Most books, like their authors, are born to die; of only a few books can it be said that death hath no dominion over them; they live, and their influence lives forever.

J. Swartz

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Upload bìa: Minh Khoa
Số chương: 38
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 15601 / 209
Cập nhật: 2015-03-16 10:22:05 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 14
gày tháng dần trôi, tâm hồn Loan thoải mái. Đôi khi nó quên rằng mình đang sống cuộc đời tù tội. Xung quanh Loan là những người bạn chỉ biết thương yêu nhau, giúp đở nhau. Sự thuận hoà trong một phòng giam thật hiếm hoi. Chính Dương húc cũng phải công nhận điều đó.
Đên cuối năm trời lạnh, Dương húc nằm ôm Loan để truyền hơi nóng cho nhau, tất cả mọi người đều say ngủ. Bên ngoài gió thổi vì vèo, tiếng đế giầy của người giám thị gác khám đi đi lại lại dọc theo dẫy hành lang dài... Đêm nay Loan không ngủ được, nó thao thức như nhơ nhớ một kỷ niệm nào xa xôi lắm... Thỉnh thoảng Loan thở dài buồn bã. Dương húc tuy nằm nhắm mắt nhưng vẫn chưa ngủ. Thấy bạn còn thức, Dương húc lay tay hỏi:
- Sao không ngủ đi mày, khuya rồi!
Loan giở mình, choàng một tay qua vai bạn:
- Không biết tại sao đêm nay khó ngủ quá!
Rồi Loan chặc lưỡi:
- Mà lo quái gì, ngày tháng còn dài.
Dương húc kể lể:
- Tao cũng vậy, lao không ngủ được, hôm nay tao thấy buồn buồn thế nào ấy!
- Hay là hai đứa chúng mình sắp phải xa nhau.
Bằng giọng buồn bã Dương húc trả lời:
- Tao cũng linh cảm như vậy.
Bất chợt Loan nói:
- Nếu phải xa nhau thì buồn quá nhỉ!
Dương húc cười nhẹ:
- Mày không nghĩ rằng minh sẽ gặp lại nhau ở ngoài đời à?
Mãi lúc đó Loan mới chợt nghĩ ra, nó vỗ vào vai bạn:
- Ừ mình phải gặp nhau chứ!
- Có lẽ mày sẽ ra trước tao, tội trạng mày chẳng có gì đáng kể.
Loan nằm yên lặng một lát:
- Không có gì thật, nhưng đối với tao là mội điều nhục nhã.
- Nhục nhã vì mày oan uổng chứ gì?
- Chỉ phần nào thôi, nhưng tao ức công lý, công lý hình như chỉ dùng riêng cho kẻ mạnh, với những kẻ yếu thì không được che chở đến nơi đến chốn.
Khi nói đến điều này mắt Loan hằn lên niềm căm hận. Nó hậm hực nói, nói hoài, như trút bỏ mọi hờn tủi từ bao nhiêu lâu nay bị dồn nén. Dương húc lặng lở nằm nghe, cuối cùng nó nói:
- Chưa bao giờ tao nghĩ đến những lời mày vừa nói, có lẽ tao ngu quá chăng. Tao cứ đinh ninh rằng với những thằng như mình sinh ra là để ở tù... Để bị phú lít bắt và bị người đời đạp vào mặt như... con chó. Tao nhục nhã quen rồi, còn mày là thứ con nhà lành, mày thấy những điều đó chướng nên không chịu nổi...
Chưa lúc nào Dương húc thấy mến một người bạn như đã mến Loan. Những người bạn của nó là những đứa chỉ lo chửi thề, văng tục.
Chúng không có sự thâm trầm, không có lòng bao dung, không có một trí khí đáng để nể vì. Sự xấu xa, sự tốt lẩn lộn nhau, với những cơn bốc đồng... trong phút chốc. Dương húc sống và nghi ngờ tất cả mọi người. Nó không có dịp thố lộ, tâm sự với một ai.
Nhưng với Loan mắt nhung, Dương húc không phải lo ngại đến điều đó. Loan có đầy đủ đức tính của một kẻ, đàn anh đáng mến. Trong cuộc đời giang hồ của Dương húc một lần biết tin tưởng ở một người. Dương húc thấy Loan chững chạc.
Càng về khuya, gió càng lạnh hơn. Dương húc đặt tay lên vai bạn:
- Ra khỏi tù mày sẽ làm gì?
Loan thở dài:
- Tao chưa biết làm gì, nhưng trời sinh voi trời sinh cỏ.
Dương húc ôm Loan, xiết mạnh tay trên vai bạn:
- Hay mày về với tụi tao.
Loan lặng lờ một lát mới trả lới:
- Tao chả biết làm gì với tụi mày hết.
- Được, thế thì mày về làm "đầu nậu" tụi tao.
- Làm đầu nậu?
Loan kêu lên thảng thốt, rồi nó cười nhạt.
- Đâu có dễ dàng thế được mày!
- Không có gì khó khăn hết nếu mày chịu làm. Tao có lũ đàn em hiện nay sống nheo nhóc, mày ra tìm chúng cho tao rồi săn sóc chúng.
Dương húc thở dài:
- Tao ở tù lâu chắc chúng nó phân tán hết rồi, tội nghiệp chúng nó lại bị bọn khác chèn ép. Mày ra trước cố tìm chúng nó cho tao.
Loan ngần ngại một lát rồi trả lời "được".
Dương húc nắm lấy tay bạn:
- Mày cố gắng nhé! Tao sẽ viết một cái giấy giới thiệu mày với tụi nó, mày ra mày không phải lo nghĩ gì đến chỗ ăn ở... Mày về ở với tụi nó. Nhưng cái khó là mày phải đi tìm chúng nó về cho đủ. Tao đoán chừng chúng nó không còn ở với nhau nữa... sau khi kẻ cầm đầu đã bị bắt.
Loan suy nghĩ, lẩm bẩm:
- Tìm chúng nó, tìm chúng nó đâu có dễ.
- Chúng nó hành nghề ở Kim Sơn Saigon, địa điểm đó ác liệt nhất vì đông khách. Để dễ nhận ra chúng, mày tìm thằng Tý què đầu tiên. Tý què cụt một giò, nhìn thấy mày biết liền. Tý què sẽ đi tìm những thằng khác cho mày.
Loan gật đầu:
- Tao biết, nhưng chắc sẽ có những trận đụng độ lớn.
- Tại sao lại đụng độ?
- Mày không nghĩ rằng các đàn em của mày trong khi mày bị bắt chúng nó đã theo đám khác rồi à?
- Không đâu, chúng trung thành đối với tao lắm!
Loan cười nhẹ:
- Tao biết điều đó rồi, sợ những thằng "đầu nậu" khác không để cho chúng nó được yên.
Dương húc chợt nghĩ ra, nó hậm hực:
- Ừ có thể lắm chứ, tao ra tao sẽ tiêu diệt hết chúng nó.
Dương húc nhìn Loan không chớp mắt:
- Thôi vậy, mày khỏi tìm chúng nó nữa... Mày chưa thể là địch thủ cùa đám giang hồ.
Loan vô tình bị chạm tự ái, nó cương quyết:
- Tao đâu có ngán hả mày, đụng độ thì đụng độ chứ ngán mẹ gì. Ở tù tao đã ở tù rồi, khốn nạn hơn con chó tao đã trải qua. Cần mẹ gì hả mày.
Nói xong Loan cương quyết đưa tay ra bắt tay bạn. Dương húc nắm lấy tay bạn nhếch mép cười:
- Được lắm vậy mới chịu chơi chớ. Nhưng này, cuộc đời mày bắt đầu đi vào con đường giang hồ rồi đó, liệu mà giữ thân nghe chưa!
Loan lặng lẽ nhìn vào khoảng không. Loan đã quyết định rồi và nó sẽ phải chịu. Nó biết những gì sẽ xảy ra mai hậu...Hơn lúc nào hết, nó tin tưởng, niềm tin tưởng lóe lên trong một tương lai đen tối, đầy trắc trở. Loan xiết chặt tay bạn:
- Tao đã quyết định rồi.
Dương húc cảm động, nó không nói được gì thêm, nó lắc mạnh tay bạn:
- Cuộc đời này khốn nạn lắm, tại sao mày nhào vô làm chi.
- Tao đã quyết định, tao không có điều gì để tiếc. Phái xả thân ra để tìm hạnh phúc cho mình, dù cái hạnh phúc đó có là cái hạnh phúc chó đẻ, đểu cáng...
Dương húc bắt đầu kể cho Loan nghe về từng địch thủ của nó, mà Loan sẽ phải thay nó đương đầu khi ra khỏi khám. Khi trình bày, mặt Dương húc đanh lại:
- Chém! phải chém, đừng có quân tử Tàu mà mất mạng. Chúng nó cũng ghê gớm lắm chứ không hiền đâu. Mày không chém chúng, chúng sẽ chém mày chết luôn. Trong người luôn luôn phải để dao.
Dương húc nhắn nhủ Loan lừng ly từrg tí như con gái về nhà chồng. Loan cảm động vì tấm thịnh tình đó, nó không biết nói gì hơn ngoài nhiệm vụ nằm nghe Dương húc truyền dạy kinh nghiệm giang hồ. Cuối cùng Loan ngủ thiếp đi khi trời về sáng...
Hai tháng sau Loan ra Tòa, Tòa án tnyên 5 tháng tù ở. Loan đã ở vừa hết năm tháng. Khi ở Tòa về, Loan hậm hực, nó chửi thề rầm rĩ trên xe:
- Đ.m, con c..., họ chèn ép mình quá chịu thế đ.., nào được.
Một gã tù vừa bị tuyên án 20 năm khổ sai về tội giết vợ, nghe Loan than thở, gã bực mình gắt:
- Mày làm đ... gì được chúng nó!
- Không làm gì được nhưng ức bỏ cha đi ấy!
- Ức thì tự tử đi.
- Sức mấy mà tự tử?
Gã hỏi Loan:
- Mày bị bao nhiêu năm lù?
- 5 tháng tù.
Gã xì một liếng:
- Thế mà cũng đòi than thở, bố mày đây những hai mươi năm mà vưỡn tươi rói.
- Nhưng tôi oan!
Gã tù cười lớn;
- Thằng ở tù nào cũng có cái lý của mình hết, pháp luật cũng vậy, họ xử theo cái Iý của họ. Như tao đây..., Đ.m tao không ân hận gì hết, giết được con vợ khốn nạn của tao là tao mừng rồi.
Những người trong xe thấy khó chịu vì cái miệng bô bô của hắn, nhưng vì thương hắn tội nặng nên không nỡ nói. Ngồi cạnh Loan là một ả giang hồ tuổi chừng mười bảy, mười tám. Những móng tay dài của ả đã loang lổ nước sơn. Ả ngồi bó gối, đôi mắt mệt mỏi lim rim như buồn ngủ. Xe lắc lư. Ả choàng ngã vào người Loan. Ả lí nhí xin lỗi. Loạn mỉm cười:
- Không sao Ị
Ả ngồi phía dưới thùng xe, nên không trông thấy gì dưới đường. Bỗng nhiên ả hỏi bâng quơ:
- Tới đâu rồi nhỉ!
Loan bỗng nhiên thấy mình có bổn phận phải trả lời câu hỏi của ả:
- Chắc gần tới nơi rồi.
Như được đà ả tiếp:
- Ừ em cũng nghĩ vậy. Em nhận ra cái nóc nhà cao mỗi lần đi xe qua đây... em nhớ liền.
- Bị bắt nhiều lần rồi hả?
- Mời có hai lần, xui quá, mới hành nghề chưa được một năm đã bị bắt tới hai lần, lần nào cùng ba tháng.
Ả buồn bã tâm sự:
- Lần này không có ai nuôi thành ra khổ quá!
Ả như tiếc rẻ:
- Lần trước sướng như tiên, tuần lễ nào cũng hai lần nuôi. Khi ra tù lại còn được chị Tám cho ra Vũng Tàu nghỉ một tuần lễ rồi về mới phải... làm việc,
Câu chuyện của ả giang hồ có vẻ hấp dẫn, Loan hỏi tiếp:
- Sao lần này không có ai nuôi?
- Lào này ấy hả, buồn lắm anh ơi, chị Tám bỏ em rồi. Chị Tám bảo em xui... Mới về tới nơi chưa kịp "mần việc" đã bị túm nữa, chị Tám nói không hơi sức đâu nuôi hoài cái con xui cùng mình.... Chỉ còn kể nuôi em chỉ lỗ ngót trăm ngàn...
- Dữ vậy sao?
- Dạ chỉ nói vậy!
Loan ngắm nghía lại con bé, trông nó cũng sạch nước cản. Người nhỏ nhắn, chân tay xinh xẻo. Mặt nó lúc nào cũng phảng phất buồn...
Ả tiếp:
- Lần này ra khỏi tù em chưa biết về đâu, thiệt khổ quá!
Loan hỏi:
- Xử chưa?
- Rồi, lại ba tháng!
- Hôm nào ra?
- Còn bảy hôm nữa, còn anh?
- Ngày mai.
Ả giang hồ tần ngần:
- Anh được về chắc người nhà mừng lắm nhỉ.
Loan nghĩ đến thân phận mình, nó buồn bã lắc đầu:
- Tôi cũng như cô, chẳng có ai!
Ả cười, nụ cười khô héo:
- Nhưng anh là con trai còn dễ xoay xở, em mới khổ.. chỉ biết đi... làm đĩ, mà tú bà lại không thèm nhận. Em đâu đến nỗi già xấu phải không anh?
Ả ngần ngại một lát rồi bỗng nhiên nắm tay Loan:
- Anh giúp em nhé!
Loan nhìn thẳng vào mắt ả:
- Tôi giúp gì được cô?
- Đúng ngày em ra, anh tới cửa công an đón em, đi đâu cho em đi với. Đỡ mấy hôm thôi, khi kiếm được việc làm em không dám quên ơn.
- Nhưng tôi... nhưng tôi chẳng có gì chắc chắn hết.
Ả giang hồ như kẻ chết đuối vớ được cọc, ả cố níu kéo:
- Em không cần gì hết... Miễn là có một người để em dựa vào chút đỉnh thôi. Chỉ cần hai ngày, em sẽ kiếm được việc làm...
Loan thấy khó nghĩ trong trường hợp này. Nửa Loan muốn nhận lời, nửa không nỡ từ chối:
- Tôi nghèo lắm, sợ cô đi theo tôi sẽ đói.
- Đói em chịu được mà anh, em quen rồi.
Đôi mắt ả giang hồ như van lơn. Loan nhìn ả một hồi rồi gật đầu:
- Được, tôi nhận lời!
Đôi mắt ả giang hồ sáng lên:
- Thiệt nhé anh, thiệt nhé! Em tên là Xuân, Nguyễn thị Xuân. Nhìn em cho kỹ đi không lại quên mặt. Hôm ra em sẽ mặc bộ quần áo bà ba này cho anh dễ nhận. Đứng chờ em ngay ngoài cửa công an nghe.
Loan thấy ả giang hồ mừng rối rít nên cũng vui lây. Nó nắm tay ả bóp nhẹ:
- Yên chí, nếu tôi có ăn thì cô cũng có ăn, còn tôi đói thì ráng chịu đấy nghe.
- Dạ, em chịu đựng quen rồi.
Xe bắt đầu chạy vào trong thành khám đường.
Mọi người chồm lên nhìn qua cửa:
- Tới rồi đó anh em ơi!
Người giám thị coi tù mở cửa nhảy xuống trước. Ông ta vẫn nói câu thường lệ:
- Thôi xuống đi các cha các mẹ!
Trước khi Xuân bị đưa trả vào phòng giam pbụ nữ ả còn dặn lại Loan:
- Nhớ nhe! Em tên Xuân.
Lên tới phòng giam, Loan bị bạn bè bâu lại hỏi nhao nhao về án của nó. Loan buồn bã trả lời:
- Năm tháng tù ở.
- Ờ vậy thì ngày mai mày sẽ về rồi.
Dương húc gọi anh em:
- Ê tụi bây, tối nay mình phải làm tiệc tiễn Loan mắt nhung ra về nghe. Đồng thời bầu trưởng phòng mới để thay thế.
Bọn lõi ti nhao nhao hưởng ứng, chúng ra lục lọi các giõ đồ để góp phần. Thằng Xuân thuộc loại con nhà giàu nên góp nhiều nhất.
Buổi tối hôm ấy, khi ngồi chung với anh em uống trà ăn bánh. Loan mắt nhung cảm động bắt tay từng đứa hẹn ngày tái ngộ. Loan xác nhận lại lời nói của mình:
- Tái ngộ là tái ngộ ở ngoài đời chớ không phải tái ngộ trong khám này đâu nhé!
Bọn lõi tì cười ồ lên, một thằng hăm dọa đùa:
- Nếu đàn anh mà trốn tụi em luôn thì tui em thổi ống khóa kêu ba hồn chín vía nhà anh vô liền.
Loan cười dễ dãi, Dương húc chỉ cái bàn thờ có mấy cái bánh kẹo, hai ngọn nến nhỏ và một nén thang một cái thùng sữa bò bằng cạc tông:
- Vái cảm tạ bà chúa tám cửa ngục đi mày.
Loan khinh thường:
- Còn vụ đó nữa sao, bầy đặt mê tín dị đoan.
Thằng cả trớn như Dương húc mà phải nghiêm mặt lại:
- Đừng nói láo mày, bà thiêng lắm, mày mới tù con so biết mẹ gì, nghe tao đi.
Loan cãi:
- Nghe sao được, phải biết rõ tao mới nghe chứ, mày dựng lên một bà chúa rồi bắt tao cúng vái thì đâu có được.
Phòng giam im phăng phắc, một lát sau các bạn bè của Loan vỗ tay rào rào. Không biết chúng tổ chức từ lúc nào, hai thằng nhỏ đứng dậy, tay cầm một vòng hoa giấy làm bằng vỏ bao thuốc lá lên choàng vào cổ Loan.
- Bọn chúng em chúc anh tự do gặp được nhiều điều may mắn. Chúng em sẽ nhớ anh, nhớ mãi người cầm đầu vụ lật đổ quái già, mang lại ánh sáng tự do trong cảnh tù tội tối tăm này...
Loan mắt nhung nhận vòng boa, nước mắt lưng tròng. Chưa bao giờ trong đời Loan lại nhận được những thiện cảm chân thành đó. Bọn lõi tì hoan hô vang dội.
Phòng giam bầu trường phòng mới để thay thế Loan mắt nhung. Dương húc đắc cử trong tiếng reo hò vang dội của bọn nhóc tì. Cuối cùng là một vụ "ăn uống tàn sát" trong vui nhộn.
Loan thao thức mãi đến khuya mới thiếp được một lúc.
Loan Mắt Nhung Loan Mắt Nhung - Nguyễn Thụy Long Loan Mắt Nhung