"It's very important that we re-learn the art of resting and relaxing. Not only does it help prevent the onset of many illnesses that develop through chronic tension and worrying; it allows us to clear our minds, focus, and find creative solutions to problems.",

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Tùy Vũ Nhi An
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 97 - chưa đầy đủ
Phí download: 9 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 496 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 05:01:16 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 62 Part 1
hương 62 Nghị hoà...
Giả đau bụng bị phát hiện ra, Đường Tư nhéo lỗ tai ta, hung tợn nói: "Trước kia thì giả đau tim, giờ giả đau bụng, ngay cả đau bụng kinh nàng cũng giả, giả riết thành ghiền rồi hả?"
Ta phủi rớt tay hắn, lui mình về phía sư phó và Đào Thanh tìm nơi che chở.
"Gì chứ... Đây không phải là...thời điểm đặc biệt phải có người đặc biệt làm việc theo cách đặc biệt hay sao..." Ta yếu ớt cãi lại. Sư phó vuốt ve tóc ta, thở dài "Câu này không phải dùng trong hoàn cảnh này..."
Đào Thanh hừ một tiếng, rất có uy nghiêm nói: "Còn ăn cơm nữa không?!"
Đường Tư, Kiều Vũ lườm nhau một cái, xoay mặt đi, nhìn nhau không vừa mắt nên mỗi người tự ôm bát cơm tách ra ngồi xa xa ăn.
Chậc chậc...ra vẻ khó chịu để làm chi a, nếu động võ thật đã đánh nhau cho đến chết rồi, nhưng chiêu nào chiêu nấy đều không ra hết sức, rõ ràng là chỉ để phát tiết, trêu chọc lẫn nhau, nhưng náo loạn một hồi như vậy bầu không khí đã không còn ngượng ngập như ban đầu, ta trốn vào lòng sư phó, nhân tiện dựa mãi vào không chịu ra.
Sau khi ăn cơm xong, Đào Thanh kéo Đường Tư, Kiều Vũ đi làm chút việc lúc nãy bọn hắn đang bàn mà bị ta cắt ngang, sư phó nói hắn muốn đi tìm Mặc Duy, bị ta giữ chặt lại một hồi.
"Mặc Duy, Mặc Duy... lần nào cũng đều đòi đi tìm tên cẩu tặc Mặc Duy kia." Ta xì một tiếng "Sư phó, chàng muốn ta tốt với hắn thì đừng có đem hắn ra làm cái cớ! Hại ta mỗi lần nghe đến cái tên này đều sinh lòng chán ghét!"
"Aizz..." Sư phó nhìn ta, im lặng trầm mặc...
Ta lại lùi sâu vào lòng hắn thêm mấy phân nữa, sờ sờ soạng soạng, cảm giác dường như hắn gầy đi không ít, cùng với ta chính là một đôi lồi lõm. Ngày xưa Mặc Duy thường nói ta là ở trước mặt sư phó thì thu hồi móng vuốt sói biến thành một con mèo hoang nhỏ, giờ phải đổi lại thành con mèo hoang ù rồi...
Ta chuẩn bị một bụng lý do từ chối không cho hắn đi, đang nghĩ xem nên ôn chuyện gì cùng sư phó thì nghe bên ngoài có người thông báo: Mặc Duy cầu kiến.
Nghiến răng nghiến lợi, nhắm mắt oán thầm nửa buổi, ta mới mở mắt cả giận nói: "Cho hắn vào đi!"
Ngoài cửa truyền tới một tiếng cười phì, Mặc Duy vén rèm bước vào, còn đang tính cung kính làm lễ với ta, ta không kiên nhẫn phất phất tay "Ngồi xuống, ngồi xuống, có chuyện gì nói mau đi!"
Mặc Duy không phân biệt bốn mùa vung vẩy cây quạt gỗ mun mạ vàng của hắn, bộ dạng ra vẻ ta đây phong lưu lắm, lúc này nghe ta nói như vậy, vẻ mặt nghiêm chỉnh hơn, khép quạt lại, sư phó cũng đẩy thân hình "mềm mại không xương" của ta đang dán sát lên người hắn ra, thần sắc nghiêm trang, hỏi: "Ngươi suốt đêm đến đây, có chuyện quan trọng sao?"
Mặc Duy nghiêm mặt nói: "Mấy ngày gần đây ta vẫn tâm thần không yên, nhìn núi Võ Di xa xa, trong phong cảnh non xanh nước biết như thế lại dường như đang ẩn tàng rất nhiều sát khí. Đêm qua gieo một quẻ, quẻ tượng nói rằng, sao rơi địa chấn, giang sơn thay đổi, là điềm xấu!"
Xì, không có ngực mà còn bày đặt che...
Ta khoát khoát tay, khinh thường nói: "Mặc Duy, ba cái trò đó thật chẳng đáng tin. Ẩn tàng sát khí là bởi vì đang có chiến tranh, quẻ tượng mang điềm xấu là bởi vì ngươi vốn tâm thần không yên, tự nhiên sẽ nghĩ theo chiều hướng không may mắn thôi. Trước kia ngươi cũng xem quẻ đoán là Hàn Hâm sau này tuyệt hậu sinh đẻ không được, nhất định là phải đoạn tụ, giờ người ta có thê có nhi đầy đủ, ngươi nói thế nào? Cho nên mới nói, không chính xác, không chính xác!"
Mặc Duy cười khổ sờ sờ mũi. "Dịch học uyên thâm, người ngoài khó nhìn thấy cái ảo diệu trong đó, nếu ngươi không tin, ta cũng chẳng có cách nào. Nhưng cứ dựa vào chiến sự trước mắt, tình hình rất không ổn."
"Giải thích thế nào? Chúng ta đang chiếm thế thượng phong mà."
"Vâng, ít ra nhìn ở bề ngoài là vậy." Mặc Duy thần sắc ngưng trọng "Hai tháng nay đã tập kết mười lăm vạn binh lính ở biên cảnh phương Nam. Mấy năm nay liên tiếp gặp thiên tai nhân họa, quốc khố trống rỗng, lại phải cắt giảm quân bị, binh lực cả nước chỉ được chừng có năm mươi vạn, không kể đến số lượng phân bố tại các quận huyện được phong, đế đô có thể trực tiếp điều động chừng ba mươi vạn binh lực, hiện giờ mười lăm vạn tập trung tại phương Nam, không ai phòng bị phương Bắc, bất cứ lúc nào cũng có thể bị hai mặt thọ địch."
"Không phải Bắc cương còn mười lăm vạn binh lính sao?" Ta không hiểu rõ.
"Không, để lại năm vạn canh phòng đế đô, ba vạn canh phòng Tây Nam, Bắc cương chỉ có bảy vạn, nhưng dù có mười bảy vạn cũng vô dụng, bởi vì đại tướng hiện nay đang trấn thủ ở đó không thể đảm đương trọng trách, một khi Lương quốc phát động tấn công, hai bên ra trận, tình huống sẽ vô cùng không ổn."
Ta ngẩn ra một hồi, xoay đầu nhìn sư phó. "Hắn nói thật sao?"
Sư phó nặng nề gật gật đầu."Cho nên vào thời điểm này không thể có nội loạn nữa, phải ổn định bên phía Từ Lập."
"Không, ý ta hỏi khả năng Lương quốc xâm lược có cao hay không?"
"Phải tùy vào diễn tiến cuộc chiến giữa Trần quốc và Mân Việt quốc. Mấy năm nay tuy Trần quốc suy thoái, nhưng uy thế của thiên triều thượng quốc vẫn còn, Lương quốc chưa điều tra rõ ràng sẽ không dám tùy tiện xuất binh, một khi chúng ta lật con bài cuối cùng, tình huống sẽ lâm vào nguy hiểm." Ấn đường Mặc Duy nhíu chặt lại, buổi bàn luận này làm tâm tình đang tốt của ta tan thành mây khói.
Ta hiểu quốc sự, chỉ là đối với lý do vì sao sư phó và Mặc Duy nhận xét và hành động như vậy, thông tin từ Quốc Tử Giám, mối quan hệ giữa Lương quốc và Mân Việt quốc...thì sự hiểu biết của ta chẳng khác gì dân chúng bình thường, rốt cuộc, về quốc gia đại sự ta vẫn không phải là người trong nghề.
"Vậy theo ý ngươi, phải làm thế nào để xử lý?" Ta khiêm tốn thỉnh giáo.
"Không thể tiếp tục đánh Mân Việt." Mặc Duy kiên quyết "Lui binh, nghị hòa."
"Hả?" Ta sửng sốt, há to miệng "Nghị hòa? Vậy không phải chứng tỏ mình yếu thế sao? Có khác gì tuyên cáo với Lương quốc là chúng ta không có năng lực?"
"Không." Mặc Duy lắc lắc đầu "Hiện giờ chúng ta đang chiếm ưu thế tuyệt đối, thời điểm này nghị hòa, mở miệng đòi điều kiện cũng có lợi hơn đối với chúng ta, cũng thể hiện rõ thái độ khoan hồng của thượng quốc chúng ta. Còn như đánh tiếp, chúng ta chưa chắc có thể thắng, vả lại, nếu thua sẽ không thể vực dậy nổi."
"Không đúng, không đúng!" Ta cắt ngang lời hắn "Chúng ta không thể nào thua, Mân Việt quốc rất nhanh sẽ hết đạn cạn lương, đất đai bọn họ không bằng một phần mười đất đai của chúng ta, nhân khẩu không bằng một phần năm của chúng ta, binh lực cũng chỉ chưa đầy mười vạn, chỉ cần phá xong Cửu Lôi trận, còn gì phải sợ nữa?"
"Nhưng theo quẻ tượng, địa ngưu phiên thân, huyết quang trùng thiên..."
"Quẻ tượng không đáng tin!" Ta tiếp tục cắt ngang lời hắn "Trăm năm qua Mân Việt chưa từng bị địa chấn, làm gì có chuyện trùng hợp như thế?"
Mặc Duy thở dài, tiếp tục biện bạch: "Sách sử có ghi lại, mấy trăm năm trước Mân Việt quốc cũng đã từng bị địa chấn. Vùng núi tự chuyển động thành địa thế nhấp nhô, chuyển động sinh năng lượng, năng lượng phát sinh nhiều dẫn đến nhiều tai nạn ngoài ý muốn nên mới gọi là Địa ngưu phiên thân. Vùng nào yếu thì rung chấn không ngừng, còn nhiều vùng không rung chấn thì thôi, hễ rung chấn là nghiêng trời lệch đất. Vùng núi nơi Mân Việt quốc này có thể nằm trong loại khả năng đó."
Ta cười nói: "Ngươi cũng đã nói là khả năng. Mấy trăm năm mới xảy ra một lần, làm gì đến nỗi lần này gặp phải chứ? Đi đường thì sợ trời sập, nằm ngủ thì sợ đất nứt, vậy sao có thể làm đại sự được?" Ta đẩy nhẹ sư phó một cái "Sư phó chàng nói sao?"
Sư phó và Mặc Duy là đồng môn, trông có vẻ như cũng đồng ý với lý luận của Mặc Duy.
"Lời nói của Mặc Duy cũng không phải không có đạo lý, về Dịch học, Thiên tượng, Địa lý... trình độ của ta không bằng sư huynh, Mân Việt quốc có địa chấn hay không, rất khó mà khẳng định." Sư phó rũ mi mắt xuống suy tư, chậm rãi nói "Sư huynh ngươi cũng chỉ là suy đoán sao rơi địa chấn từ quẻ tượng, lời này còn chưa đủ thuyết phục Ngọc nhi, huống chi là ba quân tướng sĩ đang hăng hái bừng bừng, lý do thu binh này nghe có chút hoang đường, chỉ sợ đa số mọi người sẽ không phục. Mà việc nghị hòa quả thật không sai, nhưng không thể lấy lý do là ‘địa chấn trăm năm hiếm thấy’."
Sư phó cũng tán thành nghị hoà...
Ta buồn rầu gãi gãi đầu: "Mặc Duy, ngươi đã nói với bệ hạ chưa?"
"Chưa, ta nghĩ để bàn luận với Đông Ly rồi mới quyết định."
"Hiện tại người quyết định vẫn là hắn, hỏi ta cũng như không thôi, còn nữa, cho dù chúng ta đồng ý nghị hòa, Mân Việt quốc cũng chưa chắc đồng ý."
"Bọn họ sẽ đồng ý, chỉ cần chúng ta cho bọn họ thứ mà bọn họ muốn." Mặc Duy khẳng định.
"Cắt đất đền tiền, chúng ta làm không được." Ta lắc đầu.
"Không, chỉ cần thông thương." Sư phó giải thích "Khai thông con đường buôn bán từ Mân Việt quốc đến Trần quốc, thậm chí kéo dài đến Lương quốc. Sản vật Mân Việt quốc phong phú, nhưng lại khan hiếm rất nhiều tài nguyên, mấy chục năm nay, buôn bán nơi biên giới không thịnh vượng, thuế quan lại cực nặng, vì thế hai nước đều xảy ra tình trạng cướp đoạt nơi biên giới, thậm chí sau này Hoàng đế trực tiếp cắt đứt con đường thương mậu qua lại, Lương quốc và Mân Việt quốc không thể giao dịch với nhau, ngoại trừ cách đi đường vòng qua Trần quốc, nhưng làm thế thì rủi ro cao, chi phí nặng, Mân Việt quốc vốn là nước nhỏ, vì sinh tồn mới bị ép khai chiến cùng Trần quốc. Chỉ cần đồng ý khai thông con đường mậu dịch nơi biên giới, tất cả mọi việc đều có thể thương lượng."
Sư phó nói thế dường như cũng có đạo lý...
Ta nghĩ nghĩ rồi hỏi "Mân Việt quốc muốn thông thương cũng được đi, còn Lương quốc thì muốn cái gì?"
Sư phó đáp: "Lương quốc tọa lạc tại phương Bắc là nơi lạnh khủng khiếp, hễ có lợi ắt sẽ sinh tệ nạn, thứ quốc chủ muốn có thể là trà của Mân Việt quốc, lương thực của Trần quốc, hoặc cũng có thể là đất đai của Trần quốc, cái này chúng ta không thể giao ra, cũng chỉ có thể dùng chiến tranh để giải quyết. Quốc chủ hiện tại của Lương quốc có dã tâm không nhỏ, nhưng cũng không dám quá mạo hiểm, cho nên họ quan sát tình hình đã lâu rồi mà vẫn chậm chạp không hành động, nhường Mân Việt quốc đánh trước. Chỉ cần giải trừ uy hiếp từ phía Mân Việt quốc, Lương quốc sẽ lập tức không dám bừa bãi gây chiến nữa, nếu không, Trần quốc chúng ta sẽ gặp phải chiến tranh từ hai phía cùng một lúc."
Ta vuốt cằm, cúi đầu trầm tư một hồi, nói: "Mỗi lần ra trận đều có ít nhiều thương vong, nếu có thể nghị hòa tất nhiên là tốt nhất. Mặc Duy, lý do ngươi đưa ra khiến người bình thường khó có thể tiếp thu, để sư phó của ta nói với A Triệt đi." Thiên tượng địa lý quá huyền ảo, không dễ hiểu như lý luận về quan hệ bang giao giữa các nước mà sư phó giải thích, quan hệ giữa nước này với nước kia cũng không khác gì mấy so với quan hệ giữa người và người.
A Lương muốn cướp nhà và tiền tài của Đại Trần nhưng sợ đánh không lại Đại Trần, đúng lúc Tiểu Mân đói bụng cũng muốn cướp vài đồng tiền của Đại Trần, thế là A Lương bán cho Tiểu Mân thanh trủy thủ, xúi Tiểu Mân đi ăn cướp Đại Trần, còn hắn núp gần đó quan sát. Chỉ cần Đại Trần bị thương, hắn sẽ liên kết với Tiểu Mân ngay, còn nếu như Đại Trần càng già càng dẻo dai tiêu diệt được Tiểu Mân, hắn sẽ giả bộ không hay không biết gì cả. Nếu Đại Trần không muốn bị thương, hoặc là hoàn toàn đánh bại Tiểu Mân – việc này không thể bảo đảm, hoặc là giảng hòa với Tiểu Mân, từ gia tài bạc triệu móc ra vài lượng cho Tiểu Mân lót bụng, như thế A Lương sẽ hết cách ngay.
Ngươi xem, chuyện rắc rối như vậy nhưng giải thích theo mối quan hệ giữa người và người thì dễ hiểu hơn nhiều, đầu óc ta tương đối đơn giản, không thể tiếp thu việc gì quá phức tạp.
"Chuyện này không nên chậm trễ, Đông Ly và ta sẽ đến lều chủ soái góp ý kiến với bệ hạ." Mặc Duy nhìn sư phó, hừ, lại muốn cướp đi nam nhân của ta...
Sư phó đẩy nhẹ ta ra, cúi đầu nhìn ta, ánh mắt dường như tình cảm hơn rất nhiều so với hai tháng qua, ta thấy mà trong lòng nhộn nhạo từng cơn.
"Điện hạ, vi thần cáo lui..." Nhộn nhạo chưa xong hắn đã sửa lại xưng hô "điện hạ" với ta rồi, thật bực bội.
Nghị hòa a...
Nhìn hai người rời đi, ta tâm tình phức tạp đập đầu vào bàn, trực giác cho ta biết, chuyện này có lẽ sẽ không thuận lợi mấy.
Trong lều ngột ngạt, không khí như ngưng đọng, ta đỡ bàn đứng dậy, chậm rãi bước ra khỏi lều, hoàng hôn vừa tắt, chân trời còn lưu lại chút ráng chiều tàn phai, ta đi lung tung trong quân doanh không hề có mục đích, tản bộ sau khi ăn có lợi cho thể xác và tinh thần, giúp con người khỏe mạnh.
Thật ra, ta đã sớm nghĩ kỹ, ta không ngại phải làm hoàng đế, nhưng điều quan trọng là Lưu Triệt ngươi để lại cho ta một cục diện rối rắm biết bao nhiêu a! Không những phải gìn giữ thành tựu của người đi trước mà còn phải gìn giữ tam cung lục viện danh chính ngôn thuận, cứ cho là những việc này ta làm được đi, nhưng nếu chỉ vì muốn gìn giữ cái đã có, dường như cũng đâu đến phiên ta, đây đâu phải là việc “không phải ta thì không được”, thật là mâu thuẫn, cũng không biết Lưu Triệt vừa ý ta điểm nào, cái bọn hắn tiếp thu là đào tạo và dạy dỗ dành cho bậc đế vương, còn cái mà ta tiếp thu là sự giáo dưỡng từ giới lưu manh côn đồ, ta cũng không có chí lớn muốn chinh phục thiên hạ như Cao tổ, tầm mắt ta cũng có không cao, nếu không có mấy nam nhân của ta giúp đỡ, giang sơn này cuối cùng cũng mất sạch.
Rảo bước đến bên ngoài lều chủ soái, dừng chân nghỉ ngơi một lát, thấy sư phó và Mặc Duy vừa ra khỏi lều, ta ngước cằm lên. "Hắn nói sao?"
Hai người đến trước mặt ta, sư phó đáp: "Bệ hạ đồng ý nghị hòa, việc này do ta và Mặc Duy toàn quyền phụ trách, chiến sự tạm hoãn, ngày mai lập tức đi sứ Mân Việt quốc."
"Ngày mai?" Ta ngẩn ra, nhanh vậy sao "Chỉ có hai người đi sẽ rất nguy hiểm, ta nhờ Kiều Vũ theo cùng nhé?"
"Không cần, hai nước giao chiến sẽ không chém sứ, quốc chủ Mân Việt quốc Lam Chính Anh rất hiểu đạo lý này. Kiều Vũ ở lại bên cạnh nàng ta sẽ yên tâm hơn." Sư phó cự tuyệt.
Ta liếc mắt nhìn Mặc Duy ra hiệu, lần này hắn biết điều lui xuống.
Ta giữ chặt tay sư phó, nhìn dáo dác hai bên một lát, xác định không có ai ở đây, mới cong ngón tay lên ngoắc hắn lại gần "Ta có chuyện muốn nói với chàng."
Sư phó nghi ngờ cúi người xuống, đưa lỗ tai đến gần. Ta lập tức nhào đến hôn lên khóe môi của hắn, mát lạnh thấm đến phế quản, khiến tim ta run rẩy như dây đàn bị gẩy lên, dư âm lượn lờ...
Hắn xoay mặt lại nhìn ta, ánh mắt sâu kín nặng trĩu, tuy khoảng cách chỉ là từ chóp mũi đến chóp mũi, nhưng ta lại nhìn không ra ý nghĩ thật sự trong lòng hắn, bỗng dưng có chút chột dạ.
"Có vài câu muốn nói với chàng, nhưng chuyện khá dài dòng, hay là đợi chàng trở về, ta sẽ nói rõ tường tận với chàng sau."
"Nhưng giờ có một chuyện ta muốn hỏi chàng." Ta vuốt ve đường vân trong lòng bàn tay hắn, nhìn thẳng vào đôi mắt hắn, thấp giọng hỏi "Ở chung với ‘bọn ta’, chàng có vui vẻ không?"
Hắn không tránh đi ánh mắt của ta, khóe miệng hắn khẽ cong lên một chút, đáy mắt ửng lên ý cười nhàn nhạt.
"Ta vốn tưởng rằng mình và bọn hắn không hợp nhau, khó mà chung sống hài hòa." Hắn vén lên lọn tóc bên tai ta bị gió thổi rối loạn, ôn nhu nói "Nhưng có lẽ, một năm sống ở Lý phủ đã sớm làm cho chúng ta trở thành người một nhà."
Kiều Tứ và hắn chung sống hòa thuận nhất, Đường Tam tính tình đơn giản, sẽ không xích mích gì với nhau, Đào Nhị là người thật sự biết hắn, hiểu hắn, chỉ có Yến Ngũ khó chịu lâu lâu ăn phải dấm chua chút đỉnh, nhưng cũng chỉ thêm chút gia vị cho cuộc sống mà thôi. Trong chốn triều đình nơi đế đô, sư phó ít có một người bạn chân chính nào, lúc mới vào Lý phủ hắn còn chưa quen bầu không khí giang hồ ở đó, nhưng khi trở về triều đình, có lẽ rốt cuộc hắn cũng ý thức được – thói quen xưa kia đã bị lãng quên, thói quen mới đã từng bị bài xích, rồi lại thử chấp nhận, cho rằng mình chán ghét, nhưng bất tri bất giác lại trở thành thói quen mới...
Vốn tưởng rằng năm tháng sống ở Lý phủ máu chó đầy trời, lông gà đầy đất, ồn ào náo nhiệt là giả vờ diễn kịch cuộc sống tự tại, yên lành, lại không ngờ diễn quá hóa thật, kịch giả tình thật.
Có những thứ khi sắp mất đi mới có thể nhìn rõ, hiểu rõ giá trị của nó. Hòa thân...
Sư phó và Mặc Duy cùng đi sứ Mân Việt quốc, Đào Thanh vô cùng biết điều phái Cổ Thuần Kiệt đi thông báo với đối phương "Ngừng chiến, tạm không gỡ địa lôi"...
Ta vốn tưởng rằng quyết định nghị hòa lần này sẽ đả kích sĩ khí, nhưng không ngờ đa số binh lính cũng chẳng lấy gì làm bức xúc đối với quyết định lần này, ta tùy tiện phỏng vấn vài vị tướng sĩ trong quân, có người khí thế như muốn nuốt cả núi sông, không chiếm Mân Việt quốc không về, có người hùng hồn dõng dạc thề sống thề chết đòi đạp phá Võ Di sơn, nhưng đa số vẫn là phản đối chiến tranh, ủng hộ hòa bình.
Binh lính Giáp: "Cũng đâu có thâm cừu đại hận gì, nếu không bắt buộc đánh thì đừng đánh."
Binh lính Ất: "Chỉ cần không bị nỗi nhục mất nước, tốt nhất vẫn là dĩ hòa vi quý a." – người này chắc có đọc sách.
Binh lính Bính: "Ta muốn về nhà..."
Ta thở dài ngồi xuống cùng bọn họ, nhớ đến lời kêu gọi nhập ngũ. "Ta cũng không muốn đánh trận, tốt nhất là cất đao thương vào kho, thả ngựa chạy rông trên núi Nam... nhưng dù sao cũng phải có người biết đánh trận là thế nào chứ."
Lần này thâm nhập vào cuộc đối thoại của binh lính trong quân, ta đã nghe được tiếng lòng của đa số binh sĩ, không giống như Lương quốc có ý đồ chiếm đoạt lãnh thổ phương Bắc của Đại Trần ta, Mân Việt quốc và Đại Trần không có mối thù truyền kiếp nào cả, vì bị bức bách mà đành quay đầu lại cắn đại chúng ta một cái, hiện giờ cũng đã giáo huấn bọn họ không ít, thấy đủ thì thôi, dĩ hòa vi quý.
Sau khi sư phó gặp quốc chủ Mân Việt quốc - Lam Chính Anh, hôm sau lập tức truyền tin về cho biết đối phương đồng ý nghị hòa, hai bên ngừng chiến tiến vào giai đoạn đàm phán, địa điểm được chọn là Kiếm Bình sơn nằm giữa đại doanh của hai bên, hai bên mỗi bên cử ra ba người đại diện, đại diện bên ta là sư phó - người chịu trách nhiệm chính, Mặc Duy và Hàn Hâm là người chịu trách nhiệm phụ, bên đối phương do Lam Chính Anh dẫn đầu, còn lại là một người họ Bạch, một người họ Hồng, nghe nói Mân Việt quốc dùng tôn giáo phù trợ quốc gia, Mân Việt Mật Tông giáo nắm trong tay một nửa quyền lực ở Mân Việt quốc, là tín ngưỡng của dân chúng Mân Việt quốc, người của Mật Tông giáo đều mang họ Bạch, ở Mân Việt quốc, Lam, Bạch là hai dòng họ tôn quý nhất.
Ta cũng chẳng có chút hứng thú nào với chuyện này, chỉ tò mò hỏi Lưu Triệt: "A Triệt, bên đối phương cử ra một quốc chủ, một Thừa tướng, một Trưởng lão. Ngươi không ra mặt sao?"
Lưu Triệt đáp: "Mân Việt chỉ là một nước nhỏ phiên bang thôi, quốc chủ của bọn họ sao có thể so ngang hàng với Đế vương của Đại Trần chúng ta, để Thẩm thừa tướng đi là đủ rồi." Nói rồi ho nhẹ vài tiếng.
Ta không nói nên lời cả buổi, hắn cao cao tại thượng kiểu đế vương này thật chẳng giống ta chút nào, cho nên mới nói, người thích ăn gà nướng là người có tấm lòng lương thiện, hòa đồng, bình dân, quả thật không sai mà!
Cuộc đàm phán chính thức bắt đầu vào một ngày trời trong nắng ấm, ta ngồi trên đài quan sát dõi mắt nhìn dãy núi phía Nam trùng trùng điệp điệp xa xa, gió lạnh thổi vào mặt mang theo hương vị cỏ xanh và bùn đất ươn ướt, man mát ngấm vào tận tim phổi. Một chiếc áo choàng khoác lên vai ta, Kiều Vũ ngồi xuống bên cạnh ta.
"Ở đây gió rất lớn." Hắn nói.
Lão Gia Có Hỉ Lão Gia Có Hỉ - Tùy Vũ Nhi An