When you're young, you want to do everything together, when you're older you want to go everywhere together, and when you've been everywhere and done everything all that matters is that you're together.

Unknown

 
 
 
 
 
Thể loại: Kiếm Hiệp
Số chương: 484 - chưa đầy đủ
Phí download: 19 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 857 / 5
Cập nhật: 2017-09-25 00:44:14 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Quyển 4 - Chương 165
uyển 4: Phong vân khởi động
Chương 165
Gặp lại giai nhân.
Nguồn: metruye
Với thực lực hiện giờ của Hàn Phi, còn xa xa mới có thể luyện chế ra được linh vũ khí cấp tinh thần. Không nên nhìn hai cấp độ chỉ hơn kém nhau một bậc, chênh lệch của nó giống như tam giai võ sư cùng đại địa võ sĩ vậy, không đơn giản vượt qua được.
Ngoại trừ tài liệu luyện chế có khác biệt lớn ra, muốn luyện chế được linh vũ khí cấp tinh thần phải nắm giữ được linh văn đồ có tên là “Tụ Linh”. Đây là một trương linh văn đồ cực kỳ phức tạp cùng tinh diệu, khắc được nó lên trên vũ khí rồi có thể có hiệu quả thần kỳ là điều động thiên địa linh lực ở chung quanh. Hiệu quả tăng phúc đối với các hệ đấu khi tăng mạnh rất nhiều. Vũ khí cấp hoàng kim còn xa mới có thể so sánh được. Một võ sĩ Hải Dương sơ cấp có trong tay một kiện linh vũ khí cấp tinh thần, hoàn toàn có năng lực khiêu chiến với hải dương võ sĩ đỉnh phong.
Mà hiện tại, cái chuôi kỵ sĩ kiếm Lôi Bạo Viêm Long này của Hàn Phi chế ra, chất liệu tuy rằng làm từ Ám Viên Sa Kim trân quý, nhưng hoàn toàn không đủ trình độ tới cấp bậc linh vũ khí cấp tinh thần. Tinh hoa trong Ám Viên Sa Kim đã được tinh luyện không tồi, nhưng là trên thanh kiếm này Hàn Phi chỉ vận dụng hai linh văn đồ đặc biệt “Ngưng Hỏa” và “Tích Lôi” kết hợp với hai khối linh tinh ngũ giai trân quý. Mới thôi động ra được hai linh văn đồ Bạo Diễm Viêm Long Phá cùng Lôi Bạo Thuật, cho nên mới có hiệu quả giống như linh vũ khí cấp tinh thần.
Nhưng mà khuyết điểm của nó cũng rất rõ ràng, bởi vì hoàng cấp đấu kỹ tiêu hao linh lực rất lớn. Bởi vậy thời gian chuẩn bị thả ra là tương đối dài. Nhưng với Lôi lão thái gia chỉ lo cất giữ thì hoàn toàn không có vấn đề gì. Lão cũng không có khả năng mang thanh kiếm này ra chiến đấu chân chính.
Người khác đương nhiên không biết những điểm này, bởi vậy những tân khách vừa cười nhạo Hàn Phi đều ngây người há hốc mồm miệng. Tên quý tộc ra mặt làm khó dễ càng có chút khó coi!
Nhắc tới cũng không phải không có nguyên nhân, Lôi Bạo Viêm Long kỵ sĩ kiếm hoàng kim lóng lánh, ngoại hình tương đối tục tằn. Hắn cho rằng Hàn Phi là đầu cơ trục lợi, nên muốn đả kích Hàn gia, gây xích mích giữa hai nhà. Kết quả không ngờ mình đá trúng đá tảng rồi.
-Hay hay, đây là món lễ vật lớn nhất mà ta được ngày hôm nay!
Lôi lão thái gia cười ha ha, liên tục nói hai từ “Hay”, tâm tình vui vẻ tới cực điểm rồi.
Vừa rồi thí nghiệm Bạo Diễm Viêm long Phá, lão còn chưa **, cầm lấy chuôi kiếm, đặt ngón tay cái lên một linh tinh màu tím khác nói rằng:
-Lôi Bạo Thuật!
Ca sát!
Chỉ nghe thấy một tiếng sấm sét vang lên, một đạo thiểm điện thô to bằng cánh tay người thẳng tắp đánh trúng một gốc cây đại thụ ở hơn mười mét bên ngoài. Gốc cây tráng kiện bị bắn trúng, lập tức bị cắt làm hai đoạn, cành lá rơi xuống lả tả. Truyện "Linh Vũ Cửu Thiên "
Các tân khách trong hoa viên lại kinh hô một trận, lần thứ hai những võ sĩ tông phủ lại thất bất ân. Mà đầu sỏ gây lên lại đang đắc ý vạn phần, yêu thích vỗ về trường kiếm không rời khỏi tay. Truyện "Linh Vũ Cửu Thiên "
Lão ngoan đồng, lão ngoan đồng, nói Lôi lão thái gia là người như vậy cũng đúng. Với tuổi tác cùng thân phận của lão, trong rất nhiều thời gian đích xác không kiêng kỵ gì cả, tùy tâm mà làm.
Nhưng mà còn rất nhiều tân khách khác đang chờ tới lượt. Lôi lão thái gia cũng không thể không thèm để ý được. Lão thu hồi Lôi Bạo Viêm Long kiếm, khích lệ Hàn Phi cùng Hàn Võ Quốc vài câu rồi đi ra tiếp tục tiếp nhận những lời chúc mừng của tân khách.
Mọi người chán nản lui về phía sau, tên đệ tử Lôi gia kia sau khi bị Lôi lão thái gia trừng mắt nhìn cũng câm như hến. Mà những người khác ánh mắt nhìn Hàn Võ Quốc trở nên khác trước. Kinh ngạc, ước ao thậm chí đố kỵ cũng không phải không có. Cũng có mấy quý tộc hay giao hảo với Lôi thị cũng chủ động tới ân cần thăm hỏi Hàn Võ Quốc. Tới bây giờ cũng không ai không nhìn ngó tới lão rồi.
Hàn Phi không thích loại giao tiếp quý tộc này, cho nên lúc hoàn thành lễ chúc mừng hắn rất nhanh rời ra tìm chút thức ăn cùng rượu trốn tới một góc chuẩn bị hưởng dụng.
Thật không ngờ hắn vừa ngồi xuống, một võ sĩ tóc vàng đã đi tới cười với hắn nói rằng: Truyện "Linh Vũ Cửu Thiên "
-Xin chào, Hàn Phi, ta có thể ngồi ở chỗ này không?
Người khách không mời mà tới này khoảng chừng hơn 20 tuổi, vóc người thon dài cao ngất, tướng mạo phi thường anh tuấn, mũi cao, khuôn mặt góc cạnh phân minh. Đôi mắt hắn xanh thẳm như bầu trời, dáng cười như ánh dương quang, thuộc về loại tình nhân trong mộng của những thiếu nữ hoài xuân.
Hàn Phi có chút kinh ngạc bởi vì hắn không biết đối phương là ai.
-Ngươi là ai?
-Ta là Khải Văn, là đệ tử gia tộc Bá Ân. Đều là học viên của thánh võ học viện như ngươi. Nhưng là ta vào sớm hơn ngươi một năm.
Võ sĩ tóc vàng vừa giới thiệu, vừa vươn một tay về phía Hàn Phi:
-Ta đã xem trận quyết đấu của ngươi và Vân Việt, đánh rất đặc sắc đi, chúng ta kết giao bằng hữu thế nào?
-Xin chào, Khải Văn học trưởng, ngồi xuống đi!
Hàn Phi đồng dạng cũng vươn tay chọi quyền với đối phương.
Lai Bá Ân gia tộc hắn không có nghe qua, nhưng mà thấy khí độ đối phương bất phàm, lại cùng là học viên thánh võ học viện, làm quen một chút cũng không phải chuyện xấu.
-Học trưởng thì không dám, ta tuy rằng nhập học sớm hơn ngươi, nhưng chỉ là tứ giai đại địa võ sĩ!
Khải Văn cười nói:
-Mọi người dùng tên xưng hô đi, học trưởng hay gì gì đó miễn đi!
Hàn Phi mỉm cười, hắn thấy đối phương hiển nhiên không phải loại người có ý đồ, tâm cơ thâm trầm,… thật cũng đáng kết giao. Khải Văn rất hay nói, chuyện quý tộc trong đế đô được hắn kể ra rành mạch, hai người vừa ăn vừa nói chuyện rất hòa hợp.
Lúc uống liên tục ba chén rồi, vị đệ tử Lai Bá Ân gia tộc này hăng hái tăng lên vòn vọt nói:
-Hàn Phi, chờ một chút ta giới thiệu một người bằng hữu. Đại ca của ta, không phải cùng một gia tộc, nhưng ngày đó đại ca và ta đều nhìn người quyết đấu. Hắn cũng muốn quen biết người, đi nào!
-A! thực sự rất xảo diệu rồi!
Hắn đứng lên lớn tiếng reo lên:
-Đằng đại ca, ta ở đây, mau tới đây!
Thanh âm hắn thực sự vang dội, không khỏi làm cho một vài tân khách chung quanh chú mục nhìn. Hàn Phi quay đầu lại nhìn theo phương hướng đối phương gọi. Một thân ảnh quen thuộc hiện ra trong mắt của Hàn Phi. Hàn Phi nhất thời như bị sét đánh, dĩ nhiên thất thần rồi!
Khải Văn cũng không có phát hiện ra dị dạng của Hàn Phi, con đang hưng phấn mà vẫy vẫy tay. Đối phương hiển nhiên đã chú ý tới hắn, bốn năm người cùng nhau đi qua, tất cả đều là nam nữ quý tộc trẻ tuổi, trong đó có một thiếu nữ mỹ lệ mặc trường bào pháp sư.
Khải Văn lập tức chạy qua cười nói:
-Đằng đại ca, Thúy Tú muội muội, nhị ca, các người đều tới đây. Mau mau, ta giới thiệu một người bằng hữu!
-Là ai vậy, ai khiến cho thiếu gia Khải Văn nhà chúng ta kích động như vậy.
Một thiếu niên tuấn tú vừa cười vừa nói.
Vừa nói, đoàn người rất nhanh đi tới bên cạnh bàn cơm.
Hàn Phi chậm rãi đứng lên, hít một hơi chuyển thân qua, dừng ở bên người thiếu nữ mỉm cười nói:
-Sư tỷ, lâu rồi không gặp!
Thiếu nữ pháp sư vẻ mặt nguyên nụ cười nhàn nhạt, thế nhưng vừa nhìn thấy Hàn Phi dáng cười của nàng hoàn toàn đọng lại. Hai mắt sáng như ngọc động lòng người vô cùng hiện ra vẻ không dám tin tưởng.
Hai năm thời gian cũng không phải lâu lắm, nhưng cũng không tính là ngắn. So với hai năm trước, Hàn Phi thân cao hơn chút cũng thành thục hơn nhiều. Đã lưu lạc mạo hiểm hơn một năm, cũng cải biến chút ít dung mạo của hắn. Thiếu niên nguyên có chút non nớt nay đã là nam nhi chân chính rồi.
Nhưng mà thiếu nữ làm sao có thể quên được gương mặt đã ghi sâu khắc cốt trong lòng nàng. Nàng si ngốc nhìn Hàn Phi, hoàn toàn không nhìn đồng bạn bên cạnh đang ngạc nhiên khó hiểu.
-Hàn Phi.
Hàn Phi không nhịn được mà sờ sờ mũi, đang muốn nói cái gì đó. Thật không ngờ thiếu nữ pháp sư đã vọt thẳng tới hắn.
Bởi vì chạy quá nhanh, cước bộ vội vàng làm nàng vấp lảo đảo một cái. Mắt thấy sẽ ngã lăn ra đất nhưng Hàn Phi nhanh tay nhanh mắt thân hình lay động đã vững vàng ôm nàng trong lòng!
-Hàn Phi, thật là ngươi sao, thật là ngươi sao?
Thiếu nữ vui mừng phát khóc, hai tay như ngọc ôm chặt lấy cái cổ của Hàn Phi, hình như sợ hắn đột nhiên bay đi mất vậy:
-Ta không phải đang nằm mơ sao?
-Là ta, thật là ta!
Hàn Phi cười nói, trong lòng như một khối đá vừa rơi xuống, cả người chìm trong vui sướng. Những nghi hoặc trong đầu đều bỏ đi.
Pháp sư thiếu nữ này chính là Đằng Thủy Tú người đã phải rời đi hai năm trước. Từ khi nàng cùng Đằng Thác Hải rời khỏi Tập Thủy thành, Hàn Phi cũng không nhận được tin tức của nàng nữa. Nguyên tưởng hai người từ nay về sau trời nam đất bắc không bao giờ gặp lại nhau. Nhưng thật không ngờ lại gặp ở đế đô đế quốc Quang Huy này, trong một dạ hội hào môn vô tình gặp lại nàng lần nữa.
Nhớ tới những phong ba hai năm trời, Hàn Phi thực sự trăm nghìn cảm khái. Trong lòng có thiên ngôn vạn ngữ mà không biết nói ra thế nào cho tốt. Thình lình cái cổ của hắn bị Đằng Thủy Tú cắn một cái, Hàn Phi đau nhức hô lên một tiếng.
Nhưng trăm phần trăm là giả vờ đi, với thân thể của hắn bây giờ, không chỉ nói cái miệng nhỏ anh đào của thiếu nữ cắn. Cho dù là răng nhịn của động vật như mãnh hổ cũng không ăn thua. Nhưng để tránh cho hàm răng thiếu nữ bị mẻ, hắn phải nhanh chóng triệt đi hộ thể kình khí.
Thủy Tú sư tỷ lúc nào cũng bưu hãn như vậy à!Hàn Phi trong lòng vừa nghĩ vừa cười ha hả, đột nhiên trong lòng cảm thấy ngọt ngào vô cùng.
-Ngươi cái tên tiểu bại hoại, vì sao ta gửi nhiều thư cho ngươi như vậy, nhưng ngươi không hề trả lời lại một phong thư?
Đằng Thủy Tú buông miệng ra, ôm hắn cười trong nước mắt sẵng giọng nói:
-Vì sao tới Thánh Kinh cũng không nói một tiếng cho ta biết. Vì sao tới đây rồi cũng không đi tìm ta?
Liên tiếp những từ “vì sao” vang lên làm Hàn Phi líu lưỡi, lặng yên hồi lâu mới nói:
-Sư tỷ, nàng nghe ta giải thích đã.
Hai người ôm nhau triền miên, những người còn lại hai mắt choáng váng. Nhất là Khải Văn càng một bộ dạng thất hồn lạc phách, khuôn mặt tuấn tú đã muốn suy sụp xuống rồi.
Võ sĩ tóc đen ở bên cạnh vỗ vỗ bờ vai hắn cười nói rằng:
-Ta đã nói với ngươi rồi, Thủy Tú muội muội đã sớm có người trong lòng rồi, ngươi còn không tin. Vài ngày trước ta còn hoài nghi Hàn Phi này, xem ra hôm nay là thật rồi
Linh Vũ Cửu Thiên Linh Vũ Cửu Thiên - Dạ Sắc Phóng Giả