Sự khác biệt giữa cơ hội và khó khăn là gì? Là thái độ của chúng ta! Trong mỗi cơ hội có khó khăn, và trong mỗi khó khăn đều có cơ hội.

J. Sidlow Baxter

 
 
 
 
 
Tác giả: Sidney Sheldon
Thể loại: Tiểu Thuyết
Upload bìa: Son Le
Số chương: 46
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 6198 / 215
Cập nhật: 2020-10-24 12:41:05 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 4
rên trang đầu một nhật báo đăng tin về cái chết thương tâm của Carol làm chấn động dư luận.
Judd phải gọi điện hẹn lại các bênh nhân đến khám vào một hôm khác. Ông không thể tiếp bệnh nhân hôm nay được mắt ông nặng trĩu và cay xè vì mất ngủ. Nhưng khi xem lại danh sách bệnh nhân, ông thấy nếu hoãn khám bệnh hôm nay sẽ có hai bệnh nhân hết hy vọng cứu chữa, ba bệnh nhân rối loạn trầm trọng hơn, số còn lại có thể cầm cự được. Thế là ông quyết định tiếp tục làm việc bình thường, phần vì thương bệnh nhân đồng thời cũng là một phương thức hay giúp ông bớt căng thẳng về những chuyện vừa xảy ra.
Judd đến văn phòng rất sớm. Hành lang đông nghẹt những phóng viên báo chí, phóng viên đài truyền hình và phó nháy. Ông từ chối không cho họ vào trong và cũng không phát biểu một câu nào, cuối cùng ông cố gắng giải tán họ. Ông run run và chầm chậm mở cánh cửa phòng làm việc. Tấm thảm đầy máu đã được mang đi và mọi thứ khác đều trở về chỗ cũ. Văn phòng trông vẫn bình thường ngoại trừ Carol không bao giờ qua lại, tươi cười và tràn đầy sức sống nữa.
Judd nghe tiếng mở cửa ngoài. Bệnh nhân đầu tiên đã đến.
Harrison Burke nổi bật với mái tóc như màu bạc và có dáng dấp của một nhà kinh doanh cỡ gộc. Ông ta là Phó Chủ tịch Liên đoàn sắt thép thế giới. Khi gặp ông ta lần đầu tiên, Judd tự nhủ không biết quyền hành đã tạo cho ông tư tưởng rập khuôn hay do tư tưởng ấy mà ông ta có được quyền hành.
Một ngày nào đó bác sĩ sẽ viết một quyển sách nói về những giá trị của nét mặt, về phong cách một bác sĩ trên giường bệnh, về những phô trương của luật sư trong phòng xử, về nét mặt và vai diễn của một nghệ sĩ... Tất cả đều được chấp nhận theo một thị hiếu khá phổ biến: hình thức bên ngoài có phần được chuộng hơn những giá trị cơ bản bên trong.
Burke nằm xuống trường kỷ và Judd bắt đầu làm việc. Burke được bác sĩ Peter Hadley chuyển sang cho Judd hai tháng nay. Bác sĩ phải mất mười phút mới xác định được Harrison Burke bị bệnh tưởng, luôn luôn nghĩ mình sắp bị giết. Những dòng tin trên báo sáng nay về vụ giết người ngay tại văn phòng bác sĩ vào đêm qua chẳng hề làm Burke quan tâm tới.
Ông ta thuộc loại người như vậy. Ông ta hoàn toàn chìm đắm trong những ý tưởng của chính mình.
- Từ trước tới giờ, bác sĩ không tin tôi - Burke nói - Bây giờ tôi sẽ chứng minh cho ông thấy nó đã đến sau lưng tôi rồi đấy!
- Tôi nghĩ là chúng ta đã quyết định cởi mở việc này ra khỏi tư tưởng ông rồi mà Harrison - Judd thận trọng đáp lời. - Ông nhớ lại đi, hôm qua chúng ta đã đồng ý là có thể do ông tưởng tượng ra thôi mà!
- Nào, sao ông không nằm xuống và cố thư giãn đầu óc đi nào? - Judd nhẹ nhàng gợi ý.
- Tất cả những gì ông muốn nói đấy sao, bác sĩ? Thậm chí ông chẳng thèm nghe đến bằng chứng của tôi - Ông ta nheo mắt lại - Biết đâu ông lại chẳng là một tên trong bọn chúng.
- Ông biết tôi không phải vậy đâu - Judd nói - Tôi là bạn ông, tôi đang cố giúp ông mà.
Bác sĩ cảm thấy thất vọng đau đớn. Hơn một tháng qua cố gắng giúp bệnh nhân những mong có bước tiến triển khả quan hóa ra đã thành công dã tràng. Trước mặt ông bây giờ cũng vẫn là một kẻ mắc bệnh tưởng trầm trọng như lần đầu tiên hắn bước vào văn phòng ông cách đây hai tháng.
Burke bắt đầu làm việc ở Liên đoàn sắt thế giới với vai trò một cậu bé đưa thư. Trong hai nhăm năm qua, nhờ phong cách khác thường cộng với tính lịch sự nhã nhặn, ông ta đã leo dần lên đến đỉnh thang danh vọng như ngày nay. Cách đây bốn năm, vợ và con ông đã bị lửa thiêu rụi trong một căn nhà nghỉ hè ở Southampton. Burke lúc đó đang ở bahamas với một cô nhân tình. Hơn ai hết, ông ta cảm nhận nỗi đau sâu sắc của tấn thảm kịch ấy. Là một tín đồ Thiên Chúa giáo ngoan đạo, ông luôn có cảm giác là mình có tội. Ông ta bắt đầu nghiền ngẫm càng ngày càng ít gặp mặt bạn bè. Tối nào ông cũng ở nhà, tưởng tượng ra cảnh hối của vợ con trong đám cháy còn ông thì đang nằm với cô nhân tình ở một nơi khác. Cứ thế nó như một bức tranh sống động diễn đi diễn lại trong tâm trí ông ta. Ông nhìn nhận rằng mình hoàn toàn có lỗi về cái chết của gia đình mình. Nếu như ông có mặt ở đó ông đã cứu thoát được vợ con. Ý nghĩ này cứ ám ảnh ông ta là một con quỷ. Ông ta biết cả Chúa cũng biết. Chắc chắn mọi người khác có thể biết được. Người ta sẽ ghét ông như chính ông tự nguyền rủa mình. Người ta mỉm cười giả vờ thông cảm với ông nhưng thật ra họ đang chờ đợi ông tự vạch trần tội lỗi của mình và chờ gài bẫy ông. Ông thôi không đến phòng ăn tập thể ở cơ quan và bắt đầu ăn trưa ở phòng riêng. Ông tránh mọi người càng nhiều càng tốt.
Cách đây hai năm, khi công ty cần một vị chủ tịch mới, họ hất Harrison Burke ra và thay một người mới tuyển ở ngoài vào. Một năm sau, có tin một người khác được bổ nhiệm làm phó chủ tịch, cao hơn ông. Bây giờ thì ông có đủ bằng chứng cần thiết là mọi người đang âm mưu chống lại ông. Ông bắt đầu theo dõi hành vi của mọi người chung quanh. Ban đêm ông giấu máy ghi âm trong phòng của những uỷ viên khác trong ban chấp hành. Cách đây sáu tháng, ông bị bắt quả tang, nhờ lớn tuổi và có chức vị ông không bị sa thải.
Để giúp ông và nhằm xoa dịu những áp lực đối với ông, vị Chủ tịch công ty bắt đầu giảm nhẹ công việc cho ông. Việc giúp đỡ này, hơn bao giờ hết làm cho ông lại tin rằng mình sắp bị gạt ra khỏi ban quản trị. Họ sợ ông vì ông tài ba hơn họ. Nếu ông lên làm Chủ tịch, tất cả bọn họ sẽ bị đuổi việc vì là một lũ ngu. Càng ngày ông càng vấp phải những sai lầm. Khi người ta nhắc nhở đến những vi phạm của ông, ông phẫn uất chối bay. Có người đã cố ý sửa bản báo cáo của ông, sửa những con số thống kê để tìm cách hại ông. Chẳng bao lâu ông phát hiện được không phải chỉ có người trong công ty theo dõi ông mà còn có những kẻ do thám ở bên ngoài. Ông bị theo dõi liên tục trên đường phố. Họ mắc rẽ đường giây điện thoại của ông, đọc trộm thư của ông. Ông sợ cả ăn vì có thể bị đầu độc. Ông bị giảm cân đến mức báo động.
Vị Chủ tịch công ty lo lắng sắp xếp cho ông gặp bác sĩ Peter Hadley và nài nỉ Burke đi khám bệnh. Sau nửa giờ tiếp xúc với ông, bác sĩ Hadley gọi điện cho Judd. Sổ hẹn của Judd đã đầy ngập nhưng khi nghe Hadley nói đây là trường hợp vô cùng khẩn cấp, Judd miễn cưỡng nhận lời chữa bệnh cho ông ta.
Giờ đây Burke nằm nghỉ trên tràng kỷ hai nắm tay ghì chặt hai bên hông.
- Hãy nói cho tôi nghe những bằng chứng của ông đi nào.
- Tối qua chúng đột nhập vào nhà tôi định giết tôi, nhưng tôi thừa thông minh hơn chúng. Tôi ngủ trong phòng làm việc đã được thay những ổ khóa đặc biệt, nên chúng không tài nào đến chỗ tôi được.
- Ông báo cảnh sát chưa? - Judd hỏi.
- Tất nhiên là không đâu, cảnh sát cùng phe với hắn mà. Họ được lệnh bắn tôi nhưng không dám vì sợ trúng oan những người chung quanh, thế nên tôi luôn ở giữa đám đông.
- Tôi rất vui khi hay được tin này - Judd nói.
- Vậy thì bác sĩ sẽ làm gì? - Burke nôn nóng hỏi.
- Tôi đang nghe rất kỹ mọi điều ông nói - Judd nói đoạn chỉ vào máy thu băng. - Tôi đã cho băng vào rồi, vì vậy nếu họ giết ông chúng ta sẽ thu được âm mưu của họ.
Burke tươi tỉnh hẳn lên.
- Lạy Chúa! Hay quá! Băng cassette! Thật phù hợp với chúng.
- Sao ông không nằm lại nhỉ? - Judd gợi ý.
Burke gật đầu và lết lên tràng kỷ nằm nhắm mắt lại.
- Tôi mệt quá. Mấy tháng nay tôi không hề chợp mắt vì không dám nghỉ. Bác sĩ không biết được cảm giác khi có người theo dõi mình đâu?
- Tôi mà không ấy à? - Ông nghĩ đến Mc Greavy. - Thằng bé giúp việc cho ông không nghe thấy gì à? - Judd hỏi.
- Tôi đã chẳng nói với bác sĩ rồi - Burke đáp - Tôi cho nó nghỉ việc cách đây hai tuần rồi.
Judd thoáng nhớ lại cuộc gặp gỡ với Burke mới chỉ cách đây có ba ngày. Hôm ấy Burke diễn tả một trận ẩu đả giữa ông và thằng bé giúp việc. Vậy là nhận thức về thời gian của ông đã bị rối loạn.
- Tôi không tin là ông đã nói với tôi điều đó - Judd nói bình thường - Ông có dám chắc rằng cách đây hai tuần, ông cho thằng bé nghỉ việc không?
- Tôi nhớ không lầm đâu - Burke búng búng ngón tay - Quỷ thần ơi, bác sĩ đừng quên nhé, tôi là phó Chủ tịch một liên đoàn lớn nhất thế giới mà không sáng suốt à?
- Tại sao ông đuổi thằng bé?
- Nó định đầu độc tôi.
- Bằng cách nào?
- Nó tẩm đầy thuốc độc vào đĩa dăm bông trứng cho tôi ăn.
- Ông có nếm thử không? - Judd hỏi.
- Tất nhiên là không? - Burke khịt khịt mũi.
- Thế sao ông biết nó tẩm thuốc độc.
- Tôi ngửi được mùi thuốc độc.
- Rồi ông nói sao với thằng bé?
Một thoáng thỏa mãn trên mặt Burke.
- Chẳng nói gì hết, tôi nện ngay cho hắn một trận nên thân.
Judd thấy dâng lên một nỗi thất vọng. Bỏ bao công sức thời gian với Burke, ông vững tin chữa trị được cho Burke, nào ngờ! Đối với một bác sĩ tâm lý, luôn luôn bị đe dọa bởi nghề nghiệp rằng khi khai thông một dòng liên tưởng, lớp vỏ mong manh của xung động bản năng có thể mở rộng để thoát ra ngoài tất cả niềm say mê, xúc cảm ban đầu đã bị dồn đống hỗn độn giống như một bầy thú hoang sợ hãi trong đêm tối. Bước đầu của việc chữa trị là cho phát biểu tự do, nhưng riêng trường hợp của Burke, nó lại phản tác dụng. Những buổi gặp gỡ thế này đã phóng thích hết bao thù nghịch ngấm ngầm chất chứa trong đầu ông ta. Dường như Burke khá hơn sau mỗi buổi gặp bác sĩ, đã đồng ý với Judd rằng chẳng có một âm mưu nào cả, rằng chẳng qua là do đuối sức vì làm việc quá nhiều. Judd tưởng rằng ông đã đưa Burke đến một điểm để từ đó cùng phân tích sâu xa và bắt đầu tấn công vào gốc rễ vấn đề. Hóa ra Burke luôn mưu mô nói dối, thử thách, gài bẫy bác sĩ để tìm xem ông có phải là người của bọn chúng hay không. Harrison Burke là một quả bom nổ chậm có thể nổ bất cứ lúc nào.
Ông ta chẳng còn ai là họ hàng thân thích. Judd có nên báo cáo cho Chủ tịch công ty biết những suy nghĩ của mình về Burke không? Nếu làm như vậy có nghĩa là ông đã hủy diệt tương lai của Burke, ông ta sẽ bị mất việc và bị ném vào viện tâm thần. Liệu ông có chẩn đoán đúng bệnh của Burke là chứng bệnh tưởng hay không? Ông muốn tìm một ý khác trước khi gọi cho Chủ tịch công ty nhưng Burke chẳng bao giờ bằng lòng. Judd hiểu rằng phải tự quyết định một mình.
- Harrison này, tôi muốn ông hãy hứa với tôi một điều - Judd nói.
- Hứa gì? - Burke ranh mãnh hỏi.
- Nếu họ đang cố đánh lừa ông, họ cố đánh lừa ông, họ muốn ông làm điều hung bạo để rồi họ có lý do tóm cổ ông, nhưng ông lại thừa thông minh để đoán ra điều đó. Tôi muốn ông hãy hứa với tôi rằng, dù họ khiêu khích ông đến thế nào đi nữa, ông cũng không làm gì họ. Chỉ có cách đó họ mới không làm gì ông được.
Burke sáng mắt lên và nói:
- Lạy Chúa, bác sĩ nói đúng đấy, kế hoạch của họ là như thế, ồ, chúng ta quá sức thông minh phải không nào?
Judd nghe tiếng mở cửa và đóng cửa từ phía ngoài phòng khách. Ông nhìn đồng hồ. Một bệnh nhân khác nữa đến.
Judd lặng lẽ tắt máy ghi âm.
- Tôi nghĩ hôm nay như vậy đủ rồi.
- Bác sĩ đã thu hết tất cả vào băng rồi chứ? - Burke nôn nòng hỏi.
- Từng chữ một đấy - Judd nói - sẽ không có ai làm hại ông nữa đâu. - Ông ngần ngại, nói tiếp - theo tôi ông không nên đi làm hôm nay. Sao ông không về nhà nghỉ ngơi một lát?
- Ồ không được đâu - Burke thì thầm với vẻ thất vọng - Nếu tôi không đi làm, họ sẽ gạch tên tôi và thay tên người khác vào thì sao? - Ông ta nghiêng người về phía Judd. - Bác sĩ hãy cẩn thận. Nếu để họ biết ông là bạn tôi, họ sẽ giết cả ông nữa đấy.
Burke đi về phía cửa ra hành lang. Ông ta mở hé cửa, thò đầu ra nhìn khắp lượt hành lang rồi mới len lén nhẹ nhàng ra ngoài.
Judd nhìn theo, xót xa nghĩ thoáng qua làm Judd rùng mình. Phải chăng Harrison Burke đã từng là một kẻ sát nhân? Có thể chăng ông ta đã dính líu đến cái chết của Hanson và Carol? Cả hai Hanson và Burke đều là bệnh nhân của ông, họ có thể gặp nhau dễ dàng. Trong thời gian qua, có nhiều lần giờ hẹn khám bệnh của Burke kế tiếp sau của Hanson, và Burke cũng đã hơn một lần đến trễ, có thể ông ta đã đuổi theo Hanson ở hành lang, trông thấy Hanson nhiều lần đã khiến ông tưởng tượng ra rằng Hanson luôn theo dõi và hăm dọa ông. Còn với Carol, mỗi lần đến văn phòng ông ta đều nghĩ nàng cũng là một mối đe dọa nên phải ra tay giết nàng chăng? Vợ và ba con ông ta đã chết vì hoả hoạn. Tai nạn ư? Bằng mọi cách bác sĩ phải tìm cho ra lẽ.
Ông đi qua cửa thông với phòng khách mở ra.
- Xin mời vào - Ông nói.
Anne Blake mừng rỡ đứng lên, tiến về phía bác sĩ nụ cười ấm áp làm nét mặt nàng sáng lên. Cũng vẫn một cảm giác bối rối y như lần đầu ông đã gặp nàng. Sau Elizabeth, đây là lần đầu tiên ông cảm thấy xúc động mãnh liệt.
Hai người không giống nhau chút nào. Elizabeth tóc vàng, nhỏ nhắn, mắt xanh còn Anne Blake tóc đen, đôi mắt tím thờ ơ dưới hàng mi dài cong vút. Nàng cao, một thân hình tuyệt mỹ với những đường cong đầy đặn. Người nàng toát ra một vẻ thông minh sống động. Nếu không nhờ ánh mắt nồng nàn ấm áp thì nét đẹp quý tộc cổ điển kia sẽ khiến nàng xa cách đến nhường nào! Giọng nàng thấp và nhẹ, khàn khàn yếu ớt.
Anne khoảng hăm lăm. Nàng chắc chắn là người đẹp nhất mà Judd đã từng gặp. Nhưng ngoài sắc đẹp đó còn có một cái gì đó thu hút ông. Hầu như có một sức mạnh mãnh liệt cuốn hút ông về phía nàng, một phản ứng không thể giải thích được làm ông có cảm giác như những cảm xúc đã chết từ lâu ấy nay chợt sống dậy, ông sững sờ vì sự mãnh liệt này.
Nàng hiện ra trong văn phòng của Judd cách đây ba tuần, chẳng hẹn mà đến. Carol đã cố gắng giải thích bác sĩ không thể nhận thêm một bệnh nhân mới nào nữa vì lịch hẹn đã đầy kín, nhưng Anne lặng lẽ xin được ngồi chờ và nàng đã ngồi hai tiếng ở phòng ngoài.
Cuối cùng Carol thương hại đã đưa nàng vào gặp Judd. Ngay từ phút đầu tiên, bác sĩ cảm thấy bị quyến rũ mãnh liệt đến nỗi ông chẳng nghe thấy nàng nói gì nữa.
Ông còn nhớ, sau khi mời nàng ngồi nàng cho ông biết tên nàng là Anne Blake, nội trợ. Judd đã hỏi xem nàng gặp ông có vấn đề gì, nàng do dự trả lời là nàng cũng chưa chắc là có bệnh hay không! Một bác sĩ - bạn nàng - đã giới thiệu Judd là một trong những bác sĩ tâm lý giỏi nhất nước. Khi Judd hỏi đến tên người bác sĩ bạn nàng, Anne lại lưỡng lự không nói. Judd đoán có lẽ nàng không có tên của vị này trong danh bạ điện thoại.
Ông cố giải thích với nàng là theo lịch làm việc, ông không thể nhận bệnh nhân mới, nàng cũng như bất kỳ một ai. Ông giới thiệu với nàng năm, sáu bác sĩ tâm lý khá giỏi khác nhưng nàng vẫn giữ im lặng và khăng khăng đợi Judd. Cuối cùng Judd đành nhận lời. Trông nàng rất bình thường ngoại trừ là cần chữa một vấn đề căng thẳng nào đó. Bác sĩ chắn chắn vấn đề của nàng cũng chỉ đơn giản thôi và dễ chữa. Đối với nàng, ông đã phá lệ nhận bệnh nhân mà không có giấy giới thiệu của bác sĩ khác. Ông đã bỏ bữa ăn trưa để dành thì giờ chữa bệnh cho Anne. Trong ba tuần qua, nàng đến bác sĩ mỗi tuần hai lần và Judd cũng chẳng biết thêm gì hơn so với lần đầu nàng đến, trong khi đó ông tự biết rõ ông hơn, ông đã yêu - lần đầu tiên sau Elizabeth.
Trong buổi gặp gỡ đầu tiên, Judd hỏi xem nàng có yêu chồng không và ông đã tự nguyền rủa mình vì muốn nghe nàng trả lời là không! Nhưng nàng đã nói:
- Vâng, có. Anh ấy rất tốt và khỏe mạnh.
- Cô có nghĩ rằng anh ấy xứng đáng là một người cha không? - Judd hỏi.
Đôi mắt tím đẹp lạ lùng nhìn Judd.
- Không, tôi chưa tìm hình ảnh một người cha ở anh ấy. Tôi hưởng một cuộc sống hạnh phúc như một đứa bé vậy.
- Cô sinh ở đâu?
- Ở Revere, một tỉnh nhỏ gần Boston.
- Bố mẹ cô còn đủ cả chứ?
- Tôi còn bố. Mẹ tôi bị bệnh đã mất từ năm tôi 12 tuổi.
- Bố mẹ cô có hoà thuận với nhau không?
- Vâng, có, hai ông bà rất yêu nhau.
"Điều đó biểu hiện trong em đấy" - Judd sung sướng nghĩ. Trong tất cả các trường hợp bệnh hoạn, loạn trí đau khổ ông đã từng gặp, Anne ở đây giống như một hơi thở mùa xuân tươi mát.
- Cô có anh chị em chứ?
- Không, tôi là con một, là một đứa bé nuông chiều nên hư hỏng.
Nàng ngước nhìn, mỉm cười với bác sĩ, một nụ cười thân thiện, cởi mở không chút xảo trá hay bệnh tật.
Nàng nói cho ông nghe nàng đã sống ở nước ngoài với bố lúc ông phục vụ trong bộ ngoại giao cho đến khi bố nàng lấy vợ khác và chuyển về California, nàng xin đi làm phiên dịch ở văn phòng Liên Hiệp Quốc, nàng thông thạo tiếng Pháp, Ý, Tây Ban Nha. Nàng đã gặp gỡ người chồng tương lai ở Bahamas trong một kỳ nghỉ hè, anh ta quản lý một công ty xây dựng. Lúc đầu Anne chẳng lưu tâm đến, nhưng anh ta cứ lì lợm theo đuổi nàng cho bằng được. Sau hai tháng gặp gỡ, Anne bằng lòng lấy anh ta, đến nay đã được sáu tháng. Hai người sống với nhau ở New Jersey với một tài sản kếch sù.
Tất cả đó là những khám phá của Judd về cô gái qua sáu lần gặp gỡ. Ông vẫn chưa tìm được mấu chốt nhỏ nào của vấn đề. Nàng xúc động ngăn chặn lại mỗi khi bàn đến nó. Ông nhớ đến một số vấn đề ông đã hỏi nàng trong buổi đầu tiên.
- Vấn đề của cô có dính líu gì đến chồng cô không?
- Có - nàng hơi lúng túng.
- Cô có nghi ngờ anh ấy ngoại tình không?
- Không - nàng có vẻ khuây khỏa.
- Cô có yêu ai khác không?
- Không - tỏ vẻ giận dữ.
Ông ngập ngừng, cố tìm ra một phương thức tốt nhất để phá vỡ bức tường chắn khá kiên cố. Ông quyết định dùng kỹ thuật đánh nhanh, ông sẽ tấn công vào một phạm trù chính yếu cho đến khi thần kinh của nàng bị kích động.
- Cô có cãi nhau với anh ấy về tiền bạc không?
- Không. Anh ấy rất hào phóng.
- Hai bên gia đình có vấn đề gì không?
- Anh ấy mồ côi bố mẹ còn bố tôi đang ở California.
- Cô và anh ấy có bao giờ nghiện ma tuý chưa?
- Chưa.
- Cô có nghi chồng cô bị đồng tính luyến ái không?
Một giọng cười nhỏ ấm áp.
- Không ạ.
Ông tấn công tiếp vì bắt buộc phải vậy.
- Cô có bao giờ quan hệ tình dục với một phụ nữ chưa?
- Không ạ - giọng nàng có vẻ trách móc.
Bác sĩ tiếp tục hỏi nàng về nghiện rượu, về tính lãnh cảm, về việc nàng sợ có thai... tất cả mọi vấn đề ông nghĩ ra. Mỗi lần như vậy, nàng nhìn ông bằng một đôi mắt thông minh và đăm chiêu tư lự rồi chỉ lắc đầu.
Hễ khi ông cố tình gài nàng vào vấn đề, nàng lại né tránh ngay với câu:
- Xin bác sĩ hãy kiên nhẫn để cho tôi tự giải quyết theo cách riêng của tôi.
Nếu với ai khác, có lẽ ông đã bỏ cuộc. Nhưng với nàng, ông phải giúp đỡ nàng, vẫn phải tiếp tục gặp nàng.
Bác sĩ để nàng nói về bất kỳ đề tài nào nàng thích. Nàng đã đi du lịch với bố hơn mười nước và đã gặp những con người hết sức thú vị. Nàng rất nhạy bén và hài hước. Bác sĩ nhận thấy hai người thích cùng một loại sách, cùng một loại nhạc, cùng những tác giả soạn kịch. Nồng hậu và thân thiện nhưng Judd không thể nào phát hiện một dấu hiệu nhỏ nhặt nào dù là mong manh, rằng nàng đối xử và vẫn xem ông là một bác sĩ không hơn không kém. Thật là mỉa mai chua chát. Trong tiềm thức bao lâu nay, ông đã để tâm đi tìm kiếm một người như Anne, giờ đây nàng đi vào đời ông, ông lại có nhiệm vụ phải giúp nàng giải quyết một vấn đề bất kỳ nào đó rồi gửi trả nàng về với chồng nàng.
Anne bước vào văn phòng. Judd kéo ghế đến gần tràng kỷ và đợi nàng nằm xuống.
- Hôm nay không phải tôi đi khám bệnh. - Nàng nói một cách bí mật - tôi chỉ đến xem giúp gì được cho bác sĩ không.
Ông nhìn nàng trân trối, lặng đi một lúc. Hai ngày qua, thần kinh ông bị căng thẳng đến tột độ, sự thông cảm bất ngờ của nàng đã xoa dịu thần kinh ông. Khi ông nhìn nàng, như có sự thôi thúc ông kể cho nàng nghe hết những chuyện đã xảy ra, về cơn ác mộng đã dìm ông xuống vực thẳm, về Mc Greavy và những nghi ngờ xuẩn ngốc của hắn. Nhưng ông biết ông không thể làm vậy được, ông là bác sĩ còn nàng là bệnh nhân, tệ hơn nữa ông yêu nàng mà nàng đã là vợ của một người mà ông chưa hề biết đến.
Nàng đứng nhìn ông. Bác sĩ gật đầu chẳng tin vào lời nói của mình.
- Tôi thích Carol lắm - Anne nói - Tại sao người ta lại giết cô ấy?
- Tôi chẳng biết nữa - Judd nói.
- Cảnh sát cũng không biết thủ phạm ư?
"Biết không nhỉ?" Judd chua chát nghĩ thầm - "nếu như nàng biết được... "
Anne tò mò nhìn ông.
- Cảnh sát có một số giả thiết - Judd nói.
- Tôi biết bác sĩ phải chịu đựng khủng khiếp như thế nào. Tôi muốn đến để chia buồn với ông vì tôi cũng không chắc là ông làm việc ngày hôm nay.
- Tôi định cũng chẳng làm việc - Judd nói - nhưng lại có mặt ở đây. Bây giờ cả hai chúng ta ở đây, sao mình không nói về chuyện của cô một chút nhỉ?
Anne ngập ngừng.
- Tôi chắc chắn rằng không còn điều gì để nói nữa.
Judd nghe tim mình đập thình thịch. "Lạy Chúa, xin đừng để nàng nói rằng con sẽ không được gặp nàng nữa".
- Tôi sắp đi châu Âu với chồng tôi vào tuần tới.
- Thật tuyệt quá - Ông cố gượng một câu.
- Tôi ngại rằng tôi đã làm bác sĩ mất nhiều thời giờ, tôi xin lỗi bác sĩ.
- Ồ không đâu - Judd nói. Ông thấy giọng mình lạc đi. Nàng sẽ bỏ ông mà đi, tất nhiên nàng không biết điều đó. Ông thật ấu trĩ về nghề nghiệp, ông tự nhủ như vậy trong khi lòng ông lại quặn thắt vì nàng sắp ra đi mãi mãi.
Anne mở ví, lấy ra một ít tiền. Nàng có thói quen trả tiền mặt sau mỗi lần khám bệnh, không giống những bệnh nhân khác thường trả ông bằng séc.
- Không - Judd nói nhanh - Cô đến đây như một người bạn, tôi rất vui.
Judd đã làm một điều từ trước tới giờ ông chưa từng làm với bệnh nhân nào. Ông nói với nàng:
- Tôi muốn cô trở lại một lần nữa.
Nàng lặng lẽ nhìn ông.
- Tại sao vậy bác sĩ?
"Vì tôi không thể để em ra đi sớm như vậy"- Ông nghĩ - "Vì tôi sẽ không bao giờ gặp lại ai được như em nữa, vì tôi ước gì được gặp em trước đây, vì tôi yêu em, em biết không?" Ông nói to:
- Tôi nghĩ là chúng ta nên rút lại vấn đề, kiểm tra lại cho chắc rằng cô thực sự đã khỏi bệnh.
Nàng cười tinh nghịch.
- Ý bác sĩ là muốn tôi trở lại vì đã "ghiền" chữa bệnh ở đây sao?
- Đại loại như thế - Ông nói - cô sẵn sàng chứ?
- Tất nhiên nếu bác sĩ muốn - cô đứng lên - tôi chưa có cơ hội nào để qua đó bác sĩ thi thố tài năng nhưng tôi biết ông là một bác sĩ tuyệt vời. Nếu khi nào tôi cần tôi sẽ đến bác sĩ.
Nàng đưa tay ra, ông nắm lấy một bàn tay vững vàng, ấm áp. Ông cảm thấy một luồng điện chạy qua người và lấy làm lạ vì nàng như chẳng cảm thấy điều gì cả.
- Tôi sẽ đến vào thứ Sáu - nàng nói.
- Vâng, thứ Sáu.
Ông nhìn cô đi ra cửa riêng đến hành lang rồi gieo mình xuống ghế. Trong đời, ông chưa bao giờ cảm thấy hoàn toàn cô độc đến thế. Nhưng ông không thể ngồi đây mà chẳng làm gì cả. Phải có một giải đáp, nếu như Mc Greavy không chịu đi tìm, ông phải khám phá ra nó trước khi Mc Greavy nghi ngờ ông hai vụ giết người cùng một lúc mà ông không thể chứng minh rằng mình vô can. Người ta có thể bắt ông bất cứ lúc nào, điều đó có nghĩa là cuộc đời, sự nghiệp của ông bị huỷ hoại. Ông yêu một cô gái đã có chồng và chỉ được gặp nàng một lần nữa thôi. Ông tự buộc mình phải nghĩ đến điều tươi sáng, ông không thể quanh quẩn mãi toàn chuyện máu me chết chóc ấy.
Lộ Mặt Lộ Mặt - Sidney Sheldon Lộ Mặt