Khi học trò đã sẵn sàng, thầy giáo sẽ xuất hiện.

Ngạn ngữ cổ Trung Hoa

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 65
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 436 / 0
Cập nhật: 2017-09-24 23:11:30 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 14: Tuyên Bố Nhận Chức Kỳ Quái
.
Edit: Tammie
Beta: Patee
Chu Tiểu Tường ở nhà dưỡng thương hai ngày, lại khôi phục công việc sinh hoạt như bình thường, một tháng trôi qua, hạng mục đã hoàn thành được phân nửa dựa theo dự án thiết kế, trong thời gian đó cũng bị Tiêu Bùi Trạch soi mói chút đỉnh, nhưng cũng may không có nhắc tới chuyện trừ điểm thành tích. Chu Tiểu Tường vuốt vuốt mồ hôi lạnh, nhỡ mà lỡ mồm một lần nữa, cậu chỉ sợ ngay cả tiền mua mì Lan Châu cũng không có một xu.
Đến ngày phát tiền lương, toàn bộ công ty ai nấy mặt mày cũng hồng hào giống như được tiêm máu gà, ngày này đối với bộ tộc Ánh trăng* quả thực chính là ngày cứu chuộc của bọn họ ( *Chỉ những người đem tiền lương hàng tháng tiêu xài hết một lượt | Nguyệt Quang: Ánh trăng | Nguyệt (月): Tháng,; Quang (光): hết trơn, sạch sành sanh)
Sau khi Chu Tiểu Tường bị thương, Tiêu Bùi Trạch đã gọi điện cho Đới Vi Minh, nói trước tiên cứ cộng thêm một điểm thành tích nhưng cho tới khi nhậm chức mới tiết lộ, mặt khác còn phải trừ đi hai điểm, trừ cho đên khi nhậm chức thì bù lại vào. Đới Vi Minh nghe mà như lọt vào trong sương mù, không biết đây là cái logic quái quỷ gì của hắn, càng không rõ hắn đang làm cái gì, nhưng Chu Tiểu Tường hiện nay còn đang là người không thuộc biên chế nhân viên, nên y đành phải làm theo chỉ thị của Tiêu Bùi Trạch.
Cho nên lúc tiền lương được gửi đến hòm thư, Chu Tiểu Tường không ngoài ý muốn thấy được hai điểm trừ sau con số tội nghiệp, buồn bực trong lòng bị đè nén, hận không thể đem nhanh chóng Tiêu Bùi Trạch băm vằm như cà rốt! Tối về lại vèo vèo hai cái phi tiêu phóng lên tường, chống nạnh đối mặt với bức tường hừ hừ: Nhờ ơn anh! Ông đây đã sắp vượt qua Tiểu Lý Phi Đao!
Chu Tiểu Tường đối với mục tiêu đã định thuộc loại càng bị ngăn thì càng hăng, cho nên tháng thứ hai càng thêm
cuối tháng cũng thành công hoàn thành hạng mục kia. Bất quá bởi vì từ đầu tới cuối chỉ có một mình cậu làm, cơ bản cũng chỉ thuộc giai đoạn thực nghiệm, nếu muốn chính thức đưa vào sử dụng thì tuyệt đối không có khả năng.
Tiêu Bùi Trạch paste kết quả của cậu qua, mở ra nhìn, hơi lắp bắp kinh hãi, nhướng mày liếc cậu một cái, về phần cái liếc mắt này đến tột cùng là khen ngợi hay soi mói Chu Tiểu Tường vẫn không thể nào đoán ra, chỉ cảm thấy cơ bắp sau lưng theo thói quen mà căng cứng, rớt mồ hôi lạnh.
Tiêu Bùi Trạch buông con chuột ra, tựa vào lưng ghế nhíu mày nhìn chằm chằm màn hình, thanh âm vẫn nhạt nhẽo như trước, phun ra ba câu cộc lốc: "Hình ảnh không đẹp, thao tác không tiện, hoạt cảnh không mịn"
Đậu! Ông đây không phải là làm trò chơi! Cũng không phải làm mỹ thuật! Ông đây là một mình một người chiến đấu! Một người đó! Ánh mắt Chu Tiểu Tường quả thực hận không thể đem người đối diện ăn sống.
Tiêu Bùi Trạch nhìn cậu hai mắt tóe ra lửa, tâm tình tốt không ít, khóe môi nhếch lên một cái không thể nhận ra: "Lại đây trình bày."
"Được" Chu Tiểu Tường đứng lên, vẻ mặt ấm ức mà đi qua đứng bên cạnh bàn làm việc của hắn, hơi hơi nghiêng người nắm chặt con chuột, mở chương trình mình tự làm ra, cảm xúc trên khuôn mặt bị sự nghiêm túc thay thế, "Tôi lấy bối cảnh thành phố để làm, cái này chia làm ba phần, một là thể nghiệm phong cảnh, hai là thể nghiệm cư ngụ, ba là thể nghiệm ẩm thực. Thể nghiệm phong cảnh, đầu tiên là tiến vào sơ đồ quan sát, đây là cấp cho du khách một nhận thức tổng thể..."
Tiêu Bùi Trạch nghe một lúc, phát hiện suy nghĩ của Chu Tiểu Tường thật tinh tế, hạng mục này tuy rằng còn hơi thô, nhưng sau khi ưu hóa hẳn là triển vọng trên thị trường không tồi, không khỏi nghiêng đầu nhìn cậu một cái, đột nhiên hỏi: "Tại sao lại chọn bối cảnh thảnh phố?"
Chu Tiểu Tường ngừng lại, không được tự nhiên mà ho một tiếng, đưa tay sờ sờ mũi: "Không phải lúc trước đã nói rồi sao, tôi cũng chưa từng đi du lịch, đối với các thành phố khác không hiểu biết nhiều, nơi này tốt xấu gì tôi cũng đã ngây người ở đây bốn năm."
"Ờ, tiếp." Tiêu Bùi Trạch hiểu rõ gật đầu, ánh mắt không tự chủ từ tay chuyển lên mặt cậu.
Lúc này là thời điểm ánh sáng mặt trởi tốt nhất buổi sáng, ánh mắt Chu Tiểu Tường chăm chú nhìn chằm chằm màn hình, sống mũi thẳng tắp, chóp mũi giữa ánh sáng như được chiếu một tầng hào quang, môi cũng bị soi ra một mảng hồng nhạt, thần thái trên mặt thế nhưng khiến người ta không thể nào dời mắt được.
"Tiêu tổng, đã nói xong." Chu Tiểu Tường nghiêng đầu, cùng với hắn mắt to trừng mắt nhỏ.
Tiêu Bùi Trạch nhìn một lát rồi thu hồi tầm mắt, gật gật đầu: "Ừm."
Chu Tiểu Tường chớp mắt vài cái, bỗng nhiên không hiểu tại sao tâm địa hốt hoảng, vội vàng đứng thẳng người, nhanh chóng đi tới cái ghế đối diện ngồi xuống.
"Tiêu tổng, cái hạng mục này...Tôi làm thế nào?"
Ngón tay Tiêu Bùi Trạch gõ gõ bàn, động môi phun ra ba chữ: "Không thể dùng."
Chu Tiểu Tường xém chút nữa tắt thở, ngón tay gắt gao nắm chặt thành ghế dựa, ánh mắt một lần nữa hiện lên sự phẫn hận. Dự án này chính là phải tăng ca thêm giờ mà hoàn thành, không có công lao thì cũng có khổ lao, thế nhưng người này lại ba chữ phủ định! Ba chữ đó đại gia à! Thằng cha này có biết điều hay không vậy! Có cái hạng mục nào có thể làm tốt khi chỉ có một người làm hả!
Tiêu Bùi Trạch nhìn vẻ mặt của cậu, khóe miệng lần thứ hai cong lên, lại lập tức cảm thấy mình có điểm gì là lạ, không khỏi nhíu mày.
Chu Tiểu Tường liếc mắt tới ấn đường của hắn, ráng ổn định lửa giận, trầm mặc một hồi trước khi phát ra thanh âm: "Tôi đây có thể bắt đầu thử việc ở công ty chưa?"
"Không thể!"
Cái gì??! Ánh mắt Chu Tiểu Tường trợn tròn, ngực phập phồng kịch liệt, thiếu chút nữa giơ tay đập bàn, lần này thật sự là một câu cũng không thốt ra nổi, tức giận đến cô họng đều run lên.
"Được rồi, bây giờ đi tới bộ nhân sự làm thủ tục đi." Tiêu Bùi Trạch thản nhiên nói, lời vừa dứt liền lấy một tập văn kiện bắt đầu vùi đầu công tác.
Chu Tiểu Tường sững sờ nhìn hắn, suy nghĩ nửa ngày mới đem hai vế mấu chốt "Không thể bắt đầu thử việc" và "Tới bộ nhân sự làm thủ tục" gắn liền với nhau. Cảm giác như, bị sa thải rồi?
Chu Tiểu Tường cảm tháy chuyện này có chút khó tin, đần người nửa ngày mới nói: "Tiêu tổng, tôi chưa bao giờ kí bất kì cái hợp đồng nào với công ty, muốn sa thải thì trực tiếp rời khỏi là được, cần chi phải qua bộ nhân sự?"
Tiêu Bùi Trạch lạnh mặt nhìn cậu: "Đừng để tôi nói lại lần thứ ba, bây giờ tới bộ nhân sự làm thủ tục!"
Chu Tiểu Tường cắn răng nhìn hắn, giằng co hồi lâu, nghĩ chính mình cũng không cần chịu đựng hắn nữa, liền mạnh mẽ đứng lên, "Rầm" một tiếng, hung hăng đập bàn, rồi dứt khoát xoay người, hùng hùng hổ nhìn thẳng về phía trước mà xông ra ngoài.
Tiêu Bùi Trạch không hề chuẩn bị nên bị cái đập bàn này của cậu làm giật mình đôi chút, nhìn cái bàn hoàn toàn không hư hại gì lại nghiêng đầu nhìn bóng dáng cậu rời đi, cảm thấy hàm răng có chút ngứa.
Chu Tiểu Tường hung hăng đi tới bộ nhân sự, phụ trách nhậm chức của bộ nhân sự - Dương Dương nhìn thấy cậu liền cười rồi lên, vươn tay đưa cho cậu một tập giấy: "Nè, ký hợp đồng đi, có mang bút không?"
"Không mang." Chu Tiểu Tường lắc đầu đưa tay nhận lấy rồi lập tức sửng sốt:" Hợp đồng cái gì?"
"Hợp đồng lao động đó!" Dương Dương khó hiểu nhìn cậu.
Lông mày Chu Tiểu Tường dựng ngược, trừng mắt nhìn cây xương rồng trên bàn làm việc của cô nàng mà suy nghĩ, mãi cho đến khi cô ta đưa qua một cây bút đen mới kịp phản ứng cố ấy đang nói cái gì. Cậu vội vàng nhận lấy cây bút rồi luống cuống đem tập hợp đồng trên tay mở ra.
Không phải hợp đồng thử việc, là hợp đồng lao động chính thức!
Chu Tiểu Tường há hồm mồm, đột nhiên không biết mình cần nên bày ra biểu tình gí, khóe miệng co rút, một tay chống lên vách ngăn cách trên bàn làm việc của Dương Dương, thò đầu tới: "Đây là hợp đồng chính thức?"
"Đúng vậy." Dương Dương ngẩng đầu mỉm cười với cậu.
Chu Tiểu Tường khó có thể tin nổi:"Chị chắc chắn cho tôi ký?"
"Chắc chắc." Dương Dương nhìn biểu tình vặn vẹo của cậu nhịn không được cười cười. Đúng vậy, đây là Chu Tiểu Tường đã từng chấn động một thời, bất luận cậu có biểu hiện hay hành vi gì bất thường thì có cũng đều là điều vô cùng bình thường! Dương Dương nghĩ vậy, vẻ mặt bình tĩnh lại mà làm việc.
Chu Tiểu Tường trợn tròn mắt, không kịp hiểu rõ vì cái gì mọi chuyện đều khác quắc với những gì mình trông chờ, gấp gáp lật hợp đồng, lật đến chỗ tiền lương, tròng mắt lồi ra thiếu chút nữa rớt xuống đất.
Tiền lương này...So với lúc trước thỏa thuận, còn gấp đôi! Đây là cái chuyện vui đùa ở trên hành tinh nào vậy?!
Chu Tiểu Tường cầm lấy hợp đống trải ra trước mặt cô nàng, chỉ chỉ vào số tiền lương: "Chị nhìn này! Đây không phải là tiền lương lúc trước tôi thỏa thuận a! Chị chắc chắn hợp đồng không bị tính sai?"
Dương Dương bất đắc dĩ nhìn cậu: "Chuyện quan trong như vậy làm sao tính sai được? Đây là hợp đồng của cậu!"
Chu Tiểu Tường chớp chớp mắt nhìn cô, miệng co rúm hai cái, sau đó liền không khống chế được mà toét ra, khóe miệng thiếu chút nữa kéo căng đến mang tai. Dường như sợ đối phương đổi ý, cậu vội vàng rút hợp đồng trở về, lấy tốc độ lốc xoáy nhanh chóng vọt tới bàn trống bên cạnh vùi đầu kí tên.
Chu Tiểu Tường một mặt kích động kí hợp đồng, mặt khác vui vẻ mà nghĩ: Mặc nó đúng hay sai! Ta chính là cứ ký! Các người đổi ý cũng không kịp nữa rồi! Muahahahaha!
Ký xong lại nghĩ: Không đúng! Không có bẫy rập gì đi? Lại vội đến đầu đầy mồ hôi mà bắt đầu bươi móc chi tiết mấy trang phía trước, xoi mói nửa ngày cũng không thấy cái gì xấu. Cầm lấy hợp đồng suy nghĩ sâu xa nửa ngày, trong đầu bống "Ding" một tiếng giòn vang, rốt cuộc đã nghĩ ra
Nhưng mà tên khốn Tiêu Bùi Trạch kia không phải nói muốn sa thải mình sao? Sao lại đột nhiên ký hợp đồng?
Không đúng! Hắn chưa từng nói muốn sa thải mình...
Chu Tiểu Tường suy nghĩ đến rút gân, cau mày dốc sức vò đầu, vò nửa ngày vẫn không rõ đến tột cùng là chuyện gì đang xảy ra.
Bên cạnh có một chàng trai thuộc bộ nhân sự bưng chén nước trà đi tới gần vỗ vỗ bả vai cậu: "Chu Tiểu Tường, cậu mấy ngày rồi chưa gội đầu? Ngứa đến vậy sao?"
"A?" Chu Tiểu Tường ngẩng đầu nhìn y: "Hôm qua mới tắm đó!"
"Vậy xem ra da đầu cậu có bệnh đi? Tôi thấy cậu đã gãi gần mười phút rồi, nếu thật sự ngứa như đã nói, tốt nhất nên đi bệnh viện kiểm tra!"
"..."Chu Tiểu Tường lặng lẽ buông tay "Ách...Cảm
Ký xong chương kết thúc hợp đồng, Chu Tiểu Tường đem phần hợp đồng thuộc về mình kia cuốn lại trong tay, ngơ ngẩn ngẩn ngơ mà về lại tầng 10, mở hòm thư ra liền thấy, tháng lương thử việc thứ hai đã được phát, cậu vừa rồi bị kích thích rất mạnh, lúc này nhìn tháng lương cũng bất bình thường, đột nhiên trở nên rất bình tĩnh.
Trừng mắt nhìn rõ ràng, hừm, điểm thành tích được thêm bốn điểm, còn xuất hiện thêm...tiền lương tăng ca?
Chu Tiểu Tường cảm thấy chính mình đã khó có thể ngồi được nữa, bưng cốc nước mạnh mẽ tu một hơi mới phát hiện nước đã sớm lạnh liền cau mày để cái ly sang một bên, sau đó đần người nhìn chằm chằm màn hinh một lát, đột nhiên màu nhảy dựng, trong đầu toát ra một suy nghĩ khiến cậu vô cùng đau "trứng": Tên khốn Tiêu Bùi Trạch kia không phải là đang...đùa mình sao?
Lại một lần nữa gõ cửa phòng làm việc cuả Tiêu Bùi Trạch, Chu Tiểu Tường ngồi ở đằng kia cảm thấy cả người không được tự nhiên: "Tiêu tổng, tôi có thể hỏi anh vài chuyện hay không?"
Tiêu Bùi Trạch thả cây bút trong tay xuống, gật gật đầu: "Hỏi đi."
"Anh không phải nói, cái hạng mục tôi làm kia, không thể dùng sao?"
Tiêu Bùi Trạch nhướng mày nhìn cậu: "Quả thật là là không thể dùng."
"Ách...Vậy sao còn ký hợp đồng với tôi?"
"Sau khi ưu hóa có thể dùng."
"..." Đậuuuu! Thím đem một lời nói hết thì sẽ chết à!! Chu Tiểu Tường hít sâu, cười gượng hai tiếng, "Nãy không cẩn thận lỡ "đụng" cái bàn một chút, thực xin lỗi..."
"Không cẩn thận, "đụng" cái bàn một chút?" Tiêu Bùi Trạch mặt không đổi sắc mà lặp lại lời cậu
"..." Chu Tiểu Tường hít sâu quyết định lảng sang chuyện khác: "Cái khoản lương tăng ca kia là sao?"
"Tôi không đề xướng nhân viên tăng ca, đương nhiên, nếu thực sự tăng ca thì sẽ được mức thù lao tương ứng, ở nhà tăng ca cũng vậy." Tiêu Bùi Trạch nói xong lại bổ sung một câu, "Có tăng ca hay không đương nhiên không phải do cậu quyết định, lần này là căn cứ theo độ khó của hạng mục mà đánh giá cậu."
Chu Tiểu Tường hiểu rõ gật đầu, đột nhiên phát hiện mình trước nay vẫn luôn có hiểu lầm với hắn, biểu tình trên mặt có chút ngượng ngùng, nghĩ nghĩ lại hỏi: "Còn chuyện lương của tôi sau khi nhậm chức..."
"Tôi quyết định."
Chu Tiểu Tường ngẩng đầu, vẻ mặt mê mang nhìn
"Giai đoạn sau của hạng mục này cậu sẽ phụ trách, tôi sẽ cho cậu một đội làm việc để triển khai và làm nó trở nên tốt hơn. Nếu cậu cảm thấy không có niềm tin, tiền lương có thể phân phối lại, hạng mục chuyển giao cho bộ kế hoạch."
Chu Tiểu Tường lăng lăng nhìn hắn hồi lâu, đột nhiên ánh mắt sáng lóe, miệng toét ra, nhanh chóng từ trên ghế đứng bật dậy: "Tôi đương nhiên tin! Cám ơn Tiêu tổng!"
Tiêu Bùi Trạch không đoán được cậu sẽ đứng bật dậy như lò xo, liền sửng sốt một chút, dựa lưng vào ghế giương mắt nhìn cậu.
"Tôi trên cơ bản đã hiểu rõ rồi, không còn chuyện gì nữa! Tôi trở về làm việc đây!" Chu Tiểu Tường đã hoàn toàn quên béng cái chân tướng thật sự của phỏng đoán "đùa cậu", hoàn toàn chìm đắm trong vui sướng, sau một phen biểu đạt lòng biết ơn cùng sự quyết tâm, lại phất hiện người đối diện không đáp lại câu nào: "Tiêu tổng?"
Tiêu Bùi Trạch dừng mắt, nhanh chóng đem tầm mắt của mình rời khỏi khuôn mặt cậu: "Ừm, không còn chuyện gì nữa?"
"Không còn."
"Ừm, trở về làm việc đi." Tiêu Bùi Trạch nói xong cũng không ngẩng đầu lên mà lấy một tập tài liệu qua xem.
"Được, cảm ơn Tiêu tổng!" Chu Tiểu Tường vui vẻ cười, nha như chớp xoay người lao ra ngoài chạy mất dạng.
Tiêu Bùi Trạch lặng im nhìn tài liệu trên bàn, đột nhiên thả cây bút trong tay xuống, nhéo nhéo mi tâm đi đến trước cửa sổ gọi điện thoại cho Cao Dục: "Cuối tuần rảnh không? Đi leo núi với tôi."
Cao Dục là một loại sinh vât đi đêm thần kỳ, thần kỳ ở chỗ mỗi khi đến cuối tuần y có thể đem ngày đêm đảo lộn trở lại trạng thái bình thường, cho nên thường cuối tuần y thường xuyên quấy rối Tiêu Bùi Trạch, nhưng cũng thường xuyên quấy rối không thành công. Lúc này đột nhiên nhận được điện thoại như vậy liền lập tức phấn chấn: "Sao? Tớ hẹn thế nào cậu cũng không chịu đi, hôm nay bị cái gì kích thích vậy? Thế nhưng lại chủ động hẹn tớ đi leo núi?"
"Không có gì, có lẽ là cần điều hòa một chút. Cậu có đi hay không?"
"Đi! Đương nhiên đi!"
Lão Tử Kiếm Tiền Dễ Lắm Sao Lão Tử Kiếm Tiền Dễ Lắm Sao - Phù Phong Lưu Ly