As a rule reading fiction is as hard to me as trying to hit a target by hurling feathers at it. I need resistance to celebrate!

William James

 
 
 
 
 
Tác giả: Na Thì Yên Hoa
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 341 - chưa đầy đủ
Phí download: 16 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 538 / 1
Cập nhật: 2017-09-25 07:43:02 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Q.1 - Chương 80: Cao Thủ Đều Đi Ra Từ Cõi Chết.
iệp Từ gật đầu, khom người đáp lễ:“Vâng, thưa tướng quân.”
Prus thấy Diệp Từ làm vậy, lập tức cúi chào lần nữa, sau đó mới đứng thẳng nói:“Người hùng, mời đi theo tôi.” Nói xong ông quay người, áo choảng xanh bị gió thổi tung, tạo ra một tư thế oai hùng. Ông đi trước, Diệp Từ đi theo ông đến cửa thành.
Lúc đứng ở cửa thành, Diệp Từ phát hiện trên đường đi đã được trải thảm đỏ, hai bên là vệ binh đứng xếp hàng ngay ngắn, bọn họ mặc áo giáp, đội mũ giáp, chẳng khác gì kỵ sĩ Âu Châu thời xưa. Còn những game thủ khác, có vẻ đều bị nhóm vệ binh ở đằng sau ngăn lại, không có một game thủ nào có thể dẫm lên chiếc thảm đỏ ấy.
“Nghênh đón anh hùng.”
Từ khi Diệp Từ bắt đầu đặt chân lên thảm, vệ binh đứng hai bên quì một gối xuống, nhất trí tặng cô một cái hành lễ đầy kính trọng.
Binh lính trong thành Lục Châu không dưới 500 người, những binh lính ấy đều quì gối khi Diệp Từ đi ngang qua, đối với Diệp Từ đó là một cảnh tượng quá rung động, còn đối với game thủ nhìn thấy nó, đã khó có thể diễn tả sự rung động ấy bằng lời.
Tình huống hoành tráng như vậy tất nhiên sẽ có người quay lại, tiếp đó sẽ post lên diễn đàn. Nhất thời, bài đăng ấy trở thành bài đăng hot nhất diễn đàn nhưng đó là tình huống sau này.
Đến lúc Diệp Từ vào Tòa Thị Chính, thành chủ Fante Lopher đã ở đó chờ sẵn. Ông cũng thi lễ như vệ binh, trao cho Diệp Từ vinh dự cao nhất của một kỵ kĩ:“Người hùng thân mến, bạn đã trở thành bạn bè vĩnh cửu của Lục Châu, thành Lục Châu luôn luôn mở rộng cửa chào đón bạn, chỉ cần bạn muốn, thành Lục Châu luôn luôn sẵn sàng trợ giúp.”
Tuy rằng đây là cảnh tượng luôn xảy ra sau khi hoàn thành nhiệm vụ lớn. Có điều vẫn khiến máu huyết của game thủ phải sôi trào, dù là Diệp Từ hay là khán giả vây xem, chỉ cần trải qua một chuyện như thế này, âu cả đời cũng khó quên.
Nhiệm vụ thuận lợi hoàn thành, còn nhận được sự chào đón quá phong cách, nhưng đối với người tự cho là dung tục như Diệp Từ: cổ vũ tinh thần đã quan trọng, cổ vũ vật chất càng quan trọng hơn. Cô coi trọng nhiệm vụ này chỉ vì phần thưởng của nó.
Nhiệm vụ này ngoài việc đánh một dấu son chói lọi vào lịch sử của Vận Mệnh, nó cũng đã mở ra hệ thống tương tác hổ trợ lẫn nhau giữa game thủ và đội ngũ NPC. Ấy vậy mà hệ thống thật keo kiệt, chỉ tặng cô mỗi 5 điểm thiên phú, còn Fante Lopher lại thiết thực hơn hẳn, hắn ngoài việc tặng cô rất nhiều tiền vàng và danh hiệu cư dân vinh dự tại thành Lục Châu, còn tặng thêm một cái huân chương Anh Hùng nữa. Thuộc tính của huân chương không tồi. Hoàn thành nhiệm vụ dù không tặng kinh nghiệm, nhưng nhìn thấy thuộc tính huân chương, Diệp Từ cảm thấy cố gắng của cô đáng giá.
Huân chương anh hùng của thành Lục Châu: Đeo huân chương, bạn và đội ngũ của bạn sẽ được khí thế anh hùng phù hộ, hoạt động trong những vùng thuộc thuộc địa của thành Lục Châu như Lục Sắc Chi Chu, Mai Cốt Chi Địa, Bình Nguyên Tiên Huyết, Ao Đầm Phẳng Lặng, toàn bộ thuộc tính đề cao 20%.
Lục Sắc Chi Chu là thành thị phồn thịnh đứng thứ 3 đại lục phía Đông, ngoài ưu thế về phương tiện giao thông, quan trọng là gần thành thị có bản đồ cấp 40, đặc biệt còn có 2 phó bản Bình Nguyên Tiên Huyết và Ao Đầm Phẳng Lặng, hai nơi này là chỗ sẽ cho rơi ra bộ trang bị tốt nhất dành cho tất cả các chức nghiệp ở thời điểm hiện nay, tin chắc rằng không bao lâu nữa hai phó bản này sẽ đều là nơi thu hút sự chú ý của hầu hết game thủ, là củ khoai nóng ai chạm liền bỏng. Diệp Từ còn nhớ năm xưa các công hội lớn vì đánh hai phó bản này mà chuẩn bị đủ thứ đồ nghề, thậm chí có công hội vì để MT tăng lực phòng ngự, DPS tăng lực đánh mà suýt táng gia bại sản.
Nhưng, chỉ một mình cô đeo huân chương, toàn đội liền tăng thuộc tính, vậy sau khi đi phó bản sẽ thuận tiện hơn rất nhiều công hội khác. Nghĩ đến đây, Diệp Từ đã khẩn cấp hướng tới thông quan phó bản cấp 40.
Trở thành thị dân có vinh dự lớn nhất ở Lục Châu được lợi là mua đồ ở trong thành sẽ được giảm giá 50%, hoàn thành nhiệm vụ nhận được phần thưởng cao hơn game thủ bình thường những 20%. Diệp Từ cảm thấy, nếu cô là người yêu tiền, có thể mua toàn bộ đồ vật trong cửa hàng của NPC, sau đó bán rẻ hơn 10% giá bán.
Lần này Diệp Từ chẳng những một lần thành danh, còn khiến công hội Mỗi Ngày Hướng Về Phía Trước tăng danh khí nữa, rất nhiều game thủ bắt đầu điên cuồng yêu cầu gia nhập Mỗi Ngày Hướng Về Phía Trước. Đối với việc này, Bạch Mạch cảm thấy thực khó nghĩ, vốn anh chỉ định thành lập một công hội nhỏ gồm bạn bè cùng tham gia, nhưng chỉ qua hai ba ngày, nhân số công hội đã tăng hơn 1 ngàn, khiến anh đau đầu không thôi.
“Em xem, phải giải quyết sao đây? Nhiều người thế, là một hội trưởng sao anh quản được, anh vốn dĩ rất lười……”
Diệp Từ nhìn thoáng qua Bạch Mạch đang bưng bát cơm còn nói lẩm bẩm:“Không phải anh muốn làm game thủ chuyên nghiệp à? Không có công hội sao kiếm tiền đây?”
“Muốn có công hội cũng cần có đầu tư, ban đầu anh còn tưởng công hội của chúng ta sẽ chẳng kiếm được đồng nào, anh đào đâu ra phúc lợi cho thành viên đây.”
“Công hội quan trọng ở chỗ chất lượng, không cần số lượng. Kỹ thuật có thể bồi dưỡng, chủ yếu cần sự trung thành, nhân phẩm tốt, anh cứ bình tĩnh chờ đi, mấy game thủ mới vào nọ chưa chắc đã lưu lại lâu dài, tạm thời cứ quan sát xem sao đã.” Đối với sự lo lắng của Bạch Mạch, Diệp Từ có vẻ không để tâm lắm, chỉ đáp vài câu liền thôi.
Có thể khiến Công Tử U gia nhập chắc chắn phúc lợi cao lắm.
Người gia nhập Mỗi Ngày Hướng Về Phía Trước, tám chín phần đều vì nguyên nhân này, nhưng vào Công hội lại phát hiện không có phúc lợi gì cả, lập tức lui hết. Không đến ba ngày, Mỗi Ngày Hướng Về Phía Trước chỉ còn hơn 200 người.
Những người này có vì sùng bái Diệp Từ mà ở lại, có vì mới học cuộc sống kỹ năng các công hội khác không thèm nhận, có một ít là bạn bè của thành viên vốn ở trong công hội Mỗi Ngày Hướng Về Phía Trước. Tóm lại, nguyên nhân khác nhau nhưng tạm thời đều quyết định ở lại.
Trong nhóm người này trừ 50 game thủ theo kỹ năng cuộc sống, còn lại 150 game thủ đều thuộc chức nghiệp chiến đấu. Nhưng cũng vì đủ loại nguyên nhân trang bị cực kém, Bạch Mạch làm một bảng thống kê, game thủ có trang bị tốt nhất cũng chỉ có 2 đến 3 kiện lam trang, trang bị kém cỏi nhất toàn thân đều là trang bị trắng.
Có người từng nói, sòng bạc là nơi dễ dàng nhìn rõ nhân phẩm của một con người. Đồng dạng, trong game, khi đánh phó bản thông qua hành động cũng có thể nhận ra nhân phẩm của họ. Đương nhiên, những chuyện này là bí mật của Diệp Từ và Bạch Mạch cùng nhau bàn bạc, sau đó cả hai nhất trí chia một trăm năm mươi người này thành mười lăm đội nhỏ để những thành viên cũ của Thiên Thiên Hướng Thượng tự dẫn đội đi đánh phó bản.
Diệp Từ cứ như trước, cái gì cũng không quản, ỷ vào cấp bậc cao, mỗi ngày cứ lắc lư quanh phó bản cấp 20, danh viết — luyện cấp.
Rất nhanh, đã có thành quả. Một trăm năm mươi người đi phó bản, lại rời khỏi một bộ phận, cuối cùng chỉ còn lại khoảng 30 người. Mà những game thủ luyện cuộc sống kỹ năng, có nhiều người không chịu được việc công hội không đề cập đến ra nguyên liệu để họ luyện tập, liền hùng hổ đi rồi, còn lại chỉ khoảng 15 người.
Không đến 2 tuần, Công hội Mỗi Ngày Hướng Về Phía Trước lại tiêu điều trở lại.
Diệp Từ nhìn Hàn Thủ giao cho cô danh sách toàn bộ thành viên, bỗng nhiên nhận ra vài người, kích động gần như nhảy dựng lên, cô vội vàng hỏi Hàn Thủ:“Im Lặng Nhắm Mắt, Long Chiến Thiên, Thương Nhai, Bánh Đậu, Quả Chanh Đáng Yêu. Là ai mời bọn họ gia nhập?”
Hàn Thủ nhìn nhóm người đó, suy nghĩ một hồi mới nói:“Là nhặt về.”
Nhặt về? Diệp Từ mặt đen. Bọn họ tuyệt đối không biết, đây là những nhân vật tiếng tăm lừng lẫy của Vận Mệnh trong tương lai, bọn họ nhặt ở đâu vậy? Chẳng lẽ danh nhân trong Vận Mệnh đã rớt giá đến mức này? Chỉ cần bước ra đường là có thể nhặt được.
Im Lặng Nhắm Mắt, Nguyên tố Pháp sư cực nổi danh, trong một trận chiến sáng tạo ra thần thoại lấy một địch ngàn. Diệp Từ nhớ rõ, năm đó người này chơi game cũng rất khổ, cuối cùng nhờ gia nhập vào Văn Phòng Ngã Tư Đường, mới dần dần nổi danh.
Long Chiến Thiên, được xưng là Người rừng đệ nhất đông đại lục, không thích nói chuyện, nhưng làm người thành thật hàm hậu, vẫn luôn thích một mình, không biết sau này vì sao lại gia nhập Đại Đường.
Thương Nhai, một trong mười Đại Tế Tự ở Vận Mệnh, có thể phòng cũng có thể công, năng lực khống lam nhất lưu, làm người trung hậu, chưa từng đổi công hội, kiếp trước luôn ở trong Chiến Thiên Hạ.
Bánh Đậu, Tông sư Công trình học, là đối tượng mà bất cứ công hội nào cũng muốn chiêu mộ, hắn từng kể lại chuyện xưa của mình, vì ngày xưa phải trải qua một giai đoạn quá đau thương nên đối với những người thật lòng đối xử tốt với mình, bất cứ chuyện gì hắn cũng sẵn lòng giúp đỡ, còn với người ngoài thì dù là chuyện bé như con kiến cũng tuyệt đối làm ngơ.
Quả Chanh Đáng Yêu, Tông sư May mặc, nghe nói là một cô gái trẻ, sau này đều làm việc cho Tộc Sói.
“Mấy người này có vấn đề à?” Hàn Thủ tò mò hỏi Diệp Từ, Diệp Từ có vẻ đặc biệt coi trọng bọn họ.
Diệp Từ chỉ cười không đáp, ngược lại hỏi:“Bọn họ thể hiện thế nào?”
“Tính tình rất tốt, dù chết bao nhiêu lần cũng không ca thán, chỉ là……” Nói đến chỗ này Hàn Thủ thở dài một hơi:“Công tử, bọn họ chẳng những thao tác kém, trang bị toàn là rác, mỗi lần diệt đều liên quan đến bọn họ……”
Diệp Từ không cho là đúng xua tay, mỉm cười:“Ai cũng như nhau thôi, mỗi một cao thủ đều bắt đầu từ người mới, chúng ta vẫn chưa tốt, sao có thể ghét bỏ người khác.”
Hàn Thủ suy nghĩ một hồi, có vẻ như đang hồi tưởng cảnh tượng mới chơi game, cũng cười theo:“Tôi biết rồi.”
Bánh Đậu và Quả Chanh Đáng Yêu khỏi đề cập, dù sao đều là cuộc sống game thủ, nhưng những người khác trang bị kém quá. Diệp Từ đi xem xét bọn họ một lần, cách đi vị và thao tác quả thực khiến Diệp Từ muốn khóc.
Đến lúc đẩy ngã Boss xong, ba người ấy không đi lên nhận trang bị, thậm chí còn không dám nhìn thẳng Diệp Từ. Diệp Từ không nói nhiều, phân phát như thường.
Điều này khiến bọn họ cảm thấy ngoài ý muốn, Im Lặng Nhắm Mắt khẩn trương, lắc đầu:“Hội trưởng, không được, bọn tôi……”
Diệp Từ đánh gãy lời của cô ấy, cô quay đầu, có vẻ như nói với bọn họ, cũng có vẻ như đang nói với toàn đội:“Tuy thao tác của mọi người không tốt, kỹ xảo cũng kém, nhưng sự chấp nhất và kiên cường mọi người thể hiện ra đủ để nhận lấy chúng nó. Ở đoàn đội của Mỗi Ngày Hướng Về Phía Trước, thao tác đã quan trọng, nhưng càng quan trọng hơn là thành viên, chỉ cần cố gắng sẽ nhận được trang bị.”
“Bọn tôi…… Bọn tôi luôn hại đoàn đội diệt đoàn……” Thương Nhai túi đồ xuất hiện một kiện lam trang, cảm động đến nghẹn ngào, đây là kiện lam trang đầu tiên anh kiếm được sau ba tháng vào game.
“Cao thủ đều đi ra từ cõi chết.”
Liệp Giả Thiên Hạ, Thế Giới Thợ Săn Liệp Giả Thiên Hạ, Thế Giới Thợ Săn - Na Thì Yên Hoa