Love is like a roller coaster,

Once you have completed the ride,

you want to go again.

Unknown

 
 
 
 
 
Tác giả: Lam Tiểu Miết
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 29 - chưa đầy đủ
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 512 / 2
Cập nhật: 2017-09-25 04:52:05 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 5: Thời Kì Gió Lạnh 5
ột nhiên trở nên đáng yêu dễ gần, thương xót cấp dưới như thế, thực sự không thể tin nổi.
Cảm giác người đàn ông ở cạnh mình động đậy, Nhan Miêu bất giác có chút lo lắng, giơ tay túm lấy tay nắm cửa theo phản xạ có điều kiện.
Tạ Tử Tu không thể nhịn được cười: "Rốt cuộc em đang sợ gì chứ?".
“…”
"Sợ tôi sao?". Giọng nói không cao không thấp còn mang theo sức lôi cuốn kì lạ ấy vang lên, "Hay sợ bản thân em?".
Chỉ cần dùng sức thôi, cô có thể đẩy cánh cửa ô tô ra, rồi sau đó chuồn đi rất dễ dàng.
Thế nhưng khi Tạ Tử Tu ép sát lại, cả người Nhan Miêu lập tức cứng đờ, như con cá bị đặt lên tấm thớt, không thể động đậy. Đành trợn tròn mắt mà nhìn anh ta tới càng lúc càng gần.
Đã gần tới mức không thể thấy rõ được gương mặt đối phương, chóp mũi gần như chạm vào nhau, Nhan Miêu vẫn mở tròn đôi mắt, không dám nhắm lại.
Tạ Tử Tu khẽ bật cười, chóp mũi chạm vào nhau, đụng vào môi cô.
Nhan Miêu lập tức hít sâu vào một hơi không thể tự kìm chế nổi. Chẳng chờ cho cô hít thở xong, thì đôi môi đã bị vít chặt, khi cô đang hoảng hốt, đối phương liền dễ dàng đưa đầu lưỡi vào, khẽ cắn một cái. Nụ hôn sâu này khiến người ta không kịp kháng cự.
Giữa những động chạm quyến luyến, Nhan Miêu chỉ thấy trước mắt mình đều trắng xóa, sắp không thở nổi được nữa rồi. Mà nụ hôn cũng không tiếp tục kéo dài thêm nữa, chỉ tới nửa chừng rồi đột ngột dừng lại.
Tạ Tử Tu tạm ngừng hành vi xúc phạm này lại một cách khá lịch sự, hai đôi môi tách ra, lại ngừng một lát, lui lại phía sau một chút, dừng lại trong phạm vi bất cứ lúc nào cũng có thể áp sát, như cho cô thời gian để chạy trốn.
Nhan Miêu ngơ ngẩn nhìn anh ta, tim đập như trống đánh, như trúng phải một phép thuật kì quái, chỉ thấy đầu óc lơ mơ, không thể suy nghĩ không thể cử động, càng không thể đưa tay đẩy cửa ra.
Nét mặt và đôi môi của anh ta đều như có phép thuật lạ kỳ, ngay cả việc dời ánh mắt đi cũng khiến người ta nhất thời không làm nổi.
Do vậy lại thêm một nụ hôn nữa, chạy đi đâu cho thoát bây giờ, đôi môi dịu dàng mà mạnh mẽ của Tạ Tử Tu khi đổ tới lại hoàn toàn thành thạo và mạnh mẽ không thể kháng cự.
Môi lưỡi bị đùa bỡn như thế, Nhan Miêu chỉ thấy mình chẳng còn sức mà hít thở nữa, đành hoảng hốt nắm lấy áo sơ mi của anh ta, sợ một khi mình buông tay ra sẽ như trượt chân ngã vào một nơi sâu không thấy đáy.
Bị Tạ Tử Tu ép trong xe ô tô hôn một lúc lâu, đầu óc choáng váng, tay chân nhũn ra. Đến khi rời ra, Nhan Miêu vẫn không có sức lực, đầu óc nặng chình chịch không tài nào hoạt động nổi, trước mắt là trời sao kéo dài vô hạn.
Quá, quá độc ác, đây là thứ phép thuật độc ác gì thế!
Đã nói anh ta là con quỷ đầu độc trái tim con người mà!
Rồi cô nghe giọng cười trầm thấp của Tạ Tử Tu: "Thư kí Nhan, kỹ thuật hôn của em cần phải nâng cao".
“…”
"Nhưng tôi có thể từ từ dạy em".
Nhan Miêu lại hoảng hốt vắt chân lên cổ chạy trốn.
Cấp trên của mình thật sự quá đáng sợ, không những là tên tư bản hút máu, mà còn biết tà thuật!
*** ***
Với cô mà nói, bi kịch chính là, sau màn thân mật không kịp trở tay một cách quái lạ chẳng hiểu gì như thế, tới thòi gian chạy trốn, thời gian bình ổn tâm lý đều không hề có, cô lại phải đối mặt với tên gây chuyện.
Lúc này cô không khỏi nghĩ ngợi, tại sao cô lại là thư kí của Tạ Tử Tu chứ?
Muốn tìm một cái cớ không gặp mặt hợp lý mà cũng không được.
Khác với đôi mắt thâm quầng vì không ngủ đủ và vẻ ủ rũ mệt mỏi của cô, gã cấp trên đang ngồi đằng sau bàn làm việc thực sự có thể gọi là tinh thần sảng khoái, sáng láng chói lọi.
Chẳng quan tâm tới nỗi oán hận đậm sâu, hoang mang đau khổ tới tột cùng của cô, Tạ Tử Tu thong thả nói: "Thư kí Nhan, tối đi với tôi tới nhà hàng mới mở ăn thử chút nhé".
"... Anh đi ăn một mình đi, sao tôi phải đi cùng?".
Tạ Tử Tu nhướn mày: "Tối qua chúng ta đã thế rồi, ăn một bữa cơm còn không được?".
Nhan Miêu suýt nữa cầm cốc cafe nhét vào mồm anh ta: "Đã, đã thế rồi là cái gì hả?!". Nghe dâm ô quá đi mất!
Tạ Tử Tu vô tội nói: "Hả? Không phải sao?".
“…”
"Em muốn bội tình bạc nghĩa sao?".
"…= = |||".
Chuyện đó đã xảy ra rồi, nói thật giờ cô cũng xấu hổ khi nói giữa mình và anh ta là trong sáng thuần khiết.
Nhưng rốt cuộc hai ngưòi bọn họ là gì, thực sự không định nghĩa được.
Tạ Tử Tu thản nhiên nói: "Xem như chúng ta đang 'hẹn hò' đúng không?".
Nhan Miêu hoảng sợ, lắp bắp: "Tôi, tôi không biết...".
Tạ Tử Tu chống má bằng những ngón tay thon dài, làm như có điều phiền não: "À, thế chẳng phải là tôi không có danh phận gì sao?".
“…” Danh phận là sếp còn chưa đủ to chắc?
Hai ngưòi nhìn nhau một hồi, Tạ Tử Tu mới cười nói: "Vì Nhan Tử Thanh hả?".
Nhan Miêu cúi đầu ủ rũ: “Ừm".
Nếu để Nhan Tử Thanh biết giữa cô và Tạ Tử Tu có gì đó không minh bạch, nhất định sẽ mắng cô té tát thì thôi. Cô quả thực có thể tưởng tượng ra vẻ mặt của ông anh trai khi phát hiện ra sự mờ ám giữa cô và Tạ Tử Tu.
Tạ Tử Tu lại cười: "Được, tôi hiểu rồi".
"Vâng".
"Nhưng bữa tối vẫn phải ăn".
“…”
"Nếu không đi cùng với tôi, em phải tự trả tiền bữa tối đấy nhé".
“…==”
Chán nản ngoan ngoãn nghe lời, vòng qua nửa vòng thành phố vói Tạ Tử Tu mới tới nhà hàng kiểu Bồ Đào Nha này, Nhan Miêu vừa liếc mắt đã thấy ngay người con gái duyên dáng đang ngồi bên cửa sổ, mái tóc uốn xoăn quyến rũ buông xõa.
Chị ta thực sự quá nổi bật, dù ở trong không gian rộng lớn ánh sáng mập mờ như thế này cũng có thể phát ra hào quang lấp lánh, khiến ngưòi ta không thể không để mắt tới.
Nhan Miêu còn đang do dự thì Tạ Tử Tu lại vô cùng dứt khoát, đưa cô tới tận đấy chào hỏi.
"Khéo thật đấy".
Đỗ Duy Duy ngoái đầu lại, vẫn xinh đẹp rạng rỡ, thấy bọn họ thì cất tiếng: "Oa, mới khai trương mà anh đã đặt chỗ rồi, tin tức cũng nhạy đấy".
Tạ Tử Tu cười đáp: "Quá khen quá khen".
"Nói ra thì khẩu vị của anh vẫn không đổi mà".
"Em cũng thế thôi".
Đỗ Duy Duy nheo đôi mắt đẹp, đánh giá anh từ trên xuống dưới một lượt: "Gần đây anh đẹp trai hơn đấy, tình hình tốt nhỉ".
Đứng trước mặt vị hôn phu cũ của mình mà chị ta vẫn rất thoải mái tự nhiên.
Tạ Tử Tu mỉm cười: "Em cũng càng ngày càng đẹp ra".
Đỗ Duy Duy xoắn xoắn lọn tóc một cách thoải mái: "Đây là điều tất nhiên".
Hai vị hôn thê hôn phu cũ hàn huyên với nhau cũng thông thuận vô tư, quả thực là thẳng thắn yên bình.
Trong lúc nói chuyện, Đỗ Duy Duy lại nâng ngón tay lên, một chiếc nhẫn kim cương tỏa sáng rạng rỡ dưói ánh đèn: "Đúng rồi, hôm qua Tử Thanh chính thức cầu hôn em, bọn em định tháng sau cưới".
Nhan Miêu ngay lập tức hoảng hốt, vội vàng nhìn sang Tạ Tử Tu. Thế nhưng sắc mặt cấp trên của cô vẫn như thường, chỉ cười nói: "Chúc mừng em".
"Hâm mộ ghen tỵ căm hận đi, he he he".
Khóe miệng Tạ Tử Tu giật một cái như bị đau răng: "Em còn dám nói thế thật à".
Đỗ Duy Duy đáp: "Em nói này, hai ngưòi bọn anh cũng nhanh kết hôn chút đi".
Nhan Miêu tức thời lại kinh hoảng: "Hả??".
Đỗ Duy Duy nhưón mày: "Sao thê? Ý chị là, cô nên kết hôn, Tử Tu cũng nên kết hôn. Đâu bắt cô gả cho anh ấy đâu".
Bấy giờ Nhan Miêu mới rũ ra thở phào một hơi.
Đỗ Duy Duy lại nói: "Nói qua cũng phải nói lại, thực ra ý này cũng không tồi nhỉ".
Thế mà Tạ Tử Tu cũng cười: "Nghe em nói như thế, anh cũng thấy hay đấy".
Nhan Miêu sợ tới nỗi xua tay loạn cả lên: "Đừng, đừng đùa bậy như thế!".
"Cái gì hay hả?".
Sống lưng vừa mới thả lỏng ra của Nhan Miêu lại lập tức hóa đá, rồi cứng nhắc xoay cổ lại, nặn ra một nụ cười: "Anh...".
Nhan Tử Thanh đứng sau lưng nhìn cô một lát, lại nhìn về phía tình địch cũ ở bên cạnh, khẽ cau mày: "Hai người ở đây làm gì?".
"Ăn, ăn ạ…".
Tạ Tử Tu mỉm cười: "Đúng vậy, tôi đưa Miêu Miêu tới ăn cơm".
“…”
"Miêu Miêu" là tên thứ gì hả, không phải cô là "thư kí Nhan" à?
Chân mày Nhan Tử Thanh càng nhăn chặt hơn: "Miêu Miêu, em và anh ta chỉ là quan hệ công việc đơn thuân thôi đứng không?".
Dưới áp lực dạy dỗ nghiêm khắc của anh trai, Nhan Miêu thấp thỏm đáp: "Vâng ạ...".
Tạ Tử Tu tốt bụng bổ sung thêm: "Đúng là thế thật".
"Vâng".
"Tới trước đêm qua".
“…”
Sắc mặt Nhan Tử Thanh lập tức xanh lét: "Anh Tạ, tôi hy vọng anh có thể hiểu, tôi không cho phép quan hệ giữa anh và em gái tôi tiến thêm bước nào hết".
Tạ Tử Tu cười nói: "Này này, kẻ cướp vị hôn thê của tôi thì có tư cách gì để nói tới chuyện này chứ".
Vì vậy mà bữa cơm này không ăn được luôn.
Tốn công lắm mới có thể kéo hai ngưòi đàn ông cao to này tách nhau ra, cuối cùng Đỗ Duy Duy kéo Tạ Tử Tu lại, còn Nhan Miêu thì ngoan ngoãn theo anh trai về nhà nhận dạy dỗ.
Trong căn phòng trọ nhỏ của mình, Nhan Miêu ngồi cúi gằm mặt, hai tay thành thật đặt lên đầu gối. Nhan Tử Thanh vòng qua vòng lại trước mặt cô mấy lần, vẻ mặt vẫn lo lắng: "Miêu Miêu, em đừng để anh ta lừa. Em phải biết, anh ta là vị hôn phu cũ của Duy Duy".
"Vâng ạ..".
"Tháng sau anh và Duy Duy sẽ kết hôn".
"Em biết..".
"Tối qua anh ta đã làm gì em rồi đúng không?".
"Vâng ạ..".
"Tối qua cũng là ngày anh cầu hôn Duy Duy, em không cảm thấy thời gian trùng hợp quá sao?".
“…”
"Giờ anh ta đối xử tốt với em, động cơ có nhiều loại lắm. Mà thật lòng thích em lại là khả năng nhỏ nhất".
Nhan Miêu không khỏi ngây ra một lát.
Nhan Tử Thanh cũng thấy mình nói quá nặng nề, bèn thở dài: "Xin lỗi em, Miêu Miêu, anh không có ý đó, em là người con gái rất tốt".
“…”
"Em là em gái anh, anh không muốn em bị người ta lợi dụng, chịu tổn thưong vô ích. Em thấy mình có năng lực tự bảo vệ trước người như Tạ Tử Tu sao?".
Nhan Miêu im lặng một hồi rồi mới đáp: "Thực ra, em cũng... không thích Tạ Tử Tu".
Nhan Tử Thanh nhìn cô: "Thật à?".
"Thật mà, em cũng không cảm thấy anh ta sẽ thích em, thế nên...".
“…”
"Em không coi là thật".
Nhan Tử Thanh nhìn cô một lát, muốn nói rồi thôi, lại thêm lúc lâu nữa mói đáp: "Thế thì tốt".
"Vâng".
Nhan Tử Thanh đi rồi, đột nhiên cô có chút sợ hãi.
Nhan Tử Thanh chỉ lo lắng Tạ Tử Tu không thật lòng thích cô, mà không hề hỏi cô có thích Tạ Tử Tu hay không.
Chẳng lẽ chuyện ấy rõ ràng, không thể nghi ngờ như thế sao?
Trong mắt mọi người, cô đã hoàn toàn không có sức phản kháng trước Tạ Tử Tu sao?
Trước khi đi ngủ, Nhan Miêu không cầm lòng được mà đứng nhìn bóng ngưòi phản chiếu trong tấm gương trước mặt.
Gương mặt cô gái trong gương ửng đỏ, nét mặt có chút lo âu, vẻ thanh tú rất đỗi bình thường, sắc đẹp chẳng đủ để khiến người ta phải mê muội, hoặc nên nói có thể khiến Tạ Tử Tu mê muội.
Cô hỏi bóng ngưòi: "Mày thích Tạ Tử Tu à?".
“…”
"Chẳng lẽ mày lại dám thích Tạ Tử Tu sao?".
Tấm gương đương nhiên không thể trả lời cô.
Thật ra đừng nói tới Nhan Tử Thanh, ngay tới bản thân cô cũng cảm thấy chuyện này không hề an toàn, không hề đáng tin.
Cô chẳng muốn nghĩ rằng Tạ Tử Tu quá nham hiểm, không muốn dán danh hiệu "đê tiện" này lên người cấp trên của mình. Nhưng lời tỏ tình đến quá đột ngột, quá thiếu chân thực.
Tạ Tử Tu từ trước tới nay vẫn giữ vẻ thiếu đứng đắn của mình, lần này cũng chỉ như một trong vô số lần diễn trò ác độc của anh ta thôi.
Lấy chuyện như thế ra làm trò cười, cũng chẳng phải việc gì quá đáng với Tạ Tử Tu, có thú vui gì ác độc mà anh ta không làm đâu.
"Anh Tạ, pha cốc cafe khác cho anh nhé?".
Hôm sau tới công ty, lại làm việc như mọi ngày, trong phòng làm việc, tất cả lịch trình của thư kí trước và sau khi được "tỏ tình" hình như chẳng có gì khác biệt.
Tạ Tử Tu chăm chú họp qua điện thoại, chỉ khẽ gật đầu với cô: "Nhờ em".
Nhan Miêu đặt cốc xuống, bất giác nghiên cứu gương mặt khi nghiêm túc làm việc của sếp mình.
Rốt cuộc anh ta đang nghĩ gì thế nhỉ?
Đường nét mang huyết thống của German(32) đẹp tới mức không thật, như một thành phẩm đủ tiêu chuẩn được chế tác kỹ càng, tới nét mặt cũng mập mờ như thực như ảo. Khiến người ta thật sự không đọc ra được hỉ nộ ái ố của anh ta.
Thật sự có người có thể nhìn thấu anh ta sao?
Tạ Tử Tu gác máy, bất ngờ quay đầu lại, mỉm cười với cô: "Lại nhìn trộm tôi à?".
"!!!!"
Nhan Miêu đang định co cẳng chạy, lại nghe anh ta thừa cơ nói thêm: "Thư kí Nhan, tối nay tới nhà tôi nấu cơm đi".
“…”
Đúng là bắt nạt trắng trợn.
Nhan Miêu nhớ tới lần giáo huấn của Nhan Tử Thanh, càng không dám nhìn thẳng vào anh ta, thế nên bắt đầu ngó vòng xung quanh: "Có thể không đi được không, anh Tạ?".
"Hả?".
"Anh trai tôi đã nói, dạo này không cho tôi ra ngoài buổi tối...".
Tạ Tử Tu vẫn mỉm cười, ra chiều thông cảm: "Được chứ".
"Vâng…”
Tới khi hết giờ làm, Nhan Miêu phải vật vã từ chối cấp trên ngay ở cổng công ty: "Tại, tại sao anh phải tới nhà tôi?".
Tạ Tử Tu vô tội nói: "Là em bảo không tới nhà tôi mà".
“…”
Cùng đi siêu thị hồi lâu, mua một đống thức ăn, Nhan Miêu uể oải đi đằng sau, nhìn cấp trên nhẹ nhàng xách túi đồ chiến lợi
phẩm đầy hai tay, thế mà chẳng biết còn lấy đâu ra tay mà mở cửa nhà giúp cô, rồi giơ tay bật đèn, cởi giày, vào nhà, tự nhiên như mình là chủ nhà.
Tạ Tử Tu vẫn luôn tính toán được trước, nắm chắc phần thắng như thế, tựa như tất cả đều nằm trong lòng bàn tay anh ta.
Chỉ là, nếu đã muốn gì được nấy, vậy tại sao lại tìm tới cô?
Chỉ với thân phận "cấp trên" này thôi thì có thể thoải mái sai bảo sử dụng Nhan Miêu tới chín mươi phần trăm rồi, mười phần trăm còn lại kia, thực sự thích thú, đáng để anh ta dùng tới quyền lợi "hẹn hò" quan trọng kia để đoạt lấy bằng được sao?
Số làm thư kí vất vả, Nhan Miêu không có quá nhiều thời gian suy ngẫm về nhân tình thế thái, đành cần mẫn chuẩn bị thức ăn cho bữa tối trong căn bếp chật hẹp nhà mình, rửa rau, thái rau, trộn rau.
Lúc chúi đầu cắt nấm thành miếng, bỗng nhiên nghe bên tai vang lên giọng nói: "Cần tôi giúp gì không?".
“…!!!"
Chưa nói tới việc bất thình lình xuất hiện sau lưng cô thần không biết, quỷ không hay như vậy kinh hoàng tói cớ nào, cấp trên đột nhiên trở thành ngưòi có nhân tính như thế, là chuyện gì hả trời?
Nhan Miêu run rẩy: "Không, không cần đâu...".
Để cấp trên hạ tấm thân tôn quý ngồi trên bộ sofa nhỏ bé nhà cô xem cái ti vi hình ảnh mờ tịt đã bất kính lắm rồi, còn dám để anh ta giúp cô một tay thì đúng là cô chán sống rồi.
Tạ Tử Tu đứng đằng sau cô, cảm giác về sự tồn tại của anh ta mạnh mẽ tới mức khiến người ta không thể làm ngơ, Nhan Miêu đành thấp thỏm cắt cho xong mấy cây nấm rồi lại tách xà lách dưới sự giám sát của cấp trên.
"Nước chấm cho cay thêm chút đi".
Nhan Miêu vùi đầu vào cắt rau: "Vâng".
Đương khi tay dao nhịp nhàng hạ xuống, đột nhiên trên lưng nóng lên, lồng ngực của Tạ Tử Tu đã dán vào lưng cô.
Tuy chỉ là tiếp xúc thân thể, chẳng thêm động tác nào nữa, nhưng trong chớp mắt Nhan Miêu vẫn bị hoảng hốt "oa" một tiếng, suýt nữa đưa dao cắt phải đầu ngón tay.
Tạ Tử Tu có chút bất ngờ, đang vươn tay lấy lọ gia vị trên giá cũng rụt lại, nhưng vẫn cười nói: "Tôi dọa người thế à?".
Nhan Miêu vội vàng quay người lại đối diện vói anh, trái tim trong lồng ngực vẫn nhảy tưng tưng, đành ép eo vào bàn bếp, run rẩy "ừm" một tiếng.
Tạ Tử Tu cười cười, nhướn mày lên, rồi đưa lọ gia vị cho cô: "Thư kí Nhan, em không cần căng thẳng như thế, tôi sẽ không tùy tiện làm chuyện bậy bạ đâu".
Nhan Miêu nuốt nước bọt: "Vâng. Tôi, tôi không căng thẳng...".
"Em sợ tôi lắm sao?".
"... Chút thôi, không sợ mà..."
Với người cầm vũ khí lợi hại chém thịt như bùn mà nói, kẻ làm chuyện xấu thực sự không có gì quá đáng sợ.
Mà cô còn sợ cái "đùa thôi" của Tạ Tử Tu còn hơn "làm chuyện xấu" nữa.
Tạ Tử Tu nhướn mày: "Thế em...".
Lò vi sóng vang lên một tiếng "ding", Nhan Miêu vội vàng nói: “Cá hấp chín rồi!".
Mở lò vi sóng, đang lôi khay ra thì nghe tiếng Tạ Tử Tu nói: "Để tôi". Rồi mu bàn tay của cô bị một bàn tay to lớn ấm áp bao lấy.
Nhan Miêu run lên một cái hoàn toàn theo phản xạ có điều kiện, thế nên cả con cá vược tưoi ngon nóng hổi đổ thẳng lên tay Tạ Tử Tu.
“…”
"... Ngài Tạ, tiểu nhân đáng chết. T_T".
Mấy phút sau, Tạ Tử Tu nâng bàn tay được băng bó kín mít ngồi trên sofa trong phòng khách, cau mày: "Tôi nói này, có nhất thiết phải băng lại to thế này không?".
À, không băng to một chút thì làm sao biểu thị được lòng quan tâm của cô với cấp trên và với ngón tay tôn quý của cấp trên chứ?
Nhan Miêu vừa bày biện bát đũa thức ăn, vừa sợ hãi len lén quan sát động tĩnh của Tạ Tử Tu, Tạ Tử Tu vẫn mang vẻ mặt bất đắc dĩ ngồi đấy, lơ đãng xem ti vi, xem ra hứng thú ăn uống đã bay đi sạch, Nhan Miêu thấy không chừng anh ta sắp phát hỏa tới nơi rồi.
Ai mà bị đổ thức ăn lên tay như thế cũng không vui, huống chi là Tạ Tử Tu.
Đang sợ hãi, đột nhiên Tạ Tử Tu quay sang, nhướn mày: "Ùm, nhìn trộm tôi vẫn chưa đủ sao?".
“…”
Tạ Tử Tu còn nghiêm túc nói: "Thư kí Nhan, em có thể giải thích việc em lén lút nhìn trộm tôi một chút được không?".
“…” Nhan Miêu run rẩy đáp, "Tôi cũng chỉ là, tiện thì nhìn một cái thôi mà...".
Tạ Tử Tu ra chiều ngẫm nghĩ: "Tiện thì nhìn à, sắc đẹp của tôi cũng không thể cứ nhìn suông mãi thế được".
Thế không lẽ còn định thu tiền của cô chắc?
Tạ Tử Tu hất cằm với cô bằng tư thái rất thong thả, ra hiệu: "Lại đây".
Nhan Miêu hoảng hồn lập tức bước lại gần, cúi đầu khom người chờ bị phạt: "Anh Tạ...".
"Còn nữa, em cũng biết làm tôi bị bỏng là chuyện rất nghiêm trọng đúng không?".
"... Tiểu nhân biết lỗi rồi... T_T".
"Thếthì sao...".
Gương mặt như cười như không kia tiến lại gần, rồi đặt lên cái trán đau khổ của cô một nụ hôn.
“…”
Nhan Miêu nhất thời còn giữ nguyên thế cúi người, ngẩn ra.
Đây... có chút dịu dàng quá đáng, cũng chiều chuộng quá đáng.
Không hề giống tên Tạ Tử Tu tìm mọi cơ hội để bắt nạt cô.
"Là, là thế này sao?". Chẳng lẽ không có kiểu phạt khác, ví như phạt tiền, trừ tiền lương hay sao?
Tạ Tử Tu như thở dài, hạ giọng nói: "Rốt cuộc là em có tự giác không hả?".
Nụ hôn lần này là hôn môi, Tạ Tử Tu đặt tay lên eo cô, kéo cô xuống.
Động tác này không dùng sức thế nhưng cô không thể động đậy nổi, chẳng khác nào giơ tay chịu trói.
Nụ hôn này dịu dàng đâu khác gì giữa hai người yêu nhau, khiến người ta như trúng phải tà thuật, toàn thân không theo ý mình. Sự dịu dàng và ấm áp của Tạ Tử Tu như được tẩm độc, có thể khiến thần kinh ngưòi ta tê liệt rồi mất hết khả năng phản kháng.
Nhan Miêu đang chìm trong mê muội, mơ mơ màng màng dựa vào lồng ngực anh ta, còn bản thân thì chẳng biết đã bất giác ôm lấy cổ Tạ Tử Tu từ khi nào.
Nhiệt độ thân thể tỏa ra từ sau lớp áo sơ mi cho người ta một thứ cảm giác an toàn và thân thiết tới lạ thường, dường như có muốn nhiều thêm một chút nữa cũng không sao, khiến người ta bỏ hết mọi rào cản, cam tâm tình nguyện chìm đắm.
Khi nụ hôn dần dần táo bạo hơn thì tiếng chuông di động đột nhiên vang lên, Nhan Miêu không khỏi mở choàng mắt ra, thế
nhưng vẫn ở trong lòng Tạ Tử Tu, cảm giác mê loạn như trúng phải thuốc độc vẫn lan khắp cơ thể, dù có mở to hai mắt ra cũng như ở trong mây mù, không thấy được gì.
Tiếng chuông vẫn ngang bưóng kiên trì, cuối cùng Tạ Tử Tu không thể chịu nổi, thở dài nói: "Em chờ một lát".
Đôi môi Tạ Tử Tu vừa tách ra thì tà thuật cũng biến mất theo, cuối cùng đầu óc Nhan Miêu mới có thể từ từ tỉnh ra, bắt đầu hoạt động lại, không khỏi xoa nắn gương mặt mình, mơ màng nghĩ, đợi, đợi cái gì? Bảo cô đợi để bị ăn à?
Ngẩng đầu nhìn Tạ Tử Tu, ngưòi đàn ông đã thoát khỏi trạng thái mê hoặc biếng nhác, vươn một tay rút di động ra, đặt bên tai, nhướn mày: "Duy Duy?".
“…”
Nhan Miêu rùng mình tính táo lại, trong chớp mắt, đột nhiên thấy vô cùng sợ hãi.
Nếu cô chỉ là công cụ thật thì sao.
Quá nhập tâm biến thành công cụ của người khác như thế không phải đáng thương lắm sao.
"Muốn anh qua đó à?".
Tạ Tử Tu liếc nhìn cô một cái, Nhan Miêu lập tức có chút ngượng ngùng, vội vàng tự giác nói: "Anh Tạ, anh có chuyện thì cứ đi trước đi".
Đỗ Duy Duy ở đầu dây bên kia không biết đang nói gì, cuối cùng Tạ Tử Tu khẽ cau mày đáp: "Được, em đợi anh".
Thấy anh ta ngắt máy, Nhan Miêu bất giác kéo áo chặt thêm một chút, dường như làm vậy có thể bù đắp vào lòng tự trọng còn thiếu.
Ở trước mặt Tạ Tử Tu, cô quả thực không hề có chút phòng ngự, anh ta muốn thế nào thì được thế ấy, dễ dàng điều khiển cô trong lòng bàn tay, thế nên cô cũng có tự phần khinh thường chính mình.
Tạ Tử Tu quay đầu lại, đặt tay lên đầu cô, rũ mi nhìn cô: "Xin lỗi nhé, vì có chuyện gấp".
Sự dịu dàng bất thường của anh ta khiến Nhan Miêu càng thấy bất an: "Anh không tiện lái xe, có cần tôi gọi taxi giúp anh không?".
"Không sao, sẽ có xe tới đón mà".
"Ừm".
"Không thì em đợi tôi về nhé".
"Không cần đâu..
"Tôi đi nhanh thôi".
"Không cần thật mà".
Giờ cô chỉ có cảm giác vô cùng bất an.
Tạ Tử Tu nhìn cô, ngừng lại một chút rồi mỉm cười: "Thế cũng được".
Chú thích:
(28) Huyền quan: là khu vực tính từ cửa chính vào phòng khách.
(29) Nguyên gốc nằm trong hai câu thơ Kinh Kha đã ứng tác trước khi đi hành thích Tần Thủy Hoàng.
(30) Thanh giả tự thanh: trong sạch tự mình biết.
(31) Mắng tam tự kinh: là những câu chửi gồm có ba từ như “Con m. mày”, “Đồ khốn kiếp“...
(32) German: phiên âm từ Germain trong tiếng Pháp thành Giéc-manh, là các nhóm dân tộc Ấn-Âu có nguồn gốc từ Bắc Âu.
Liên Minh Phe Thất Tình Liên Minh Phe Thất Tình - Lam Tiểu Miết