng, nàng mặc chiếc áo xanh màu hồ thủy, mái tóc nàng bỏ xõa bay bay theo gió. Trông nàng thật mảnh mai...
Gã đàn ông nói nhỏ, giọng trầm trầm:
- Đẹp thật!
Loan mắt nhung đứng lặng người nhìn, hắn xa cách nàng quá. Vẫn khung cảnh đó, vẫn người đó với tình yêu này... Loan mắt nhung lẩm bẩm nói.
Gã đàn ông lên tiếng:
- Cô bé thật tinh khiết, tôi tự hỏi nếu tình yêu này được duy trì rồi sẽ đi đến đâu, chú sẽ đưa cô ta đến đâu?
Tiếng nói của gã đàn ông nghe vang vang trong đầu Loan mắt nhung. Lần đầu tiên Loan mắt nhung nghe một người nói thẳng vào mặt mình những điều mà không ai dám nói. Hắn không tha thứ cho những kẻ đó.
Loan mắt nhung hỏi nhỏ:
- Anh theo dõi tôi từ bao giờ?
- Ngay từ khi chú và Hải cụt bước chân xuống máy bay.
Loan mắt nhung nhìn thẳng vào mặt gã:
- Anh là ai?
- Ba Sanh!
Ba Sanh, Loan mắt nhung có nghe nói đến tên đó, tên của một anh “cớm” nổi tiếng mà giới giang hồ thường nhắc đến. Hắn nghĩ Ba Sanh phải có một bộ mặt thật cô hồn, một hành động vô cùng tàn bạo. Nhưng trái lại, bây giờ Ba Sanh đứng trước mặt Loan mắt nhung chỉ là một gã đàn ông hiền lành nụ cười luôn luôn giữ trên môi. Vẻ tự tin toát ra trên khuôn mặt xương xẩu của hắn, ánh mắt thông minh.
Hắn nháy mắt với Loan mắt nhung:
- Chú phải hãnh diện được tôi để ý đến chú, loại “cớm” gà chết không thể nắm đầu nổi chú!
Loan mắt nhung cười nhạt:
- Anh đã nẳm đầu nổi tôi đâu?
- Một phần nào!
Bất thình lình, Loan mắt nhung tung một cái đấm vào mặt Ba Sanh. Bạ Sanh tung người lên, ngã ngồi bệt xuống đất. Hắn nhìn Loan mắt nhung, rồi ngồi dậy thật khoan thai, một dòng máu chảy ri rỉ ra mép hắn.
- Đừng làm thế chứ, hành động đó không anh hùng. Tôi ốm yếu, không có một tấc sắt trong tay.
Loan mắt nhung không thể đấm được cú thứ hai, khi nghe lời nói không lộ một chút giận hờn của gã đàn ông. Lời nói của Ba Sanh thật bình tĩnh. Hắn lại đứng nhìn xuống phía Minh:
- May quá! Cô ta chưa biết gì về hành động của chú. Trong lòng cô ta còn giữ mãi hình ảnh đẹp đẽ của chú!
Loan mắt nhung lặng người, hắn nhìn dòng máu đang chảy từ mép xuống cằm Ba Sanh. Tự nhiên hắn thấy xúc động, hắn rút chiếc khăn mùi soa trắng tinh ra đưa cho Ba Sanh. Ba Sanh đỡ lấy, lau dòng máu rồi gấp cẩn thận trả lại cho Loan mắt nhung.
Nắng bừng lên, phong cảnh phía dưới thung lũng thật đẹp. Minh vẫn đứng đó, nàng chăm chỉ làm việc. Loan mắt nhung cắn chặt lấy môi mình. Khi hắn quay lại, Ba Sanh nhìn đôi mắt đẹp của Loan, nước mắt quanh tròng.
Ba Sanh thân mật khoác tay Loan mắt nhung:
- Anh hùng thấm mệt rồi phải không?
Loan mắt nhung lầm lũi đi theo Ba Sanh. Tiếng nói cua Ba Sanh thật ấm áp:
- Mình đi uống một ly cà phê, tôi mời chú, mình còn nhiều chuyện để nói với nhau.
Đồi thông ở phía sau lưng hai người. Minh ở thung lũng phía bên kia...
Loan Mắt Nhung Loan Mắt Nhung - Nguyễn Thụy Long Loan Mắt Nhung