"It's very important that we re-learn the art of resting and relaxing. Not only does it help prevent the onset of many illnesses that develop through chronic tension and worrying; it allows us to clear our minds, focus, and find creative solutions to problems.",

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 464 - chưa đầy đủ
Phí download: 18 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 615 / 0
Cập nhật: 2017-09-24 23:30:01 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 303: Bổn Thiếu Gia Là Người Lớn.
uách Lương Tài, đây không phải là sân nhà của tôi, chẳng lẽ lại là sân nhà của anh?
Hàn Hữu Đức cười lạnh một tiếng:
- Năm năm trước tôi có thể đuổi anh ra khỏi huyện La Mật, vậy thì năm năm sau tôi cũng không sợ anh!
- Hàn tổng, cần gì tức giận như vậy? Anh là người làm ăn, người làm ăn thì phải hòa khí sinh tài a.
Quách Lương Tài trấn định hơn Hàn Hữu Đức rất nhiều, dường như đã nắm chắc mọi chuyện.
Lại nhìn Đinh Lan một cái, Quách Lương Tài nói tiếp:
- Hàn tổng, anh đã mang cả nhà tới đây, nói vậy anh cũng không phải là đi du lịch. Nếu tôi đoán không
sai, chắc anh định phát triển ở thành phố Ninh Sơn hả?
- Đúng thì sao?
Hàn Hữu Đức cười lạnh một tiếng:
- Tôi nói lại lần nữa, chúng tôi không hoan nghênh anh, anh lập tức cút ngay cho tôi!
Đáng tiếc Quách Lương Tài cũng không định rời đi, hắn hỏi lại:
- Hàn tổng, nói vậy... anh định tiếp tục làm bất động sản sao?
- Quách Lương Tài, tôi làm gì cũng không liên quan tới anh. Có lời nói nhanh, có rắm mau thả, xong rồi
thì cút!
Hàn Hữu Đức tức giận nói.
Hàn Hữu Đức tức giận cũng có nguyên do. Trên thực tế, hắn đã quen Quách Lương Tài từ bảy năm
trước, bọn họ từng không chỉ là bạn làm ăn, mà còn là bạn bè tương đối tốt. Ban đầu Hàn Hữu Đức chủ
yếu làm bất động sản ở huyện La Mật, sau đó hắn góp vốn mở một công ty taxi với Quách Lương Tài.
Quách Lương Tài này lớn lên không tệ, mỗi người nhìn thấy hắn lần đầu đếu sẽ thấy khá được. Nhưng
lúc Hàn Hữu Đức và Quách Lương Tài trở nên quen thuộc, hắn phát hiện họ Quách có một đam mê
không tốt lắm, đó là thích vợ của người khác.
Đàn ông thì có máu dê, nếu Quách Lương Tài chỉ háo sắc, thật ra cũng chẳng có vấn đề gì lớn. Vấn đề ở
chỗ, thậm chí Quách Lương Tài cũng chẳng phải háo sắc, bởi hắn chỉ thích vợ người khác. Nói cách khác,
nếu một cô gái còn chưa phải vợ người ta, cho dù nàng có giống như thiên tiên thì Quách Lương Tài
cũng không thích.
Dĩ nhiên, thật ra thì vấn đề này cũng không quá lớn với Hàn Hữu Đức. Vấn đề ở chỗ, đối với Quách
Lương Tài thì vợ Hàn Hữu Đức cũng là vợ người khác, hơn nữa còn rất đẹp.
Nhưng Quách Lương Tài đã tính sai. Vốn hắn cho rằng mình có tướng mạo, có khí chất, cũng có tiền,
câu dẫn vợ người khác cũng không khó. Ít nhất trước đó hắn đã thành công nhiều lần. Mà hắn cảm thấy
mình mạnh hơn Hàn Hữu Đức rất nhiều, thành công cũng không thành vấn đề. Nhưng khi hắn đi câu dẫn
Đinh Lan, chẳng những đã thất bại, mà nàng còn nói chuyện này cho Hàn Hữu Đức.
Cho nên, hai người trở mặt thành thù. Hàn Hữu Đức chẳng những giải trừ quan hệ hợp tác với Quách
Lương Tài, lại trực tiếp vận dụng quan hệ cường đại ở huyện La Mật, đuổi Quách Lương Tài ra khỏi
huyện. Năm năm trước, khi Quách Lương Tài rời đi, Hàn Hữu Đức đã nói, nếu hắn dám xuất hiện ở
huyện La Mật một lần nữa, Hàn Hữu Đức sẽ trực tiếp cắt đứt cặp giò của hắn.
Cứ như thế, trong vòng năm năm, Quách Lương Tài thật sự không xuất hiện ở huyện La Mật nữa. Chẳng
qua, Hàn Hữu Đức dù thế nào cũng không ngờ lại gặp hắn ở Ninh Sơn. Mà càng làm hắn tức giận chính
là, Quách Lương Tài chẳng những khiêu khích hắn, mà lại còn tơ tưởng tới Đinh Lan.
- Hàn tổng, tôi chỉ muốn nhắc nhở anh, làm bất động sản không dễ đâu. Trong tối ngoài sáng có rất
nhiều chỗ cần chuẩn bị, nơi này cũng không phải La Mật đâu.
Quách Lương Tài cười nhạt:
- Tiện đây, tôi cũng muốn nói với Hàn tổng. Năm đó chúng ta coi như bạn bè, cho nên, nếu anh có gặp
phải phiền toái rồi thì cứ tìm tới tôi nhá.
- Quách Lương Tài, anh coi nơi này là của mình sao?
Hàn Hữu Đức hừ lạnh một tiếng:
- Tôi nghe nói anh lăn lộn trên tỉnh thành không tệ, nhưng nơi đây cũng không phải tỉnh thành.
- Hàn tổng, vậy anh không hiểu rồi. Mặc dù nơi đây không phải tỉnh thành, nhưng nơi này cũng thuộc về
tỉnh Thiên Nam, rất nhiều chuyện cũng do người trên tỉnh định đoạt.
Quách Lương Tài lại khẽ mỉm cười:
- Lại nói, Hàn tổng, nơi này có một ông cụ đức cao vọng trọng gọi là Cửu thúc, anh đã bái phỏng ông ấy
chưa?
- Anh định nói, anh rất quen thuộc với Cửu thúc sao?
Rốt cuộc Hàn Hữu Đức cũng tỉnh táo lại. Dù gì cũng ở Ninh Sơn một thời gian ngắn, hắn cũng đã nghe
nói qua về Cửu thúc nhờ vả được cả hắc lẫn bạch này.
- Tôi cũng không quá quen với Cửu thúc, nhưng anh đã nghe nói qua Thiệu gia chưa?
Quách Lương Tài chẳng chút hoang mang, thậm chí còn kéo cái ghế ngồi xuống:
- Đương nhiên rồi, tôi nghĩ anh chắc chưa nghe qua. Dù sao Thiệu gia là người tỉnh thành. Thiệu gia và
Cửu thúc quen biết đã lâu, mà tôi, vừa lúc có chút giao tình với Thiệu gia...
Một thanh âm đột ngột tiếp lời:
- Bổn thiếu gia có giao tình với lão từ bao giờ? (thiếu và thiệu đồng âm)
Bốn người trong phòng vô thức nhìn ra cửa, một nam một nữ tay trong tay đi tới.
- Tiểu Nhu, các con tới rồi.
Đinh Lan rốt cuộc cũng nở nụ cười.
Người xuất hiện ở cửa chính là Đường Kim và Hàn Tuyết Nhu. Đường Kim thoạt nhìn cũng bình thường,
chẳng khác mấy bé trai là bao. Chẳng qua Hàn Tuyết Nhu lại quá không bình thường, ráng hồng còn
chưa mất đi hoàn toàn trên khuôn mặt trắng nõn, hai mắt long lanh ngập nước, cảm giác toàn thân quá
kiều mỵ, quả thực quyến rũ tới tận xương tủy!
Cho dù là tên biến thái chỉ hứng thú với vợ người khác như Quách Lương Tài, khi nhìn thấy Hàn Tuyết
Nhu cũng cảm thấy trong lòng bốc lửa. Nhưng Quách Lương Tài lại nhanh chóng nhìn sang Đường Kim:
- Anh bạn nhỏ, ăn có thể ăn bậy, nói không thể nói bậy. Hai chữ Thiệu gia này không phải ai cũng có thể
nói.
- Lão mù, bổn thiếu gia muốn nói cái gì thì nói cái đó.
Đường Kim nhìn chằm chằm Quách Lương Tài, vẻ mặt bất mãn:
- Không thấy bổn thiếu gia là người lớn sao? Chỉ có loại người mù nhà lão mới thấy tôi là anh bạn nhỏ.
Sắc mặt Quách Lương Tài hơi trầm xuống, nhưng hắn lại không nói chuyện với Đường Kim, mà lại nhìn
Hàn Hữu Đức:
- Hàn tổng, mấy năm không gặp, con gái anh đúng là càng lớn càng đẹp a. Nhưng mà, đứng trách tôi
không nhắc nhở anh, cô con gái nhỏ của anh mà không tìm bạn trai nào khá hơn, không khéo lại bị liên
lụy đó.
- Ê, cái lão này, nói hươu nói vượn cái gì?
Hàn Tuyết Nhu lại nhận ra Quách Lương Tài:
- Lập tức cút ngay cho tôi, nếu không tôi để bạn trai ném ông ra đó!
- Ở thành phố Ninh Sơn nho nhỏ này, còn không ai dám ném...
Quách Lương Tài cười lạnh, chẳng qua hắn còn chưa nói xong đã cảm thấy mình đang bay bổng.
Rầm!
Quách Lương Tài bay ra khỏi phòng, nặng nề ngã xuống đất, phát ra một tiếng rên cụt lủn: "Ắc!"
- Thế là thanh tịnh.
Đường Kim cười rạng rỡ. Sau đó chào hỏi Hàn Hữu Đức và Đinh Lan:
- Chú Hàn, dì Đinh.
Mặc dù mới gặp Đinh Lan lần đầu, nhưng trước khi tới đây, Hàn Tuyết Nhu đã nói tên của mẹ cho hắn.
Mà lúc này, Đường Kim lại đang tìm cách dụ dỗ để mẹ vợ được cao hứng. Làm thế nào để nàng đồng ý
cho hắn và Hàn Tuyết Nhu ở chung nhỉ?
Lão Bà Của Ka Là Hoa Hậu Giảng Đường Lão Bà Của Ka Là Hoa Hậu Giảng Đường - Tâm Tại Lưu Lãng