How many a man has dated a new era in his life from the reading of a book.

Henry David Thoreau, Walden

 
 
 
 
 
Tác giả: Tùy Vũ Nhi An
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 97 - chưa đầy đủ
Phí download: 9 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 496 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 05:01:16 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 33
hương 33 Hùng phong bất tái...
Câu nói này thật ra ta đã muốn nói lúc đang ăn cơm chung cả nhà, sau đó thưởng thức phản ứng của ba nam nhân kia. Nhưng nghĩ lại, hậu quả có thể sẽ rất nghiêm trọng, nên ta vẫn quyết định giấu tiếp. Giờ không hiểu vì ma xui quỷ khiến như thế nào mà bật thốt ra.
Ta chui tới chui lui trong chăn, cuối cùng chui vào trong chăn của hắn. Trong lúc bị không khí bên ngoài làm lạnh đi, ta rùng mình một cái, hắn cũng không đẩy ta ra, ngược lại còn phủ thêm chăn của mình lên người ta.
Ta ôm lấy vòng eo tinh tráng của hắn, ngửa đầu cười hắc hắc. "Tứ nhi, nói cho ta biết, hiện tại chàng đang nghĩ gì?"
Hắn cứng đờ, lắc lắc đầu. "Không nghĩ gì cả."
Ta u buồn thở dài. "Chàng lừa ta a..."
"Không có." Hắn nói có vẻ rất chân thành.
Chậc chậc, càng khiến người ta thương tâm.
Ta tiếp tục bò lên, câu lấy cổ hắn xuống, dụ dỗ: "Hôm nay ta không có uống thuốc, là vị sữa bò nha. Hơn nữa cũng không có ngâm thuốc, là mùi hoa nha..."
Thân thể hắn rõ ràng cứng đờ như lâm đại địch.
Trái tim của ta cũng đập dồn dập bình bịch, trong đêm khuya vắng lặng, tiếng tim đập và tiếng hít thở của hắn có thể nghe được rõ ràng.
Nhìn thấy điệu bộ báo đen hóa thân thành cừu nhỏ của hắn, ta không thể không nhẫn tâm trêu chọc hắn. Như ta đã nói trước đây, không có nam nhân nào không cuồng nhiệt, chỉ khác nhau ở chỗ là công khai hay ngấm ngầm mà thôi, Tứ nhi nhà bọn ta xuất thân Ám môn, vì thế càng thâm trầm kín đáo hơn so với người bình thường. Cho nên giữa ta và hắn, thường thường mà nói, phải là ta chủ động trước, sau khi chọc thủng lớp giấy, quyền chủ động sẽ lập tức hoàn toàn bị cướp đoạt...
Sói xám muốn ăn cừu nhỏ, kết quả lại phát hiện đối phương là báo đen khoác lớp da dê, thế là bị phản công, bị ăn đến mức một mảnh vụn cũng không còn.
Trên người Tứ nhi mang theo mùi hương nhè nhẹ sau khi tắm gội xong, nhẹ đến cực điểm, nói đúng hơn là khí tức nam nhân. Yến Ngũ a, thật sự không phải là ta không muốn chờ chàng, mà đây đều do vận mệnh an bài a. Sau đó xoay người úp lên thân Kiều Tứ, mắt đối mắt, mũi đối mũi...
Môi ta chạm nhẹ một chút lên bờ môi dưới đang mím chặt của hắn, thấp giọng nỉ non: "Chàng hồi hộp như vậy để làm gì?"
Tay hắn đặt trên eo ta, cũng không khăng khăng khước từ, chỉ là dường như còn đang chần chờ do dự.
"Sức khỏe của nàng..."
"Yến Ngũ nói không sao là không sao mà." Ta cũng đâu có nói dối, theo tiêu chuẩn của Yến Ngũ, chỉ cần một chút xíu bệnh thôi hắn cũng sẽ không cho phép ta giải cấm. Ta cười hì hì nói: "Không tin chàng kiểm tra thử đi?" Nói rồi cúi người xuống hôn hắn.
Tay hắn siết chặt hơn một chút, lúc đầu còn mặc ta hôn, cố kềm chế không đáp lại, chỉ là tay có chút run, hô hấp có chút dồn dập nặng nề, cuối cùng, cũng giống như lần đầu năm nào, không thể nhịn được nữa, đổi thủ làm công, hai tay dạo chơi trên lưng ta, một bàn tay kéo xuống chiếc áo ngủ rộng rãi của ta, bàn tay còn lại thăm dò vào trong chiếc yếm, đôi môi cũng di chuyển từ môi ta xuống cổ, xương quai xanh...
Ta sẵn lòng mô tả tỉ mỉ quá trình mất hồn này biết bao nhiêu, chỉ là từng giờ từng phút ta đều không quên một chuyện, thở gấp nói: "Tứ nhi, kéo rèm lại..."
Màn lụa trắng rũ xuống, che lại cảnh xuân trên giường, chỉ thấy Uyên ương giao cổ, Hoa khai tịnh đế...
Ta ý loạn tình mê giương mắt nhìn hắn, lại còn có tâm tư nhàn hạ nghĩ: nhất định là nhân lúc ta không biết hắn đã lén xem “Kim x Mai”, “Ngọc x Đoàn”.. Học mà không chán, Tứ nhi a...
Bám víu lấy gáy hắn, ta ô lên một tiếng, cắn một ngụm lên bả vai hắn, khóe mắt tiết ra một giọt lệ, làm chuyện này quả nhiên quá kích thích trái tim, nhất là với người có tích tụ lâu ngày như ta...
Sau cơn kích tình, cả người ta đều mềm nhũn như cọng cải, ngay cả sức lực để nhúc nhích ngón tay cũng không còn. Nam nhân ăn no thoả mãn kế bên thì không như vậy, hứng chí chưa tan vỗ về lưng ta, tỉ mỉ tinh tế hôn lên mắt ta, ta nhắm mắt bất động giả làm xác chết, lầm bầm tỏ ý bất mãn...
Sức khỏe suy giảm thật lợi hại, cứ như hồi xưa, cho dù có đại chiến ba trăm hiệp cũng không thành vấn đề, dẻo dai nhất hạng, bền bỉ nhất hạng. Giờ quả nhiên là đã lão hóa rồi, một bộ xương già động đến là răng rắc, chưa đến mấy hiệp đã eo nhức đùi nhuyễn, hoàn toàn không theo kịp tốc độ của hắn, không được a, phải rèn luyện thân thể nhiều hơn mới được...
"Tứ nhi a..." Ta chậm rãi mở miệng "Đừng sờ vết sẹo đó nữa, có sờ nó cũng sẽ không biến mất đâu."
Bọn hắn người nào người nấy cũng đều thích sờ vết sẹo nơi ngực ta, tâm vô tạp niệm mà sờ, điều này khiến ta rất thương tâm...
Tay Kiều Tứ ngừng lại một chút "Nàng rất để ý sao?" Giọng hắn hơi khàn, nghe hết sức tình cảm.
Ta cười nói: "Ta không để ý a, người để ý là các chàng. Nếu so về vết sẹo, ta làm sao bằng chàng." Ta nhắm mắt sờ soạng trên người hắn, từ lồng ngực đến sau lưng, quen thuộc cứ như chính thân thể của mình vậy. "Một, hai, ba..."
Thật ra không cần đếm lại ta cũng biết, tổng cộng là mười hai vết sẹo, gồm có vết đao, vết roi, kiếm, dấu ấn...
Cho nên mới nói, Ám môn đúng là một tổ chức biến thái mà, những vết sẹo này, cũ thì hai mươi năm, mới cũng được hai năm, ra tay hạ độc thủ đối với một tiểu hài tử như thế, thật nên bị người đời hủy diệt đi cho rồi.
Cuối cùng ta xoa lên dấu ấn lông chim sau lưng hắn.
Kiều Vũ, Kiều Vũ...
Hỏng bét, cứ thế này ta lại động tình nữa, cảnh tượng đếm sẹo như vầy tự nhiên kích thích đầu óc phản ứng, khiến ta nhớ lại một đêm củi khô lửa bốc năm xưa, thật ra cũng không kém gì chuyện vừa mới phát sinh lúc nãy, chẳng qua lúc đó ta chưa khai sáng hắn, hắn chưa xem qua “Kim x Mai”, “Ngọc x Đoàn”, phải tự mày mò một cách không được lưu loát, rốt cuộc ta vẫn phải dẫn đường hắn mới có thể hoàn thành trình tự cuối cùng.
Đây gọi là, sư phó dẫn vào cửa, tu hành ra sao tùy theo ngộ tính của mỗi người.
Lão Gia Có Hỉ Lão Gia Có Hỉ - Tùy Vũ Nhi An