Books can be dangerous. The best ones should be labeled "This could change your life."

Helen Exley

 
 
 
 
 
Tác giả: Tùy Vũ Nhi An
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 97 - chưa đầy đủ
Phí download: 9 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 496 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 05:01:16 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 67 Part 1
hương 67
Năm nghìn mũi kiếm sắc bén chậm rãi hạ xuống, mưa dần dần tạnh, ta giơ tay chùi đi nước mưa trên mặt, tay phải rút trường kiếm ra chỉ thẳng vào Từ Lập.
"Từ Lập phản nghịch! Nếu ngươi biết sai mà sửa thì còn có thể có cơ hội lập công chuộc tội, còn cứ cố ý khăng khăng cấu kết với Mân Việt quốc làm chuyện bất lợi cho Đại Trần ta thì đừng trách bản cung không giữ mạng lại cho ngươi!"
Từ Lập nổi giận gầm lên một tiếng "Nói láo, lão tử cấu kết với Mân Việt quốc hồi nào!"
Ta cười lạnh nói: "Ngươi tất nhiên là không chịu nhận tội, nhưng đồng lõa của người đều đã nhận tội rồi!"
Vừa dứt lời, Môn chủ Lam môn lập tức áp giải mười ba phó tướng thủ hạ của Từ Lập lên thành, tuy thiếu tên đầu sỏ nhưng ít ra cũng loại bỏ hết được bọn tay chân của hắn.
Từ Lập à Từ Lập, bộ chỉ có ngươi biết vu cáo hãm hại ta, ta không biết đạo ”dĩ bỉ chi đạo hoàn thi bỉ thân” sao! (gậy ông đập lưng ông)
Ta liếc mắt ra hiệu cho Môn chủ Lam môn, đối phương lập tức ngầm hiểu, vài cây kim châm hạ xuống yếu huyệt trên người của mười ba người này, ai đứng xa sẽ không nhìn rõ, chỉ nghe tiếng quỷ khóc sói gào của bọn họ và tiếng la lối thú nhận ”tội trạng” của chính mình và Từ Lập. Sắc mặt Từ Lập đại biến, ta hét lớn lên: "Từ Lập, ngươi còn gì để nói?!"
Đến lúc này, những binh lính vốn còn chút nghi ngờ cũng đều xoay lưng lại bỏ Từ Lập mà đi, còn binh lính đang bảo vệ chung quanh lão chẳng biết từ lúc nào đã bắt đầu chậm rãi lùi lại, chừa một mình lão chơ vơ ngoài trận.
Phương Đông dần sáng, ánh ban mai xuyên qua tầng mây rơi xuống trước thành lâu, tựa như mũi tên bắn tan màn đêm trước sáng.
Ta cao giọng hô to: "Bắt lấy phản tặc Từ Lập!"
Thân ảnh hai bên tả hữu chợt lóe lên lao xuống thành. Năm nghìn binh lính đứng yên tại chỗ, không hề có bất kỳ cử động nào bảo vệ cho Từ Lập. Lão cùng đường bí lối, phẫn nộ xông lên, đáng tiếc không thể chống cự lại, chỉ có thể bó tay chịu trói.
Ta nhẹ nhàng thở hắt ra, từng sợi thần kinh khẩn trương căng thẳng rốt cuộc cũng được thả lỏng.
Binh pháp của cháu chắt Tôn Tử có nói: bắt giặc nên bắt vua trước, mắng chửi người nên mắng nương hắn trước – Ặc, thật ra ta rất tôn trọng nữ nhân, nữ nhân chúng ta đều vĩ đại, không mắng nương, không mắng nương, tóm lại là đánh không lại đối phương thì mắng chết đối phương, giọng của Từ Lập sao lớn bằng giọng ta, mắng chửi người lại không đầy đủ lý do như ta, lừa người cũng không được hùng hồn như ta, hãm hại người cũng không được khéo như ta, con người của ta, hoặc nhẫn nại, hoặc tàn nhẫn, nếu không thể nhịn thì cũng không cần nhịn...
Chỉ có điều ta làm việc hợp tình hợp lý nên mới được đám người đủ màu sắc này hỗ trợ, nếu không chắc là dữ nhiều lành ít rồi.
Lén lau đi mớ mồ hôi, ta nói với Môn chủ Lam môn: "Những người này giao cho các ngươi trông coi, không được để xảy ra sơ sót!"
"Dạ!"
Đúng lúc này, ta cảm giác rõ rệt dưới chân lắc lư, đầu óc choáng váng, trong lòng xẹt qua một ý nghĩ: cả đêm không ngủ nên chắc sắp xỉu đây...
Nhưng cơn lắc lư này cũng không hề có dấu hiệu là sẽ ngừng lại, tiếng ngựa hí và tiếng người la ó xôn xao dưới thành cho ta biết: không phải chỉ mình ta choáng váng!
Không biết là ai đã đỡ lấy ta từ phía sau lưng, ta vội hỏi: "Chuyện gì vậy?"
Rất rõ ràng, là đất rung núi chuyển.
Địa chấn?
Không thể nào, một chút dấu hiệu cũng không có.
Điềm báo địa chấn: súc sinh gọi loạn, nước giếng khác thường, quan địa phương bác bỏ tin đồn - một dấu hiệu như thế này cũng không có!
"Dường như bên Bạch Dương cốc có động tĩnh!" Có người lên tiếng trả lời.
Tim ta hốt hoảng đập nhanh hơn vài nhịp, do dự quét mắt qua đám người bên cạnh: "Ngũ Lục Nhất, ngươi mau đi điều tra xem sao!"
Ngũ Lục Nhất gật đầu tuân lệnh, hô lên một tiếng phi thân xuống đài, đoạt ngựa phi như bay ra khỏi cổng thành.
Ta trấn an binh lính dưới thành, bảo bọn họ đứng tại chỗ đợi lệnh, huyệt Thái Dương của ta đập dồn dập, dưới chân cảm nhận rõ rệt độ rung càng lúc càng mạnh. Trong khi đó, ta cũng không ngồi không chờ đợi, lại phân công binh lính đi tuần tra cảnh giới, vẫn tiếp tục giữ bí mật, không công bố về việc Lưu Triệt đã băng hà. Hiện giờ ta đã đưa ra hổ phù, còn Từ Lập thì cũng đã đền tội, binh lính chỉ có thể nghe lệnh của ta. Ta thầm nghĩ, cũng may ba tháng qua, ta không có đối xử tệ với mười vạn binh lính, chẳng những không chửi bới, không đánh nhau mà còn bình dị, gần gũi, thanh danh khá tốt. Ngay cả thủ hạ của Từ Lập tuy không thích ta lắm nhưng ít ra cũng không vì những lời đồn đãi xấu mà bài xích ta.
Lúc Ngũ Lục Nhất về đến, con ngựa của hắn bị giục chạy mau đến nỗi hầu như kiệt sức mà chết. Hắn điểm chân trên lưng ngựa mượn lực phi thân lên đài, nửa quỳ xuống, nói: "Cửu Lôi trận bị phá, lũ lụt bất ngờ bạo phát, đất lở núi sạt, tình thế không ổn!"
Ta đờ người ra, miệng há to không khép lại được, sau một hồi mới run rẩy, mờ mịt nhìn một vòng khắp bốn phía, hít sâu, cầm kiếm xuống đài đi về phía cổng thành. Ngũ Lục Nhất theo sát phía sau, bẩm "Môn chủ đã từng có lệnh, điện hạ không được đến chiến trường!"
"Trước khác nay khác!" Ta tê dại trả lời, lòng bàn tay lạnh buốt, ngực cũng lạnh buốt "Nói cho ta biết, tình hình thương vong ra sao?"
Ngũ Lục Nhất trầm tư một hồi, đáp: "Rất khó đoán, hai bên đều có tử thương."
"Còn bọn Đào Thanh, Đường Tư ra sao?"
"Bên ta chiếm được vùng cao nguyên, tử thương ít hơn so với đối phương."
Ta nhẹ nhàng thở hắt ra, đến dưới cổng thành, xoay mình nhảy lên ngựa, Ngũ Lục Nhất nhìn ta mà không biết làm sao, chỉ có thể đá một tên binh lính văng xuống để cướp ngựa...
Ta ghìm ngựa xoay người đối mặt với năm nghìn binh lính, giơ kiếm cao giọng nói: "Bạch Dương cốc bất lợi, ba ngàn binh lính theo ta đi cứu viện trước, hai ngàn binh lính ở lại bảo vệ đại bản doanh!"
"Tuân lệnh —— "
Hai chân ta thúc vào bụng ngựa, giục ngựa chạy gấp, Ngũ Lục Nhất theo sát phía sau, bọn người Lam môn ở lại bản doanh, còn hai mươi mấy nhân sĩ Ám môn theo sát bảo vệ bên ta.
Các nam nhân của ta, lão tử đã tiêu diệt Từ Lập được rồi! Gia gia nó, các người cũng phải bình an sống sót trở về cho ta!
Lúc chạy đến Bạch Dương cốc, không chỉ có mình ta, ba ngàn người phía sau cũng đều kinh ngạc đến ngây người, non xanh nước biếc không còn một mảnh, chỉ còn lại một mớ hỗn độn, hoang tàn.
Ta lập tức hiểu ra vấn đề, đây chính là kết quả do mấy ngày liền bị địa lôi oanh tạc kết hợp với cơn mưa liên tục không ngừng! Xì, Mặc Duy tên cẩu tặc này thật là mồm quạ đen, tiên đoán gì không tiên đoán, tiên đoán ra địa chấn. Không ngờ quẻ tượng vớ vẩn đó lại linh nghiệm như vậy! Trận này là trận có sử dụng một số lượng hỏa dược lớn nhất trong lịch sử, vừa đúng lúc gặp một trận mưa to liên tục như thế này, quả thật là người tính không bằng trời tính. Mấy chuyện huyền bí này đúng là thà tin là có!
Ta nhìn cảnh tượng rối loạn trước mắt mà không biết làm sao, không biết bắt đầu thu dọn từ đâu, trước thiên tai, sức người thật quá nhỏ bé.
Ta cắn răng hạ lệnh: "Cứu người!"
Địa hình vùng này là Bắc cao Nam thấp, Tây cao Đông thấp, hiện giờ bọn ta đang ở vùng cao nguyên Tây Bắc tương đối an toàn, muốn cứu người cũng dễ hơn. Ta quay đầu bảo bọn Ngũ Lục Nhất "Mấy người các ngươi lập tức lên ngựa đi tìm bọn Đào Thanh, Đường Tư, Đông Ly, Kiều Tứ cho ta!" Bọn họ vừa gật đầu đã lập tức phân tán ra xung quanh.
Tuy đã hết mưa nhưng không biết chính xác địa lôi sẽ nổ ở chỗ nào, có thể là một phần trong Cửu Lôi trận, dù lực sát thương không lớn nhưng sẽ góp phần làm núi sạt lở nghiêm trọng hơn. Ta lo lắng đến đứng ngồi không yên, bọn Đào Thanh có khinh công trác tuyệt ta không lo mấy, nhưng chỉ có một mình Kiều Vũ mà phải trông nom chăm sóc cho ba tên quan văn, cho dù khinh công của hắn có cao đến cỡ nào đi nữa thì hắn cũng chẳng thể nào mọc ra nổi ba bàn tay để bắt lấy ba người cùng một lúc - đột nhiên nhớ lại chuyện ta dặn dò hắn trước khi lên đường, hắn...
A ——
Lòng ta sốt ruột như bị hỏa thiêu!
Rất nhanh đã có tin tức của phía bên kia, người đầu tiên tìm được là Đào Thanh. Đường Tư cũng đã hội họp cùng hắn, nhưng bọn Kiều Vũ và sư phó thì lại chưa.
Bất kể ra sao, phải tìm bọn họ trước rồi hẵng nói!
Núi bị sạt lở, ngựa không thể lên được, ta chỉ có thể bỏ ngựa lại đi bộ lên núi, một tên đệ tử của Ám môn cõng ta lên núi, ta nhìn quanh bốn phía, lúc sắp lên đến đỉnh núi chợt tinh mắt nhìn thấy một thân ảnh quen thuộc, ta thất thanh hét lớn: "Kiều Vũ!"
Tên đệ tử Ám môn đang cõng ta dừng chân lại, ta vỗ vai hắn, nói: "Đến bên kia đi, đến bên kia đi!"
Người đó quả nhiên là Kiều Vũ của ta!
Ta nước mắt lưng tròng như gặp lại thân nhân xa cách đã lâu - không đúng, đây vốn chính là thân nhân của ta a!
Vùng đất núi dưới chân không chắc, mỗi một bước chân đều có thể gây ra sụt lở, Kiều Vũ nghe thấy thanh âm của ta vội quay đầu lại, vừa nhìn thấy ta bỗng giật mình, sau đó ngay lập tức có vẻ - không vui lắm?
Sư phó, Hàn Hâm và Mặc Duy cũng cùng ở đó, rốt cuộc ta đã có thể chính thức thở ra.
Đến gần, Kiều Vũ đỡ lấy ta từ lưng tên đệ tử Ám môn, cầm tay ta, mày càng nhíu chặt hơn. "Sao nàng lại tới đây?! Chỗ này nguy hiểm lắm, mau trở về đi!"
"Thằng nhãi con cẩu tặc Từ Lập tạo phản, ta xử hắn xong rồi mới đến đây đón các chàng!" Ta lau mặt, hắt hơi một cái nói tiếp "Từ Lập đã bị bắt, ta để lại hai ngàn binh mã trấn thủ, đem theo chừng ba ngàn đến đây cứu viện, các chàng không sao chứ, ở đây có bị tổn thất nhiều hay không?"
"Mọi việc đều ổn." Kiều Vũ rõ ràng là không muốn giải thích nhiều, vỗ vai tên đệ tử Ám môn, cứng rắn ra lệnh "Mang nàng trở về, không được để xảy ra chuyện gì!"
Tên đệ tử Ám môn cúi đầu tuân lệnh: "Dạ!"
Ta nghe mà phẫn nộ, trở tay bắt lấy tay áo hắn "Sao vậy, không vừa mắt lão nương, sợ ta gây họa cho các người à!" Tứ nhi chàng gần đây càng lúc càng không khách khí với ta đó nha!
"Lý Oánh Ngọc!" Bên này chưa yên thì đã nghe một tiếng sư tử hống truyền lại cách đó không xa, ta run rẩy rụt rụt cần cổ giống y như con rùa đen.
Đào Thanh Đường Tư chạy đến với khí thế rào rạt, hai người cùng nhìn ta từ trên xuống dưới mấy lần, sau đó hung hăng trợn mắt trừng ta, Đường Tư níu chặt lỗ tai ta, Đào Thanh vòng qua người ta, trực tiếp đối thoại với Kiều Vũ. "Bên ngươi tình huống ra sao?"
Vẻ mặt Kiều Vũ nghiêm trọng, nói: "Có mang theo Mặc Duy và Đông Ly, trốn tránh kịp thời nên không có thương vong gì nhiều nhưng giờ bị kẹt trên núi, nhất thời khó rút lui, nếu như núi lở liên tục thì tình hình sẽ không được lạc quan lắm."
Đào Thanh trầm tư một hồi, nói: "Hiện giờ mưa đã ngừng, chỉ cần không động đến địa lôi dưới đất thì tình hình sẽ không đến nỗi xấu đi, bảo tất cả mọi người không được hành động thiếu suy nghĩ."
Kiều Vũ trả lời: "Vâng", khóe mắt thoáng liếc về phía ta, Đào Thanh nhìn theo, ta ho khan một tiếng, vừa tính trốn ra sau lưng tên đệ tử Ám môn thì bị Đường Tư níu chặt lỗ tai lại.
"Nàng ấy thế mà dám dầm mưa, lại còn cưỡi ngựa nữa!" Đường Tư cầm tay ta, nghiến răng nghiến lợi nói. So với tay hắn, tay ta dường như lạnh hơn một chút, ta ngượng ngùng xấu hổ nhe răng ra cười. Đường Tư cấu véo gò má ta, căm tức nói: "Nàng chê thai của mình quá ổn hả?!"
Ta làm ra vẻ vô tội, nói: "Không còn cách nào a, ta vừa nghe nói ở đây xảy ra chuyện nên lập tức chạy đến." Chuyện Từ Lập, chắc chắn hắn và Đào Thanh đều biết cả rồi.
Đào Thanh cau mày nói: "Kiều Vũ để lại tử sĩ Ám môn ở bản doanh đủ để bảo vệ nàng toàn thân rút lui, căn bản không cần phải trực tiếp đấu với Từ Lập."
"Nếu ta bỏ chạy một mình, năm ngàn tinh binh của Từ Lập tập kích sau lưng các chàng thì biết làm sao? Lão già đó tâm thuật bất chính, có chuyện gì không dám làm?" Ta cố gắng lý sự.
Đào Thanh khinh thường, nói: "Lão muốn tới cứ tới, chẳng lẽ ta đây sợ hạng tôm tép nhãi nhép như lão sao!"
Được, là do ta mù quáng lo lắng!
"Đường Tư, ngươi hộ tống nàng trở về trước đi. Kiều Vũ lĩnh cánh quân bên tả rút lui dần." Đào Thanh phân phó mọi người đâu vào đấy rồi quay đầu lại nhìn ta, ánh mắt vô cùng sắc bén. "Nàng đó, mau về doanh trại ở yên đó cho ta!"
Ta còn đang mãi đắm chìm trong khoái cảm thành tựu của một bậc đế vương lúc ra oai tại thành lâu lúc vừa rồi, chỉ một câu nói một ánh mắt của Đào Thanh đã đánh ta về lại nguyên hình con rùa rụt cổ, miệng không ngừng vâng vâng dạ dạ mà không dám phản kháng lấy nửa lời.
Đào Thanh vứt xong câu đó bèn lập tức đi thẳng lên đỉnh núi, tên đệ tử Ám môn bỏ đi theo Kiều Vũ, Đường Tư nhíu mày xách ta lên, cẩn thận ném ta lên lưng, xem kỹ địa hình hai bên trái phải một hồi rồi mới tìm đường xuống núi. Lúc này đường xuống núi càng vô vọng hơn so với lúc lên núi, ta ôm lấy bờ vai Đường Tư, nhìn đất dưới chân có thể sụp lở bất cứ lúc nào mà nuốt nước miếng khan.
"Tam nhi, cẩn thận, cẩn thận, chậm chậm thôi..." Vừa dứt lời, Đường Tư hụt chân, ta liền được thể nghiệm cảm giác mất trọng lượng, kêu a lên một tiếng, may là Đường Tư phản ứng nhanh nhẹn, lập tức nhảy lên một ngọn cây gần đó, nhưng cái gọi là họa vô đơn chí chính là như lúc này, bỗng dưng một đám người ùa ra giết chóc, những người này nhìn rất quen mắt, có lẽ hình dạng hắc y nhân đều là như thế, nhưng vũ khí trong tay bọn họ thật sự là đặc biệt, hễ nhìn qua rồi là khó quên – Bán Nguyệt đao!
Lúc đó Đường Tư mắc cõng ta như một bao tải trên lưng nhảy lên ngọn cây nên không còn tay để phóng ám khí, mà bên kia bảy tám lưỡi đao đồng loạt bổ xuống, bọn ta nhất thời bị động rơi vào thế hiểm, Đường Tư vừa ân cần thăm hỏi tổ tiên đối phương vừa sử chiêu "Tuyệt tử tuyệt tôn Vô Ảnh cước ", một cước sắc bén theo một góc độ vô cùng xảo quyệt đã đá trúng cái...của đối phương, ta thấy mà buốt cả trứng...
"Tam nhi, chàng chẳng những là chuyên gia bắn đạn mà bắn trứng cũng thật tài tình a..." Ta ôm cổ hắn, lau đi một mớ mồ hôi lạnh, sau đó tay phải dời xuống, thò vào trong ngực hắn sờ loạn lên: "Chàng mắc phi thân nên tay không rảnh, để ta giúp cho, nói đi, ám khí chàng giấu ở đâu vậy?! Ta sờ xem..."
Lão Gia Có Hỉ Lão Gia Có Hỉ - Tùy Vũ Nhi An