Đôi khi cố gắng hết sức cũng chưa đủ, mà còn phải làm những gì cần làm.

Sir Winston Churchill

 
 
 
 
 
Tác giả: Lan Khai
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Quoc Tuan Tran
Upload bìa: Sakitabi
Số chương: 10
Phí download: 2 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1131 / 13
Cập nhật: 2016-06-17 07:56:35 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 10
ôn lễ của hai người cử hành rất long trọng. Vua Lào cũng cho sứ ban đồ mừng; Hoàng hậu cũng ân tứ bảo vật. Các hàng công khanh, các bậc hào phú cũng tấp nập lại dự lễ cưới và mang đồ vật tặng cô dâu.
Mọi việc đã xong, cặp vợ chồng mới cùng nhau đi chơi. Chính Liếp Ly đã khởi lên cái ý ấy và lại cũng do nàng đặt hành trình.
Những tiếng anh, tôi của sự giao thiệp đã thay bằng những tiếng gọi thân mật hơn.
Liếp Ly bảo chồng:
- Em định cho mình một sự ngạc nhiên cảm động. Sau đấy, mình em sẽ biết rằng em không phải như ai không biết hy sinh cho ái tình.
Nói đoạn, nàng ngả đầu vào vai chồng một cách âu yếm.
Chiếc Ford còn mới nguyên mà Ou Pha Hát Tướng công đã mua làm quà cho con rể lướt như ru trên dải đường thôn quê khuất khúc...
- Mình định đi đâu và đã gần tới chưa?
Liếp Ly ghé tai chồng:
- Suỵt!... Mình đã hứa với tôi rằng sẽ không hỏi han câu gì; không tỏ ý nóng nảy kia mà. Chính Đức Phật dẫn đường cho hai ta. Ngài biết ta sẽ đi tới nơi nào.
Thế là chiếc xe lại êm đềm tiến...
Suốt một ngày rực rỡ qua đi; bấy giờ trời đất đã bắt đầu tối. Bóng đen đầm ấm bao phủ hai người một cách dịu dàng...
Họ đi đâu vậy?
Hết trạm này đến trạm khác... Những tảng xi măng in chữ số mách thầm Trâm biết rằng quãng đường đã rất xa...
Liếp Ly êm ái bắt Trâm phải hoàn toàn khuất phục.
Từ lúc khởi hành, bốn ngày bốn đêm đã qua rồi.
Sau hết, chiếc xe dừng bánh. Cửa xe mở. Nhanh như cắt, Liếp Ly nhảy xuống đường.
Nàng khẽ gọi Trâm:
- Chúng ta đến nơi rồi mình ạ. Xuống thôi chứ!
Trâm theo lời vợ. Chàng liếc trông cảnh vật xung quanh.
Trước mắt chàng, núi xanh trùng trùng điệp điệp, in lờ mờ trên nền trời vàng lạnh còn lẩn sau bức màn sương.
Hai bên tả hữu, rừng già bát ngát, không một dấu người. Dưới lớp trần lá rung rinh, trong ánh lờ mờ bí hiểm, sống cả một thế giới dã man, vĩ đại.
- Lạ lùng, Trâm hỏi vợ...
- Đây là đâu, hử mình?
Liếp Ly bỗng nghiêm giọng như người nói ở chỗ miếu đường:
- Đây là thâm tâm xứ Vạn Tượng. Những đỉnh núi kia là chi nhánh của dải Trường Sơn. Cánh rừng kia là nơi lẩn khuất của Chúa Sơn Lâm, nhiều khi hiện hình thành người để lừa bắt những kẻ có tội...
Nàng im lặng. Trâm nhìn vợ, ngạc nhiên.
Liếp Ly nói tiếp; mắt nàng long lanh một thứ ánh sáng siêu trần:
- Ở đây, em là một vị nữ chúa. Giang sơn này là của em vì trong người em có dư huyết của nòi giống thần minh...
Trâm bất giác lùi một bước. Chàng không những ngạc nhiên mà còn lo sợ. Chàng không hiểu được câu nói lạ lùng ấy. Một sự ngờ vực khốc hại lướt qua trí nghĩ của Trâm.
Liếp Ly đoán biết. Nàng ôm lấy chồng:
- Mình, em chẳng đã hứa rằng sẽ dành cho mình một sự kinh ngạc hay sao? Em không phải là một cô gái tầm thường. Nhưng, đã yêu chàng, em không muốn giấu giếm chi hết. Em muốn cho mình trông thấy cái oai quyền của em. Mình vào đây, vào đây mà xem vợ mình chính là một vị nữ chúa có cả một dân tộc phủ phục dưới chân.
Hai người lận vào rừng.
Lúc ấy, dưới ánh mặt trời, sương mai đã bắt đầu tan hết. Bao nhiêu vẻ rỡ ràng của hoa cỏ phơi ra. Những vách núi chênh vênh cũng nhuộm thành lắm sắc ly kỳ. Chỗ đỏ ngùn ngụt như cả một bức tường thành nhuộm máu; chỗ lấp loáng như quầng vàng.
Dưới chân núi, rừng cây rì rầm như một cái bể... Làn gió thơm phảng phất, đưa từ xa lại những tiếng chim kêu, thác chảy, vượn rú, ve ngâm...
Dần dần, hai vợ chồng vào sâu trong thẳm hoang vu thì lại nghe một tiếng động nổi lên, thoạt đầu còn mơ hồ, sau mỗi lúc một rõ, pha lẫn trong khúc nhạc thiên nhiên kỳ thú.
Liếp Ly cảm động:
- Mình nghe! Đó là bọn thần tử nó nghênh tiếp em đó. Mười hai năm nay, cứ vào khoảng này thì lễ tiếp giá lại cử hành. Mẹ em mất khi sinh em. Bởi vậy nên hồi em còn nhỏ, chính thầy em đã phải bế em để vào đền. Thời kỳ con gái, em đã qua lại chốn này. Giờ lấy chồng, em trở về một lần... cuối cùng nữa.
- Một lần cuối cùng?
Liếp Ly chớp chớp cặp mi nhưng đầy lệ:
- Vâng, lần này là lần cuối cùng, mình ạ. Hiến cuộc đời em cho mình, em đã cho mình tất cả. Trong một giờ nữa, em không còn là một vị nữ chúa thiêng liêng được thần dân thờ kính. Em sẽ trao quyền lại cho người khác... Em sẽ nhường ngôi...
Liếp Ly nín lặng.
Từ các phía rừng đổ ra bạt ngàn những đàn ông, đàn bà. Ông già con trẻ, mỗi người cầm một giỏ hoa hoặc một cái trống con. Hết thảy đều quỳ rạp trước mặt Liếp Ly.
Một ông già đầu râu trắng xóa, tiến lại gần nàng thụp xuống lạy đoạn giơ hai tay:
- Tâu Đức Chúa, ngày nay nhờ ân Trời, Phật, Đức Chúa đã hạ giá rồi. Vậy xin rước Đức Chúa vào đền để làm lễ nhượng vị.
Liếp Ly gật đầu. Ông già đi trước dẫn đường.
Lúc ấy, Trâm chợt thấy một tảng đá to thu hình sau cây rậm. Đó là cánh cửa một ngôi đền. Cửa hang mở, hàng vạn ánh đuốc chiếu sáng bên trong rực rỡ như một cảnh giao đài ngọc điện.
Liếp Ly dắt Trâm đi qua những hàng người cúi rạp đoạn cùng bước vào một gian phòng rất rộng có hàng trăm cột đá hoa. Gian phòng, trong ánh đuốc phảng phất một phiến kim cương rỗng. Liếp Ly bấy giờ biến thành một người khác hẳn, một nhân vật hoang đường trong cổ tích. Không lúc nào trông thấy nàng đẹp như lúc này.
Trâm lo sợ.
Chàng không hiểu sẽ diễn ra những tấn kịch gì phi thường. Chàng nhớ đến những cuộc tế lễ mọi rợ của những dân tộc còn dã man thường lấy mạng người làm vật hy sinh...
Chàng đương phập phồng vơ vẩn thì ánh đuốc chung quanh vụt tắt ngấm. Trong bóng tối mù mịt hết thảy đều im lặng. Liếp Ly cũng biến mất tự lúc nào.
Trâm kêu lên một tiếng hốt hoảng. Chàng toan nhảy xổ lên phía trước, bỗng một bàn tay giữ chàng lại rồi tiếng anh tài xế Lào khẽ nói:
- Xin ngài đứng yên. Người ta thắp đuốc lên bây giờ.
Trâm nghe nhưng vẫn run lên vì xúc cảm.
Quả nhiên, mấy phút sau, lửa đuốc lại cháy sáng lòa.
Trâm lúc này mới nhận thấy ở giữa phòng một cái bệ bằng cẩm thạch trên bày một pho tượng bằng vàng.
Mọi người lạy rạp xuống.
Mười hai thị nữ cầm mỗi người một ngọn sáp từ lòng hang tiến ra. Chúng đồng thanh hô một khẩu hiệu. Quần chúng tức khắc hoan hô vang động.
Lúc này, Liếp Ly mới tiến lên bệ đá. Tóc nàng bỏ xõa. Trên đầu nàng đội một chiếc mũ dát ngọc, sáng như một đường ngân hà.
Ông cụ râu bạc lúc trước lại quỳ xuống trước mặt nàng và kính cẩn nói:
- Tâu nữ Chúa. Người hẳn nhớ rằng cứ theo kỷ luật thiêng liêng thì một khi đã lấy chồng ngoại quốc, một bà chúa sẽ mất hết quyền. Nữ Chúa nay đã lấy chồng ngoại quốc vậy xin người tuân kỷ luật của thần minh.
Liếp Ly đáp:
- Lão trượng, tôi lấy chồng phải theo chồng. Tôi thuận nhường ngôi cho em gái họ của tôi.
Tức khắc người ta đem tới một cô bé mặc thuần sắc trắng.
Liếp Ly mở rộng hai cánh tay và ôm lấy cô bé. Đoạn, nàng nhắc chiếc mũ ngọc trên đầu khẽ đặt lên đầu cô bé nọ. Nàng còn giao trả chiếc áo dệt bằng vàng cùng những vòng ngọc cuốn trên mình.
Lúc thiếu phụ từ bệ ngọc bước xuống, nàng chỉ còn mặc bộ áo trắng bằng lụa.
Ai nấy đều vỗ tay hoan hô Chúa mới.
Liếp Ly nắm tay Trâm, giục chàng cùng rảo bước ra ngoài...
Tiếng động cơ nổ... Chiếc xe trở lại quãng đường đã vượt...
Liếp Ly thở dài đoạn khẽ mỉm cười:
- Thôi, thế là từ nay em không còn có mũ ngọc, không còn có ngai vàng, không còn có thần dân triều củng nữa...
Trâm ôm vợ vào lòng và êm ái đặt lên môi vợ một cái hôn say đắm.
- Nhưng mà mình có tôi!
Theo bản in lần đầu trên Phổ thông bán nguyệt san, số 24-1938
Liếp Ly Liếp Ly - Lan Khai Liếp Ly