Letting go means to come to the realization that some people are a part of your history, but not a part of your destiny.

Steve Maraboli

 
 
 
 
 
Thể loại: Kiếm Hiệp
Số chương: 484 - chưa đầy đủ
Phí download: 19 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 857 / 5
Cập nhật: 2017-09-25 00:44:14 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Quyển 4 - Chương 140
uyển 4: Phong vân khởi động
Chương 140
Minh nguyệt lang thú
Nguồn: metruye
Nơi này nuôi dưỡng chiến sủng là thích hợp nhất! vì theo lời Dạ Võ Đế, thế giới thâm uyên, quả thật nói là linh thú thí luyện địa, liên tiếp năm ngày, không biết bao nhiêu thế giới thâm uyên linh thú hi sinh dưới tinh kim kiếm của Hàn Phi và và nanh vuốt của Ốc Kim.
Toàn bộ linh tinh nhận được đều đưa vào miệng Ốc Kim, thí luyện rộng mở vô biên, linh thú sống ở đây nhiều vô số kể, sát hại mấy ngày liền, làm cho cơ thể Hàn Phi mơ hồ che phủ một tầng khí huyết sát, linh thú giai thấp bình thường căn bản không dám tới gần.
Mà cái bao tử của Ốc Kim giống như là một cái hang không đáy nuốt hết cả linh tinh, bao nhiêu linh tinh đều cũng không đủ, sau khi nó hấp thụ năng lực của những linh tinh này hình dạng trở nên thêm uy mãnh, trên cổ mọc dài ra một nhúm lông màu đen, thực lực cũng tăng lên trình độ tương đương.
Làm Hàn Phi có chút khó chịu, linh thú thí luyện tuy nhiều, nhưng thực lực không phải là rất mạnh, khi hắn gặp linh thú mạnh, cũng không vượt quá tứ giai, một mình Kim Ốc đấu thì có thể dễ dàng đối phó.
Về điểm này, Dạ Võ Đế cảnh cáo hắn thí luyện tuy là một cấp độ nhưng có thấp giai, phân biệt vùng cao giai và trung giai, hắn được đưa đến chỗ này thuộc phạm vi trung thấp giai, rất khó tìm được linh thú cao giai làm đối thủ, mà trên thực tế áp chế năng lực sâu xuống, linh thú tứ giai võ sĩ mặt đất tiến vào đó, tạo thành mối đe dọa nhất định.
Nhưng Hàn Phi vận dụng một loại năng lượng khác không chịu áp chế, Dạ Võ Đế có chút hứng thú đối với chân khí huyền môn, nhưng về ý hỏi thăm dò của nàng, Hàn Phi chẳng qua trả lời lấy lệ hàm hàm hồ hồ cho qua, tóm lại không thể nói mình đến từ một thế giới khác?
Đến ngày thứ sáu thí luyện vực sâu. Hàn Phi mang Ốc Kim đặt trên ngọn núi rất cao đối với chém giết đã có chút chán nản, tìm một nơi Truyện Tống Trận lân cận.
Muốn tiến vào vực sâu thí luyện chỉ có thông qua một toà thượng cổ Truyện Tống Trận thần điện chiến thần, nhưng khi trở ra thì có rất nhiều lựa chọn, ở mỗi một nơi của thí luyện đều có duy nhất một Truyện Tống Trận tồn tại, những Truyện Tống Trận này đã trải qua mấy ngàn năm mà không có chút thay đổi, chỉ cần đi sâu vào thì sẽ được tự động truyền lại giữa thần điện.
Dựa theo cách nói của Dạ Võ Đế, vào thời thượng cổ, Truyện Tống Trận trong chiến thần thần điện, căn bản không phải một năm mới mở một lần, dưới sự chủ trì của pháp sư cao giai, muốn truyền bao nhiêu người cũng được.
Truyền Tống Trận trở lại khá rõ rệt, một chùm ánh sáng chiếu rọi vào nó có thể cao đến mấy chục mét, cho nên với khoảng cách rất xa có thể nhìn thấy được, vào ở những chỗ cao như đỉnh núi thì tầm mất cực kỳ rộng lớn, cho nên Hàn Phi rất dễ tìm thấy một tòa Truyền Tống Trận cách mình gần nhất.
- Ốc Kim, chúng ta về nhà thôi!
Hàn Phi vỗ vỗ lên đầu Ốc Kim đang ngồi chồm hổm bên cạnh mình, Ốc Kim vẩn liếm liếm đầu lưỡi, dáng điệu như không chịu.
Chuyến hành trình vực sâu này Hàn Phi không thu hoạch được gì, cũng không đạt được mục đích rèn luyện, ngược lại hoàn toàn tiện nghi cho nó rồi.
Một tiếng nổ râm ran đã làm Hàn Phi chú ý, hắn cảm thấy trước mắt sáng ngời, chỉ thấy trên bầu trời bên trái sườn núi ước chừng mấy km, một vùng ánh sáng bảy màu phát quang trong đêm tối, phía dưới các sinh vật kí sinh sinh trưởng vô cùng bắt mắt. Truyện "Linh Vũ Cửu Thiên " Truyện "Linh Vũ Cửu Thiên "
Đây là tín hiệu linh pháp của người gặp nạn! tất cả võ sĩ đi vào thâm uyên mỗi người đều có ba quyển trục đặc thù, gặp lúc không thể ứng phó có thể mở nó ra phóng tín hiệu cầu cứu, chỉ bất quả ở gần không có người khác đúng lúc nhìn thấy, có thể đến cứu hay không hoàn toàn xem vào vận may, có chút hy vọng dù sao cũng tốt hơn là không có người đến cứu.
Vận khí của người cầu cứu tuyệt đối là rất tốt, nếu như Hàn Phi không phải đúng lúc lên núi tìm Truyện Tống Trận, cho dù ở chỗ rất gần cũng chưa chắc có thể nhìn thấy tín hiệu.
- Đi, chúng ta đi xem xem!
Hàn Phi nhẹ nhàng nhảy lên lưng Ốc Kim, ngữa đầu hô một tiếng dài, nhắm thẳng ngọn núi đi xuống, thẳng tắp rơi xuống nhảy lên một khối đá, chẳng mấy chốc bị rừng núi bao phủ.
Nơi phát ra tín hiệu cầu cứu cách đó không xa lắm, với tốc độ chạy cực nhanh của Ốc Kim, khu rừng rậm và đầy dây leo và tùng lâm không người ở đối với nó cũng không tạo được bao nhiêu trở ngại.
Trên đường đi, Hàn Phi lại nhìn thấy hai khối tín hiệu cầu cứu phóng ra, tình huống rõ tàng là cực kỳ nguy hiểm, người gặp nạn đã không còn cách nào để thoát thân.
Quau mấy phúc dốc toàn lực chạy, cuối cùng Hàn Phi đến gần chổ đó, tín hiệu từ trong sơn cốc nhỏ chật hẹp phóng lên, xung quanh rải rác tùng lâm thấp bé bên trong sơn cốc tối đen không nhìn thấy gì cả.
Hàn Phi không chút do dự điều khiển Ốc Kim vọt thẳng vào trong, băng qua tùng lâm vượt qua dòng suối róc rách, trước mắt bỗng nhiên sáng ngời.
Trong một sơn cốc nhỏ xoàng xĩnh lại là một thiên động đặc biệt, một thác nước màu bạch ngân, từ trên vách núi cao hơn mười thước đổ xuống, chảy vào ao nước nhỏ phát ra âm thanh trầm thấp, xung quanh toàn là nham thạch và núi đá.
Ánh trăng như mặt nước không hề chen chắn mà thoải mái rơi xuống giữa sơn cốc, nhưng cảnh sắc tinh xảo tuyệt trần của buổi ban sơ này bị hai con linh thú tương hỗ sóng đôi phá vỡ hoàn toàn.
Một tên võ sĩ mặc áo giáp đen đứng trên một tảng đá của vách núi sát với thác nước, kiếm ngang dọc trên ngực tinh thần hoảng hớt, hộ giáp đấu khí trên thân hắn đã u ám đến cực điểm, có thể nhìn thấy bên ngoài vết thương rầu rĩ suýt giữ không nổi.
Hai bên sườn trước của hắn, hai con linh thú đang đứng ở bên ngoài hai khối đá hồi hộp nhìn minh nguyệt lang thú. Hàn Phi vừa nhìn thì nhận ra hai con linh thú này, bởi vì hình dáng của nó thật sự quá nổi bật, hơn nữa trong cuốn sổ thâm uyên có miêu tả rất rõ ràng.
Vóc người to khỏe như trâu nghé, bộ lông trắng tuyết không chút lẫn tạp sắc toàn thân trên dưới tản mát ra ánh sáng nhàn nhạt, trên đỉnh đầu còn có cái sừng màu bạc, minh nguyệt lang thú là linh thú ngũ giai, minh Nguyệt linh thú luôn luôn là một cặp trống mái đi chung, là một trong những linh thú rất khó đối phó.
Nhìn thấy minh nguyệt lang thú, Hàn Phi liền nghĩ tới một đoạn ghi chép khác có liên quan trong bút ký, hắn liếc nhìn xung quanh một chút, quả nhiên một bên khách trên vách đá ở Thủy Đàm nhìn thấy một cọng cỏ nhỏ màu bạc.
Cọng cỏ nhỏ này lớn nhất cũng bằng cái bàn tay chỉ có ba lá, ở giữa đầu mút cọng cỏ trĩu xuống hai viên đỏ tươi như lửa, quả của nó có hình dạng nữa trong suốt, một phần ánh sáng phát ra từ quả giống như có sự sống.
Minh nguyệt linh thảo, quả nhiên không sai, trong vực sâu ghi lại hơn mười loại linh thảo quý hiếm, minh nguyệt linh thảo này chính là một trong những thứ quý hiếm, nó chỉ sinh trưởng ở nơi đặc biệt cực kỳ hiếm thấy, có thể hấp thụ năng lực tích tụ trong quả minh nguyệt, quả chín là nguyên liệu tốt nhất chế luyện một loại linh dược.
Nhưng muốn hái được minh nguyệt linh thảo không chỉ phải xem vào vận khí, thông thường bên cạnh minh nguyệt linh thảo đều có minh nguyệt linh thú canh giữ, sau khi bọn chúng ăn được quả thì có cơ hội đột phá thăng chức, bất cứ ai dám tới gần chắc chắn đều bị tấn công.
Tên võ sĩ này không biết cố tình hay vô ý xông vào lãnh địa của minh nguyệt lang thú canh giữ, bị minh nguyệt lang thú bao vây tấn công tự nhiên là chuyện rất bình thường, hơn nữa đối mặt với hai con linh thú ngũ giai dũng mãnh, một mình hắn dĩ nhiên không phải là đối thủ.
Vừa nhìn thấy Hàn Phi bất thình lình xông vao, hắn nhất thời vui mừng, trên gương mặt tuyệt vọng lộ ra nụ cười tuyệt xử phùng sinh vội vàng nói:
- Vị bằng hữu này, ta là võ sỹ Kỳ Lâm trong công hội của người mạo hiểm, chúng ta cùng đi đối phó hai con minh nguyệt lang thú, toàn bộ chiến lợi phẩm thu về sẽ thuộc về ngươi!
Hai con minh nguyệt lang thú đương nhiên cũng phát hiện ra sự có mặt của Hàn Phi, một con lang thú trong đó rất nhanh xoay mình nằm phục xuống, răng nanh lộ ra, phát ra tiếng hú trầm trầm.
Miệng nó bất thình lình mở ra, tóe lên một vầng quang cầu màu trắng sữa, rất nhanh lan tỏa gấp mười lận trong không trung trong nháy mắt biến thành hơn mười đường sáng công kích giống như mười thanh mâu ngắn hướng thẳng về phía Hàn Phi và Kim Ốc!
Hàn phi lạnh đạm, từ trên lưng Ốc Kim nhảy dựng lên, đưa tay ra sau lưng rút ra trường kiếm đâm thẳng về phía trước, cổ tay rung lên, phát ra trăm đường kiếm quang nghênh tiếp, đánh tan nát vô số ánh sáng công kích ngang dọc bay ập tới của kiếm khí.
Và Kim Ốc cũng nỗi giận gầm lên một tiếng, vội vàng nhảy vọt thêm vài bước, bất thình lình phát lực nhảy lên đánh về phía minh nguyệt lang thú, hành động này khiến nó từ đứng trên tảng đá chui trốn xuống dưới, hai cái đầu sói to lớn bắt đầu vật lộn chém giết ác liệt!
Sau khi luồng sáng công kích phát ra bị đánh bại, Hàn Phi vững vàng rơi trên tảng đá sắc bén, đôi chiến ủng nhịp nhàng, cả người lần nữa bay vọt lên, thân kiếm hợp nhất hóa thành một đường kinh hồng hướng thẳng ra ngoài cắm thẳng xuống đầu minh nguyệt lang thú!
Minh nguyệt lang thú nhìn thấy bạn của mình và khánh kim chiến cùng đến, đang muốn bổ nhào về phía trước cứu viện, bất thình lình Hàn Phi bay ập tới, rơi vào đường cùng, thân nó co rụt lại phía sau, há miệng phun ra một vầng sáng hình quả cầu.
Vừa chạm vào cái lá chắn màu bạch ngân trong nháy mắt triển khai trước thân của minh nguyệt lang thú, Hàn Phi kịp thời dùng kiếm quang của đánh ra!
Chỉ nghe thấy một tiếng, cái lá chắn phát quang đó bỗng vỡ tan ra, Hàn Phi thế kiếm như chẻ tre, kiếm quang bắn nhanh chĩa thẳng vào cổ minh nguyệt lang thú, ngay lập tức xuyên thấu qua!
Ngao ô! con minh nguyệt lang thú này đau buốt phát ra tiếng hí, đối diện với sinh tử phản ứng của nó cực kỳ nhanh, bỗng một cái xoay người hướng xuống phía dưới bay mất, rất khó khăn mới tránh được một đòn chí mạng!
Hàn Phi hụt một kích dĩ nhiên bay vụt lên trời đuổi theo, từ phía sau đâm vào giữa sống lưng minh nguyệt dã thú, một kiếm xuyên thủng qua nó, dĩ nhiên là mảy may không cho nó bất cứ cơ hội nào trốn thoát!
Ngao!
Minh nguyệt lang thú phát ra tiếng rên kinh thiên động địa, tứ chi đạp thình thịch liều mình kháng cự mấy cái, nhưng cơ thể của nó đã bị trường kiếm của Hàn Phi đâm xuyên qua lăn xuống đất chết.
Võ sĩ mặc áo giáp đen đó nhìn thấy mà chết lặng, minh nguyệt lang thú rất lợi hại, hắn đã biết rõ nhưng, không ngờ rằng bị Hàn Phi dễ dàng hạ ngục như bổ quả dưa cắt cọng rau.
Đột nhiên, trong không khí bay tới một mùi hương mê người khiến người ta mê mẫn. Hàn Phi quay đầu nhìn lại, vừa lúc nhìn thấy minh nguyệt linh thảo bên sườn núi đá cạnh hồ phóng ra ánh sáng mạnh mẽ. Hai quả màu đỏ dậm nhanh chóng muốn rơi xuống.
Truyện "Linh Vũ Cửu Thiên "
Thành thục rồi! Hàn Phi không chút nghĩ ngợi, lập tức quăng kiếm nhìn về trái đang rớt xuống phóng thân ra ngoài.
Trong không trung, tay trái của hắn giơ về phía trước tìm tòi, trong nháy mắt móc nạp vật chỉ hoàn cùng lúc đó bỏ hai viên chu quả trở vào.
Nhưng ở lúc này, thân sau của hắn, một mảng khí màu vàng lượn vòng và bay đến
Linh Vũ Cửu Thiên Linh Vũ Cửu Thiên - Dạ Sắc Phóng Giả