Nguồn gốc của thiên tài là nguồn gốc của nhiệt huyết.

Benjamin Disraeli

 
 
 
 
 
Tác giả: Tùy Vũ Nhi An
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 97 - chưa đầy đủ
Phí download: 9 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 496 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 05:01:16 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 39 Part 2
Hắn giơ tay lên xoa xoa gò má, cười cười bất đắc dĩ, lúc lắc đầu nói: "Nàng không có chuyện gì muốn hỏi ta sao?"
"Có!" Ta vội trả lời. "Chàng có nhớ ta không..."
Trong mắt Đào Nhị hiện lên ý cười "Ta chỉ trả lời nàng một vấn đề thôi, nàng muốn hỏi câu này?"
"Không phải, không phải, ta rút lại! Câu này cần gì phải hỏi, chàng nhất định là nhớ ta muốn chết, có phải không?" Ta lén lau một mớ mồ hôi, kế sách “mê hoặc bằng chè táo ngọt để lấy lòng trước rồi sau đó tiến hành tra hỏi sau” này hoàn toàn thất bại a.
"Ừm, vấn đề của nàng là có phải ta nhớ nàng muốn chết hay không? Vậy để ta trả lời..."
Xí! Còn thế nữa!
Trong lúc nghìn cân treo sợi tóc, ta nhào lên ngăn môi hắn lại, nhìn vào đôi mắt tràn trề ý cười của hắn - biết ngay là chàng chọc ta mà! Lão gia ta rất dễ chọc, có phải không?
Một tay của hắn đỡ lấy gáy ta, hôn sâu hơn - tay lão luyện, tuyệt đối là tay lão luyện mà, chỉ một nụ hôn đã khiến tim ta đập mãi đến một trăm nhịp (thiếu không khí), hai đùi nhuyễn nhừ, gà nướng biến thành tôm ướp rượu...
"Hơ hơ..." Hai tay ta chống lên ngực hắn, há to mồm hít lấy hít để, bổ sung luồng không khí đã thiếu hụt nãy giờ “Đào Nhị, chàng...chàng...chàng...Chàng không được chọc ta!"
Hắn hả hê hài lòng, thảnh thơi vuốt ve mái tóc dài của ta, điệu bộ như sư tử ăn no thỏa mãn, híp mắt kiểm tra kho lương thực tích trữ của mình...
Ô... trước mặt hắn, ta vĩnh viễn là kẻ yếu phải phục tùng mệnh lệnh...
Hắn mở lòng từ bi nói: "Được, được, không chọc nàng nữa."
"Vậy ta hỏi nha!" Ta điều chỉnh lại hơi thở, nghĩ thầm trong bụng, vấn đề muốn hỏi rất nhiều, nên hỏi cái nào trước đây...
Trầm tư một lát, ta hỏi: "Một nhà sáu người chúng ta có thể bình an hạnh phúc mãi mãi, không ai có thể phá hoại cuộc sống yên tĩnh của chúng ta, chàng nói có phải không?"
Tay hắn khẽ ngừng lại một lát, ánh mắt nhìn ta sâu hơn, nhưng lập tức lại khôi phục vẻ biếng nhác, chậm rãi nói: "Vấn đề này nàng hỏi ta hay là muốn ta cam đoan?"
Trong lòng ta có rất nhiều vấn đề, nhưng cho dù có hỏi cũng chắc gì có được đáp án như mong muốn, thật ra biết được câu trả lời thì sao, ta chỉ muốn một lời cam đoan, cam đoan tà ma bất xâm, gia đình bình an, những chuyện khác ta không quan tâm - Mặc Duy thường nói tính tình này của ta vô cùng phù hợp làm chính trị, làm đế vương.
"Ta biết gần đây xảy ra rất nhiều chuyện, chỉ một lời không thể hỏi hết, có những chuyện cho dù có biết rõ ngọn ngành cũng không có năng lực để giải quyết, thay vì miễn cưỡng nghe ngóng, chi bằng cứ tín nhiệm các chàng..." ta chớp chớp cặp mắt cười hì hì nhìn Đào Nhị "Chỉ cần chàng có thể cam đoan, ta đều toàn tâm toàn ý tin tưởng chàng!"
Đào Nhị cười khẽ, thở dài một hơi, duỗi tay vân vê mặt ta "Nàng a, lúc nào cũng dễ dàng đẩy trách nhiệm như trở bàn tay, thoáng một cái là sạch sẽ bóng loáng."
Câu này ta không đồng ý nha, nam nhân nào nên chịu trách nhiệm, ta đã từ chối ai đâu? Ta bĩu môi trừng hắn, hắn cười cúi đầu mổ nhẹ lên môi ta một hồi.
"Được." Hắn gật đầu nói "Ta cam đoan, chỉ cần nàng không gây thêm phiền phức, ta sẽ cho nàng một gia đình yên ổn."
A! Nhị ca, chàng đúng là nam tử hán đích thực mà! (ta sơ ý coi thường tám chữ giữa trong câu nói của hắn)
Hắn cười nhạt đầy tự tin, khóe môi nhếch lên khiến trái tim bé nhỏ nhộn nhạo của ta bốc cháy, ta quyết định - phong hắn làm Trấn Trạch đại tướng quân! (Tạm dịch: trấn trạch = giữ nhà)
"Ta còn một vấn đề có liên quan đến Yến Ngũ, không biết có nên hỏi hay không..." Ta ôm cổ hắn, không ngừng cố gắng nịnh bợ lấy lòng.
"Nàng hỏi đi." Ta nghe vậy vừa cảm thấy vui mừng, hắn lại nói: "Nhưng ta cũng có thể không trả lời." Sắc mặt ta lập tức sầm xuống - hắn đúng là chọc ta riết thành nghiện rồi mà...
"Trước giờ ta chưa từng nghe nói đến sư môn của Yến Ngũ, rốt cuộc là hắn quan hệ ra sao với sư môn của mình? Thảm án diệt môn này xảy ra như thế nào?" Ta nghiêm túc hỏi.
"Chuyện này còn đang trong vòng điều tra, hiện tại ta cũng không thể nói nhiều với nàng được. Chỉ biết rằng từ nhỏ hắn đã được phu phụ Quỷ Y nhận nuôi, năm ta mười lăm tuổi, phụ thân ta mắc bệnh nặng, phu phụ Quỷ Y dắt theo Yến Ly đến Bạch Hồng sơn trang. Sau bệnh của phụ thân ta không thể trị được mà qua đời, phu phụ Quỷ Y rời đi, để Yến Ly ở lại sơn trang. Phu phụ Quỷ Y giao tình thâm hậu với Bạch Hồng sơn trang, nên tình cảm giữa ta và Yến Ly không khác gì huynh đệ, lần này Hoàng Hoa cốc xảy ra thảm án, bất kỳ là người nào gây nên, ta nhất định phải khiến bọn chúng trả giá gấp mười!"
Nói xong chữ cuối cùng, một chưởng hạ xuống khắc sâu dấu tay lên chiếc bàn gỗ lim...
Ta nuốt một ngụm nước miếng, hỏi tiếp: "Lúc Quỷ Y sắp chết không có trăn trối lại gì sao?"
Đào Nhị ảm đạm nói: "Lúc chúng ta đuổi đến nơi, Hoàng Hoa cốc đã bị huyết tẩy, Quỷ Y tiền bối nhờ Quy Tức đan vẫn còn giữ được chút hơi thở, bắt lấy tà áo của Yến Ly muốn nói gì đó nhưng rốt cuộc nói không nên lời. Khi Bạch Sanh Sanh vì ẩn thân dưới đáy giếng mà tránh thoát kiếp nạn xuất hiện, Quỷ Y tiền bối thở hắt ra một hơi, ngón tay chạm vào nàng, nhưng rốt cuộc vẫn tắt thở. Bạch Sanh Sanh là nữ nhi ruột của lão, Yến Ly tất nhiên phải tuân thủ di mệnh của sư phó, chăm nom thân nhân duy nhất còn lại của lão." Nói tới đây, hắn cúi đầu liếc ta một cái "Cho nên nàng cũng đừng ghen tị, tiểu cô nương nhà người ta mới vừa gặp biến cố, khó tránh khỏi hơi bị yếu đuối, ỷ lại quá mức vào Yến Ly, nếu nàng có thấy cái gì, cũng đừng giận."
Ta nghẹn họng một hồi - đây chính là cảnh cáo ta trước, để ta chuẩn bị tâm lý sao...
Ta cười gượng nói: "Tất nhiên, tất nhiên, ta đâu phải là người có lòng dạ hẹp hòi chứ?"
"Tốt." Đào Nhị vỗ vỗ đầu ta "Ta có việc phải phái Liên nhi ra ngoài, bên nàng có Đường Tam và Kiều Tứ bảo vệ, ta cũng yên tâm hơn. Đợi sự việc đâu vào đó, ta sẽ lập tức đưa các người lên phương Bắc."
"Các người?" Ta nghi ngờ hỏi "Gì mà các người? Các người nào? Chàng không đi cùng bọn ta à?"
"Chuyện này có liên quan đến Mân Việt quốc, ta muốn ở lại điều tra rõ ràng, nếu xảy ra chiến sự, nàng ở lại đây sẽ gặp nguy hiểm, cứ để Đường Tam, Kiều Tứ hộ tống nàng và Đông Ly lên phía Bắc trước, như thế ta sẽ yên tâm hơn."
Ta cắn môi không nói lời nào, thầm nghĩ hắn thật quá khách khí đi, nhưng lúc này cãi lại hắn thì thật không sáng suốt, ta vẫn chọn cách im lặng trầm mặc, đứng lên nói: "Chàng mau mau nghỉ ngơi cho khỏe đi, những chuyện này tính sau."
Mắt thấy trời đã sập tối, ta lồng đôi tay vào trong tay áo, cúi đầu chậm rãi bước về phía Đường viên, đi được nửa đường thì ngừng lại, xoay người đi về phía Yến viên.
Trong lòng ta vẫn cảm thấy Yến Ngũ có chuyện giấu ta, thật ra cũng không phải một mình hắn, trong Lý phủ này, ngoại trừ Kiều Tứ, ai nấy đều mang một bụng bí mật, đừng thấy Kiều Tứ ít nói, hắn cũng không giấu diếm gì nhiều, nếu nói sư phó khiến ta ỷ lại, còn Kiều Tứ lại khiến ta hoàn toàn yên tâm.
Suy đoán tâm tư của người khác thật là quá mệt mỏi, mà ai nấy đều biết, ta thật sự không phải là một người kiên trì chịu khó.
Đèn đuốc trong Yến viên đều đã tắt, ta thầm nghĩ trong lòng chắc là Yến Ngũ đã ngủ rồi, nghe Đào Nhị nói, hai người bọn hắn suốt đêm bôn ba chạy đến Hoàng Hoa cốc, giải quyết việc trong cốc xong, lại không hề chợp mắt mà quay về lại Lạc thành, có lẽ là vì nhận được thư của ta, cũng có lẽ là vì nhận được thư của Đường Tam, thậm chí có thể là thư của sư phó.
Ta do dự nên vào hay nên bỏ đi trong khoảnh khắc, rốt cuộc vẫn nhịn không được đẩy cửa sân ra, đứng bên ngoài lắng tai nghe một hồi, trong phòng hắn không có tiếng động nào, quả nhiên là đã ngủ rồi - ta không muốn đánh thức hắn, nhưng xa nhau ba ngày nay, hắn lại gặp chuyện như thế, trong lòng ta rất là nhớ hắn, thái độ của hắn đối với ta khi gặp lại lúc hoàng hôn, ta cũng không để bụng.
Cửa phòng hắn không khóa, ta mở cửa ra, xoay người đóng lại, rón ra rón rén đến bên giường, trong phòng không có thắp đèn, chỉ có ánh trăng xuyên qua cửa sổ chiếu sáng, trong bầu không khí yên tĩnh, ta nghe được tiếng hít thở nhẹ nhàng của Yến Ngũ.
Nằm ở đầu giường, nương theo ánh trăng mỏng manh, ta mơ hồ có thể thấy rõ hàng chân mày nhíu lại trong lúc ngủ của hắn, duỗi tay ra vuốt ve khắc họa theo từng đường nét khuôn mặt của hắn. Khác với đôi mày kiếm sắc sảo xếch lên của Đường Tam, hàng chân mày của hắn thưa hơn, đuôi lông mày hơi nhíu lại, người ta thường nói, người có chân mày rậm là người đa tình, nếu vậy không biết người có hàng chân mày thưa như hắn có phải là người bạc tình hay không. Ta chỉ biết ngày thường hắn rất giảo hoạt, thích nhất là nhéo mũi ta, thích nhất là thấy ta gặp xui, hình như thấy ta mặt ủ mày ê sẽ làm hắn vui hơn vậy – thật sự là một chút cũng không muốn thấy ta vui, nếu hắn xem như có bảy tám phần tình ý gì với ta, cũng chỉ ứng với câu "Đánh là thương, mắng là yêu".
Yến Ly à Yến Ly, rốt cuộc chàng đối với ta có mấy phần thật lòng? Có phải chàng oán hận ta chuyện gì hay không?
"Nhìn đủ chưa?"
Hắn đột nhiên cất tiếng, dọa ta sợ đến mức run cả tay lên, vừa muốn rụt lại đã bị hắn bắt lấy cổ tay.
"Tối lửa tắt đèn, nhìn có rõ không?" Hắn vẫn nhắm mắt, nhưng đã tỉnh dậy, thanh âm trầm thấp khàn khàn.
"Ta ta ta..." Ta lắp ba lắp bắp nhìn hắn "Ta không muốn đánh thức chàng! Ta tưởng chàng ngủ say..."
"Dù cho có ngủ say thì cũng còn tính cảnh giác chứ. Lúc này nàng đến tìm ta, có chuyện gì hay sao?"
Ta nghe lời này bất giác trong lòng thật buồn bã – không có chuyện gì thì không thể đến đây thăm hắn hay sao?
"Nhớ chàng thôi." Ta nói tạm một câu dễ nghe trước.
Tuy nhìn không rõ vẻ mặt của hắn, nhưng giọng của hắn rõ ràng có chút ý cười. "Hiếm thấy nàng thành thật." Nói rồi kéo ta lên giường, tay phải nghiêm túc bắt lấy mạch đập của ta, lại nổi bệnh nghề nghiệp lên nữa rồi.
Nhưng hắn gầy yếu như thế này mà còn quan tâm đến sức khỏe của ta, đột nhiên ta cảm thấy xấu hổ vì hành vi phóng túng vô tâm vô phế của mình mấy ngày hôm trước.
"Thân thể không có gì đáng ngại, cứ tiếp tục duy trì như thế!" Hắn thản nhiên bình luận, sờ sờ đầu ta "Nhưng tửu sắc hại thân, nàng vẫn nên một vừa hai phải thôi."
Ta nghẹn ngào, không nói nên lời phản bác hắn, chỉ còn cách rầu rĩ ừ một tiếng, duỗi tay ôm lấy eo hắn "Xin trịnh trọng ghi nhớ lời thần y dạy bảo, thần y đại nhân, để tiểu nhân hầu hạ ngài ngủ nha, ngài hãy yên tâm ngủ ngon đi."
Hắn mở mắt nhìn ta, ngắt nhéo mũi ta một trận, bật cười nói: "Lời nói của nàng có thể khiến người ta tức chết a."
Ta cười ngây ngô nói: "Ta là một tên lưu manh vô văn hóa hay nói bậy nói bạ, chàng đừng để bụng a!"
Hắn thở dài, cúi đầu xuống, chà chà chóp mũi của ta, thanh âm đè xuống cực thấp, lại chấn động khiến ta đau lòng.
"Nhìn ta giống loại người cần người khác an ủi sao?"
Nửa đêm đâu có ai mà phải nói nhỏ...
Trong thanh âm của hắn tràn đầy sự uể oải.
"Không cần." Bàn tay ta sờ soạng trên mặt hắn "Ta không phải người khác, là nội nhân." (Tạm dịch: nội nhân = vợ)
Ừ, là nội nhân.
Ta lặp lại một lần nữa.
Lông mi hắn rất dài, cảm giác như sắp sửa chạm lên mặt ta, tuy rằng gần nhau đến mức hầu như không còn một kẽ hở nào, nhưng ngược lại ta nhìn không được vẻ mặt của hắn hiện giờ, chỉ có thể cảm giác được hơi thở nóng rực của hắn.
"Nội nhân..." Hắn cũng lặp lại theo ta, nghiền ngẫm hai chữ này như đang tinh tế nếm món ăn, cười nói: "Hai chữ này nghe cũng hay hay."
Ta bắt chước hắn, sờ sờ đầu của hắn "Ừ, rất hay, rất hay, Yến Ngũ Yến tiểu Ngũ, không phải ta đến để quấy rầy chàng nghỉ ngơi, chàng mau ngủ đi, ta nhìn chàng ngủ, có được không?"
"Nàng a, nàng a..." Hắn cười nhẹ "Thật không giống nàng ngày thường chút nào, vốn định đùa với nàng mấy câu, nhưng mà thôi." Nói rồi khẽ siết chặt bàn tay quanh eo ta "Nàng đã tự nguyện làm gối ôm cho ta, ta cũng không cự tuyệt nữa."
Ta hít mùi dược thảo trên người hắn, tim dần dần đập bình ổn trở lại, thường ngày ta và hắn quen đấu với nhau đến mức ngươi chết ta sống, giờ chỉ lẳng lặng ôm nhau, dựa sát vào nhau như thế này, cảm giác cũng không tệ.
Cằm hắn nhẹ nhàng ma sát vài cái trên đầu ta, duỗi tay rút trâm cài tóc của ta ném lên đầu giường, tín hiệu này ta hiểu được - hắn muốn đêm nay ta ở lại, không muốn ta đi.
Hắn cũng không cần ta nói gì để an ủi hắn cả, có những lúc nói quá nhiều ngược lại sẽ như một lời nhắc đi nhắc lại hết sức tàn nhẫn, nếu hắn muốn nói, ta tất nhiên sẽ lẳng lặng nghe, nếu hắn không muốn nói, ta sẽ hóa thành một chiếc gối ôm lặng lẽ, con người ta lúc cô đơn bất lực luôn hy vọng có thể ôm lấy cái gì đó, giống như người sắp chết đuối ôm chặt lấy bè gỗ. Năm đó khi còn một thân một mình, ta cũng chỉ có thể tự ôm lấy chính mình, để mặc nỗi cô đơn thâm nhập tận xương tủy.
Ta trợn tròn mắt trong đêm tối, cảm nhận độ ấm và tiếng tim đập truyền qua một lớp y phục, còn có hơi thở và lồng ngực nhấp nhô - xem kiểu của hắn, sau khi bị ta đánh thức chắc là tạm thời rất khó ngủ lại.
"Lý Oánh Ngọc."
"Ừ!" Hắn gọi cả tên lẫn họ ta ra như vậy.
"Thật ra chúng ta rất giống nhau, có phải không?"
"Đúng vậy." Đều là được người khác nhận nuôi, đều phải đối mặt với cái chết của thân nhân, nghĩa phụ của ta là vì không có tiền chữa bệnh mà chết, còn dưỡng phụ kiêm sư phó của hắn cũng là bị chết oan chết uổng.
"Lúc đó nàng chỉ mới năm tuổi, nàng làm thế nào vượt qua? Một mình nàng làm thế nào để sống tiếp?" Hắn nhẹ nhàng xoa lưng ta, dùng giọng chậm rãi mà dịu dàng hỏi ta về chuyện cũ năm xưa.
"Ta à..." Ta nhớ lại một hồi, đáp "Lúc đó ta muốn...báo thù xã hội!"
Động tác của hắn ngưng lại một chút.
Ta nói tiếp: "Tên đại phu vô lương tâm đó, bởi vì bọn ta không có tiền mà hắn không chịu chữa bệnh cho nghĩa phụ, sau khi nghĩa phụ mất đi, ý nghĩ đầu tiên của ta là làm thịt hắn!"
"Sau đó thì sao?"
"Không có sau đó... Nếu như nghĩa phụ biết ta làm như vậy, nhất định sẽ không tha thứ cho ta. Ta bèn lấy hai thùng phân người đặt tại trước cửa nhà bọn hắn."
Yến Ngũ cười khúc khích một tiếng "Còn nhỏ mà nàng đã độc địa như vậy rồi." Lại thở dài "Hèn chi nàng vẫn luôn không thích đại phu, có thành kiến đối với ta."
Chuyện đó... không thể phủ nhận là hồi xưa ta không có cảm tình với những ai làm nghề đại phu.
"Chàng không giống vậy." Ta an ủi hắn "Đại phu bình thường đâu có được ghê tởm như chàng, lúc nào cũng muốn ta mất mặt, chỉnh ta, mắng ta, hãm hại ta, chàng còn nói là ta có phước lắm, đắc tội với chàng mấy đời mới may mắn được chàng oán hận ta như vậy."
"Hừ hừ..." Yến Ngũ cười lạnh hai tiếng "Sao nàng không tự kiểm điểm lại đi, có phải lại ngứa da rồi không? Ta đã từng đối với ai được như vậy hay không?"
"Được, được, được...Yến thần y chàng đúng, đều là ta sai..." Ta đại nhân đại lượng, không thèm so đo với hắn.
Hắn gắng gượng cho qua, hỏi tiếp: "Sau đó thì sao? Kể tiếp đi."
"Sau đó a, ta một mình lêu lổng hai năm, rồi gặp được sư phó. Không có sự tích anh dũng gì đáng khen cả." Những chuyện như đào rễ cây và giành ăn với chó hoang, nước mắt nước mũi tèm lem theo đuổi sư phó, thật không có chuyện nào hay để kể cả.
Nhưng dường như hắn biết được gì đó, thở dài nói: "Nàng bướng bỉnh như một ngọn cỏ dại, tại nơi đất đai cằn cỗi nhất cũng có thể sinh trưởng. So với nàng, ta thật yếu ớt."
Ta nhỏ giọng hỏi: "Chàng đang khen ta sao?"
"Cứ xem như là phải đi." Hắn cười cười "Ta không giống nàng, nàng từ nhỏ đã sống nương tựa vào nghĩa phụ, còn ta đã rất nhiều năm rồi không gặp lại sư phó, cách ba năm về cốc một lần tiếp nhận sự khảo nghiệm của sư phó, ngoài ra không còn liên hệ gì nữa cả. Ta vẫn tưởng rằng sư phó và sư nương không thích ta, nên năm đó mới bỏ lại ta ở Bạch Hồng sơn trang, tuy đem hết độc kinh, y kinh truyền lại cho ta, nhưng đã nhiều năm cũng không đến thăm ta được một lần. Đệ tử trong cốc có hơn mười người, ngoại trừ Sanh Sanh, không một ai biết đến tên ta, ta nghĩ sư phó và sư nương chưa từng nhắc đến ta đối với bọn đệ tử của mình."
"Chuyện này... có phải là có hiểu lầm gì hay không? Làm sao hai người bọn họ không thích chàng chứ? Nếu không thích chàng, sao còn truyền lại y thuật cho chàng?"
"Trong lòng sư phó nghĩ gì, rốt cuộc ta cũng không hiểu nổi, nhưng khi năm ngón tay khô gầy của lão gắt gao nắm chặt cổ tay ta, dường như muốn nhìn xuyên thấu qua con người ta, ta nhìn vào mắt lão mà thầm nghĩ trong lòng, có lẽ lúc trước ta hiểu lầm lão, sư phó đối với ta tốt lắm, Tam môn bí thuật của Hoàng Hoa cốc, cho dù Sanh Sanh cũng chưa từng đươc học qua, sư phó chỉ truyền lại cho ta. Sau khi hỏa táng sư phó và sư nương, ta nghĩ đến rất nhiều chuyện, những tình tiết trong quá khứ mà trước nay ta vẫn xem nhẹ, giờ mới dần dần sáng tỏ."
"Sư phó làm người rất nghiêm khắc, đối đãi với đệ tử vô cùng khắc nghiệt, nhưng sư nương lại vô cùng dịu dàng từ ái. Lúc còn nhỏ phải học thuộc lòng y kinh, sai một chữ là bị ăn roi mây ngay, sư nương không nhẫn tâm nhìn, nhưng không dám năn nỉ, bởi vì nếu bà năn nỉ, sư phó sẽ càng phạt nặng hơn, chỉ có đến tối mới đến bôi dược cho ta. Lúc đó ta vô cùng ỷ lại vào sư nương, mà lại cực kỳ sợ hãi sư phó, sau này mới biết, những linh dược đó đều là sư phó lén lút đưa cho sư nương, còn dặn sư nương không được nói với ta, chỉ đến lúc bọn họ rời khỏi Bạch Hồng sơn trang, sư nương mới lén cho ta biết."
"Năm ta mười ba tuổi đã có thể tự hành y chữa bệnh tại nhà, lúc đó chỉ nghĩ mình thiên tư hơn người, đối với sư phó đầy bụng oán giận, nhưng hôm nay nghĩ lại, nếu lão không ép ta khắc khổ như thế, ta cũng sẽ không có ngày hôm nay. Điều buồn cười là ta vẫn ngầm bất mãn với lão, nếu không vì muốn gặp sư nương, ta thậm chí lười bước vào Hoàng Hoa cốc một bước. Mãi đến ngày ta thu dọn di vật của lão, thấy rất nhiều đồ chơi khi còn nhỏ của mình, diều, chuồn chuồn tre, cung tên... Khi đó lão trách ta văn dốt võ nát, mê chơi mất cả ý chí, tịch thu đồ chơi, còn phạt ta chép sách, vốn tưởng rằng những món đồ chơi ấy đã sớm bị vứt bỏ, không ngờ lão đều giữ lại... Hiện giờ ta mới biết lão dụng tâm lương khổ, giả vờ nghiêm khắc ác nghiệt, cũng không hề trách ta vô ơn, mấy năm gần đây lão cư trú trong cốc, nhất định là rất mong ta về thăm, nhưng lão không nói ra thì làm sao ta biết được, bây giờ muốn tạ ơn ân sư thì đã quá muộn..."
Thanh âm Yến Ngũ dần dần trầm thấp xuống, cuối cùng chỉ còn lại tiếng hít thở nặng nề.
Nhi tử muốn phụng dưỡng mà phụ mẫu không thể chờ...
Có những chuyện khi chúng ta hiểu ra thì đã quá muộn.
Lão Gia Có Hỉ Lão Gia Có Hỉ - Tùy Vũ Nhi An