Books support us in our solitude and keep us from being a burden to ourselves.

Jeremy Collier

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Upload bìa: Minh Khoa
Số chương: 38
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 15601 / 209
Cập nhật: 2015-03-16 10:22:05 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 34
oan mắt nhung thức dậy thật sớm, hắn ra cửa sổ khách sạn đứng nhìn xuống đường. Trời lạnh như cắt da, sương mù trùng điệp. Những bóng người qua lại lặng lẽ. Đêm hôm qua, Loan mắt nhung đã mặc nguyên quần áo ngủ một giấc ngon lành. Hắn tưởng như chưa có một giấc ngủ nào đẹp như vậy, cuộc sống ở đây thật thơ mộng và êm đêm như một thành phố thiên đường. Những chuyện xảy ra đêm qua, khi đặt mình nằm xuống giường, Loan mắt nhung tưởng chừng đã quên hết, chỉ còn lại hình ảnh của Minh, đôi mất to đen lay láy của nàng. Loan mắt nhung không hiểu sao bỗng dung hắn lại lãng mạn đến như vậy. Hắn muốn hình ảnh nàng len lỏi vào giấc ngủ của mình. Giấc ngủ ấm áp trong không khí giá rét như thế này. Nhưng hình ảnh của nàng không đi vào giấc ngủ. Khi Loan mắt nhung choàng thức giấc, hình ảnh của Minh lại chập chờn hiện ra.
Loan mắt nhung vươn vai, vặn mình, các mạch máu chạy đều trong cơ thể, đầu óc hắn trong sáng một cách lạ thường. Hắn thấy tâm hồn mình xôn xao, một niềm vui nhè nhẹ dâng lên.
Một niềm vui của tình yêu vừa chớm nở, niềm vui đó Loan chưa từng được hưởng, kể cả với Xuân. Xuân đến với Loan mắt nhung bằng xác thịt ngay từ buổi đầu tiên, tình yêu vũ bão đó vội vàng và ngắn ngủi như đời sống của nàng. Xuân không có nét duyên dáng, e ấp của con nhà lành. Nàng thực tế, đôi khi rẻ tiền nhưng chân thật. Tình yêu của một kẻ giang hồ. Sự hy sinh bất vụ lợi và cái chết tức tưởi của nàng làm Loan mắt nhung nhớ mãi, hằn sâu trong trí nhớ hắn thành một mối thù không phai nhòa. Dung tới bằng sự tò mò, sự ngưỡng mộ một thần tượng trong trí tưởng tượng của nàng. Nhưng khi va chạm thực tế nàng không chịu đựng nổi...
Nghĩ đến những kỷ niệm cũ, Loan mắt nhung thấy buồn bã trong lòng. Với tình yêu mong manh như sương mù Đà Lạt này Loan mắt nhung không thể cho Minh biết rõ về mình, biết Loan mắt nhung là một tay anh chị cỡ bự. Hắn đến với nàng như một gã hào hoa phong nhã, dáng dấp đó sẽ để lại một kỷ niệm đẹp trong lòng nàng.
Loan mắt nhung xuống phố, trời vẫn còn sớm, sương mù lãng đãng dưới triền dốc chập chùng, làm mờ những ngọn cây xanh. Hơi thuốc lá làm ấm lòng hắn. Hắn đi qua nơi quần thảo với bọn blouson da đêm qua, tự nhiên hắn thấy rùng mình. Tại sao mình lại có thể hành động như vậy được? Sự ngạc nhiên đến với Loan mắt nhung như gã con trai nhà lành lần đầu tiên bất đắc dĩ phải nhúng tay vào một vụ đánh lộn. Cái cảm giác đó mãi bây giờ Loan mới tìm thấy. Loan mắt nhung nhìn về phía biệt thự của Minh đang trú ngụ, nhưng sương mù dày đặc. Có lẽ giờ này nàng đang ngủ yên trong đám sương mù đó. Loan mắt nhung tự hỏi: chẳng biết nàng có nghĩ đến mình không?
Cà phê Kivini đã mở cửa, quán vắng khách, tiếng nhạc êm nhẹ như ve vuốt tâm hồn Loan mắt nhung. Hắn tìm một bàn góc trong cùng, ăn một miếng bánh mì thịt nguội, gọi một ly cà phê và ngồi hút thuốc lá vặt.
Hình ảnh của Minh chập chờn trong đầu óc Loan mắt nhung mãi. Hình ảnh nàng mỗi lúc một phóng lớn. Chiếc mũi xinh xinh đó hơn hớt, nụ cười có chiếc răng khểnh duyên dáng. Đôi mắt mở to, ngỡ ngàng tinh ranh, những sợi tóc trước trán lòa xòa. Nàng hồn nhiên, đôi mắt đó không thể gợi u sầu. Loan mắt nhung nhìn đồng hồ, hắn thấy thời gian trôi qua chậm chạp. Lời ca từ máy thu băng ở góc tường vẳng ra nghe ray rứt làm sao: “Ngày đó... có em đi nhẹ vào đời... và mang theo trăng sao đến với lời thơ nuối...”. Tiếng nhạc nghe lê thê, buồn não thấm vào tâm hồn Loan mắt nhung. Hắn thấy bồn chồn nóng ruột, hắn không thể nào ngồi mãi ở đây. Chưa tới tám giờ sáng, có lẽ giờ này Minh chưa ra khỏi nhà.
Loan mắt nhung ra khỏi quán, hắn đi lang thang qua những khu phố bắt đầu nhộn nhịp. Hắn rẽ vào một con đường vắng vẻ chạy xuyên qua đồi thông. Rừng thông lất phất mưa bay chạy thoai thoải xuống phía vực sâu. Chiều hôm qua, mình đã đi với nàng ở đây.
Một tia nắng đầu tiên trong ngày thật mong manh chiếu xuyên qua những thân cây thông. Loan mắt nhung nhìn thấy một căn nhà sàn bằng gỗ ở sườn đồi. Căn nhà thật mơ mộng với những cửa kính đóng kín, xung quanh nhà là một khu vườn nhỏ, một người con gái xõa tóc đang đi vào giữa những luống hoa. Loan mắt nhung thấy cảnh đẹp mê hồn, hắn thầm ao ước mình được ở căn nhà đó. Buổi sáng thức dậy nghe tiếng chim hót, được ra vườn hái hoa, hắn sẽ quên hết dĩ vãng cuồng loạn của mình.
Thấy trời khá muộn, Loan mắt nhung ra chỗ hẹn với Minh ngày hôm qua. Hắn yên trí Minh sẽ chưa đến, hắn sẽ có thì giờ ngồi trên một tảng đá bằng để nhìn dòng suôi chảy, hút những hơi thuốc ấm áp.
Nhưng khi Loan mắt nhung vạch cỏ nhìn tới chỗ hôm qua. Hắn đã thấy Minh đứng đó, nàng chăm chú làm việc. Nàng mặc chiếc áo len màu hoa đào phủ ngoài chiếc áo dài màu cà phê sữa. Mái tóc ngắn ngày hôm qua nàng thả lòa xòa ra sau gáy hôm nay nàng bới sang hai bên, buộc lại bằng hai sợi len màu tím thắt nơ, trông nàng ngộ nghĩnh như trẻ thơ.
Loan mắt nhung rón rén bước tới sau lưng nàng, Minh vẫn chăm chú vẽ, tay trái nàng cầm cái pa-lét đầy màu sắc, con dao vẽ của nàng gợn từng chút màu miết lên khung vải.
Loan mắt nhung đứng như vậy lâu lắm. Hình như nàng vẫn không hay biết. Bỗng nàng quay lại, đôi mắt nàng thật trong sáng, nụ cười nàng tươi tắn:
- Anh đến muộn quá vậy?
- Anh cứ nghĩ em chưa tới.
Loan mắt nhung nhìn sững vào mặt nàng:
- Ủa! Mấy cái nốt ruồi ở mắt em đâu hết rồi?
Minh cười lớn:
- Anh tưởng nốt ruồi thật à? Em lấy màu chấm vào đó...
- Vậy mà anh cứ ngỡ...
Loan mắt nhung đứng ngắm nghía bức tranh. Minh hỏi:
- Thế nào, được không anh?
Loan mắt nhung nhìn nàng:
- Anh thấy đẹp, anh không hiểu biết gì hết, anh không dám phê bình.
Minh đặt cái pa-lét xuống cỏ:
- Em nghỉ tay một chút, tụi mình ra ngoài kia ngồi tán dóc chơi.
Minh tự nhiên, nàng đưa tay cho Loan mắt nhung cầm và dìu đi. Loan mắt nhung thấy tim mình đập mạnh khi cầm vào bàn tay đó. Hai người đưa nhau ra một phiến đá ngay cạnh suối, Minh nhìn dòng nước trong suốt, nhìn những viên sỏi trắng dưới đáy, nàng nhúng tay xuống rồi vội rụt lên:
- Eo ơi! Lạnh ghê!
Loan mắt nhung hỏi:
- Em nhúng tay xuống đó làm chi vậy?
- Em tính vớt mấy viên sỏi, không ngờ sâu đến thế.
- Em tưởng nông lắm sao?
- Thấy nó nổi lập lờ gần mặt nước...
Minh nghiêng đầu lắng nghe:
- Anh có nghe thấy gì không?
Loan mắt nhung trả lời:
- Hình như tiếng chim hót, ừ, đúng rồi, tiếng chim hót!
Minh nhìn sương mù lãng đãng trên ngàn cây ngọn cỏ, trên những chấm hoa tím hoa vàng, những con bướm bay vu vơ:
- Anh thấy cảnh đẹp hết sức không?
Loan mắt nhung nắm nhẹ lấy bàn tay nàng:
- Anh thấy chứ!
Loan mắt nhung nhìn vào đôi môi xinh xắn của nàng, hắn muốn đặt lên đó một nụ hôn. Nhưng Loan mắt nhung lại nghĩ, lại mường tượng nàng như một móc sương, một móc sương đẹp chỉ để ngắm. Đôi mắt Minh mở thật to, Loan mắt nhung nhìn thấy hai nét chì xanh mỏng manh:
- Trông em như một cô gái Ấn Độ?
- Em đen lắm sao?
Minh mỉm cười, nàng nói tiếp:
- Ai cũng nhận xét em như anh, anh biết không, em nói dóc một cây, em nói với chúng nó em lai Ấn, chúng nó tin răm rắp.
Sương mù tan dần, những sợi nắng mỏng manh giăng mắc trên ngàn cây ngọn cỏ, cảnh đồi thông vắng vẻ. Loan mắt nhung cầm lấy bàn tay nhỏ bé của nàng. Hắn nhìn vào chiếc miệng xinh xắn của nàng, thèm thuồng được đặt lên đó một nụ hôn. Đôi môi đó chắc mềm, ấm áp lắm... Hình như Minh đoán được ý nghĩ của Loan mắt nhung, nàng chớp mắt, cúi xuống, nàng rút tay ra khỏi tay Loan mắt nhung:
- Nắng lên rồi, em ra vẽ một chút.
Loan mắt nhung thẫn thờ buông tay nàng ra. Hắn đứng dậy đi lang thang vào đồi thông. Không khí bớt lạnh, hắn cởi chiếc áo blouson ra, trải xuống một gốc cây, ngồi dựa lưng vào đó. Sơi khói thuốc trên môi Loan mắt nhung vương vất, tàn thuốc dài uốn cong rớt xuống quần.
Loan mắt nhung thấy mình trở nên lười biếng, hắn muốn ngủ một giấc thật thoải mái dưới gốc cây này, trong tiếng chim hót, tiếng suối chảy róc rách. Tất cả những cảm nghĩ của mình dành cho Minh, người con gái gặp trong một dịp tình cờ.
Nàng xuất hiện như một nhân vật thần thoại giữa một cánh rừng đẹp như thơ. Nàng có thể biến mất không?
Loan mắt nhung thở dài... Tiếng một con chim gõ mõ đều đều đâu đó vang xa trong sự tĩnh mịch của đồi thông... Lúc này Loan mắt nhung thấy mình quên hết, quên luôn cả dĩ vãng của mình. Tâm hồn hắn dịu lại, hình ảnh của Minh phóng lớn dần...
- Anh nghĩ gì đó?
Loan mắt nhung mở choàng mắt. Minh ngồi xuống, thân mật với Loan mắt nhung hơn, nàng gỡ một chiếc lá vướng trên cổ áo hắn. Loan mắt nhung ngửi thấy mùi hương con gái từ áo quần nàng tỏa ra, trộn lẫn với mùi gỗ thông. Khuôn mặt nàng gần, những sợi lông tơ trên mặt nàng sáng lên. Loan mắt nhung không dằn lòng nổi, hắn đưa bàn tay lúc này trở nên vụng dại, vuốt lên mái tóc nàng. Bàn tay hắn vuốt nhẹ lên má mịn màng của nàng, đặt lên chiếc cổ nhỏ bé của nàng, vít xuống. Đôi môi hé mở, và đôi mắt thật ngỡ ngàng. Nụ hôn mềm.
Minh đẩy nhẹ Loan mắt nhung ra. Đôi mắt nàng nhìn hắn như trách móc, giọng nàng ướt:
- Sao anh lại thế!
Loan mắt nhung cúi gầm mặt, hắn trở nên dại khờ như một con trai mới lớn lần đầu tiên đặt môi hôn. Niềm tê tái còn đọng lại ở đó. Hắn hỏi một câu vô lý:
- Em giận anh không?
Minh im lặng, khu rừng thông cũng im lặng, chỉ có tiếng gió thổi rì rào đâu đó. Hình như chúng ở trong những đám lá thông, xa xa một viền mây trắng mỏng làm mờ đi ngọn đồi trước mặt. Loan mắt nhung nghe thấy tiếng thở của nàng... Tiếng thở nhẹ nhàng, rồi tiếng nói:
- Anh có nghe thấy gì không?
Loan mắt nhung lắc đầu. Đôi mắt Minh nhìn về gốc thông phía sau lưng Loan mắt nhung:
- Hình như có một quả thông vừa rụng xuống.
- Không biết nữa!
- Quả thông có cái đuôi, rơi xuống xoay xoay trông đến hay.
Câu chuyện đã trở nên dấm dớ, nhưng đã gỡ bí cho không khí im lặng giữa hai người. Loan mắt nhung chợt nhớ đến một câu chuyện ở đồi thông, hắn nghĩ rằng nên kể cho nàng nghe lúc này:
- Ngày anh còn bé, nhà anh ở ngoài Bắc, ngay cạnh đồi thông, giống như đồi thông này. Anh hay ra đó chơi với bọn trẻ cùng lứa tuổi, nhưng một ngày kia anh không còn dám ra nữa.
- Sao vậy anh?
- Có ma!
Minh tắc lưỡi:
- Ghê vậy sao? Tại sao lại có ma?
Đôi mắt Loan mắt nhung xa vời:
- Một buổi sáng kia, anh được chứng kiến cảnh chém một thằng lính Maroc, ghê hết sức vậy đó em. Anh thấy nó quỳ xuống, hướng mặt về phía mặt trời mọc, dập đầu lạy ba lạy trước khi thụ hình. Anh còn nhớ mãi chiếc đầu lâu đen sì của nó lăn lông lốc xuống triền đồi... máu tung tóe...
Minh đưa tay bịt miệng Loan lại:
- Thôi, đừng nói nữa anh!
Loan mắt nhung cười lớn. Một lát, Loan mắt nhung nhìn trời:
- Trưa rồi đó!
- Dạ!
Minh nói nhỏ:
- Em có mang theo đồ ăn. Mình làm một cuộc pinic ở đây anh có bận gì không?
Loan mắt nhung nắm tay Minh:
- Hôm nay anh sẽ ở lại đây đến chiều, một ngày bên em.
Nụ cười của Minh thật tươi, nàng thì thầm:
- Ở lại bên em nhé!
Nói xong nàng đứng dậy đi, một lát sau nàng mang thức ăn đến. Nàng trải một tấm khăn ra, bày đồ ăn lên trên:
- Em chỉ mang có bánh mì và thịt nguội thôi!
Về trưa, không khí càng trở nên yên lặng. Minh ngồi dựa vào gốc cây, nàng thấy tâm hồn mình êm ả lạ thường. Nàng lén nhìn người con trai mới quen, anh ta có một vết thẹo dài trên má. Mặt lầm lì đầy vẻ cương quyết, kiêu ngạo. Hắn ngồi đó, điếu thuốc lá luôn luôn dính trên môi.
Minh rót cà phê từ chiếc bình thủy ra, bưng đến cho Loan mắt nhung một ly. Loan mắt nhung đỡ lấy, hắn uống từng hớp nhỏ:
- Em pha cà phê không kém gì cà phê Tùng!
Minh ngồi xuống trước mặt Loan mắt nhung. Nàng nắm lấy tay hắn:
- Bao giờ anh về Sài Gòn?
Loan mắt nhung vuốt ve mái tóc Minh:
- Anh không muốn về, anh muốn thời gian này dài mãi.
Nụ cười của Minh trở nên e ấp, nàng nhìn Loan mắt nhung thật nhanh:
- Phong cảnh này thần tiên quá phải không anh?
Loan mắt nhung trả lời:
- Phong cảnh thì thần tiên, mà em thì đẹp. Anh tự hỏi không biết mình tu từ kiếp nào để có được ngày hôm nay.
Minh ngắt một cọng cỏ non cắn trên môi, trông dáng dập nàng nhỏ bé, tội nghiệp như con mèo bé nhỏ. Nàng gục đầu xuống hai cánh tay mình, nàng nghĩ thật nhiều, tại sao em lại gặp anh ở đây? Em không biết anh là ai?
Bàn tay Loan mắt nhung nâng mặt nàng lên:
- Em đang nghĩ gì đó?
- Em đang nghĩ về anh, nghĩ tại sao em lại gặp anh?
Loan mắt nhung cười nhẹ:
- Anh cầu xin cho kỷ niệm này đẹp mãi, có thể chỉ thoáng qua!
- Chỉ thoáng qua thôi hả anh?
Loan mắt nhung buồn bã gật đầu:
- Chỉ thoáng qua, em chỉ nhìn thấy những bề ngoài của anh?
- Sao lại chỉ những bề ngoài?
- Vì anh còn nhiều cái bẩn!
Minh lắc đầu:
- Em không nghĩ đến những chuyện đó!
Loan mắt nhung ngồi gần nàng hơn, choàng tay qua vai nàng, hôn nhẹ lên mái tóc thơm ngát của nàng:
- Em còn nhỏ quá, em không nghĩ xa. Em chưa thể hiểu rõ anh mà...
Minh nguây nguẩy:
- Em không cần nghĩ ngợi gì hết, nghĩ làm gì?
- Không được, nếu em thấy đời sống thật của anh, dĩ vãng của anh!
Loan mắt nhung ngừng lời kịp, hắn nghĩ bụng chẳng nên để cho nàng biết rõ về mình. Nàng trong sáng quá.
Thời gian chầm chậm trôi. Một ngày thần tiên trôi qua. Bức tranh của Minh vẫn còn dở dang. Loan mắt nhung đứng dậy:
- Em đã cho anh một ngày thần tiên.
Loan mắt nhung nói nhỏ:
- Chiều rồi đó!
Minh nhắc lại:
- Chiều rồi đó!
Tiếng nói của nàng nghe thật buồn, Loan mắt nhung choàng chiếc áo len lên vai nàng:
- Em thấy lạnh không?
Minh lắc đầu, nàng vẫn ngồi yên chỗ cũ. Nàng mân mê một cọng cỏ trên tay và đưa lên môi cắn. Đôi mắt nàng mở to, nhìn Loan mắt nhung đăm đăm:
- Bao giờ mình gặp lại nhau?
Loan mắt nhung phân vân. Hắn cũng không biết tại sao mình lại phân vân. Hắn cầm lấy bàn tay nhỏ bé của nàng đưa lên môi hôn nhẹ:
- Anh muốn ở gần em mãi mãi!
Loan mắt nhung muốn kéo dài giây phút này. Hắn ân hận tại sao mình lại gây chuyện, đáng lẽ ra đời sống của hắn mấy ngày nay phải thật êm đêm. Hắn phải gác lại tất cả mọi chuyện lẩm cẩm. Bỗng nhiên Loan mắt nhung trở nên dị đoan, hắn bóp nhẹ bàn tay nàng:
- Anh mong mình tai qua nạn khỏi, anh sẽ về với em!
- Anh thật dấm dớ, anh cứ làm như ra ngoài mặt trận không bằng.
Loan mắt nhung biết mình nói hớ, hắn cười xòa:
- Anh nói đùa, thôi mình về đi em!
Loan mắt nhung đưa Minh về nhà, rồi hắn đi lang thang một mình trên những con đường vắng. Hắn quên tất cả mọi chuyện, hắn chỉ còn nghĩ đến Minh, hình ảnh nàng sáng rỡ trong tâm hồn hắn.
Bỗng một chiếc xe lam chạy từ dưới dốc lên, có tiếng gọi ơi ới:
- Anh Loan! Anh Loan!
Loan mắt nhung giật mình. Chiếc xe lam dừng lại bên đường. Hải cụt từ trên xe nhảy xuống, miệng hắn bô bô:
- Anh đi đâu mà mất mặt cả ngày hôm nay vậy?
Loan mắt nhung ngỡ ngàng. Hắn bình tĩnh trở lại:
- À! Đi chơi lăng nhăng...
Hải cụt gắt lên:
- Anh đi chơi một mình, anh xấu không thèm kêu tôi!
Loan mắt nhung biết có giải thích với Hải cụt cũng vô ích, hắn chỉ cười xòa. Hải cụt kéo tuột Loan mắt nhung lên xe:
- Thôi đi về bố! Trông cứ như thằng mất hồn, bố làm con tìm suốt ngày hôm nay, cứ ngỡ là bọn blouson da làm thịt rồi chứ!
Hải cụt đưa thẳng Loan mắt nhung về quán ăn, vừa ăn vừa nói chuyện:
- Bộ anh quên vụ mình thách bọn blouson da rồi sao?
Loan mắt nhung vẫn còn nghĩ đến Minh, hắn thẫn thờ trả lời:
- Nhớ chớ! Hay là mình bỏ quách đi!
Hải cụt cau mặt gắt:
- Bỏ sao được, anh sợ tụi nó?
Loan mắt nhung trầm tĩnh trả lời:
- Sợ thì không sợ, nhưng hôm nay tao không muốn gây chuyện nữa.
Hải cụt liệng cái muỗng xúc cơm xuống bàn:
- Sao hôm nay anh dở hơi quá vậy? Anh gây chuyện rồi anh bỏ hả?
Loan mắt nhung im lặng, hắn không buồn ăn cơm, hắn thở dài:
- Buồn quá, tại hôm qua tao cao hứng, hôm nay tao hết muốn...
Mặt Hải cụt hầm hầm:
- Anh là thằng hèn, vậy mà bao lâu nay tôi phục anh, không có thằng nào ngu như tôi, cả ngàn thằng quái ở Sài Gòn cũng ngu nữa!
Loan mắt nhung im lặng chịu để cho Hải cụt xỉ vả. Lúc này trong đầu Loan chỉ còn hình ảnh của Minh, hình ảnh thật dịu dàng của nàng, đôi mắt và nụ hôn của nàng.
Hải cụt xỉ vả Loan mắt nhung không tiếc lời, hắn hăm he:
- Tôi sống sót về Sài Gòn, tôi sẽ nói chuyện này với anh em, thì ra từ trước đến giờ bọn tôi đã để cho một thằng hèn hạ như anh cưỡi lên đầu lên cổ.
Loan mắt nhung nhìn Hải cụt lắc đầu uể oải. Hắn không thể giải thích cho Hải cụt hiểu được mình. Nếu kể lể về câu chuyện gặp gỡ giữa hắn và Minh, Hải cụt sẽ cười ré lên. Loan mắt nhung vẫn thường nghe hắn cười, tiếng cười của hắn thật hỗn hào.
- Mày chửi tao nữa đi!
Hải cụt trợn mắt:
- Vậy ra anh nhất định rồi?
Loan mắt nhung không trả lời. Hải cụt xô ghế đứng dậy:
- Xong rồi! Tôi sẽ đi thay anh, không ngờ anh lại chôn vùi tên tuổi ở chốn này!
Nói xong, Hải cụt hầm hầm bỏ đi ra. Loan mắt nhung gọi với nhưng Hải cụt vẫn không quay lại. Còn lại một mình Loan mắt nhung trong quán, hắn đưa tay lên ôm đầu, những ngón tay tự vò rối tóc mình.
Loan mắt nhung bồi hồi, hắn buồn bã đứng dậy trả tiền và ra khỏi quán. Gió đêm Đà Lạt lạnh lẽo, Loan mắt nhung không thấy bạn đâu, hắn đoán bạn đã vào vũ trường. Chuyện gì sẽ xảy ra với Hải cụt?
Loan mắt nhung không biết đi đâu. Hắn lại vào quán cà phê ngồi nghe nhạc, ánh đèn màu tối chỉ đủ soi mờ mờ những bóng người trong quán. Tiếng nhạc rõ rền vang, tiếng ly tách va chạm nhau. Hình như ai nấy đều cố giữ cho không khí quán cà phê thật đầm ấm, không có những tiếng ồn ào huênh hoang vô ý thức.
Loan mắt nhung cũng không mấy ưa không khí đó, hắn không thể nào chịu đựng được những khuôn mặt vênh váo của những “ông trời con” ngồi trong quán cà phê khoác lác như điên. Những tên lỏi tì cứ tưởng mình là cái rốn của vũ trụ. Ngồi đâu, Loan mắt nhung chỉ muốn thu nhỏ người lại. Hắn lầm lì uống cà phê, hút thuốc lá, không nhìn ngó ai, không lớn lối. Trương hợp bất đắc dĩ, Loan mắt nhung phải ra tay, hắn ra tay một cách tàn bạo trong cơn nóng giận đến tột độ, sự ngứa mắt ngứa tai không thể chịu đựng nổi.
Không khí trầm trầm ở những quán cà phê ở Đà Lạt thật phù hợp với Loan lúc này. Có lẽ vì ảnh hưởng thời tiết lạnh nên con người ở đây trầm tĩnh lại.
Buổi tối nay ngồi đây, Loan mắt nhung nhớ đến thật nhiều chuyện. Hình ảnh Minh vương vấn mãi trong đầu hắn, nụ hôn mềm như chưa phai trên môi. Nàng trong sáng quá, nàng phải được đời sống này đãi ngộ. Mình không thể mang đến cho nàng một sự dịu dàng nào, một khi nàng thấy rõ đời sống của mình. Đời sống của một tên anh chị, lấy sự đấm đá thiên hạ để làm kế sinh nhai.
Loan mắt nhung thở dài, ngồi tựa lưng lên ghế, điếu thuốc lá cháy đỏ soi rõ những góc cạnh trên mặt hắn, vết sẹo dài và sâu. Loan mắt nhung sờ tay lên đó, sờ tay lên những sợi râu ram ráp mọc trên cằm mình. Những sợi râu đang mọc, hắn lẩm bẩm: “Thật vậy! Mình không mang đến cho Minh được gì”. Loan mắt nhung gọi nhỏ tên nàng:
- Minh ơi! Minh ơi!
Loan mắt nhung nghĩ đến những ngày qua, những khuôn mặt bạn bè thấp thoáng hiện ra. Chúng nó đã có những thằng bỏ mạng dưới những nhát dao thù hận, những thằng đã làm lại cuộc đời những thằng đang nằm trong khám. Loan mắt nhung rùng mình chính mình đã nhúng tay vào những vụ đó sao? Mình không thể bào chữa, không còn nhân danh được một lý do cao đẹp nào. Mình chỉ là một tay anh chị với tội ác chất đầy trong đầu.
Lâu lắm, Loan mắt nhung mới có dịp ngồi ôn lại những hành động của mình. Xung quanh hắn chỉ có những tên đàn em tán tụng hành động của hắn. Những kẻ đó thường xuyên sống ngoài vòng pháp luật, thường xuyên nhúng tay vào tội lỗi, nhưng rất trung thành và hết mình với anh em. Thứ tình nghĩa của kẻ giang hồ, như Hải cụt, Loan mắt nhung đã từng chấp nhận thứ tình nghĩa đó.
Loan mắt nhung ngồi gục đầu, hai bàn tay vò rối mái tóc. Hắn nghĩ đến Hải cụt, nhớ lại đời sống của Hải, tiếng cười đểu cáng và sự hung bạo của nó khi lâm chiến.
Trong mấy năm qua, bàn tay móc sắt của Hải cụt đã tung hoành trong giới giang hồ. Hắn đã nhiều lần vào sinh ra tử với Loan mắt nhung. Mình bỏ Hải cụt được sao?
Câu hỏi đó lởn vỏn mãi trong đầu Loan mắt nhung. Hắn nhìn ra ngoài trời, trời đã tối từ lâu. Hải cụt bây giờ ra sao?
Loan mắt nhung đứng phắt dậy, hắn ném tiền lại trên bàn rồi hối hả ra khỏi quán. Hắn ba chân bốn cẳng chạy đến La Tulips gouge. Điếu thuốc lá gẳn trên môi.
Loan mắt nhung vào thẳng vũ trường.
Đêm nay vũ trường đầy rẫy những kẻ mặc áo blouson da, gần như bàn nào cũng có. Ban nhạc chơi có vẻ uể oải, một số khách hàng len lén bỏ ra về.
Khi Loan mắt nhung vào, bọn blouson da lặng lẽ ngước nhìn. Loan mắt nhung đứng giữa piste. Hải cụt ngồi ở một góc phòng, bức tường che mặt sau kín đáo. Phía trước, Hải cụt ngồi ghếch chân lên một cái ghế, những vỏ chai bia xếp đầy trên mặt bàn. Nhìn thấy Loan mắt nhung, Hải cụt vẫn lặng lẽ cầm tờ giấy nhám đánh bàn tay sắt loáng bóng, hắn có vẻ săn sóc đến cái mũi nhọn. Tiếng giấy nhám xát mạnh trên sắt nghe ghê răng.
Loan mắt nhung thong thả đi tới, hắn kéo một chiếc ghế ngồi đối diện với Hải cụt. Hải cụt dừng tay, lặng lẽ ngước lên:
- Đàn anh còn vác mặt đến đây làm gì nữa?
Loan mắt nhung mồi một điếu thuốc khác:
- Mình không thể bỏ nhau được..
Hải cụt nhìn đám blouson da, giọng hờn dỗi:
- Anh về còn kịp!
Loan mắt nhung đưa bàn tay phải mình ra, nhìn thẳng vào mặt Hải cụt:
- Chú nắm lấy cổ tay tôi như mọi khi!
Hải cụt nhìn Loan mắt nhung chằm chằm:
- Anh suy nghĩ kỹ chưa?
- Nắm lấy!
Hải cụt chụp lấy cổ tay Loan mắt nhung. Hắn nở một nụ cười:
- Như vậy mới đáng mặt đàn anh!
Trước mỗi vụ đụng độ, Loan mắt nhung và đồng bọn vẫn làm nghi lễ thường thức đó. Hải cụt nhấc chai lave lên tu ừng ực, hắn trao lại cho Loan mắt nhung. Hải cụt cười ha hả:
- Lâu lắm tôi với đại ca mới có dịp đụng chung với nhau.
Loan mắt nhung khề khà đặt chai lave xuống bàn:
- Ừ! Lâu lắm!
- Nhớ ngày tôi với anh đi chinh phục xóm Tân Bình không?
- Quên sao được!
Hải cụt giơ chiếc móc sắt lên soi dưới ánh đèn, hắn cười khà khà:
- Hôm đó tôi cũng mài thật sáng, thật nhọn chiếc móc sắt này. Vậy mà khi tan cuộc nó nhuộm đầy máu.
Hắn đưa chiếc móc lên môi hôn chụt một cái:
- Lần này còn lại được uống máu no.
Loan mắt nhung vẫn ngồi quay lưng lại phía bọn blouson da:
- Thằng nào là chúa đảng của tụi nó?
- Chắc chưa đến, tôi để ý trong bọn này không có thằng nào đáng mặt, toàn là bọn cắc ké...
- Sao chú biết?
- Thấy chưa có gì xôm trò...
- Có lý!
Dứt câu nói, Loan mắt nhung và Hải cụt bỗng thấy quán xôn xao. Hải cụt vẫn tỉnh bơ, nhưng đôi mắt hắn vẫn không bỏ sót một hành động nào của bọn blouson da. Một gã to lớn, mặt sần sùi đỏ ửng như mào gà chọi bước vào. Đôi mắt hắn lừ lừ dễ sợ, bọn đàn em đứng dậy, vây quanh gã. Đặc biệt là gã này cũng mặc áo blouson da, nhưng cổ áo lông trắng. Gã ngồi xuống một chiếc ghế.
Loan mắt nhung vẫn ngồi quay lưng lại phía gã, hắn hỏi Hải cụt:
- Thấy sao?
- Thằng chúa đảng đã vào, chúng nó đang báo cáo tình hình, tôi thấy thằng kia gật đầu lia lịa. Hắn đang nhìn về phía mình.
Một gã hầu bàn tới đứng cúi đầu chờ đợi trước gã áo blouson da cổ trắng. Gã lạnh lùng:
- Như mọi bữa!
Tên hầu bàn toan quay lưng đi thì bị gọi giật lại:
- Mày biết tao sắp làm gì không?
Tên hầu bàn run lập cập:
- Dạ biết, ông sắp đánh lộn!
Gã blouson da cười khà khà:
- Mày cho ban nhạc hay!
- Dạ, nhạc tử chiến!
Hải cụt và Loan mắt nhung bỗng thấy ban nhạc chơi ngang sang một bản nhạc khác. Tiếng kèn trompette rít lên ghê rợn. Loan mắt nhung nhíu mắt, hắn ngẫm nghĩ:
- Tao có nghe bản nhạc này ở đâu rồi? Ờ hình như trong phim xi nê cao bồi... À, mà tao nhớ phim Rio Bravo, nhạc tử chiên của bọn Mễ Tây Cơ.
Loan mắt nhung cầm chai bia dốc ngược tu ừng ực, hắn đặt cái chai không đánh cộp xuống bàn:
- Bọn này muốn tàn sát hai đứa mình!
Hải cụt nhe răng cười:
- Đ.m, cao bồi xứ này cũng dữ vậy sao? Chúng mà hạ được tôi và anh thì ít ra cũng mười đứa toi vì cái móc sắt của tôi.
Hải cụt lại hỏi:
- Anh có mang theo dao không?
Loan mắt nhung lắc đầu:
- Không có dao, nhưng có khúc dây sên.
- Đủ quá rồi!
Bỗng Loan mắt nhung nghe một tiếng vỡ choang. Loan mắt nhung hỏi:
- Nó làm gì đó?
- Nó dùng sống “poa nha” đập vỡ cổ chai bia. Nó hù mình đó mà.
Gã chúa đảng phất tay ra hiệu, một tên đàn em đứng dậy lầm lì tới bên Loan mắt nhung, Hải cụt giơ bàn tay móc sắt lên, hôn đánh chụt một cái. Tên blouson da giật mình, hắn ra hiệu:
- Cho tôi được thưa chuyện!
Loan mắt nhung vẫn không thèm nhìn lên:
- Ngồi xuống ghế!
Gã blouson da luôn luôn dòm chừng chiếc móc sắt của Hải cụt, hắn ngồi xuống cạnh Loan mắt nhung, giọng hắn hơi mất bình tĩnh:
- Đại ca tôi mới đến.
Loan mắt nhung vẫn ngồi cúi mặt:
- Vậy hả? Hắn muốn gì?
- Muốn mời anh sang bàn ngồi nói chuyện!
Loan mắt nhung ngẩng phắt lên, nhìn thẳng vào mặt gã blouson da:
- Chú mày biết tao là ai không mà dám hỗn?
Gã blouson da bỗng thấy rợn người, gã lắp bắp:
- Dạ biết, anh là Loan mắt nhung.
Loan mắt nhung cười, đưa tay lên xoa đầu gã blouson da:
- Ngoan, chú mày về nói đại ca mày sang đây cho phải phép!
Gã blouson da tần ngần. Hải cụt lại giơ chiếc móc sắt lên hôn:
- Có nghe thấy gì không hả nhóc con?
- Dạ!
- Đứng dậy đi!
Gã blouson da không biết phải làm sao, đành đứng dậy, gã trở về chỗ báo cáo tình hình. Hải cụt thấy chúa đảng trợn mắt lên, hắn nhìn về phía bàn Loan mắt nhung và Hải cụt. Hắn đứng dậy, đẩy vào ngực gã đàn em, làm cho gã ngã bổ ngửa ra piste. Hắn giơ tay lên, nhạc dứt. Trong vũ trường chỉ còn lại tiếng đế giày của tên chúa đảng blouson da di chuyển trên mặt piste... Âm thanh đó đảo một vòng quanh piste, rồi dừng lại trước bàn Loan mắt nhung và Hải cụt. Gã chúa đảng lên tiếng:
- Tôi ngồi được không?
Loan mắt nhung ngước lên:
- Xin mời!
Hải cụt đổi lại thế ngồi. Hắn khều Loan mắt nhung:
- Đàn em năn nỉ anh đó, nhường cho em nhé!
Loan mắt nhung trừng mắt nhìn Hải cụt. Gã chúa đảng blouson da nhìn Hải cụt khinh khỉnh:
- Đàn em của anh phải không?
Loan mắt nhung nhìn gã:
- Bạn, hắn xếp sòng một vùng còn lớn hơn Đà Lạt này.
Gã chúa đảng blouson da cười khà khà:
- Quên chưa giới thiệu, tôi là Tài Woòng, xếp sòng bọn blouson da ở đây, hôm qua tôi có nghe bọn đàn em nói có Loan mắt nhung lên chơi Đà Lạt. Mãi đến bây giờ tôi mới có dịp hầu tiếp. Mình thuộc lớp đàn anh không thể xử sự hạ cấp được.
Loan mắt nhung gật gù:
- Rất đồng ý!
Loan mắt nhung chỉ Hải cụt giới thiệu:
- Hắn là Hải cụt, một “sứ quân” của tôi.
Tài Woòng vẫn giữ vẻ khinh khỉnh:
- Tôi có nghe nói đến, nhất là chiếc móc sắt lợi hại của anh ta. Còn anh, tôi nghe nói đến tài búng thuốc lá thần sầu.
Hải cụt thấy mình không thể ngồi yên được, hắn còn phài áp đảo tinh thần của chúa đảng blouson da bằng cách tán tụng Loan mắt nhung:
- Nhiều thằng đã khốn đốn vì cái tài búng thuốc của ảnh kể cả tôi, chính ảnh đã đưa tôi lên, tôi tưởng mình bảnh rồi tính hạ lại ảnh, nhưng đâu có nổi...
Hải cụt nhìn thẳng vào mặt Tài Woòng:
- Với thứ du đãng tỉnh lẻ, tôi không muốn ảnh phải bẩn tay chỉ cần tôi là đủ...
Loan mắt nhung trừng mắt nhìn Hải cụt:
- Chú để tôi nói chuyện!
Tài Woòng gật gù hỏi:
- Anh nghĩ sao về lời nói của đàn em anh?
Loan mắt nhung lờ đi, hắn đề nghị thẳng:
- Anh cho biết địa điểm? Chơi đòn giang hồ hay lịch sự?
Tài Woòng chỉ vào ngực Loan mắt nhung:
- Giữa anh và tôi?
- Phải!
- Mỗi thằng đều có tài mọn, nhưng những thứ đó để đối địch với kẻ tử thù, mình đấu giao hữu, đấu cho đẹp, chắc là khỏi dùng đến những thứ đó!
Loan mắt nhung mỉm cười:
- Đồng ý. Nhưng sẽ không kém phần dữ dội đâu!
Tài Woòng đưa tay ra bắt tay Loan mắt nhung:
- Tư cách anh thật đáng mặt lãnh tụ bọn quái Sài Gòn.
Tài Woòng gọi lớn:
- E, bồi, mang Whisky ra đây, kêu hai ba em ra đây hầu rượu đàn anh!
Loan mắt nhung thấy nóng lòng, hắn hỏi:
- Địa điểm giao đấu của mình ở đâu?
- Ở bờ hồ Xuân Hương, phía đối diện với nhà thủy tạ, đúng 11 giờ 30 đêm nay.
Loan mắt nhung xem đồng hồ:
- Mình còn nhiều thì giờ lắm!
- Tôi tính là 12 giờ mình sẽ xong!
- Trong trận giao đấu này có điều kiện gì không?
- Có chứ! Nếu anh hạ nổi tôi, anh sẽ là thượng khách của đám này.
- Còn bại?
Tài Woòng nhìn thẳng vào mặt Loan mắt nhung, đôi mắt hắn quyết liệt:
- Nên rời khỏi nơi này ngay sáng ngày hôm sau.
Hải cụt nóng mặt xía vô:
- Chưa hết đâu, chú còn phải bước qua xác tôi.
Tài Woòng không thèm trả lời Hải cụt.
Rượu mang ra, hai người con gái cũng xuất hiện. Loan mắt nhung nhận ra một người con gái đêm hôm qua. Hắn kéo nàng vào lòng:
- Hôm qua về có bị đòn không?
Nàng nhìn Tài Woòng bằng đôi mắt sợ sệt. Tài Woòng chậm rãi trả lời Loan mắt nhung:
- Rất may mà tôi nghe nói nó đi với anh!
- Thật ra cô ta không có lỗi gì. Đối với đàn em, mình chẳng nên khắt khe quá!
Hải cụt có vẻ bực bội vì không được đãi ngộ xứng đáng. Hắn hầm hè:
- Mình giang hồ mà, thua keo này bày keo khác. Nếu chẳng may lần này tụi này bại, sẽ có một chuyến phục thù khác. Hàng ngàn đàn em của tôi sẽ lên đây...
Tài Woòng thản nhiên hỏi:
- Để làm gì vậy?
Hải cụt bổ phập chiếc móc sắt xuống mặt bàn:
- Bào láng đảng blouson da!
- Ghê vậy sao?
Hải cụt rạch một đường dài trên mặt bàn:
- Tôi nói là làm, đó chỉ mới là đàn em của tôi, chưa kể đến đàn em của băng Loan mắt nhung.
Ngày hôm qua, Tài Woòng đã nghe đàn em báo cáo nguyên văn lời đe dọa của Hải cụt. Hắn nghĩ thằng này dám làm thật lắm, dù sao hắn cũng tự nhận thấy lực lượng của mình chẳng có bao nhiêu so với Loan mắt nhung. Hôm nay hắn phải đãi ngộ Loan mắt nhung như vậy cũng vì hơi ớn lực lượng đằng sau lưng hai tên này.
Tài Woòng tu nốt chai rượu, hắn đặt cái chai đánh cộp xuống bàn:
- Đến giờ rồi!
Loan mắt nhung uể oải đứng dậy, hắn ra hiệu cho Hải cụt. Loan mắt nhung quay lại nói với Tài Woòng:
- Như vậy là mình không dùng đến khí giới?
Tài Woòng gật đầu. Loan mắt nhung móc túi lấy dây sên cuộn tròn, ở đâu sợi dây có ba cái móc chĩa ra như lưỡi câu. Loan mắt nhung trao cho Hải cụt.
Tài Woòng gật gù:
- Lợi hại lắm!
Hải cụt mở sợi dây sên ra múa vun vút, quất sợi dây sên vào mặt ghê nệm, giật bung ra một mảng bông. Sợi dây sên thu gọn lại bằng cách quấn vòng cổ tay hắn. Bọn blouson da có vẻ thán phục.
Tài Woòng thân mật khoác tay lên vai Loan mắt nhung:
- Lúc nào anh cũng mang theo cái này?
- Ở Sài Gòn thì tôi thường xuyên, lên đây tôi nghĩ xứ này hiền lành nên hôm qua mới bị đàn em anh ăn hiếp...
Cả bọn ra khỏi dancing và đi bộ đến địa điểm đã được chỉ định trước. Đêm về khuya càng trở nên lạnh lẽo, sương mù xuống nhiều làm mờ những ngọn đèn điện quanh hồ.
Loan mắt nhung xoa hai tay vào nhau cho ấm. Hắn cởi chiếc áo mưa trắng, ném xuống cỏ. Hắn nhìn Tài Woòng:
- Anh nghĩ ra trò này cũng hay, đang lạnh tẩm quất nhau một hồi có lẽ lại tốt.
Tài Woòng cũng cởi áo blouson da ra, ném xuống cỏ.
- Đàn em sẽ xin hầu tiểp đàn anh hết mình!
Hai người đứng cách nhau khoảng chừng ba thước. Loan mắt nhung hơi khom người xuống, hắn cao hơn địch thủ một cái đầu. Bọn đàn em đứng dang ra xa, quây thành một vòng tròn.
Đôi mắt của Tài Woòng quắc lên, đôi chân mày nhíu vào nhau xếch ngược. Tiếng nói của hắn rít qua hàm răng:
- Xin mời quý khách!
Loan mắt nhung lầm lì, dò từng bước tiến đến gần địch thủ:
- Được lắm!
Hắn quay phắt người tung liền một cái đá hậu. Ngọn đá vút mạnh như một chiếc đòn ngang quật ngược lên, Tài Woòng lạng người đi để tránh nhưng không kịp, hắn nghiến răng đưa vai ra đỡ. Ngọn đá quá mạnh làm rung động cả vai hắn. Hắn mất đà loạng choạng.
Sau khi tung cú đá, Loan mắt nhung chống hai tay xuống đất lộn đi một vòng rồi đứng phắt dậy. Tài Woòng bỗng cười khanh khách:
- Đàn anh thật không nương chân nương tay chút nào.
Dứt lời, hắn nhào đến như là một cơn lốc, đầu cứng như một cây gỗ. Loan mắt nhung thót bụng lại chụp lấy vai hắn, cả hai ngã lộn đi, mỗi người bắn ra một góc. Loan mắt nhung thấy ê cả lưng vì đập xuống đất mạnh quá.
Hai người cùng chống tay ngồi dậy. Mắt hai địch thủ nhìn nhau, canh chừng từng sơ hở. Cả hai bắt đầu thở mạnh, hơi từ trong miệng phả ra như khói.
Hải cụt đứng ngoài khuyến khích:
- Lẹ lên đại ca! Còn đến lượt đàn em nữa chứ!
Tài Woòng bắt đầu hăng máu. Hắn nhào đến, lần này Loan mắt nhung thận trọng hơn, hắn bước tránh sang một bên, thuận đà đánh bổ cả hai tay xuống gáy địch thủ. Tài Woòng lảo đảo ngã chúi mặt xuống cỏ.
Loan mắt nhung nhanh nhẹn nhào đến, đạp đế giày vào mặt Tài Woòng. Nhưng Tài Woòng đã giơ hai tay lên chụp lấy đế giày của Loan mắt nhung vặn ngược lại. Loan mắt nhung bắt buộc phải nương theo đà, ngã vật sang một bên. Tài Woòng nhanh nhẹn bật người lên, nhảy đến ngồi đè lên ngực Loan mắt nhung, hai tay chộp lấy cổ địch thủ.
Tài Woòng dùng cả sức nặng đè lên ngực Loan mắt nhung. Hai bàn tay hắn siết mỗi lúc một mạnh hơn. Hơi thở của Loan mắt nhung trở nên nặng nhọc. Loan mắt nhung cố luồn một cánh tay vào giữa hai cánh tay Tài Woòng. Hắn dùng cả sức mạnh của cánh tay trì cánh tay Tài Woòng xuống, người Tài Woòng hơi xiêu sang một bên. Loan mắt nhung chống một chân xuống đất, lấy đà hất người lên, đồng thời bàn tay trái móc mạnh vào xương sườn Tài Woòng, gã chịu không nổi, nhăn mặt, buông tay. Thắng thế, Loan mắt nhung co hai đầu gối lên độn dưới bụng Tài Woòng, dùng cả sức mạnh hất ngược gã qua đầu. Loan mắt nhung lộn theo một vòng đánh liền một cùi chỏ vào ngực hắn. Tài Woòng kêu một tiếng “ối”. Loan mắt nhung chặt thêm một phát thật mạnh vào cổ địch thủ rồi tung người đứng dậy.
Đám đàn em của Tài Woòng đứng ngoài xôn xao. Hải cụt trừng mắt, đứng án ngữ, chiếc móc sắt đưa ra trước mặt, thêm sợi dây sên của Loan mắt nhung tung ra:
- Coi chừng!
Sợi dây sên quật đi quật lại trong không khí nghe vun vút. Bọn đàn em Tài Woòng giãn ra.
Loan mắt nhung vừa thở vừa vuốt lại những sợi tóc lòa xòa trước trán. Gió đêm vi vút, Tài Woòng lồm cồm muốn bò dậy, nhưng hắn còn ngán. Loan mắt nhung có vẻ lợi thế hơn...
Những bước chân của Loan mắt nhung săn đuổi địch thủ một cách thận trọng. Hắn có thể nhào lên, cướp lấy thế công.
Loan mắt nhung hét lên một tiếng, một cú đá của hắn phóng ra trúng mạng sườn Tài Woòng. Tài Woòng la “ối” rồi lộn đi một vòng đến gần mé hồ. Hắn chưa kịp gượng dậy đã bị liền một ngọn cước nữa vào giữa mặt.
Tài Woòng ngã lộn xuống hồ, nước hồ bắn lên tung tóe. Bọn đàn em của hắn xôn xao. Hải cụt quất dây sên vun vút:
- Coi chừng! Tụi bây cựa quậy tao móc mắt!
Loan mắt nhung đứng thở, hắn nhìn xuống mặt hồ. Tài Woòng nổi lên, hắn loạng quạng lội vào bờ. Loan mắt nhung đứng chờ sẵn, sẵn sàng bồi thêm một cú nữa cho hắn chìm luôn. Bản tính tàn bạo của Loan mắt nhung lúc này sống dậy. Mắt hắn long lên sòng sọc.
Tài Woòng đã níu vào được bờ cỏ, hắn giơ một tay lên:
- Xin thua!
Loan mắt nhung đi giật lùi. Đôi mắt hắn vẫn nhìn Tài Woòng lom lom, giọng hắn lạnh lùng:
- Đứng dậy là chết ngay!
Tài Woòng nhăn nhó, hắn không thể gượng nổi nữa hắn ngã sấp mặt xuống cỏ. Máu ở mặt hắn túa ra be bét. Hắn vừa run vì lạnh, vừa rên rỉ vì đau đớn.
- Tôi chịu thua!
Loan mắt nhung yên chí, hắn thấy Tài Woòng không còn phản công nổi mình. Loan mắt nhung chống nạnh trước địch thủ, hai chân xoạc ra:
- Đứng dậy!
Tài Woòng phải khó nhọc lắm mới ngồi dậy được, hắn ngửa mặt nhìn Loan mắt nhung, khuôn mặt bê bết máu, đầu óc hắn choáng váng. Hắn đưa tay lên vuốt mặt, rồi nở một nụ cười:
- Thật đáng mặt anh hùng!
Người hắn rung lên, hắn muốn khuỵ xuống trở lại. Loan mắt nhung nhảy đến đỡ:
- Tôi chơi quá đòn phải không?
Người Tài Woòng mềm nhũn, hắn lắc đầu:
- Giang hồ mà, phải thế mới được!
Hắn ra hiệu cho đàn em:
- Tui bay không được hỗn.
Hải cụt thu sợi dây sên vào lòng bàn tay. Tài Woòng vịn vai Loan mắt nhung đứng dậy. Hắn đưa mắt nhìn bọn đàn em:
- Đảng blouson da thua! Loan mắt nhung và Hải cụt là thượng khách.
Hắn đưa bàn tay run rẩy ra nắm lấy bàn tay Loan mắt nhung giơ cao. Bọn đàn em Tài Woòng cũng đưa tay ra bắt tay Hải cụt. Hải cụt khoái chí cười như phá... Tự nhiên Loan mắt nhung hối hận mình đã đánh Tài Woòng quá nặng.
- Xin lỗi!
Tài Woòng ra hiệu lấy chiếc áo blouson da lại, hắn khoác lên người Loan mắt nhung:
- Thượng khách. Anh và Hải cụt sẽ làm vua xứ này trong những ngày ở đây.
Hai tên đàn em Tài Woòng chạy đến đỡ chúa đảng, chúng liền cởi áo ra khoác lên người tên đàn anh thảm bại.
Tài Woòng ra lệnh:
- Tụi bây tới khách sạn mang hết hành lý của các đại ca về sào huyệt mình.
Bọn đàn em của Tài Woòng tản mác dần. Tài Woòng cười khà khà:
- Lần đầu tiên tôi thảm bại, thua anh tôi không nhục. Nếu thắng anh tôi sẽ nổi tiếng... Hà hà, nhưng số trời đã định.
Tài Woòng lại ra lệnh cho một tên đàn em khác:
- Tụi bây không biết chạy về lấy xe ra đón các đại ca sao?
Trên bờ hồ chỉ còn lại ba người và hai tên đàn em thân tín của Tài Woòng. Đêm về khuya gió càng lạnh, sương mù dày đặc. Tiếng Tài Woòng vang lên:
- Đêm nay chúng ta sẽ say sưa suốt sáng.
- Anh cần nghỉ ngơi!
- Không quan hệ, tôi thấy người khá rồi!
Ánh đèn pha xe hơi từ phía xa tiến dần lại chọc thủng màn đêm âm u. Tài Woòng nói:
- Xe đến rồi đó!
Hắn xem đồng hồ:
- Mới 12 giờ kém 15!
Sào huyệt của đảng blouson da ở một biệt thự nhỏ ngay trên sườn đồi. Chiếc xe hơi mui trần chất đống người leo một cách nặng nhọc qua con đường quanh co gập ghềnh.
Tài Woòng vừa run vì lạnh, vừa đau vì vết thương. Nhưng hắn vẫn phải làm tỉnh:
- Tiện nghi lúc này chưa có đủ, nhưng cũng không đến nỗi bê bối lắm.
Cánh cửa sắt ọp ẹp mở, chiếc xe hơi bò vào trong sân. Ánh đèn pha xe hơi quét một vệt sáng dài trên lối đi. Căn biệt thự gần như một căn nhà bỏ hoang lâu ngày. Một vài cánh cửa sổ, cửa ra vào đã mất hoặc hư hỏng.
Tài Woòng đi đầu, hướng dẫn thượng khách:
- Bọn này còn nghèo lắm nhưng sống với nhau rất đẹp, đêm nay các anh sẽ thấy.
Loan mắt nhung ngửi thấy mùi ẩm mốc từ đâu đó bốc lên hình như Tài Woòng hiểu ý, hắn giải thích:
- Không dám dọn dẹp đàng hoàng, sợ động khó di chuyển kịp.
Loan mắt nhung thấy một đống lửa được đốt cháy phừng phừng ở giữa phòng, xung quanh đó người ngồi ngổn ngang. Tài Woòng xuất hiện, mặt hắn bết máu và người ướt như chuột lột. Bọn đàn em giương mắt lên nhìn. Tài Woòng đứng nhìn khắp một lượt, kể cả những cô gái ngồi chung với bọn blouson da. Hắn đứng im một lát rồi mới lên tiếng:
- Hôm nay tao đại bại. Tụi bây có gì nói không?
Tất cả mọi người trong phòng im phăng phắc, người ta chỉ nghe thấy tiếng lửa nổ lách tách, tiếng gió rừng rít ngoài cửa sổ. Ánh lửa bập bùng rọi trên những khuôn mặt lì lợm.
Tài Woòng nắm lấy tay Loan mắt nhung giơ lên:
- Đây là Loan mắt nhung, người đã thắng tao!
Tiếng vỗ tay đột nhiên vang lên.
- Hôm nay ảnh sẽ là thượng khách của chúng ta.
Tiếng vỗ tay lại rào rào nổi lên lần thứ hai. Kể đến, Tài Woòng giới thiệu Hải cụt. Chiếc móc sắt ở bàn tay cụt của Hải làm mọi người chú ý. Bọn họ từng nghe đến tên gã anh chị này bên cạnh tên Loan mắt nhung.
Tài Woòng ra hiệu cho đàn em im lặng.
- Bây giờ chúng ta là bạn, tất cả mọi hiềm khích đều bỏ qua.
- Đồng ý!
Tiếng vỗ tay nổi lên vang rền. Tài Woòng nhảy lên một chiếc bàn, đứng xoạc cẳng:
- Rượu!
Bọn đàn em xôn xao, chúng mang hàng chục chiếc chậu thau ra bày trên mặt đất. Rượu đủ thứ được mở ra, đổ pha lộn vào chậu. Trong phút chốc, ngót mười chậu thau đầy ắp rượu. Tiếng náo nhiệt nổi lên khắp nơi, bên ánh lửa bập bùng.
Tài Woòng chạy vào nhà trong thay quần áo và băng bó lại mặt mũi. Hắn cười như phá, chạy đến khoác vai Loan mắt nhung và Hải cụt:
- Mời thượng khách!
Ba người ngồi chung với nhau ở một tấm nệm. Hải cụt vui vẻ:
- Mình giang hồ, phải sống như vậy mới đúng điệu.
Những con gà, vịt vặt lông sẵn xuyên vào những mũi dao nhọn nhét vào đống lửa đỏ rực. Một lát sau, mùi thơm ngào ngạt xông lên trong hơi lửa ấm áp.
Tài Woòng nâng chậu thau rượu đưa lên, đưa trước mặt Loan mắt nhung và Hải cụt:
- Xin mời nhị vị đại ca!
Loan mắt nhung đỡ lấy chậu thau kê lên miệng uống ừng ực. Hắn chuyền lại cho Hải cụt. Hải cụt cũng uống không kém, kế đến Tài Woòng. Chậu rượu vơi non phân nửa.
Từ nãy giờ, bọn đàn em Tài Woòng chờ cho các đàn anh uống “mở màn”, đặt chậu thau xuống. Chúng vỗ tay rào rào:
- Hoan hô Loan mắt nhung!
- Hoan hô Hải cụt!
- Hoan hô đảng trưởng Tài Woòng!
Chúng nâng chậu thau rượu lên chuyền tay nhau uống, chúng cười nói như điên. Từ chiếc máy hát cũ vang ra một điệu nhac dâm dật. Đã có những tên đứng dậy, chúng bắt đầu uốn éo. Những khuôn mặt hồng lên dưới ánh lửa bập bùng. Chúng lấy những con gà nướng ra khỏi lửa đỏ. Chúng tung ném khắp nơi. Những chiếc áo blouson da được cởi ra hứng đỡ. Chúng giằng nhau những con gà, con vịt thơm ngậy, xé tan ra từng mảnh nhúng vào rượu đưa lên miệng nhai nhồm nhoàm. Chúng ăn uống nhảy nhót bên lửa hồng như một bọn thổ dân man rợ.
Bỗng cánh cửa bật mở, một tên vác vào một con chó, đã được làm lông và moi ruột, nhe hàm răng trắng nhởn. Bọn blouson da reo ầm lên:
- Thịt chó muôn năm!
Con chó được quăng vào lửa, ngọn lừa bùng lên, lem lém đốt trên da thịt trắng nhễ nhại của con chó. Hải cụt khoái chí bê cái chậu thau lên uống ừng ực, hắn liệng cái thau không đánh xoảng xuống đất. Hắn nhảy lên, uốn éo lượn quanh đống lửa.
Một tên blouson da vớ lấy cây đàn Guitar gẩy phừng, những tiếng vỗ tay đều đặn vang lên nhịp nhàng. Hải cụt ngửa mặt rú lên một hồi, chiếc móc sắt chỉ ngược lên trần nhà, một tay chống nạnh. Chân bắt đầu di chuyển nhịp nhàng hơn theo nhịp vỗ tay nhạc Flamenco.
Hắn kéo một cô gái đứng dậy, dìu đi theo những bước nhảy cuồng loạn của hắn. Cô gái la lên chí chóe. Mùi thịt chó mỗi lúc một thêm thơm ngậy. Hải cụt vừa chun mũi vừa hít hà...
- Thịt chó chín rồi!
Bọn blouson da la ầm lên, chúng lấy một cái xiên sắt thọc vào con chó vàng ngậy lôi ra ngoài. Tiếng dao bấm bật lách cách, những mũi dao xả vào con chó, mỗi thằng xiên lấy một miếng.
Hải cụt không kém, hắn đẩy dạt đám đông ra, nhảy vào giằng lấy hai cái đùi chó. Hắn quăng cho Loan mắt nhung một đùi, còn một đùi hắn xiên vào móc sắt. Hắn nhúng vào chậu rượu cho bớt nóng rồi đưa lên miệng cắn, nhai nhồm nhoàm. Hắn lôi cô gái và nhét vào miệng nàng. Nàng kêu thét lên:
- Tôi không biết ăn thịt chó!
- Đ.m, không ăn cũng phải nuốt!
Hắn vạch miệng thiếu nữ, tống xuống đùi chó vào, nhồi tọng. Hắn dằn ngửa nàng xuống đất. Nàng giãy lên đành đạch, chửi bới, đấm đá Hải cụt. Bọn blouson da cười vang, vỗ tay rầm rầm. Hải cụt đổ rượu vào miệng cô gái làm cho nàng sặc sụa.
Loan mắt nhung thấy Hải cụt làm quá nên phải đứng dậy, hắn tới nắm cổ áo Hải cụt xốc dậy, đấm cho một phát bắn vào tường. Hải cụt vẫn khư khư giữ cái đùi chó, hắn lắc đầu mấy cái, ngồi dậy. Hắn chồm lên như một con sư tử tấn công Loan mắt nhung. Loan mắt nhung nhảy tránh sang một bên chém ngược một phát vào gáy Hải cụt làm hắn ngã sấp xuống đất. Hải cụt nằm im... Cái đùi chó văng ra một góc.
Loan mắt nhung dùng mũi giày hất Hải cụt nằm ngửa sải tay trên sàn. Hắn tới nhặt cái đùi chó để lên ngực Hải cụt. Loan mắt nhung nhìn vào đôi mắt nhắm nghiền của Hải cụt. Hắn đứng thẳng dậy trở về chỗ ngồi:
- Mặc nó! Lát nó tỉnh!
Tài Woòng cười khà khà:
- Phải thác loạn thế mới vui!
Một người con gái tới cạnh Loan mắt nhung. Nàng tủm tỉm cười ngồi xuống bên cạnh. Tài Woòng chỉ người con gái:
- Đây là phần của anh!
Loan mắt nhung ôm thiếu nữ vào lòng, hắn vỗ về nàng:
- Đừng buồn nghe em!
Thiếu nữ nhoẻn miệng cười:
- Sao lại buồn, em bằng lòng đời sống này mà!
Nàng bê chậu rượu lên đưa trước mặt Loan mắt nhung:
- Mời anh!
Loan mắt nhung đỡ lấy uống một hơi. Nàng lại đưa cái đùi chó lên:
- Làm một miếng coi!
Loan mắt nhung cắn một miếng, đoạn gí cái đùi chó vào miệng nàng:
- Đớp!
Thiếu nữ ngoạm luôn; nàng vừa nhai nhồm nhoàm vừa nói:
- Con nhỏ này đâu có ngán!
Nàng bê chậu thau rượu lên uống một hơi rồi khà một tiếng. Loan mắt nhung vỗ đùi:
- Chịu chơi nhỉ!
Thiếu nữ phanh ngực áo ra:
- Hết mình mà anh! Phòng bên cạnh có chỗ dành riêng cho mình.
Hải cụt tỉnh dậy vì nằm quá gần đống lửa. Hắn sờ tay lên ngực bắt gặp cái đùi chó thui, hắn lại đưa lên miệng ngoạm một miếng, bọn blouson da cười ồ. Hải cụt nâng thau rượu lên uống ừng ực, hắn khà một tiếng:
- Đàn anh chơi mạnh tay quá!
Loan mắt nhung nháy mắt, Hải cụt toét miệng cười, hắn nhìn người con gái đang ngồi trong lòng Loan mắt nhung:
- Bảnh quá nhỉ? Ủa! Em của tôi đâu rồi?
Hắn thoáng nhìn thấy bóng người con gái nhảy nhót với hắn lúc này đang ngồi trong đám blouson da. Hắn nhảy tưới vào đám đông, miệng la ầm ĩ:
- Trời đất! Thót một cái là em biến ngay!
Hải cụt chộp đại thiếu nữ, hắn bồng nàng lên hai tay sấn sổ leo ra:
- Em phải nhảy với anh một bản nhạc thác loan nữa. Nhạc đâu?
Người con gái giãy nảy lên:
- Buông ra, anh nham nhở quá!
Hải cụt cười khà khà:
- Chịu chơi hết mình mà em! Chúa đảng của em đã nói trước rồi mà.
Hải cụt hất mặt về phía Tài Woòng:
- Phải vậy không đại ca?
Tài Woòng nẳm hai tay vào nhau giọ lên khỏi đầu:
- Đúng vậy!
Hải cụt ôm eo cô gái xoay một vòng, miệng hát:
- Lá la là là... là là...
Tiếng đàn Guitar lại vang lên, bọn blouson da nằm ngổn ngang. Nhiều thằng không có em bèn ôm nhau nhảy loạn xà ngầu.
Về khuya, tiếng đàn ca uể oải dần, sự sôi động yếu dần. Có nhiều kẻ đã gục xuống một xó nằm ngủ ngáy khò khò. Đống lửa vẫn bập bùng cháy... nhưng không còn rực rỡ. Có tên ngồi xổm vươn cổ ra ói mửa tùm lum, chúng ngã úp mặt luôn xuống bãi mửa. Mùi tanh lợm giọng xông lên. Chúng cười khanh khách, nhổ phì phì.
Hải cụt đã chán nhảy nhót, quần áo hắn xốc xếch, nhưng hắn vẫn không chịu rời thiếu nữ. Hắn nói:
- Mình xong một “phi vụ” rồi em hén!
Thiếu nữ có vẻ săn sóc Hải cụt:
- Anh say quá rồi đó!
Hải cụt lè nhè:
- Say hả? Tết Congo mới say, cho anh cái chậu thau. Mẹ ơi!
- Chi vậy?
- Ô kê, thau!
- Nhưng hết rượu rồi!
Thiếu nữ đưa chiếc thau không ra cho Hải cụt. Hải cụt giằng lấy mửa một bãi vào thau. Hắn đặt chậu thau xuống:
- Vậy đó, vậy là ô kê, thau, hiểu không?
Hải cụt lau miệng, thở dốc, tiếp:
- Nhờ em chút!
- Muốn gì?
- Bới giùm trong bãi mửa coi?
- Chi vậy?
- Coi thử xem ruột gan phèo phổi anh có tuôn luôn ra đó không?
Thiếu nữ cũng ngà ngà hơi men, nên cười khanh khách:
- Không có anh à!
- Ừ tốt! Còn nguyên bộ, vậy mà anh cỏ cảm tưởng...
Hải cụt sờ tay lên ngực:
- Cả trái tim cũng còn nguyên, hèn chi anh thấy nó nhảy Cha Cha Cha...
Thiếu nữ cười ré lên. Hải cụt bèn bồng nàng vào một xó...
Người con gái ngồi với Loan mắt nhung đã gục vào lòng hắn. Loan mắt nhung khật khừ hỏi Tài Woòng:
- Ê! Tại sao tên mày lại là Tài Woòng? Mày người Thổ, người Mán hay ba Tàu?
- Tao Thổ, Mán, Tàu hồi nào đâu. Tại chúng kêu tao như vậy, như đã kêu mày là Loan mắt nhung...
Tài Woòng vỗ vỗ lên trán:
- Tao nhớ ra rồi, mới đầu tụi nó kêu tao là đại vương. Một hôm, tao bắt địa một cha ba Tàu. Tao hỏi: “Mày biết tao là ai không?”
Tên ba Tàu lắc đầu, tao bèn trả lời: “Tao là đại vương, hãy nhớ tên tao nghe mậy!”
Tên ba Tàu bèn chỉ vào mặt tao: “Cái nị là Tài Woòng, ngộ nhớ cái tên là Tài Woòng!”
Tao quắc mắt lên: “Sao lại là Tài Woòng?”
Hắn trả lời: “Tiếng ba Tàu gọi đại vương là Tài Woòng”.
Từ đó, bọn đàn em không kêu tao là đại vương nữa, mà kêu là Tài Woòng, riết rồi thành tên.
Loan mắt nhung gục lên gục xuống, hắn chống tay xuống đất, kéo thiếu nữ theo:
- Mình đi em ơi!
- Đi đâu vậy anh?
Loan mắt nhung không nói không rằng, bèn bồng thiếu nữ lên đưa sang phòng bên cạnh. Thiếu nữ cười vang. Ngọn lửa tàn dần chỉ còn than hồng, làm cho căn nhà hoang trở nên âm u hơn. Quanh đó, bọn blouson da nằm ngồi ngả nghiêng, những chiếc chậu thau, xương, thịt thừa thãi ném bừa bãi khắp nơi. Cái đầu chó nhe răng, bị gặm lam nham, ném ngay cạnh đống lửa. Ở đâu đó có tiếng cười khan, tiếng hát nghêu ngao, tiếng tắc lưỡi. Tiếng Hải cụt càu nhàu:
- Sao kỳ cục quá vậy?
Có tiếng hỏi:
- Chi đó?
- Còn con nhỏ nào khác không, con này tao xài không được!
- Sao vậy?
- Cái rún nó bự bằng cái chén ăn cơm!
- Ăn nhằm gì, vì tên nó là Trinh rún lồi mà, nữ hoàng Trompette ở xứ này đó!
- Vậy hả? Có nguyên một dàn kèn?
- Ừa!
Người con gái nằm lả trong tay Loan mắt nhung. Nàng quá say rồi. Hình như nàng không còn biết gì. Loan mắt nhung sửa lại thế nằm của nàng cho ngay ngắn, kéo cái mền phủ lên thân thể nàng. Bây giờ thì Loan mắt nhung cảm thấy chán nản, chán nản đến tột độ.
Loan mắt nhung nghĩ đến giây phút cuồng nhiệt của người con gái vừa qua. Ánh đèn cầy thật mờ, nàng nằm đó mê man trong giấc ngủ. Nàng đã thỏa mãn. Loan mắt nhung tự hỏi, nàng là con gái nhà ai? Tên là gì? Trên bước đường giang hồ của Loan mắt nhung hắn từng gặp những trường họp đó. Ăn nằm với một người con gái rồi dửng dưng bỏ đi, không cần biết đến hậu quả. Hắn coi những người con gái đó như một món đồ chơi. Nhưng đêm nay tự nhiên Loan mắt nhung thấy buồn, hắn không tài nào ngủ được. Hắn nghĩ đến việc mình đã làm, nghĩ đến những ngày mình sống ở đây. Nghĩ đến Minh, Loan mắt nhung chỉ có thể quên được Minh trong một thời gian ngắn ngủi. Loan mắt nhung thở dài, rồi đây tình yêu đó sẽ đi đến đâu.
Phía nhà ngoài, hình như bọn quái đã gục hết và lửa cũng đã tắt. Loan mắt nhung không còn nghẹ tiếng cằn nhằn của Hải cụt. Loan mắt nhung nghe thấy những tiếng ngáy vang, tiếng gió heo hút thổi trên sườn đồi và không khí lạnh hơn.
Người con gái vòng tay ôm lấy ngực của Loan mắt nhung. Da thịt của nàng mềm mại và ấm áp. Chiếc chăn bông khá dày, Loan mắt nhung không đến nỗi thấy lạnh lắm. Khuôn mặt người con gái trong giấc ngủ thật vô tư, nàng đang mơ thấy gì?
Hình như ngoài vườn vừa có tiếng một trái thông rụng xuống. Một trái thông! Loan mắt nhung nhớ đến lời nói của Minh:
- Trái thông có cái đuôi, khi rơi xuống nó xoay xoay trong không khí trông đẹp ghê!
Có lẽ ngoài trời bây giờ sương mù dày đặc. Loan mắt nhung lại nghĩ đến đồi thông, nơi Minh thường đến vẽ. Dáng điệu của nàng thật ẻo lả. Chiếc áo dài màu xanh dương bay phất phơ trong gió, phía trước nàng đồi thông thoai thoải, con suối uốn khúc mất hút trong rừng cây. Mình đã gặp nàng ở đó, trong một khung cảnh thần thiên, mình không thể quên, không bao giờ quên.
Loan mắt nhung nghĩ đến trận loạn đả đêm nay, tiệc rượu thác loạn của bọn blouson da. Những việc bất ngờ đó đến với Loan mắt nhung chỉ đẩy hắn vào sâu thêm con đường khốc liệt. Con đường đó hình như đã dành sẵn cho Loan mắt nhung. Trong một phút trở về với lương tri, hắn đã muốn từ bỏ mà không được.
Loan mắt nhung buồn bã thở dài, hắn có cảm tưởng mỗi lúc hắn một xa Minh thêm. Đêm nay nằm đây, bên cạnh một người con gái, Loan mắt nhung ôn lại dĩ vãng của mình. Dĩ vãng buồn bã trùm kín cả tuổi trẻ. Tất cả, những hạnh phúc đến với hắn đều mong manh. Những mối tình đi qua đời Loan mắt nhung đều thế cả. Mỗi người con gái mất lấy tuổi trẻ với hắn như Xuân, như Dung.
Ngọn đèn cầy tàn lụi, ngọn lửa bùng lên một lần chót rồi tắt hẳn. Căn phòng chìm trong bóng tối mông lung. Xung quanh Loan mắt nhung im lặng. Hắn chỉ nghe tiếng thở đều đều của người con gái nằm bên cạnh. Giấc ngủ của nàng có vẻ mệt mỏi. Nàng cựa mình, Loan mắt nhung tự nhiên vỗ nhè nhẹ vào tấm lưng mịn màng của nàng. Hình như người con gái vừa thức giấc. Loan mắt nhung thấy nàng im lặng, như nghe ngóng. Một lát Loan mắt nhung nghe nàng hỏi, giọng ngái ngủ:
- Anh không ngủ à?
- Khó ngủ quá!
Người con gái im lặng một lát.
- Chắc là gần sáng rồi!
- Chưa đâu!
Nàng trở mình:
- Em làm được một giấc cũng đỡ...
Loan mắt nhung nghe nàng bẻ những lóng tay:
- Tại sao anh không ngủ?
Loan mắt nhung nói dối:
- Chắc lạ nhà!
Nàng cười khúc khích, nàng véo Loan mắt nhung một cái:
- Giang hồ ngủ đâu là nhà, ngã đâu là giường. Anh nói cứ như con nhà lành.
Loan mắt nhung không trả lời, thiếu nữ dè bỉu:
- Vậy mà làm nổi chúa du đãng ở Sải Gòn cũng lạ thật!
Loan mắt nhung tát nhẹ vào má nàng:
- Em biết gì mà nói!
- Sao không biết! Du đãng hạng anh phải chì lắm mới phải...
- Chì là thế nào?
- Tà tà đánh lộn, không có cái kiểu kén cá chọn canh.
Loan mắt nhung ngồi dậy, người con gái níu lại:
- Anh dậy làm chi vậy?
- Hút một điếu thuốc!
Loan mắt nhung mò tìm cái bật lửa và bao thuốc. Anh lửa bập bùng bật sáng. Khuôn mặt nàng hồng lên, Loan mắt nhung thấy nàng mỉm cười:
- Anh cho em hút với!
Loan mắt nhung gắn điếu thuốc lá lên môi nàng. Hắn tò mò hỏi:
- Em ở luôn đây à?
- Không, thỉnh thoảng trốn nhà mò đến đây.
- Ở nhà biết thì sao?
- Biết thì chết đòn, sức mấy biết nổi. Hôm nào muốn đi hoang em giả vờ nhức đầu đi ngủ sớm. Ông via bà via yên chí đi ngủ, thế là em leo ra khỏi cửa sổ chuồn. Khoảng năm giờ sáng lại mò về ngủ kỹ... Bà già tưởng bệnh thật lại còn nấu cháo gà cho ăn.
- Em!
Người con gái cười khúc khích. Loan mắt nhung nói nhỏ:
- Thôi, ngủ đi cưng!
Nàng nũng nịu rúc đầu vào ngực hắn. Càng về sáng, không khí càng trở nên lạnh hơn.
Loan Mắt Nhung Loan Mắt Nhung - Nguyễn Thụy Long Loan Mắt Nhung