Books - the best antidote against the marsh-gas of boredom and vacuity.

George Steiner

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 2064
Phí download: 32 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1124 / 19
Cập nhật: 2017-09-24 22:44:25 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 1080: Thiên Lý Ở Đâu?
hưng khiến Phong Phi Vân không nghĩ đến chính là, bọn hắn rõ ràng dám đánh chú ý vào mình, thiếu niên đầu đội lam tinh cổ quan kia ngăn ở trước mặt hắn, vốn dùng một loại linh thuật nhãn thông nhìn nhìn Phong Phi Vân, phát hiện trên người Phong Phi Vân cũng không có khí tức cường đại gì, lúc này mới buông lỏng cảnh giác, chậm rãi nói:
- Không biết các hạ đến từ tòa cổ miếu nào, tu luyện tựa hồ chính là công pháp Phật môn a?
Tuy rằng tuổi Phong Phi Vân nhìn như hơn 40, nhưng thiếu niên này lại không chút tôn trọng, dù sao ở Tu Tiên Giới so không phải ai lớn tuổi, mà là tu vị ai mạnh hơn, lão giả sống 3, 400 tuổi, nhưng vẫn chỉ có tu vị Thiên Mệnh đệ nhất trọng cũng rất nhiều, đối với những lão giả tu vị thấp hơn mình này, chẳng lẽ mình còn phải gọi hắn một tiếng tiền bối sao.
Ít nhất loại đệ tử sinh ra ở danh môn đại phái như bọn hắn sẽ không làm vậy, có thể gọi ngươi một tiếng các hạ đã là đủ tôn trọng rồi.
Chợt lại có hơn mười người trẻ tuổi tu vị không tầm thường bay thấp xuống, vây quanh ở bốn phía Phong Phi Vân, nhưng ánh mắt của bọn hắn đều ngưng tụ ở trên Thanh Long Chung trên tay Phong Phi Vân, nguyên một đám chỉ trỏ, nghị luận nhao nhao.
- Linh tính thật cường đại, rất có thể thật là một kiện linh khí.
- Một khẩu Phật chung lớn như thế, sợ rằng nặng quá ba mươi vạn cân.
- Nếu ta có được khẩu Phật chung này, chiến lực có thể gia tăng gấp đôi.
...
Ánh mắt Phong Phi Vân quét qua trên người đmá tuổi trẻ tài tuấn kia, liền do thám được rõ ràng tu vị của bọn hắn, đều là tu sĩ cấp bậc Thiên Mệnh, trong một đời tuổi trẻ tuyệt đối xem như tinh anh trong tinh anh, trong đó tu vị cao nhất vậy mà đạt đến Thiên Mệnh đệ tứ trọng, trong một đời tuổi trẻ tuyệt đối xem như bá chủ.
Đám tu sĩ trẻ tuổi này chỉ sợ lai lịch bất phàm, nói không chừng xuất từ tiên môn đại giáo nào đó, nhất định có cao nhân đi tới Đồng Lô Sơn, ngược lại không tiện đánh chết bọn hắn.
Những ý nghĩ này đều hiện lên trong nháy mắt, Phong Phi Vân biểu lộ hơi chất phác, nhẹ nhàng nắn vuốt chòn râu dê trên cằm, hòa thiện cười nói:
- Công tử thật sự là hảo nhãn lực ah, tại hạ Vân Phi Thiên, chính là mộ tán tu, khi còn bé từng được một vị cao nhân Phật môn chỉ điểm, đã học được một chút tu luyện chi pháp, lần này, nghe nói Phật môn Thánh Điển Kim Tàm Kinh đã rơi vào trong tay Phong Phi Vân liền muốn đi thử vận khí xem sao.
Sau khi nghe nói hắn chỉ là một tán tu, đám tuổi trẻ tài tuấn kia đều lộ ra một chút khinh thường.
Chẳng qua chỉ là được một tu sĩ Phật môn chỉ điểm thôi, tu vị sao có thể sánh với đệ tử xuất thân tử cổ chi tiên giáo như bọn họ chứ.
- Chỉ bằng chút tu vị đó của ngươi còn muốn từ trong tay ma đầu Phong Phi Vân kia đoạt được Kim Tàm Kinh, thật sự là không biết lượng sức, ngươi đến cùng có biết Phong Phi Vân mạnh bao nhiêu không.
Đại sư huynh Tiêu Thiên Nhạc mang theo vài phần mỉa mai, trong lòng lại cảm thán, vừa nghe đến Kim Tàm Kinh xuất thế, thật sự là a miêu a cẩu gì cũng chạy đến tham gia náo nhiệt, thật đúng là cho rằng mình vận khí bạo thiên, có thể giẫm vận khí cứt chó đạt được Kim Tàm Kinh sao.
Những tuổi trẻ tài tuấn kia cũng đều lộ ra thần sắc như cười như không, trong lòng thầm nghĩ, những tán tu này thật quá vô tri, không có thế lực cường đại làm chỗ dựa, cũng không có tin tức tình báo mau lẹ nhất, căn bản không biết tu vị Phong Phi Vân khủng bố cơ nào, chỉ bằng vào chút tu vị đó của hắn còn không đủ cho Phong Phi Vân nhét kẻ răng.
Thiếu niên phú quý đầu đội lam tinh cổ quan kia rốt cuộc không có nửa phần khách khí nữa, dùng một loại ngữ khí thượng vị giả nói với hạ vị giả, nói:
- Khẩu Phật chung cấp bậc linh khí này của ngươi là từ đâu đến được.
- Đây chính là do vị tiền bối Phật môn từng chỉ điểm ta tu hành tặng, tên là Thanh Long Chung.
Phong Phi Vân thành thành thật thật nói.
- Linh khí người có đức được, khẩu Thanh Long Chung này cùng ngươi vô duyên, đặt ở trên tay của ngươi, sẽ chỉ khiến Chu ngọc bị long đong, ngược lại có chút thân cận với ta, không bằng ngươi đưa nó cho ta đi, ta có thể phát huy ra uy năng vốn có của Thanh Đồng Chung, khiến nó tách ra hào quang, uy chấn một phương.
Thiếu niên phú quý đầu đội lam tinh cổ quan kia thản nhiên nói.
Cái gọi là người có đức được, kỳ thật chính là xem tu vị ai mạnh hơn thôi.
Mấy tuổi trẻ tài tuấn tu vị cao tuyệt khác cũng đứng ra, nói:
- Người tu Phật các ngươi chú ý một chữ 'Duyên', ta tu luyện Thanh Long chiến khí, cùng khẩu Thanh Long Chung này hữu duyên, chuyển tặng cho ta, mới sẽ không khiến người tài giỏi không được trọng dụng, Chu ngọc bị long đong.
Lại có mấy tuổi trẻ tài tuấn đứng ra, đều mơ tưởng đạt được Thanh Long Chung, không ai nhường ai, dĩ nhiên đã bỏ Phong Phi Vân qua một bên.
- Khẩu Thanh Đồng Chung này ta sẽ không tặng cho bất cứ kẻ nào, đây chính là một kiện linh khí, ta muốn giữ để mình dùng.
Phong Phi Vân nói.
Lời kia vừa thốt ra, đám tuổi trẻ tài tuấn vốn vẫn còn tranh chấp không ngớt liền đều dừng lại, thiếu niên phú quý đầu đội lam tinh cổ quan kia cười lạnh nói:
- Ngươi gọi Vân Phi Thiên đúng không, ngươi thật sự cho rằng chúng ta đang cầu ngươi sao, nhìn ngươi cũng sống một bó to tuổi rồi, thức thời một chút thì tự mình thả Thanh Long Chung xuống, sau đó xéo đi, nếu để cho ta động thủ... Ngân ngân.
Lâm Tế Bách có chút nhìn nhìn thần sắc không vui của Duệ Hâm sư muội, trong lòng cười lạnh, tên đần Triệu Mộc Ngôn này, rõ ràng ở trước mặt sư muội nói ra lời như vậy, sư muội chắc chắn sẽ không hảo cảm với hắn.
Lâm Tế Bách sửa sang lại y quan, rất có phong độ cười nói với Phong Phi Vân:
- Vân tiền bối, Thanh Long Chung chính là linh khí chiến binh, rất nhiều bọn đạo chích đều đỏ mắt, đặt ở trên người của ngươi là họa không phải phúc, nếu ngươi có thể chuyển nhượng Thanh Long Chung cho ta, giá cả mặc ngươi mở.
- Ngươi muốn mua khẩu Phật chung này sao?
Phong Phi Vân nói.
- Đúng là như thế.
- Không bán.
Phong Phi Vân quả quyết nói, biểu lộ thập phần cố chấp.
Lâm Tế Bách không nghĩ đến mình vậy mà động vào một tên không thức thời, một tán tu nho nhỏ lại dám cự tuyệt hắn, nếu không phải Duệ Hâm sư muội ở một bên, hắn đã đạp tới một cước rồi.
Thấy Phong Phi Vân lại cố chấp như thế, những tuổi trẻ tài tuấn ở đây cũng đã lộ ra sát ý.
- Tiên lễ hậu binh, nếu ngươi đã không thức thời, vậy thì đừng trách chúng ta không khách khí.
Thiếu niên phú quý đầu đội lam tinh cổ quan Triệu Mộc Ngôn kia nói, trên bàn tay phải ngưng tụ ra một mảnh điện mang, mỗi một đạo điện quang đều giống một thanh thiên đao xuyên thẳng qua trong không khí, mang theo tiếng sấm ầm ầm khủng bố, những tuổi trẻ tài tuấn kia đều liên tục biến sắc, không nghĩ đến tu vị Triệu Mộc Ngôn lại có đột phá.
- Chờ một chút.
Một thanh âm nữ tử thanh thúy dễ nghe vang lên.
Linh Chu Linh Chu - Cửu Đương Gia