In order to heal others, we first need to heal ourselves. And to heal ourselves, we need to know how to deal with ourselves.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 2064
Phí download: 32 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1124 / 19
Cập nhật: 2017-09-24 22:44:25 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 822: Tổ Phòng Ngân Câu Phiệt.
hiên hạ làm gì có bữa cơm chùa, Phong Phi Vân bắt đầu cẩn thận đứng lên, ngàn vạn đừng nên bị lão gia hỏa đa mưu túc trí này gài bẫy, nói:
- Thỉnh phiệt chủ khai ra bảng giá a, cho dù bao nhiêu tiền, thần vương phủ cũng sẽ trả.
Ngân Câu phiệt chủ cười nói:
- Gia tiền thứ này bình thường bàn quá nhiều, nói chuyện thần vương đại nhân trẻ tuổi tuấn tài bàn những thứ này thì quá tục khí. nếu không chúng ta nói qua thứ khác, nghe Kính Nguyệt nhi nói, thần vương đại nhân muốn đi tổ phòng nhìn một chút.
Phong Phi Vân lườm Đông Phương Kính Nguyệt, nói:
- Vãn bối có một chuyện phi thường trọng yếu cần kiểm chứng, kính xin phiệt chủ đại nhân tạo thuận lợi.
Việc này quan hệ tới Thủy Nguyệt Đình, làm cho Phong Phi Vân không thể không để bụng, cho dù Ngân Câu phiệt chủ không đồng ý cho hắn tiến vào tổ phòng, Phong Phi Vân tương lai nhất định sẽ xông vào đó.
Vượt qua Phong Phi Vân dự kiến, Ngân Câu phiệt chủ lại đáp ứng dễ dàng, cười nói:
- Nếu thần vương đã nói như thế, loại chuyện nhỏ này tự nhiên không xem là cái gì, Kính Nguyệt nhi, dẫn thần vương đi tới tổ phòng xem đi, chờ các ngươi đi rồi, chúng ta lại bàn giá cả tám loại linh dược.
Đông Phương Kính Nguyệt giọng điệu không quen Phong Phi Vân, nói:
- Phiệt chủ, người ngoài không thể tiến vào tổ phòng...
- Không sao, không sao cả, mang theo lệnh bài phiệt chủ của ta tiến vào, tự nhiên sẽ cho các ngươi đi vào.
Ngân Câu phiệt chủ mang theo nụ cười không thay đổi, từ trong ống tay áo lấy ra một cái lệnh bài bạch ngọc, phía trên có tiêu chí Ngân Câu phiệt.
Đông Phương Kính Nguyệt tiếp nhận lệnh bài bạch ngọc, lườm qua Phong Phi Vân, không chút khách khí nói:
- Đi theo ta!
Phong Phi Vân tươi cười, cũng không quan tâm, hớn hở đi theo sau.
Đông Phương Kính Thủy muốn đi theo, nhưng bị Ngân Câu phiệt chủ quát một tiếng:
- Ngươi đi theo làm gì?
- Hồi bẩm gia gia, ta cũng tò mò về tổ phòng, muốn đi xem một chút.
Đông Phương Kính Thủy nói.
Ngân Câu phiệt chủ quả quyết, nói:
- Không hiểu chuyện, ngươi vẫn nên thu liễm lòng hiếu kỳ của mình lại, cứ để hai người bọn họ đi đi, ngươi ở đây với ta, giúp ta xem cá.
Tuy Đông Phương Kính Thủy cực độ không tình nguyện, cảm giác muội muội của mình và Phong Phi Vân tiến vào tổ phòng một mình như thế, quá làm người ta lo lắng, nhưng mà phiệt chủ lên tiếng, như vậy hắn tự nhiên có an bài.
Ngân Câu phiệt truyền thừa vô cùng cổ xưa, trong lịch sử xuất hiện cường giả cấp bậc chân nhân không ít, trong đó có một vị chiến lực vô song, xưng hùng thời đại, cho nên bạch ngọc đảo mới có bố trí nhiều thủ đoạn ngay cả chân nhân cũng phải run sợ trong lòng.
Có cường giả cái thế lưu lại nội tình thủ hộ gia tộc, cho dù chân nhân xông lên bạch ngọc đảo cũng không chiếm được chỗ tốt gì.
Ngân Câu phiệt tổ phòng nằm ở ngay trong cấm địa của bạch ngọc đảo.
Vốn tổ phòng cũng không nằm ở bạch ngọc đảo, sau khi cương giả Ngân Câu phiệt mang tổ phòng dời tới đây từ lâu rồi, đối với đệ tử Ngân Câu phiệt nó có ý nghĩa không tầm thường, giống thái miếu của hoàng tộc vậy.
Phong Phi Vân và Đông Phương Kính Nguyệt đi tới bên ngoài tổ phòng, nơi này bố trí vô số trận pháp, sương trắng tràn ngập nơi nơi, mười bước có bóng người ẩn hiện.
Phong Phi Vân dùng phượng hoàng thiên nhãn, nhìn thấy sâu trong linh sơn có sương trắng bao phủ, có thác nước chảy xuống, ở nơi đó có lực trùng kích khổng lồ, che đậy ánh mắt Phong Phi Vân, một giọng nói già nua vang lên.
- Người phương nào nhìn trộm tổ phòng?
Phong Phi Vân nhanh chóng thu liễm ánh mắt.
Đông Phương Kính Nguyệt lấy lệnh bài phiệt chủ ra, nói rõ nguyên do với lão giả, lão giả nhìn chằm chằm Phong Phi Vân thật sâu, lúc này mới cho đi.
Đông Phương Kính Nguyệt áo trắng như sương đi ở phía trước, dáng người chân thành, bóng dáng yểu điệu xinh đẹp mê người, nói:
- Sau khi tiến vào tổ phòng, ngươi tốt nhất thành thật một chút, miễn xúc động thứ cấm kỵ, dẫn tới tai nạn.
Đông Phương Kính Nguyệt cũng không phải quen thuộc với tổ phòng, chỉ là từ nhỏ đi qua một lần, hôm nay trí nhớ đã mơ hồi, chỉ nhớ rõ tổ phòng rất hoang vu, hoàn toàn tương tụ thôn xá ở quỷ thôn.
Phong Phi Vân tự nhiên không phải người nhiều chuyện, vốn chính là tới đây chứng thực công việc, cũng không muốn phức tạp.
- Đã tiến vào phạm vi tổ phòng.
Phong Phi Vân linh giác hơn người, cảm giác bùn đất trên đất đã sinh ra biến hóa, hoàn toàn khác với bùn đất chung quanh.
Tổ tiên Ngân Câu phiệt cũng không chỉ dời tổ phòng tới đây, còn dời cả mặt đất chung quanh đi theo.
Phong Phi Vân dùng phượng hoàng thiên nhãn nhìn qua mặt đất, hắn nhìn thấy rất nhiều thứ linh dị, giống như từng hồn phách xuyên qua không khí, cách đó không xa có phòng cổ tranh, bên trong trống rỗng, đầy lạnh lẽo, tọa lạc dưới một cánh rừng, nếu như phòng cỏ này đặt ở nơi hoang vắng thì nó chẳng khác gì quỷ ốc của người chết, thập phần kinh khủng.
Đông Phương Kính Nguyệt thấy Phong Phi Vân dừng bước lại, ánh mắt nhìn theo hướng hắn đang nhìn, nói:
- Ngươi đang nhìn cái gì?
Rất hiển nhiên Đông Phương Kính Nguyệt không có nhìn thấy gian phòng cỏ tranh kia, chỉ có dùng Tầm Bảo Thuật và phượng hoàng thiên nhẫn mới có thể nhìn thấy những thứ linh dị này.
Phong Phi Vân thu hồi ánh mắt, nói:
- Ta đang nhìn ngươi, Đông Phương cô nương xinh đẹp như hoa, ngay cả Lệnh Đông Lai và Lý Tiêu Nam là thiên kiêu tuyệt đại cũng ái mộ không thôi, có thể đồng hành với người đẹp như Đông Phương cô nương, không biết có bao nhiêu người ghen ghét hâm mộ, ta tự nhiên phỉa nắm chắc thời gian nhìn nhiều vài lần.
Đông Phương Kính Nguyệt nhìn thấy trong mắt Phong Phi Vân có ánh lửa lập lòe, hiển nhiên đang thi triển thiên nhãn thần thông, sắc mặt biến đổi, vội vàng né qua, giọng lạnh lùng nói:
- Ngươi đang nhìn cái gì đó?
Phong Phi Vân hiểu Đông Phương Kính Nguyệt đang hiểu lầm, vội vàng thu hồi thiên nhãn thần thông, cười nói:
- Đông Phương cô nương không nên hiểu lầm, ta thi triển thiên nhãn thần thông mặc dù có công năng thấu thị, nhưng tuyệt đối không thể thấu thị quần áo của ngươi, ngươi yên tâm, chút khí tiết này Phong Phi Vân vẫn có.
Phong Phi Vân có khí tiết?
Lời này quá không đáng tin.
Nghe nói như thế, Đông Phương Kính Nguyệt càng tức giận hơn, liên tưởng tới câu trước của Phong Phi Vân là "có thể đồng hành với người đẹp như Đông Phương cô nương, không biết có bao nhiêu người ghen ghét hâm mộ, ta tự nhiên phỉa nắm chắc thời gian nhìn nhiều vài lần.". Đông Phương Kính Nguyệt hận nghiến răng nghiến lợi, trên người tỏa ra bạch sắc quang mang hộ thể, lạnh nhạt nói:
- Còn dám thi triển thiên nhãn thần thông trước mặt ta, ta móc mắt ngươi ra.
Phong Phi Vân cũng biết mình nói sai rồi, càng bôi càng đen, mà trên thực tế Phong Phi Vân vừa rồi không có nhìn nàng, trong miệng nói thầm một câu:
- Lão tử không có nhìn ngươi, ngươi có bao nhiêu cân lượng lão tử cũng chưa phải chưa nhìn qua.
Thời điểm ở Nam Thái Phủ, vì mút thi độc trong người Đông Phương Kính Nguyệt, Phong Phi Vân đã nhìn nửa người trên của nàng rồi, đây cũng là nguyên nhân Đông Phương Kính Nguyệt khó chịu với Phong Phi Vân.
Linh Chu Linh Chu - Cửu Đương Gia