"We humans have lost the wisdom of genuinely resting and relaxing. We worry too much. We don't allow our bodies to heal, and we don't allow our minds and hearts to heal.",

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 2064
Phí download: 32 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1124 / 19
Cập nhật: 2017-09-24 22:44:25 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 1642: Linh Cô Nương. (1)
ị tu sĩ thủ cung môn kia cả người đều đang đổ mồ hôi lạnh, tu vi của hắn không thấp, tự nhiên biết Bổ Thiên các cùng Thánh Đình nhất phẩm thiên bất hòa từ trước đến nay, tranh đấu lẫn nhau là chuyện thường xảy ra, nhưng mà ngày mai là thệ sư quốc yến, nếu để cho hai vị "Tổ tông" này đem cửa cung của Thánh Đình chúa tể cung đều đánh hủy, sợ rằng người đầu tiên mất đầu chính là hắn.
Nhưng mà hắn lại cũng không dám quản, nếu như chọc giận bất kỳ một vị nào trong hai vị "Tổ tông" này, như vậy hắn khẳng định cũng là chịu không nổi.
Nam tử này của Thánh Đình nhất phẩm thiên có tu vi đúng là cao đến không hợp lẽ thường, thậm chí có chiến lực ngang với Phong Phi Vân, hai người liên tiếp giao thủ mấy trăm chiêu cũng không phân ra thắng bại.
- Thần Thiên tước gia thật đúng là lung lạc được không ít cao thủ, thiên phú cùng chiến lực của nam tử này cũng tương đối khó lường.
Trong lòng Phong Phi Vân vẫn là có chút chấn động, đối với thế lực của Thần Thiên tước gia có hiểu biết mới, trong lòng rất hoài nghi coi như là Hộ Thánh nhất tộc từ trong Thánh Đình bảo khố đi ra chỉ sợ cũng chưa chắc là đối thủ của Thần Thiên tước gia.
Nam tử này giao thủ với Phong Phi Vân có tên là Bạch Duyệt, tu luyện hơn một ngàn năm, thiên phú cực cao, ở lúc Niết Bàn cũng đạt đến Niết Bàn đệ thất trọng.
Chính là bởi vì thiên phú nghịch thiên như thế của hắn mới được chọn vào Thánh Đình nhất phẩm thiên, mặc dù hiện tại mới là Vũ Hóa đệ nhất trọng đỉnh cao nhưng mà ở trong Thánh Đình nhất phẩm thiên đã coi như là người nổi bật, vững vàng đứng ở bảo tọa đệ nhất thiên tài của Thánh Đình nhất phẩm thiên.
Bạch Duyệt càng đánh càng kinh ngạc, thiếu niên trước mắt này so với hắn còn trẻ hơn, nhưng mà chiến lực lại còn muốn áp chế hắn, chẳng lẽ Bổ Thiên các cũng có một vị thiên chi kiêu tử đạt tới Niết Bàn đệ thất trọng.
- Khó trách Lâm các lão sẽ phái hắn đến nhúng tay vào thệ sư quốc yến, chiến lực cư nhiên mạnh như vậy.
Bạch Duyệt cũng là một người có tâm tư thành thục, biết thệ sư quốc yến ngày mai cực kỳ trọng yếu, nếu như lại tái chiến với Phong Phi Vân nhất định sẽ không thu tay lại được, đến lúc đó nếu như tổn hại tới Thánh Đình chúa tể cung rồi, như vậy hắn cùng Phong Phi Vân đều phải hỏng bét.
- Không nghĩ tới Bổ Thiên các các ngươi ngược lại là xuất ra mấy nhân vật không tệ, trong thệ sư quốc yến ngày mai chúng ta lại phân cao thấp.
Bạch Duyệt trầm giọng nói.
Phong Phi Vân cười cười:
- Tùy thời phụng bồi!
Hai người đưa thân rời đi, Bạch Duyệt rời đi Thánh Đình chúa tể cung, mà Phong Phi Vân thì thong dong tiêu sái đi tới cửa cung, tiến vào địa phương uy nghiêm thần thánh nhất của Đệ lục trung ương vương triều.
Nhóm thánh vệ thủ hộ Thánh Đình chúa tể cung lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, hai "Hoạt tổ tông" này cuối cùng là rời đi nha.
...
Một viên minh châu treo cao trên trường không, đem một phiến tiên cung này chiếu sáng, từng luồng hà quang hạ xuống khiến cho cung điện phủ thêm một tầng ngân sa.
Thánh Đình chúa tể cung.
Trên một phiến quảng trường do bạch ngọc trải thành, có rất nhiều thị vệ cùng cung nữ đang bận rộn chuẩn bị một chút đồ dùng trước khi thệ sư quốc yến, ở bốn góc quảng trường có bốn tòa tháp cao, có một đố lão giả mặc kim ti bào đang bố trí trận văn, cũng có một ít lực sĩ đem một tôn tanh đồng đại đỉnh mang ra, đặt ở một cái phương vị đặc biệt.
Phong Phi Vân uy phong lẫm liệt xuyên qua trong đó, có người đến đặt ra nghi vấn, hắn liền đem lệnh bài Bổ Thiên các đưa ra, đối phương liền quỳ xuống thỉnh an.
- Thệ sư quốc yến làm được thật là đủ long trọng, chỉ sợ coi như là muốn mời mấy vạn người cũng có thể chứa được.
Phong Phi Vân ở trên quốc yến thấy một người quen, đây là một người trẻ tuổi lớn lên có chút thanh tú, mặc nhung trang giáp trụ, đứng ở trên một tòa đài cao, có mấy lão nhân vây quanh hắn đang thấp giọng nói gì đó.
Người trẻ tuổi này chính là vị Nhị thế tử kia mà Phong Phi Vân ở Lâm các lão phủ nhìn thấy, hắn tôn xưng Lâm các lão là lão sư, tên là Trữ Gia Lâm.
Cũng không biết là Nhị thế tử của cảnh nào.
- Hắn lại xuất hiện ở Thánh Đình chúa tể cung, hơn nữa còn đang điều hành sắp xếp bố trí thệ sư quốc yến, xem ra trước kia là ta xem thường hắn rồi.
Thân phận của Trữ Gia Lâm đã biết được rõ ràng, lúc này Phong Phi Vân không muốn đối mặt với hắn, cho nên ẩn tàng lại.
Sau khi Trữ Gia Lâm nghe được lời nói của mấy vị lão nhân liền khe khẽ gật đầu, trên mặt hiện lên nụ cười, nho nhã lễ độ thi lễ với mấy vị lão nhân một cái, sau đó liền rời đi tòa quảng trường này, hướng bên trong Thánh Đình chúa tể cung bước đi, dọc trên đường đi những cung nữ cùng thị vệ kia nhìn thấy hắn đều lập tức quỳ xuống hành lễ, đối với hắn cung kính chí cực.
Phong Phi Vân đem Long Lân Phượng bì y mặc vào, thân thể chợt biến mất, sau đó đi theo.
Thánh Đình chúa tể cung rất là khổng lồ, có cường giả trấn giữ trong cung, rất nhiều địa phương đều bố trí trận pháp cùng cấm chế, tu vi của Trữ Gia Lâm tinh thâm, ở trong cung quẹo trái ngoặt phải, rất nhanh liền không thấy bóng dáng.
- Tu vi của hắn quả nhiên lợi hại!
Phong Phi Vân đứng ở trong một phiến cung đình, nơi này giống như một chỗ linh hoa phố viên, linh thạch đắp thành giả sơn, tiên tuyền hóa thành dòng suối nhỏ, trên đường nhỏ bằng bạch ngọc thạch có rất nhiều cung nữ trẻ đẹp đi qua.
Các đó không xa trồng một gốc Hạnh Hoa thụ cổ xưa, ít nhất cũng phải sống trên vạn năm, thân cây tráng kiện, lá cây rậm rạp, gió thổi qua liền có một phiến hoa vũ màu hồng bay xuống, có rơi trên mặt đất, có rơi vào trong tiên tuyền theo nước chảy đi.
Một cỗ hương phong từ trong linh hoa phố viên truyền tới, thích thú nói không ra lời.
Cước bộ của Phong Phi Vân nhẹ nhàng chầm chậm, dọc theo tiên tuyền thủy lưu đi vào, đứng ở trong một rừng cây rậm rạp, xuyên qua phiến lá thấy một phiến cảnh đẹp trong ao ở nơi xa.
- Hoa lạp lạp!
Tiếng nước vang lên.
Trong tiên trì bạch vụ đằng đằng, có một nữ tử cơ thể tuyết trắng đang tắm rửa trong ao, tóc đen ướt át, có dính vào da, có rủ xuống trong nước.
Nàng nhẹ nhàng nhắm mắt, lông mi dài đẹp, gáy ngọc tuyết trắng, song phong ngạo nhân mà bạo mãn, thân thể ẩn dưới nước kia càng thần bí không lường được.
Đây là cảnh đẹp làm cho huyết mạch người ta bành trướng, quả thực giống như tiên tử đang tắm.
Có thiếu nữ thanh xuân hai tư, hai lăm tuổi đang đứng cạnh bên ao, lẳng lặng đứng yên, tay nâng y quan, một đôi ánh mắt sáng ngời hâm mộ nhìn chằm chằm vào nữ nhan trong ao, loại ngọc thể hoàn mỹ này ngay cả nữ tử đều khó có thể kháng cự.
- Linh cô nương, Nhị thế tử đi đến chỗ Tuyết Thần quý phi!
Một cung nữ mặc nguyệt bạch sắc hà bí (như kiểu là áo có khăn quàng vai) đi tới bên cạnh ao, hướng về phái nữ tử đang tắm rửa trong ao chắp tay xá một cái.
Linh Chu Linh Chu - Cửu Đương Gia