I love to lose myself in other men's minds.... Books think for me.

Charles Lamb

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Upload bìa: Minh Khoa
Số chương: 38
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 15601 / 209
Cập nhật: 2015-03-16 10:22:05 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 24
oan đứng trước cửa nhà thương Chợ Rẫy. Nó phân vân không biết phải ăn nói ra sao. Nhà thương mãi năm giờ chiều mới mở cửa cho các thân nhân vào thăm người bệnh. Đằng này Loan chỉ hỏi tin tức của Xuân.
Loan đánh bạo tới hỏi một người gác cửa:
- Thưa ông, trong hai ngày nay có đưa một người con gái bị tai nạn vào đây không ạ?
Người gác cửa nhướng mắt lên hỏi Loan:
- Mày nói sao?
- Một người con gái bị tai nạn.
Gã trừng mắt nhìn Loan:
- Đi cho khuất mắt tao ngay, bận thấy mẹ mà còn đến quấy rầy.
Loan năn nỉ:
- Dạ tôi đâu dám quấy rầy, vì vợ tôi đi mất tích hai ngày nay nên tôi nghi là nó bị tai nạn.
Gã nhìn Loan từ đầu đến chân:
- Mày hỏi giỡn mặt tao nữa, vợ mất tích mà dám tới đây hỏi hỏi, tới cảnh sát mà hỏi.
- Dạ, tôi sẽ tới cảnh sát sau, nhưng tôi nghĩ vợ tôi bị tai nạn.
Gã gác cửa bực mình:
- Hay nhỉ, tại sao mày cứ bắt vợ mày bị tai nạn.
Gã vỗ vào vai Loan:
- Thôi về đi, chắc vợ mày đi lấy trai rồi. Còn người bị tai nạn thì một ngày đưa vào đây cả trăm mạng, làm sao mà biết hết được.
Loan nghe cũng có lý, nhưng nó còn cố hỏi:
- Ông có cách nào giúp giùm tôi để biết tên những người đó được không?
- Tao thì chịu, mày vào cái phòng kia hỏi cô y tá!
Loan đi theo hướng tay chỉ của gã, nó vào ngay căn phòng nhỏ ở cạnh cửa hỏi. Cô thư ký ngước lên:
- Một ngày ở đây không biết bao nhiêu người bị tai nạn, cậu cho tôi biết tên?
- Dạ Nguyễn thị Xuân, khoảng mười bảy, mười tám tuổi.
Cô thư ký dò tên suốt sổ trang lớn rồi lắc đầu:
- Không có tên đó, chắc gì cổ đã bị tai nạn, anh có thể tới cảnh sát hỏi, hoặc đi hết nhà thương ở Sài Gòn Gia Định này.
Loan tuyệt vọng, nó lí nhí cảm ơn rồi quay ra.
Vừa đi Loan vừa thầm đếm những nhà thương mà mình sẽ tới. Loan cũng nghĩ đến cả việc vào các quận cảnh sát hỏi, nhưng sau một lần ở tù, Loan thấy khớp mấy ông lính. Loan nhìn xuống quần áo mình, bộ quần áo nhem nhuốc bẩn thỉu, nó thở dài...
Loan đi lang thang ra Chợ Lớn. Trời về chiều, suốt từ sáng đến giờ Loan chưa ăn uống gì, nhưng nó cũng không thấy đói. Loan chỉ thấy hơi mệt trong người.
Thấy một đứa bé bán báo vừa chạy vừa rao, Loan đứng dừng lại suy nghĩ. Nếu Xuân bị tai nạn chắc chắn báo phải đăng tin.
Nhưng trong túi Loan lúc này không còn đồng bạc nào, nó đành lủi thủi đi.
Tâm trạng vô cùng hoang mang. Hình ảnh Xuân chập chờn trong đầu Loan, Loan nhìn nguời qua lại, nhìn đường phố đông đúc than thầm: "Xuân ơi, sao em không về, nếu em biết anh khổ sở như thế này!". Sự tủi hờn dâng lên nghẹn lại ở cổ Loan. Nó muốn khóc vì thương Xuân nhưng không dám khóc. Chỉ cần một cái chớp mắt, nước mắt Loan sẽ trào ra ngay. Nhưng Loan vẫn không giữ được, nước mắt hình như quá đầy, nên đã tự động trào ra. Loan vội quay mặt vào tường, giả vờ nhìn chăm chú vào một tờ quảng cáo. Loan nhìn trước nhìn sau rồi lén đưa tay chùi nước mắt. Nó lại cố giữ cho mình khỏi nấc lên, cố gợi nhớ đến một hình ảnh nào khác để trấn tĩnh tâm trạng bị thương của mình hiện tại.
Loan cúi gầm mặt, vừa đi vừa đếm từng bước chân mình, nhìn từng viên gạch trên lề đường, nhưng lòng Loan vẫn nóng như lửa đốt. Hình ảnh của Xuân lúc này chi phối hoàn toàn đầu óc Loan, tất cả những hình ảnh khác không làm cách nào len lỏi được vào lâu. Hình ảnh của Xuân bi thương như réo gọi, như thôi thúc Loan. Loan như kẻ mất hồn mặc cho bước chân đưa đẩy.
Những đứa trẻ bán báo chạy qua mặt Loan rao vang. Loan chợt đứng dừng lại suy nghĩ. Tại sao mình lại không tìm cách nào kiếm một tờ báo coi?
Loan chợt nghĩ đến phòng thông tin, chắc chắn nơi đó phải có báo. Loan rảo bước đi, Loan để ý đến những nhà cửa hai bên đường. Mãi ngót một giờ sau, Loan mới thấy mọt phòng thông tin. Nó hấp tấp rẽ vào. Phòng thông tin đông người. Loan đoán chừng chắc toàn là những người vô công rồi nghề. Không còn một cái ghế trống những tờ báo mới đã bị những người tới trước lấy hết.
Loan nhìn đống báo cũ bẩn thỉu, nó tuyệt vọng. Nhưng Loan cũng cứ lật ra xem cầu may. Khắp cả đống báo không một tin nào nói về Xuân. Loan lại nghiêng người nhìn sang người bên cạnh.
Một người đàn ông cầm tờ báo mới gấp tư lại để xem trang tiểu thuyết, hắn ta có vẻ khoái trá nên thỉnh thoảng lại mỉm cười một mình.
Đang xem, thấy có người nghiêng đầu nhìn, gã đàn ông hơi bực mình. Gã quay sang nhìn lại Loan có vẻ không bằng lòng. Loan đành phải nhìn đi chỗ khác. Nó tự nhủ, hãy để cho gã ta coi hết trang tiểu thuyết rồi mình sẽ mượn sau.
Gã đàn ông ngồi co hai chân lên ghế lẩm nhẩm đọc. Gã gấp tờ báo lại, mở sang trang khác. Ruột gan Loan nóng như lửa đốt, nó không thể nhẫn nại thêm nữa, nó đưa tay lên he hé mở trang báo lên, nhìn vào.
Gã đàn ông giận dữ giật phắt tờ báo lại:
- Mày làm gì kỳ vậy?
Loan đành lí nhí xin lỗi. Gã đàn ông gấp gọn tờ báo lại, chỉ đề đủ chỗ cho mình xem:
- Lát nữa mày coi không được sao?
Loan tuyệt vọng, thảm não nói với hắn ta:
- Tôi có việc gấp cần coi, xin ông làm phước.
Gã cười nhạt:
- Thôi đi mày, coi báo mà gấp cái nỗi gì.
Loan vẫn nhẫn nại:
- Tôi nói thật, xin ông làm phước, tôi chỉ coi một phút thôi.
Gã đàn ông thấy Loan ăn nói tử tế nên không còn có cớ gì giạn dữ nữa. Gã nở nụ cười:
- Thật mày quá xá rồi, tao đang coi trang tiểu thuyết hay quá mà mày làm mất hứng thú ráo trọi.
Gã trao tờ báo cho Loan:
- Nè đây, coi một phút thôi nghe.
Loan mừng rỡ đỡ lấy tờ báo quên cả cám ơn. Nó rũ tờ báo ra, liếc nhìn từ trang nhất đến trang tám.
Không có cái đầu đề nào gợi nổi trí tò mò của Loan, không một tin nào có vẻ liên quan đến Xuân. Loan nhẫn nại coi lại một lần nữa, nó tuyệt vọng, thẫn thờ đưa trả lại tờ báo cho người đàn ông. Gã ta hất hàm hỏi:
- Sao mày, thỏa mãn chưa?
Loan lắc đầu tuyệt vọng không trả lời. Gã đàn ông nhìn Loan bàng con mắt lạ lùng, lại cúi xuống tiếp tục lẩm nhẩm đọc báo.
Loan ngó sang người bên cạnh. Anh ta gấp tờ báo làm đôi để trên bàn cắm cúi xem, cũng một tờ báo mới trong ngày.
Loan phải kiễng chân lên ngó qua vai hắn mới nhìn thấy. Gã đàn ông bực mình, quay đầu nhìn lại:
- Hình như mày ghiền coi báo lắm phải không?
Loan gật đầu. Gã đàn ông không ngờ Loan lại gật đầu một cách dễ dàng như vậy.
- Dạ thưa thầy, tôi có một tin cần đọc gấp, một phút thôi...
Gã đàn ông không biết làm sao, đành đưa tờ báo cho Loan:
- Coi đi, lẹ lên!
Loan vội giật lấỵ tờ báo, nó nhìn lướt qua rồi dừng lại mẩu tin ở một cột nhỏ cuối trang:
"THIẾU NỮ NẰM CHẾT BÊN LỀ ĐƯỜNG
Đô Thành (9.10) - Hồi 5 giờ sáng ngày 9 rạng 10 tháng 10, nhân viên tuần tiễu quận Tân Bình có bắt gặp một thiếu nữ nằm chết bên lề đường Nguyễn Minh Chiếu.
Xét trong người thiếu nữ người ta không thấy giấy tờ và tiền bạc gì cả. Nạn nhân vào khoảng 17, 18 tuổi, tóc uốn, khi chết mặc áo bà ba bằng vải nylon trắng điểm chấm đỏ, quần đen và đi dép Nhật Bản trắng quai xanh.
Thi hài nạn nhân đã được đưa vào nhà xác Đô Thành. Theo sự khám nghiệm của bác sĩ cho biết thì nạn nhân chết vì bị kiệt lực sau khi hành lạc với quá nhiều người trong đêm vừa qua. Phải chăng đây là một vụ hiếp dâm? Hay nạn nhân của nạn bắt bò lạc? Hiện nhà chức trách đang mở cuộc điều tra, có tin gì thêm chúng tôi sẽ loan báo sau".
Loan thẫn thờ bỏ thõng tờ báo xuống, gã đàn ông lấy lại. Gã ngạc nhiên nhìn vào khuôn mặt nhợt nhạt như mất máu của Loan. Người Loan như lạnh đi sau khi đọc tin trên.
- Sao vậy mày?
Gã đàn ông lay cánh tay Loan, mắt nhìn vào tin Loan vừa đọc. Gã hỏi dồn:
- Sao vậy?
Loan buồn bã lắc đầu, ngẩn ngơ đi ra cửa, hai tai Loan ù đi... Đường phố về chiều mỗi lúc một đông người, Loan bị làn sóng người tràn ngập lôi cuốn như một cọng bèo giữa con mưa lũ.
Loan thẫn thờ, hình ảnh Xuân buồn bã hiện ra trước mắt Loan. Nàng mặc chiếc áo bà ba nylon chấm đỏ, quần đen và đi dép cao su trắng quai xanh như báo đã loan tin. Đúng là Xuân, không thể nào lầm lẫn được.
Cổ họng Loan như nghẹn lại, nó muốn khóc, nhưng không còn khóc nổi nữa, nước mắt Loan như khô cạn đi hết. Người Loan chỉ còn thấy bần thần rã rời... Loan tự nhủ, mình hãy tới nhìn mặt nàng lần chót. Loan nhảy đeo lên cửa xe buýt, khi người soát vé tới, Loan lại nhảy xuống chờ chuyến sau. Loan hồi hộp lo sợ, không chừng người ta đã mang nàng đi chôn mất rồi.
Loan cũng tới được trước nghĩa địa Chí Hòa. Buổi chiều xuống chầm chậm, nghĩa địa nhuộm vàng ánh nắng. Mùa mưa nên cỏ mọc xanh um. Loan đi trên con đường đất đỏ vào thẳng nhà xác. Loan nghe tiếng lá cây rì rào, mùi hôi thối khăm khẳm từ trong nhà chứa xác xông ra.
Một tay bịt mũi, một tay đẩy cánh cửa. Căn phòng chứa xác không đủ ánh sáng nên mờ mờ tối. Ba cái xác vô thừa nhận nằm đó, bên trên phủ vải trắng. Mùi hôi thối xông lên nồng nặc làm Loan muốn ngạt thở. Nhưng tình yêu thương Xuân mạnh hơn nên lấn át nổi. Loan mạnh dạn bước tới mở tấm vải phủ trên một cái xác nhỏ bé nhất, khuôn mặt Xuân hiện ra, tím ngắt, đôi mất nàng he hẻ mở. Khuôn mặt đó Loan từng hôn hít, từng soi mặt mình vào đôi mắt trong suốt của nàng. Còn đâu nữa, nàng đã chết rồi! Đứa nào giết em hả Xuân? Loan uất hận nấc lên khóc, những giọt nước mắt của người tình chung đã nhỏ trên khuôn mặt nạn nhân, loang ra trên màu thịt xám ngoách.
Nước mắt Loan nhỏ giọt... làm bết cả những sợi tóc phất phơ trên vầng trán lạnh của người tình xấu số. Nàng đang nằm đó, bình thản như vừa rũ sạch mọi khổ ải trong cuộc đời. Chỉ còn có anh ở lại trên cuộc đời đau thương này thôi Xuân ơi! Còn đâu những ước ao thần thoại của một công chúa Ấn Độ hưởng thú vinh hoa. Xuân đã chết rồi, nàng chết đau thương, nhục nhằn để làm thỏa mãn cho thú vui súc vật của bọn người khốn kiếp.
Loan nấc lên khóc, những giọt nước mắt của Loan chảy ràn rụa trên khuôn mặt ngây thơ vô tội của người tình. Loan kéo trễ thêm tấm vải liệm. Loan lại uất ức bật khóc không thành tiếng.
Bàn tay Loan run rẩy đặt lên mặt người tình, vuốt xuôi xuống... Một dòng máu tím đen ứa ra khỏi mép nàng. Loan òa khóc: "Xuân ơi! Em chết bi thảm lắm phải không? Anh sẽ để cả đời anh trả mối thù này...". Loan phủ kín tấm vải lên mặt người yêu:
- Vĩnh biệt Xuân!
Loan cầm bộ quần áo của Xuân xếp gọn gần đó để lên bụng nàng. Những giọt nước mắt của Loan vẫn nhỏ xuống. Ánh nắng yếu dần, chỉ còn rơi rớt lại trên những ngôi mộ nhấp nhô trùng điệp...Trong căn nhà xác, bóng tối dần xâm chiếm. Ba cái xác phủ vải trắng nằm sóng sượt dậy mùi hôi. Loan đi ra cửa, vĩnh biệt Xuân, vĩnh biệt em.
Một bàn tay đặt lên vai Loan. Loan giật mình quay lại. Một khuôn mặt già nua, đỏ ké với đôi mắt lờ đờ như mắt cá ươn nhìn Loan chăm bẳm:
- Vô đây làm chi?
Người đàn ông có tuổi đứng đối diện Loan, gã nhìn Loan suốt từ đầu đến chân, nhìn vào khuôn mặt còn hoen mờ nước mắt của Loan. Gã nhìn vào nhà xác hỏi:
- Ai chết đó?
Loan buồn bã:
- Vợ tôi!
Gã đàn ông gật gù:
- Con nhỏ nằm ngoài cùng kia hả?
Loan gật đầu, gã đàn ông chép miệng, thân mật kéo Loan đi:
- Tội nghiệp nó, tội nghiệp cả mày nữa!
Loan lại ứa nước mắt ra, giọng Loan đanh lại:
- Vợ tôi không làm gì nên tội, bác thấy chứ, những vất răng bọn người "thú vật" gặm nát thân thể...
Từ người gã đàn ông xông ra nồng nặc mùi rượu, gã thọc tay sau quần lấy ra một xị đế đã vơi. Gã đưa ra trước mặt Loan:
- Uống đi, uống cho vơi nỗi sầu, tao cóc thèm nghe tâm sự của ranh con.
Loan nhìn chai rượu bị lắc lư sủi bọt, nhìn bộ điệu bạt mạng của gã đàn ông. Gã gí sát chai rượu vào trước mặt Loan, mở nắp:
- Uống đi!
Loan lắc đầu lùi dần. Gã đàn ông tiến lên, gã dừng lại, kê miệng chai vào môi mình rồi dốc ngược lên, rượu trong chai vơi đi thêm phân nửa, sủi tăm sóng sánh. Gã khà một tiếng, đưa tay áo lên quẹt ngang miệng. Gã lại đưa cái chai còn rượu lên, đưa đi đưa lại ngang mặt Loan:
- Uống đi, mày uống hết chỗ này mày sẽ thấy cuộc đời có nghĩa lý lắm, mày sẽ vui đ... chịu được. Tao mà nói láo, tao là con chó ăn cứt cho mày.
Không biết nghĩ sao, Loan đỡ lấy chai rượu trên tay gã. Gã đàn ông khề khà đứng nhìn Loan, hai tay gã xoa vào nhau có vẻ bằng lòng lắm:
- Đó, kê vô miệng kia... dốc ngược lên coi nào... dốc nữa, nữa... Đ.m, dở...
Loan nhăn mặt, ngậm nguyên ngụm rượu đế cay xè trong miệng, nó muốn phun ra khỏi miệng ngay tức thì. Gã đàn ông đứng cung tay thủ thế hăm he:
- Đ.m, mày mà phun rượu đi tao thoi thấy con đĩ mụ nội mày luôn. Đứa nào nói láo thì chết thảm thiết như con vợ mày.
Loan nhăn mặt, nó vẫn ngậm rượu lúng ba lúng búng. Gã đàn ông hết còn làm bộ dữ dằn, gã cổ vũ, nhảy múa xung quanh Loan như một thằng điên:
- Nhắm mắt lại, nuốt ực một phát... ừa, ngửa cổ lên cho dễ nuốt.
Sau ngụm rượu, Loan đứng tựa lưng vào tường.
Gã coi nhà xác hỏi:
- Được không?
Loan gật đầu đại. Gã coi nhà xác ngó thẳng vào mặt Loan:
- Ở đây nhé, tao về bê thêm ba xị đế và đồ nhậu ra.
Một lát sau, hắn trở ra với chai rượu trên tay, một bao nylon đựng thịt và rau sống. Loan hỏi:
- Thịt gì vậy?
- Thịt chó, ngon lắm!
Hắn trải một tờ báo ra, bày đồ nhậu lên trên. Vừa uống hắn vừa nói hết chuyện nọ sang chuyện kia, làm như thân thiết Loan từ lâu rồi. Hắn nói:
- Nhiều khi có người chết rồi, còn sống lại, tao đã thấy chuyện đó xảy ra ở nhà xác này.
Loan ngà ngà hơi men:
- Tôi hy vọng vợ tôi cũng vậy, có phải nó thường sống lại vào khoảng gần sáng không?
- Không chừng, nhưng thường thì vào khoảng đó, nhiều khi người ta bị cảm sơ sài rồi chết, đúng ra thì nó xỉu hơi lâu...
Loan ngẫm nghĩ một hồi rồi nói:
- Đúng đó, vợ tôi cũng xỉu, chắc mệt quá, ngày hôm trước nó hơi nhức đầu sổ mũi, tôi đi khỏi rồi nó đi luôn, nên mới xảy ra nông nỗi này...
Nói đến câu đó, Loan xúc động òa lên khóc...
Gã đàn ông nói "Vậy à!", gã bắt chuyện một cách hết sức dễ dàng. Gã tròn xoe mắt nghe Loan nói chuyện, gã hỏi:
- Hai đứa tụi bây lấy nhau hồi nào vậy?
- Mới mấy tháng nay, nhưng tưởng chừng từ đời thuở nào rồi.
Nước mắt Loan bỗng nhiên chảy ra ràn rụa khi nhắc đến người yêu, nó hằn học:
- Tôi phải giết, phải tàn sát tất cả những kẻ nào giết vợ tôi!
Gã đàn ông tì tì uống rượu, gã mời Loan:
- Uống đi con, uống đi cho vơi nỗi sầu! Khóc đi, khóc cho khô cạn nước mắt!
Loan đỡ lấy xị rượu, nó ngửa cổ lên tu đại, nó nuốt hờn tủi, hơi từ dưới cuống họng bốc lên chặn đứng ngụm rượu lại, không cho chảy xuống... Bỗng nhiên Loan thấy ruột gan mình quặn lên, như có một bàn tay vô hình bóp ngược, tống những thứ nó vừa nuốt trào trở lại miệng. Loan cúi gập đầu xuống vỉa hè nôn thốc tháo, ruột gan mỗi lúc một cồn cào dữ dội hơn.
Loan nghe tiếng cười the thé của gã đàn ông cất lên mơ hồ. Loan thở dốc, người mệt rã rời. Gã đàn ông lụi hụi ra dựng cổ Loan dậy, để ngồi dựa lựng vào tường:
- Say hả mày?
Loan bét nhè:
- Sức mấy mà say, chà tiếc quá... ra hết trơn.
Người Loan dần dần như mê đi, gã đàn ông nói Loan không còn nghe thấy gì. Gã dựng cổ Loan dậy mấy lần, Loan oặt người ra như một sợi bún.
Gã đàn ông chán nản, xô Loan xuống đất, gã mặc kệ Loan. Gã chếnh choáng ra ghế bố thả rơi người xuống, lèm bèm vài câu trong miệng rồi ngủ thiếp đi...
Loan thấy người mình bỗng nhiên lạnh toát, nó sờ tay xuống đất rồi cằn nhằn:
- Bê bối, sao mình lại nằm đây?
Loan gắng gượng ngồi dậy, nó cười một mình gật gù:
- Em gọi anh đó phải không Xuân?
Loan lắng tai nghe, Loan bíu lấy bức tường rồi dứng dậy, đầu Loan váng vất, hai tay ôm lấy đầu, rên rỉ:
- Trời ơi, sao lại nhức đầu đến thế này được? Xuân đâu, sao em không ra đỡ anh vào nhà, ồ nhà mình đẹp quá, xây gạch cẩn thận, em ngủ rồi sao Xuân?
Loan có cảm tưởng như nghe thấy tiếng Xuân trả lời gì đó, Loan vịn tay vào cửa:
- Cửa không cái then phải không em, được mặc anh, anh vào một mình cũng được.
Loan đẩy cửa vào, Loan hít mùi hôi, nó nhăn mặt:
- Quái, sao em lại để nhà mình hôi hám thế này hả Xuân?
Loan đi vào gần chỗ bệ để mấy xác chết. Loan nhìn thấy ba cái xác nằm song song, nó lật mặt hai cái xác nằm phía trong, ánh đèn vàng vọt từ trên trần chiếu xuống một màu nhợt nhạt:
- Các người ở đâu đến đây, lại dám ngủ ở giường của vợ chồng tôi?
Loan leo lên bệ, đẩy hai cái xác cứng đơ vào phía trong:
- Dẹp vào trong, để tao nói chuyện với vợ tao.
Loan giở tấm vải, nhìn vào khuôn mặt Xuân, khuôn mặt bình thản như người ngủ say. Loan lay nàng:
- Em ngủ say rồi hả, nhưng không sao, anh sẽ kể cho em nghe một chuyện này, chuyện của chúng ta.
Loan ngả lưng nằm xuống cạnh:
- Quái, anh vẫn ngửi thấy mùi hôi, hình như có một con chuột chết ở dưới gầm giường vợ chồng mình. Ngày mai anh phải dậy sớm để hốt đem chôn mới được, căn nhà này coi tạm được đấy em nhỉ? Em chẳng từng ước ao có một căn nhà là gì?
- Sao, em nói gì? Ừ, nhà rộng lắm, nhà rộng để vợ chồng mình ở với nhau, để cho con cái chơi đùa sau này, không phải để em cho người ta ở nhờ đâu... Em quen họ hồi nào vậy, anh trông mặt họ lạ hoắc à! Ừ, đáng lẽ anh tống cổ họ ra cửa rồi, nhưng vì là bạn của em nên anh không nỡ, anh sợ em buồn, em khóc. Xuân ơi, anh thương em lắm, anh không muốn em khóc một tí ti ông cụ nào hết. Em cười hả, tiếng tí ti ông cụ là tiếng Bắc đó em. Rồi sao nữa, em không ngủ được à! Kể cho anh nghe chuyện trong phim Ấn Độ đi. Cô công chúa không chết phải không em, một ngày kia nàng gặp lại hoàng tử trong một khu rừng quạnh hiu. Rồi thần lửa thiêu đốt tất cả những kẻ độc ác... Chúng nó chết thần lửa thiêu đốt tất cả những kẻ độc ác... Chúng nó chết hết, chết không toàn thây... Thật tình anh không buồn ngủ, anh tỉnh táo lắm. Tỉnh táo hơn bao giờ, đêm nay anh muốn thức trắng để nói chuyện với em. Hình như sáng mai em đi đâu đó, em đi thật xa và chẳng bao giờ còn gặp lại anh phải không... Trời ơi! Anh ngu đần quá, anh không thể nào nhớ nổi... Hình như em đi, anh chỉ còn nhớ có thế, anh không giữ lại nổi. Có thể nào, có thể nào em ở lại không em. Không à? Đừng nói dối anh, em muốn bỏ anh phải không? Đừng bỏ anh nhé! Được, anh đồng ý để em về thăm quê nhà. Một ngày kia anh cũng về quê em, chúng ta sẽ bán lại căn nhà này. Về với em sống ở nơi đó, không gì tuyệt diệu bằng.
Loan ngả lưng nằm xuống, Loan nằm bên nàng, bên cạnh người yêu muôn thuở. Trong căn nhà xác quạnh hiu chỉ có tiếng thạch sùng tắc lưỡi, tiếng chuột rúc và tiếng nói đều đều của Loan.
Ở cuối căn nhà xác, trong một góc tối có một con chuột mon men bò ra. Nó lớn bằng bắp chân, lông trụi loang lổ. Đôi mắt nó láo liên nhìn về phía mấy xác chết, hai cái tai xinh xinh vểnh lên nghe ngóng, nó mon men bò, tới chân bệ, hếch mũi lên đánh hơi. Dưới ánh đèn điện vàng vọt, trông nó gian xảo như một kẻ trộm. Những bước chân di chuyển nhẹ nhàng, cái đuôi dài khua nhẹ như canh chừng phía đằng sau. Nó bò lên cuối bệ rồi nó chùn bước lại. Nó vừa nghe tiếng trở mình sột soạt trên bệ. Một lát, nó bò lên, nằm ép mình ở cuối bệ, chiếc mũi hếch lên hít ngửi. Tiếng nói của Loan vẫn đều đều:
- Hình như đêm khuya lắm rồi đó em... Anh có nghe tiếng gió thổi trên mái nhà, em cũng ngủ say rồi phải không? Sao em không thức dậy, em hãy thức dậy đi để nghe anh nói. Tội nghiệp em, em mệt mỏi quá nên mới ngủ như chết. Bậy bạ nào, xin lỗi em nghen, anh sẽ không bao giờ nói đến tiếng chết. Em chỉ ngủ say thôi, bao nhiêu đêm nằm bên em anh cũng ngủ say vậy, khi anh mở mắt ra, anh thấy em ngồi bên cạnh, em đang nhìn anh.
Em khóc, ô hay, sao em lại khóc, những giọt nước mắt em nhỏ giọt trên mặt anh. Buồn vậy sao em, đừng khóc, đừng bao giờ khóc nhé em, sau giấc ngủ này, em trở dậy, em sẽ thay đổi hẳn. Em không còn buồn, em không còn phải đi lang thang như một con chó ghẻ kiếm ăn, không, không bao giờ em còn phải bán thân cho một tên đàn ông nào khác. Tội nghiệp em, tội nghiệp em, ngủ đi, ngủ một giấc cho dài.
Loan vuốt tay lên mặt nàng, nâng đầu nàng dậy để nàng gối lên cánh tay mình.
Con chuột vẫn thập thò dưới chân Xuân, nó đi những bước thật nhẹ, những bước đi tưởng chừng như không vương một hạt bụi. Nó gí mũi xuống sàn hít ngửi, hình như có một chất nước vàng chảy ra... Hình như cái xác chết đang trương lên, Loan không nhận thấy điều đó, nó còn giữ nguyên vẹn trong đầu hình ảnh Xuân tươi mát.
- Người em sao lạnh quá thế này, một tấm mền không đủ cho em ấm phải không? Trời lạnh như vậy mà em vẫn ngủ say, em có nghe những lời anh nói không Xuân? À, anh nhớ thuở nào, một ngày nào đó lâu lắm rồi khi anh còn nhỏ xíu, đêm anh thường thao thức không ngủ được, mẹ thấy vậy bèn ru anh, mẹ ru nhiều bài hát thật hay, và anh ngủ thiếp đi. Bài hát gì nhỉ, để anh nhớ lai coi. Ờ... ờ nhớ rồi, anh ru em nghen, ru bằng tiếng ru miền Bắc: "Đồng Đăng... có phố Kỳ Lừa.., có có nàng Tô Thị... ơ... ơ... có chùa Tam Thanh... Ai lên xứ Lạng... cùng anh... tiếc công bác mẹ... a... a... sinh thành ra... em... Tay cầm bầu rượu... nắm nem... Mải vui quên hết... a... lời em... dặn dò... Gánh vàng đi đổ... sông Ngô... Đêm nằm tơ tưởng... à... a đi mò sông Tương... À... à... à... ơi... ả... ả... ời...".
Loan thấy dưới chân mình động đậy, một cái gì lành lạnh mềm mềm chạm vào da thịt nó. Loan ngừng lại nghe ngóng. Co một chân lên ngồi dậy, thì ra con chuột. Loan rùng mình la lên:
- Con chuột! Đúng nó, sao mà hôi quá vậy? Thì ra chính mày, mày đã lên đây mới hôi thối quá xá như vậy. Tao sẽ giết mày cho coi.
Hình như quá mệt mỏi, Loan không còn đủ sức cất người lên nữa. Nó ngã vật xuống, nằm thở dốc:
- Anh cũng buồn ngủ rồi em ơi!
Tiếng nói của Loan mỗi lúc một líu lại. Cuối cùng, nó hôn mê bất tỉnh.
Nửa đêm, gã coi nhà xác tỉnh giấc, gã mắt nhắm mắt mở ngồi dậy, gã chợt nhớ đến bổn phận của mình. Gã vươn vai, uốn người, xương sống kêu răng rắc. Gã khật khưỡng đi vào nhà xác. Gã không còn nhớ gì hết.
Gã đứng trước bệ nhìn những xác chết, gã đếm đi đếm lại:
- Một... hai... ba... bốn...
Gã đưa tay lên đầu bứt tóc:
- Tại sao lại bốn? Một... hai... ba... b... ô... ốn... ừ, vẫn bốn.
Gã thộn mặt ra suy nghĩ, đầu óc gã rối tinh:
- Buổi chiều chỉ có ba thôi mà, giờ tại sao lại bốn?
Gã nghĩ mãi không ra, gã gật gù:
- Có lễ, có lẽ khi mình ngủ có người nào khiêng thêm một xác chết vào chăng?
Gã cúi mặt xuống quan sát từng xác chết, đến Loan, gã lại suy nghĩ. Trông mặt này quen quen, hình như mình đã gặp ở đâu rồi thì phải.
Gã chịu không nhớ nổi, không tài nào nhớ nổi, mặc dù gã đã bứt trụi mấy lọn tóc, vò rối tinh đầu óc. Gã tắc lưỡi, thây kệ, ở đời này thiếu gì người quen.
Gã mò mẫm đi tìm một tấm vải trắng, gã để Loan nằm ngay ngắn lại, cánh tay Loan co lên, gã trố mắt nhìn, gã tắc lưỡi:
- Gân nó rút đây mà.
Ánh điện hình như yếu lại, căn phòng càng trở nên vàng vọt. Gã coi nhà xác trải rộng tấm vải phủ lên người Loan. Một tiếng thở dài. Gã rùng mình, tóc gáy dựng đứng. Gã nhìn trước nhìn sau xung quanh vắng lặng như tờ. Một cánh tay thò ra sau lần vải trắng. Gã coi nhà xác suýt nữa thì kêu lên, gã cố trấn tĩnh, mắt nhìn lom lom vào cái xác đang động đậy, trống ngực gã đánh thình thịch. Gã vừa lùi vừa khấn vái:
- Hỡi cô hồn uổng tử, mi hãy yên giấc ngàn thu đi, đừng nhát tao tội nghiệp... Nam mô cứu khổ cứu nạn Quan Thế Âm Bồ Tát...
Giọng gã run lên, cái xác nằm yên, rồi kéo tấm vải liệm phủ kín lên tận trên đầu. Gã thì thầm:
- Đ.m, ma?
Gã dòm chừng cái xác lần cuối cùng rồi trở ra, gió đêm lạnh buốt. Ngoài trời đen như mực, ánh đèn từ hành lang hắt ra không đủ sáng, những mồ mả gần đó nhấp nhô. Gã lùi dần, lùi dần và chạm vào thành ghế bố. Gã vội vàng vén mùng chui vào. Gã thở dốc, gã kéo cái mền phủ kín lên đến tận đầu. Cơn hồi hộp làm gã tỉnh rượu dần, gã bắt đầu nhớ lại từng sự kiện.
Con chuột thập thò cái đầu ra khỏi hang, nó mon men bước những bước thật nhẹ, thật thận trọng. Đôi mắt như hai hạt đậu đen láo liên. Ánh đèn điện từ trên trần nhà rọi xuống không đủ sáng. Con chuột bò gần đến chân một xác chết, nó hít, ngửi, kêu lên những tiếng chít chít nho nhỏ. Nó cập thử một cái vào bàn chân đã trương, cái đuôi con chuột ngo ngoe. Chất nước vàng từ vết thương ri rỉ chảy ra, loang xuống mặt bệ. Mùi hôi thối dậy lên nồng nặc. Con chuột cạp thêm một miếng nữa, một miếng nữa... Nó chóp chép miệng, hít ngửi vũng nước vàng. Nó bò đên chân Loan, nó ngửi, nó dừng lại nghe ngóng. Chân Loan co lên, con chuột bò theo, leo hẳn lên mu bàn chân. Tự nhiên Loan thấy nhồn nhột, nó cười khanh khách trong giấc mơ... Con chuột giật mình lùi lại. Nhưng vẫn không chạy. Loan thả rơi chân xuống, trúng ngay con chuột, nó kêu đến chít một tiếng Loan giật mình tỉnh dậy. Mùi hôi thối như bị men rượu át đi từ hồi đêm, mãi bây giờ mới có dịp ùa vào khứu giác Loan. Loan ngồi bật dậy, tỉnh hẳn rượu, đôi mắt đỏ ngầu mở to nhìn sững con chuột, nhìn sững mấy xác chết.
Loan nhảy dựng người lên, lăn xuống khỏi bệ, nó thấy người mình chỉ mặc mỗi cái quần đùi cũn cỡn. Mùi hôi thối xông lên nông nặc không chịu nổi, người Loan choáng váng. Loan đưa tay lên bịt mũi:
- Bỏ mẹ rồi!
Loan run lên cầm cập, hai chân như ríu lại với nhau như không cất lên nổi. Loan ngã đến rầm một cái vào cửa. Hai cánh cửa bật mở, gió đêm lùa vào lạnh giá.
Loan nghe bước chân chạy, rồi một bàn tay ai nắm lấy cổ tay Loan. Loan hét lên một tiếng. Bóng người lạ kéo lết Loan ra ngoài hành lang:
- Ê mày, tao đây!
Loan mở mắt, đôi mắt đầy khiếp sợ ngước lên. Dưới ánh đèn vàng vọt, Loan nhận ra gã canh nhà xác. Loan hoàn hồn ngồi dậy. Gã canh nhà xác lay Loan:
- Mày tỉnh rượu chưa?
Trống ngực Loan vẫn còn đập thình thịch, nó nháo nhác nhìn vào hai cánh cửa bị gió đêm bật ra, đóng vào. Loan như bị á khẩu không nói được câu nào. Gã canh nhà xác dựng Loan ngồi dậy:
- Hai đứa mình bậy quá, say không còn biết trời trăng gì nữa!
Gã nhăn mặt nhăn mũi:
- Người mày nhiễm hơi người chết hôi thối quá! Đi tắm ngay, không bệnh bỏ mẹ bây giờ!
Loan run lên:
- Tắm ở đâu?
- Tao sẽ đưa mày ra chỗ có nước và xà bông. Đ.m, say gì mà say quá vậy? Mày chậm tỉnh dậy chừng một hai tiếng đồng hồ nữa thì rồi đời.
Loan vẫn run lên như cầy sấy, nó nhớ lại hình ảnh khủng khiếp vừa rồi. Loan cố nhớ lại trong lúc say mình đã làm gì. Nhưng Loan chịu, không còn nhớ nổi.
Gã coi nhà xác nhón tay lôi Loan ra ngoài bể nước mãi phía cuối nghĩa địa, vừa đi gã vừa cằn nhằn chửi thề:
- Đ.m, say c... c... gì mà say điên khùng quá vậy, thiếu đ... gì chỗ ngủ lại rúc vào ngủ với xác chết, rồi mày bệnh cho coi.
Người Loan lạnh run, nhưng nó không dám ho he một lời. Nó đi theo gã coi nhà xác như con theo bố. Đầu Loan vẫn còn váng vất khó chịu. Tới bể nước, gã coi nhà xác lại cằn nhằn:
- Đ.m, tao hầu mày con hơn hầu bố tao, leo vô bể nước kỳ cọ cho sạch.
Loan còn đang ngại ngùng vì nước lạnh, gã coi nhà xác giơ chân lên đá Loan một cái vào mông:
- Vô mày, đứng sớ rớ chi vậy?
Loan đành leo vào bể nước, nước lạnh cóng, Loan ngồi còn thò đầu lên, gã coi nhà xác dìm đầu Loan và miệng thì chửi ào ào... Loan ra khỏi bể nước lạnh đi muốn không nổi. Gã coi nhà xác lại lôi Loan xềnh xệch trở vào:
- Bận sau có say thì ráng tỉnh sớm một chút nghen... Thật trên đời tao chưa gặp thằng nào ẩu tả như mày.
Loan quên buồn, Loan bật phì cười, nó thấy minh cũng ngộ nghĩnh.
Trời về sáng, những ngôi sao đêm lần lần lặn hết. Người Loan thấy tỉnh táo vô cùng, nhưng nghĩ đến những giây phút vừa qua Loan lại thấy lợm giọng. Tình thương Xuân chỉ còn là một sự xót xa rơi rớt lại trong lòng.
Gã coi nhà xác và Loan ngồi ở thềm hàng hiên nói chuyện tào lao. Gã tỏ ra là một kẻ cởi mờ, gã hăng hái đề nghị với Loan:
- Nếu mày chưa có chỗ ở thì đến ở với tao, tao khoái chơi với mấy thằng con nít.
Loan nhìn vào cửa nhà xác:
- Ngủ ở đây để nhậu say với anh rồi thấy mẹ tôi à?
- Mẹ, ráng mà tỉnh chớ, nếu không tỉnh được thì trước khi nhậu cột chân vào cây để đứng bò vô trỏng ngủ.
Loan chợt nhớ đến câu nói hồi nãy của gã coi nhà xác:
- Hồi nãy anh nói nếu tôi tỉnh dậy muộn một hai tiếng đồng hồ nữa thì bỏ mẹ là sao vậy?
Gã cười lớn:
- Thì người ta đem mày đi chôn sống chớ sao? Tao say cũng tá hỏa tam tinh, thấy mày nằm ngon lành bên cạnh xác chết tao lại tưởng xác chết thật nên lấy vải đắp cho mày. Lát nữa mấy thằng đi chôn người chết tới, cứ việc khiêng mày vào hòm đem chôn luôn.
Loan rùng mình:
- Bộ họ không biết người nào sống người nào chết sao?
- Sức mấy mà biết, trước khi đi chôn xác chết thằng nào thằng nấy cũng tu đế ừng ực như mày với tao vậy đó. Có như vậy làm việc mới không thấy gớm.
Loan rùn vai, lắc đầu:
- Tôi ngán nhậu rồi!
Gã coi nhà xác cười như nắc nẻ, gã vỗ tay lên vai Loan thân mật:
- Mày tên gì?
- Tên Loan, người ta kêu là "Loan mắt nhung".
Gã nhà xác lại cười ré lên:
- Đ.m, tên đ... gì mà kỳ cục quá vậy?
- Ừa vậy đó.
Gã ngả nghiêng ra điều khoái trá lắm:
- Còn tao tên là On, "On nhà xác".
Trời dần dần sáng. Loan đã nhìn thấy rõ những mồ mả nhấp nhô ngoài kia. Nghĩa địa như bao trùm một lớp sương mỏng trên mồ mả. On nhà xác cắt nghĩa:
- Hơi độc đó, vì ở đây hoài nên tao phải uống đế để chống lại. Không có đế chắc tao bệnh chết từ lâu rồi.
Loan nghe tiếng còi xe hơi kêu "tin tin" ngoài cổng nghĩa địa một thằng nhỏ ở căn nhà gần đó chạy ra mở rộng hai cánh cửa, một chiếc "cam nhông" cũ kỹ từ ngoài chạy vào. On nhà xác đứng dậy:
- Họ đến rồi đó.
Chiếc xe hơi đậu lại trước cửa nhà xác. Lui vào phía cửa. đầu quay ra ngoài. Ba người đàn ông từ trên xe nhảy xuống, trông người nào người nấy đều có nước da tai tái.
Hơi rượu đế từ người họ xông lên nồng nặc, họ lặng lẽ choàng miếng băng đen bịt mũi bịt miệng. Tay áo xăn lên. On nhà xác ra dấu chào.
Những người này xăm xăm bước vào nhà xác. On nhà xác khều Loan:
- Mày vô mà coi, xem tao có nói láo không?
Loan đứng dậy đi theo gã. Trong ánh sáng vàng vọt, những người phu lặng lẽ làm việc. Một người ngồi hẳn lên bệ gói gọn ghẽ lại những xác chết. Hai người kia thì lo khiêng những chiếc áo quan bằng gỗ mỏng xếp ở sát tường xuống, đặt song song cạnh bệ, nắp mở sẵn. Những xác chết trương phềnh nằm thẳng đơ, xác người đàn ông co quắp khiến người phu phải dùng sức mạnh của mình bẻ chân tay nạn nhân thẳng ra. Nhưng một bàn tay vẫn bướng bỉnh giơ lên. Bàn tay nhuộm thuốc đỏ bị tróc da đang ri rỉ chảy nước vàng. Loan bịt chặt mũi không dám thở mạnh. Nó bàng hoàng, lợm giọng nghĩ đến lúc mình đã nằm cạnh những xác chết đó. On nhà xác ghé tai Loan nói nhỏ:
- Thằng chả bị chết cháy, khi khiêng vô đây còn thơm như heo quay.
Những xác chết lần lượt được đưa vào áo quan. Loan nhìn thấy Xuân nằm lọt thỏm ở trong một cái hòm quá rộng, hai mắt nàng nhắm nghiền, mặt hình như lớn ra, tấm vải trắng loang lổ những vết ố màu vàng.
Loan xúc động, nó chỉ thấy mũi mình cay cay, nhưng hai mắt thì ráo hoảnh. Loan nhìn mặt người yêu lần cuối cùng, lẩm bẩm khấn vái:
- Vĩnh biệt Xuân, vĩnh biệt vợ yêu quý của anh! Anh nguyện sẽ trả mối thù này để em được ngậm cười nơi chín suối.
Nắp áo quan đã đậy lại. Loan và On nhà xác quay ra. Những tiếng búa chí chát đập trên nắp quan tài làm vang động cả buổi sáng tĩnh mịch. Trời đã sáng rõ, mặt trời vừa ló dạng ở phía đông, ánh năng đầu tiên trong ngày chiếu chênh chếch trên những ngôi mộ còn mù mịt mùi tử khí.
Loan thở dài, nó đi trên con đường đất đỏ, những tàn cây là đà trên đầu. Những con chim sau một đêm ngủ kỹ vừa thức giấc cất tiếng hót chào đón bình minh...
Loan Mắt Nhung Loan Mắt Nhung - Nguyễn Thụy Long Loan Mắt Nhung