Every breath we take, every step we make, can be filled with peace, joy and serenity.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Na Thì Yên Hoa
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 341 - chưa đầy đủ
Phí download: 16 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 538 / 1
Cập nhật: 2017-09-25 07:43:02 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Q.3 - Chương 109: Bữa Cơm Không Thể Ăn. [1]​
ưu Sướng cũng nghe thấy, cô quay sang liếc Dịch Thương một cái, nói không mặn không nhạt: “Cám ơn Dịch thiếu gia đã tạo cơ hội cho bọn tôi.”
Lưu Sướng là người dịu dàng, ít khi nói lời gai gốc, có thể thấy được cô thật sự rất tức giận. Hoặc nên nói, kể từ ngày ai đó tuyên bố đây là lần gặp mặt cuối cùng, trong lòng cô ấy luôn bị mắc nghẹn, đến giờ vẫn chưa nhả ra được. Hôm nay lại nghe thấy câu nói ác ý của Dịch Thương, lẽ dĩ nhiên cô không nhịn được nữa.
Chỉ tiếc thời gian phản bác không đúng, tuy thành công khiến sắc mặt cả nhà Dịch Thương và Đổng Âm xanh mét, nhưng Lưu Sướng cũng bị cha mẹ mình trách mắng.
“Lớn chừng này rồi, còn so đo nhỏ nhặt như vậy, mau xin lỗi Dịch Thương đi.” Mẹ Lưu Sướng lập tức nói.
Vì trong nhà Lưu Sướng không giàu có, nên từ nhỏ cô đã bị cha mẹ dạy dỗ nghiêm khắc, là gia đình có gia giáo nghiêm khắc nhất bốn nhà.
Lưu Sướng vốn đang tức giận, hơn thế Dịch Thương từng nói qua lời còn đả kích cô hơn cả bây giờ, tự nhiên không muốn xin lỗi. Huống chi, cô không hề cảm thấy mình sai.
Tả Hiểu Lan thấy Diệp Từ cư nhiên tiếp tục cắn móng giò, vội vàng cầm đũa cô lại, ánh mắt nghiêm khắc: “Nhanh xin lỗi chú Đổng mau, ai dạy con người lớn đang nói chuyện không chăm chú lắng nghe thế hả.”
Giọng điệu rất nghiêm, có điều Diệp Từ biết bà làm vậy không phải do tức giận, nhưng điều đó lại khiến cô ghét Dịch Thương nhiều hơn. Bị Tả Hiểu Lan cầm đôi đũa của mình trước mặt người khác, Diệp Từ có chút mất mặt.
Cô nhíu mày, sau đó từ từ ngước mắt lên, ánh mắt lạnh bạc ấy nhìn thẳng Dịch Thương, mà Dịch Thương đang vui vẻ chờ đợi câu xin lỗi của Lưu Sướng. Diệp Từ trước giờ không hề biết, thì ra Dịch Thương cũng có lúc khiến người ta ghét cay ghét đắng như vậy, trong nháy mắt đầu cô lướt qua một ý tưởng, trực tiếp tạt nguyên nồi canh ngay vào mặt Dịch Thương.
Có điều, Diệp Từ không làm vậy, bởi vì Lưu Sướng ngồi bên cạnh lúc này cô chuẩn bị đứng lên, cô vội vàng kéo Lưu Sướng lại, ý cười trong mắt đầy dối trá, cô nói với cha Đổng Âm: “Chú Đổng ngại quá, bọn bon ít khi được vào nhà hàng lớn ăn cơm, không hiểu quy củ, chú đừng trách nhé.”
Lời nói cứ như con dao cứa thẳng vào lòng cha mẹ Đổng Âm, đặc biệt sắc mặt cha mẹ Dịch Thương càng tệ, có điều trừ việc hung hăng trừng Dịch Thương ra, họ chỉ đành nói lời khách sáo mà thôi.
“Chú Đổng không tiếp tục nói?” Mới một hồi, không khí sôi nổi lạnh hẳn xuống, người lớn xấu hổ, có lẽ bọn họ chưa biết quan hệ bạn bè đã rạn nứt của con mình, có lẽ bọn họ tưởng rằng mấy đứa nhỏ vẫn thân thiết như xưa. Chỉ tiếc, thế sự vô thường. Diệp Từ không muốn chỉ vì chút chuyện nhỏ làm không khí trầm trọng, dù sao việc này liên quan tới cô, vì thế cô mới cười tủm tĩm nhắc nhở cha Đổng Âm.
Diệp Nam Thiên hồi phục tinh thần nhờ câu nói ấy của Diệp Từ, vội vàng tiếp lời cô, kéo không khí lên: “Đúng, đúng, lão Đổng, cậu nhanh nói đi? Muốn nói gì?”
Ba Lưu Sướng vội vàng tiếp ứng cùng Diệp Nam Thiên, không khí lần nữa thân thiện trở lại.
Lúc này Diệp Từ ngồi dựa lưng vào ghế, quay đầu nhìn Lưu Sướng, thấy cô ấy cúi đầu nhìn mặt đất, không biết đang nghĩ gì. Cô cầm tay Lưu Sướng, thành công khiến cô chú ý, Diệp Từ nói nhỏ đủ để cả hai nghe được: “Cậu đừng cứng quá, chúng ta có thể cả đời không qua lại với nhau hay sao, còn phải suy xét cảm thụ của cha mẹ mình nữa.”
Lưu Sướng bật cười, sau đó đứng lên, nói với cha Đổng Âm: “Chú Đổng, cô chú, con đi vệ sinh một lát.” Nói xong, liền đi.
Mọi người sửng sốt, bao gồm cả Diệp Từ. Mẹ Lưu Sướng cũng cau mày, muốn nói lại thôi, hồi lâu mới thở dài: “Đứa bé này......” Tiếp theo, quay sang cười làm lành với cha Đổng Âm: “Lão Đổng, anh đừng để ý.”
Diệp Từ ngồi không yên, cô cũng đẩy ghế ra: “Con cũng đi vệ sinh.” Sau đó mỉm cười gật đầu với mọi người, ra ngoài với Lưu Sướng.
Nhóm người lớn luôn treo nụ cười thân thiện trên mặt nói chuyện, không có ai để ý Diệp Từ, Dịch Thương với Đổng Âm đành xịu mặt, cứ như cha mẹ chết không bằng. Có điều Diệp Từ không quan tâm, cô không biết hóa ra mình là người thiếu kiên nhẫn như vậy, ở chung phòng với người mình ghét, một lúc cô cũng không chịu được. Trong phòng hệt như có một loại virus, chỉ cần hít một hơi, mình sẽ chết ngay.
Ra khỏi phòng ăn, Diệp Từ liền thấy Lưu Sướng đứng ở bên ngoài, tựa vào cột trụ, vẫy cô tới.
Diệp Từ đi qua, vừa đi vừa bật cười: “Không phải cậu muốn đi vệ sinh à? Sao giờ còn ở đây?”
“Mình chờ cậu.” Lưu Sướng nhún vai, nói chắc như đinh đóng cột.
Diệp Từ cười càng tươi: “Sao cậu biết mình cũng muốn đi vệ sinh?”
Lưu Sướng khoác tay mình vào tay Diệp Từ, mỉm cười: “Mình là ai? Là Lưu Sướng nha, sao có thể không biết suy nghĩ trong lòng Diệp Từ kia chứ. Mình đều ra ngoài, cậu còn dám ngồi trong ấy?”
Điểm này Lưu Sướng nói rất đúng, Diệp Từ vào phòng wc với cô, vừa đi vừa hỏi: “Hôm nay cậu sao vậy? Dịch Thương nhằm vào mình, mình không giận thì thôi, cậu chấp cậu ta làm gì?”
Lưu Sướng nghe Diệp Từ nhắc tới Dịch Thương, không khỏi hừ lạnh: “Chỉ liếc cậu ấy một cái mình liền ghê tởm, nghe cậu ấy nói chuyện không phản bác mấy câu, chắc chắn mình sẽ giảm thọ mất.”
Diệp Từ nhận ra Lưu Sướng không thích hợp, không khỏi hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”
Lưu Sướng thở dài, có vẻ rất phiền muộn: “Lười nói, mình cảm thấy quen hai người họ là một vết nhơ trong quá khứ của mình.”
“Cậu dám điếu khẩu vị mình, thôi mình cũng lười hỏi.” Lúc nãy nói đi wc, thật ra hai người đều không có ý sẽ đi thật, chỉ rửa tay rồi ra ngoài.
“Không phải không muốn kể cho cậu nghe, mà do mình không biết bắt đầu từ đâu, thật sự khiến người ta tức chết.” Vẻ mặt Lưu Sướng giận dữ, xem ra là chuyện lớn rồi.
“Thế nào?”
“Cậu nhớ cái nhà cũ của bà mình không?”
“Nhớ, trước đây mình với cậu từng tới đó chơi, hình như sắp bị tịch thu xây khu buôn bán? Vô duyên vô cớ nhắc tới nó làm gì?” Về bà nội Lưu Sướng, tuy đã qua nhiều năm, Diệp Từ vẫn có ấn tượng rất sâu sắc, bà ấy là một người bà hiền lành, rất thích trẻ nhỏ. Cho dù phạm lỗi cũng không bị mắng, được tụi nhỏ kính yêu vô cùng, trước kia cô hay đến nhà bà nội Lưu Sướng chơi, mỗi lần đi, cô đều đem đồ ăn mình thích nhất mời hai người. Chỉ tiếc, một người tốt như vậy lại bị bệnh tất ăn mòn, dù nhà Lưu Sướng tiêu tốn hết của cải cũng không thể cứu lại mạng sống của bà.
Mỗi khi nhớ lại nó, luôn khiến Diệp Từ nhớ lại câu ví von ‘thế sự vô thường’, mọi thứ tốt đẹp đều bị thời gian vùi lắp, cuối cùng biến mất trong biển bụi hồng trần.
“Bị cậu nói trúng trọng điểm, nói đến nói đi, chính là việc này.” Lưu Sướng nói đến đây hừ mạnh, rõ ràng đặc biệt không hài lòng: “Cậu biết bà ngoại của Dịch Thương cũng có một căn phòng ở đó không.”
“Cái này thì không.” Diệp Từ xoay sang nhìn Lưu Sướng: “Cho dù có thì sao? Hình như không logic gì với chuyện trên đi.”
“Ai nói không có?” Lưu Sướng càng nói càng tức giận, dáng vẻ nghiến răng nghiến lợi: “Trên thế giới có một nhóm người có thể đem việc không hề liên quan với nhau kết hợp lại làm một, cậu nói xem đây có phải là tài năng không.”
Diệp Từ không biết Lưu Sướng rốt cuộc muốn kể gì, nhưng cũng đoán được đại khái, hẳn là có liên quan đến căn phòng bị phá bỏ, chỉ là cô không liên tưởng ra, chuyện của hai nhà sao có thể gộp làm một? “Không biết cậu đang nói gì nữa?”
“Bị di dời là chuyện của một năm trước, lúc đó không phải mình có nói với cậu sao?”.
“Ừ, có.” Diệp Từ xuề xòa, kỳ thật việc Lưu Sướng nói năm trước từng nói qua, đối với Diệp Từ lại là việc của kiếp trước, cho dù trí nhớ cô tốt bao nhiêu không nhất định nhớ rõ ràng, đành phải trả lời có lệ.
“Đến lúc Vận Mệnh mở ra, vừa hay có người đến đàm phán vụ di dời, nói phòng ở của bên mình có thể đổi một cửa hàng có vị trí rất tốt, thêm cả một bộ phòng ở nữa, nhà mình vì thế vui mừng rất lâu.”
“Nếu nhà mình gặp được cũng vui như thế, cửa hàng mặt tiền......” Diệp Từ chậc chậc, đó là khu khai phá quan trọng, rất nhiều nhân khẩu di chuyển sang, dễ đầu tư sản nghiệp, nếu có cửa hàng mặt tiền, đảm bảo ba đời không lo kiếm ăn rồi.”
“Cửa hàng mặt tiền gì chứ.” Lưu Sướng bỗng nhiên lộ ra biểu tình hung thần ác sát, hệt như muốn ăn sống nuốt tươi ai đó, cắt ngang câu của Diệp Từ ngay.
“Không phải cậu mới nói phòng của cậu có thể đổi một cửa hàng ở vị trí mặt tiền và một bộ phòng ở à?” Diệp Từ khó hiểu bởi tiếng thét của Lưu Sướng.
“Nếu là vậy mình giận làm gì, cậu biết một tháng trước, lúc đến nhận chìa khóa, mình thấy chuyện gì không?”
“Chuyện gì?”
“Cửa hàng của nhà mình không có, biến thành ba bộ phòng ở, trong đó hai bộ ở vị trí trong hẽm.”
“A? Vì sao?” Diệp Từ cũng thấy kì quái: “Không phải đã bàn xong rồi sao? Nhà cậu không kí hợp đồng?”
“Có, nhưng là hợp đồng lâm thời, không kí hợp đồng chính thức, vì vậy mới chịu thiệt. Nhà mình tuyệt đối không chịu, tranh cãi một hồi, một tiểu viên chức ở đó thấy bọn tớ đáng thương, liền lén nói cho bọn mình biết, cửa hiểu của nhà bọn mình có, nhưng mấy hôm trước bị thay đổi thành tên người khác.” Lưu Sướng nói tới đây ánh mắt gần như phun lửa.
Diệp Từ thực lý giải, nếu nhà cô gặp việc này, có lẽ phản ứng của cô không hề kém Lưu Sướng là bao.
“Vậy nhà cậu có tiếp tục đòi giải quyết không?”
“Chuyện này tạm gác qua một bên, cậu biết người dành cửa hiệu đó của bọn mình là ai không?”
Diệp Từ hơi sửng sốt, kết hợp tất cả lại, có chút không thể tin hỏi: “ Không phải là nhà bọn Dịch Thương đi?”
“Gì mà không phải.” Lưu Sướng phát điên: “Lúc bắt đầu di dời, mẹ cậu ấy sang nhà mẹ mình hỏi thăm tin tức, hỏi nhà mình được đổi gì, mẹ tớ thật thà, nói hết cả ra, cứ vậy bị bọn họ quang minh chính đại cướp đi.”
“Mẹ nó.” Diệp Từ nghe đến đây, cũng nhịn không nổi nữa: “Họ không phải người sao. Ngay cả bạn tốt cũng dám làm ra chuyện này.”
“Mình tức giận chính vì điều này.”
“Nhà cậu không đi tìm nhà bọn họ?”
“Đi, nhưng bọn họ không thừa nhận, còn nói bọn tớ không được nói lung tung, phá hủy cảm tình của hai nhà, thậm chí còn kể thêm việc lúc bà mình bị bệnh bọn họ đã giúp bao nhiêu là việc.” Lưu Sướng tức đến mức mặt đỏ bừng, xoay người đấm đá vào vách tường, cứ như nó là Dịch Thương và ba mẹ cậu ấy.
“Cuối cùng thì sao? Cứ vậy xong......”
“Còn cách nào đâu.” Lưu Sướng đấm đá một hồi, đành thôi, vô lựa dựa vào tường, thân hình từ từ tuột xuống, ngồi xổm trên đất: “Nhà bọn mình là dân lao động, không giống nhà bọn họ có tiền có thế, hơn nữa trước khi ông ngoại Dịch Thương về hưu từng làm quan, cho dù không làm, duy uy còn tại, bọn mình đấu không nổi. Cho nên, lúc ba Đổng Âm mời ăn cơm, cha mẹ mình mới nhất quyết không đến, nếu không phải cha mẹ cậu muốn tới, mình nghĩ bọn họ chắc chắn không đi.”
Diệp Từ híp mắt, càng lúc càng thấy rõ quan hệ lạnh bạc của con người.
“Đây mà là bạn tốt.” Cô lạnh lùng thốt: “Cả heo chó cũng không bằng. Mẹ Dịch Thương vốn là cực phẩm, vừa ích kỉ vừa thích tính kế người khác, mình cứ nghĩ bà chỉ dám tiểu đánh tiểu nháo thôi, ai ngờ dám làm cả chuyện này.”
Lưu Sướng cười khổ một chút, đứng lên: “Giờ cậu biết, vì sao mình tức giận, vì sao cậu ta vừa mở miệng mình liền châm chọc đi? Mình thấy cậu ta ghê tởm chẳng khác gì ruồi bọ. Cậu ta xem tớ là kẻ ngu chắc, dám ức hiếp mình, ngay cả ánh mắt cũng không thèm chớp.”
Diệp Từ bỗng nhiên nhớ tới một chuyện: “Ngày đó cậu nói với mình, nhà Dịch Thương và Đổng Âm cùng đầu tư vào Thiết Huyết Chiến Qua?”
“Đúng vậy, hai ngày trước mẹ bọn họ còn chuyên môn đến khoa với mẹ mình, còn khuyên mẹ mình đừng giữ tiền quá, phải học cách đầu tư.” Lưu Sướng là người mỗi lúc tức giận chỉ cần nói ra liền tốt, lúc nãy đã trút được cơn tức lớn như thế, giờ thông thuận không ít, vì thế lúc này xem như tâm bình khí hòa nói chuyện với Diệp Từ.
Diệp Từ nheo mắt, nở nụ cười, vỗ nhẹ tay Lưu Sướng: “Sao cậu không đầu tư vào Thiên Thiên Hướng Thượng, mình thấy dạo này cậu kiếm không ít, thêm chút nữa là phát tài rồi, chẳng lẽ cậu thấy Thiên Thiên Hướng Thượng không bằng Thiết Huyết Chiến Qua.”
“Cậu đúng là! Lúc nào cũng không quên kéo tài trợ cho công hội mình cả.” Lưu Sướng khinh bỉ, nhịn không được bật cười: “Không phải không nghĩ, chỉ là tiền ít quá, sợ quăng vào cũng không kiếm được bao nhiêu, chờ tiết kiệm nhiều rồi nói sau.”
Diệp Từ không dây dưa chủ đề này với Lưu Sướng, cùng cô tới chỗ tiếp tân, nói với nhân viên: “Tôi có thể xem danh sách thực đơn hay không?”
Phục vụ viên vội vàng đưa cho Diệp Từ, Lưu Sướng tiến đến một bên hỏi: “Sao, xem menu làm gì?”
Diệp Từ không trả lời, chỉ nhìn thực đơn xong, mới nói với phục vụ: “Tôi muốn gọi thêm thức ăn, có thể không?”
Người ta ước gì cô gọi càng nhiều càng tốt, vội vàng lấy thêm thực đơn đưa cho Diệp Từ, Diệp Từ mở ra, cũng không thèm đọc tên, trực tiếp chọn mười mấy món ăn đắc nhất tiệm, xong rồi đóng lại, còn nói: “Tôi thanh toán trước.” Nói xong rút thẻ ngân hàng đưa cho nhân viên.
“Tôi góp một phần.” Lưu Sướng tự nhiên hiểu ý của Diệp Từ, đem card mình ra, lại bị Diệp Từ ngăn cản, Diệp Từ lắc đầu nói: “Cậu nhanh đi chuẩn bị đầu tư, tiền tớ kiếm rất nhanh, solo phó bản, tùy tiện bán vài kiện trang bị, tiền cơm hôm nay mình trả, khách khí làm gì.”
Lưu Sướng không từ chối, gật gật đầu: “Mình không khích khí với cậu.”
Làm xong, Diệp Từ mới về phòng ăn với Lưu Sướng.
“Không muốn đi vào gì cả, rất phiền.” Đều tới cửa, Lưu Sướng vẫn đang than thở.
Diệp Từ đành kéo cô vào: “Được rồi, đến đây rồi, cậu còn muốn đi wc? Là lỗi của bọn họ, ông trời cũng thấy, chắc chắn sẽ bị báo ứng.”
“Tớ chỉ sợ người tốt sống không lâu, tai họa di ngàn năm.” Lưu Sướng không tình nguyện, nhưng không có biện pháp khác, đành thở dài đi theo Diệp Từ vào trong.
Vào phòng, có lẽ cha Đổng Âm đã nói xong, không ai nói chuyện chuyện nữa, không khí có chút cương, hai người vừa vào, tất cả đều tập trung nhìn lại, cha Đổng Âm lập tức đứng lên nói: “Lão Diệp, cậu xem Diệp Từ đã trở lại, cậu hỏi ý kiến nó đi, hai người không tin ánh mắt của tôi, chẳng lẽ không tin luôn cả ánh mắt của con mình?”
Câu nói khiến Diệp Từ nghi hoặc, cô đảo mắt nhìn cha mẹ: “Ba mẹ, gì vậy ạ? Ánh mắt?”
Vẻ mặt Diệp Nam Thiên và Tả Hiểu Lan đều tỏ ra gặp nạn, hai người nhìn nhau, cuối cùng Diệp Nam Thiên nói: “Ai nha, cha mẹ nói không rõ, Bạch Mạch cũng nghe, con kể lại cho Diệp Từ đi.”
Bạch Mạch đang ăn cơm bị điểm danh, suýt chút nữa thì sặc, anh ngẩng đầu nhìn Diệp Nam Thiên: “Dượng bảo con nói?”
Diệp Nam Thiên và Tả Hiểu Lan vội vàng gật đầu, sau đó nhìn Diệp Từ chăm chăm.
Diệp Từ hoảng hốt, kỳ thật không riêng gì bọn họ nhìn Diệp Từ, mọi người trong phòng đều nhìn cô, khiến cô không thoải mái, thanh thanh cổ họng, thân thiết hỏi Bạch Mạch: “Anh muốn nói gì?”
Bạch Mạch thở dài một hơi, rồi mới định kể. Đúng lúc này, cửa phòng bị mở ra, không ít phục vụ viên đi vào, dọn thêm không ít đồ ăn, bàn ăn vốn trống rỗng được sắp tràn đầy. Không riêng như thế, tất cả đều là sơn hào hải vị, của lạ món ngon, chỉ nhìn liền biết giá trị xa xỉ.
Mọi người ngẩn ngơ, Đổng Âm lên tiếng đầu tiên: “Này, mấy người có mang sai phòng không, đồ ăn bọn tôi chọn đã đem đến đầy đủ.”
“Không sai, rõ ràng là phòng cô chọn.” Một cô gái khá xinh xắn trả lời Đổng Âm.
“Đây tuyệt đối không phải đồ chúng tôi kêu.” Nhìn các món ăn, sắc mặt mẹ Đổng Âm rất khó coi, vội vàng nói.
“Đúng vậy, bọn tôi không kêu, chắc là bên chị nhầm, nhanh dọn đi, cẩn thận tôi trách cứ đấy.” Mẹ Dịch Thương nhìn mặt mẹ Đổng Âm, vội vàng hùa theo, bà thậm chí đẩy mâm hải sản ra, ngạo khí nói.
Diệp Từ lại cầm chiếc đũa gấp thịt lộc, trực tiếp cho vào miệng. Dịch Thương nhìn Diệp Từ, giận không thể át: “Diệp Từ, cậu không nghe à? Đồ ăn không phải chúng ta kêu, cậu đã bắt đầu ăn, cậu biết chúng nó trị giá bao nhiêu tiền không?”
Giọng Dịch Thương vừa to vừa vang, khiến sắc mặt Diệp Nam Thiên và Tả Hiểu Lan trắng bệch, bọn họ liên tục nói: “Sao con không hiểu quy củ như vậy?” Vừa nói vừa xin lỗi cha mẹ Dịch Thương và Đổng Âm: “Ngại quá, mấy món này tôi trả.....”
“Mấy người trả nổi không?” Dịch Thương đập mạnh vào bàn: “Đồ ăn đó không phải bào ngư chính là vi cá, một món liền bằng một tháng tiền lương của hai người, hai người trả được?”
Liệp Giả Thiên Hạ, Thế Giới Thợ Săn Liệp Giả Thiên Hạ, Thế Giới Thợ Săn - Na Thì Yên Hoa