Never lend books, for no one ever returns them; the only books I have in my library are books that other folks have lent me.

Anatole France

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 464 - chưa đầy đủ
Phí download: 18 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 615 / 0
Cập nhật: 2017-09-24 23:30:01 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương Cậu Quá Lo Lắng Rồi
ái này á? Đơn giản mà.
Đường Kim lập tức nói ra lý do của mình:
- Chờ cậu thành đại minh tinh rồi, tôi sẽ có một đại minh tinh làm tài xế, vừa nghĩ đã thấy nở mày nở mặt a!
Tiếu Thiền nhất thời chán nản. Loại người gì thế này? Cổ động nàng làm minh tinh là để có đại minh tinh lái xe cho hắn?
- Hừ, chờ tôi thành đại minh tinh rồi, còn lâu mới lái xe cho cậu!
Tiếu Thiền thở phì phì nói.
- À, cùng lắm thì tôi đi tìm minh tinh khác làm tài xế.
Đường Kim hình như cũng không quá để ý.
Tiếu Thiền lại buồn bực.
Một lát sau, Tiếu Thiền lại nói:
- Ê, tôi nói thật, nghe nói giới giải trí hắc ám, quy tắc ngầm gì đó rất nhiều. Cậu nói tôi làm ca sĩ, có thể gặp phiền toái hay không? Tôi thật sự hơi sợ.
Đường Kim lại ngồi dậy, nhìn soi mói Tiếu Thiền thật lâu, làm nàng cảm thấy cả người mất tự nhiên.
- Nè, cậu nhìn cái gì?
Rốt cục Tiếu Thiền không nhịn nổi nữa.
- Trải qua quan sát nghiêm chỉnh, tôi cảm thấy cậu quá lo lắng rồi.
Đường Kim nghiêm trang nói:
- Đàn ông bình thường sẽ không chơi quy tắc ngầm với cậu. Trừ phi cậu gặp phải tên cực kỳ biến thái.
- Nè, Đường Kim thúi, có ai làm tổn hại người khác như cậu không?
Tiếu Thiền tức giận không dứt, tên này đang nói tiếng người đấy sao? Mặc dù vóc người nàng không tốt, nhưng nàng lớn lên cũng không tệ mà!
- Được rồi, nếu cậu gặp được đàn ông hay đàn bà có khẩu vị cực kỳ biến thái, cậu cũng không cần lo lắng.
Đường Kim cười hì hì:
- Cậu dù gì cũng là tài xế của tôi, có bắt nạt thì cũng chỉ có tôi bắt nạt cậu, sao đến lượt kẻ khác làm thế? Nếu có ai bắt nạt cậu, cứ nói cho tôi là được, tôi sẽ dạy bọn chúng đạo lý làm người, đó chính là đánh chó phải ngó mặt chủ.
Nghe nửa trước, Tiếu Thiền cảm thấy tên Đường Kim này cũng không tệ. Nhưng nghe đến câu cuối cùng, Tiếu Thiền lại muốn bóp chết Đường Kim, tên này đúng là mồm chó không mọc được ngà voi. Đúng là không có cách nào nghe được một câu thơm tho từ trong miệng hắn!
Cắn răng, Tiếu Thiền vẫn nhịn xuống không mắng Đường Kim, chẳng qua chỉ hỏi:
- Có người bắt nạt tôi, cậu giúp tôi thật chứ?
- Dĩ nhiên, con người tôi rất giàu lòng thông cảm. Cậu yêu tôi như vậy, nhưng tôi lại không thương cậu. Cứ nghĩ cậu sẽ bị thất tình là tôi đã thông cảm rồi.
Đường Kim nghiêm trang nói.
Tiếu Thiền nắm chặt đôi tay trắng như phấn, rất muốn một quyền đám vỡ lỗ mũi tên này. Quá ghê tởm, dù chuyện tốt hay là xấu, từ mồm tên này bay ra vẫn khó nghe như vậy!
Nhưng Tiếu Thiền vẫn nhịn xuống. Bởi vì dù lời này khó nghe, nhưng hắn vẫn đáp ứng giúp nàng.
- Cậu giữ lời đấy chứ?
Tiếu Thiền vẫn hơi không yên lòng.
- Người đàn ông vĩ đại như tôi, sao lại nói láo?
Đường Kim rất là nghiêm túc.
Tiếu Thiền bĩu môi, nửa câu trước của tên này tuyệt đối là giả dối.
Trầm mặc một hồi, Tiếu Thiền mới ra vẻ quyết định:
- Nè, Đường Kim, tôi quyết định rồi, tôi muốn làm ca sĩ. Nếu tôi gặp phiền toái gì, tôi sẽ gọi điện cho cậu. Nếu cậu không giúp tôi, mỗi ngày tôi sẽ nguyền rủa cậu một ngàn lần, sau này sẽ hận cậu cả đời!
- Tiếu Thiền, tôi biết cậu rất yêu tôi, nhưng cậu không cần thề cho kiếp sau đâu.
Đường Kim cười hì hì một tiếng:
- Đúng rồi, nể tình lần này cậu đoạt giải nhất, giúp tôi một việc lớn, tôi quyết định tặng cậu một phần quà.
Tiếu Thiền trợn mắt nhìn Đường Kim một cái, nhưng vẫn không nhịn được tò mò hỏi:
- Quà gì?
- Chính là chiếc Lamborghini.
Đường Kim bâng quơ nói.
Tiếu Thiền sửng sốt, hơi khó tin nhìn Đường Kim:
- Cậu... cậu muốn tặng tôi Lamborghini?
Đường Kim cổ quái nhìn Tiếu Thiền, lại làm nàng cả người mất tự nhiên.
- Nè, cậu nhìn tôi như thế làm gì?
Tiếu Thiền có chút tức giận.
- Tiếu Thiền, cậu nghĩ nhiều rồi nha. Tôi không thương cậu, sao lại tặng cậu Lamborghini chứ?
Đường Kim lắc đầu.
Tiếu Thiền lại buồn bực, tên này đùa bỡn nàng hả?
Nhưng lúc này, Đường Kim lại nói:
- Nhưng mà tôi có thể tặng quyền sử dụng Lamborghini cho cậu. À, tạm thời đưa cho cậu quyền sử dụng ba năm. Ba năm sau, cậu thành đại minh tinh, tôi sẽ cho cậu thêm ba năm nữa. Nếu ba năm sau không thành được đại minh tinh, tôi sẽ đi tìm đại minh tinh khác lái xe cho tôi.
Tiếu Thiền lại ngẩn ngơ, qua thật lâu, nàng mới dè dặt hỏi:
- Ý của cậu là... trong ba năm, chiếc xe này là của tôi?
- Không sai.
Đường Kim đáp ứng rất dứt khoát.
- Vậy cậu không cần xe hả?
Tiếu Thiền lại hỏi.
- Thứ nhất, tôi có rất nhiều xe. Thứ hai, bình thường tôi cũng không cần xe.
Đường Kim lại nằm xuống bãi cỏ:
- Đi đi! Đi làm đại minh tinh của cậu đi. Tôi rất mong chờ một tài xế minh tinh đó.
Tiếu Thiền ngồi bên cạnh, nhìn Đường Kim một hồi, ánh mắt có vẻ phức tạp.
- Đừng nhìn tôi như thế, tôi không yêu cậu đâu.
Đường Kim cười hì hì.
- Nè, tôi đi đây.
Tiếu Thiền đứng lên.
- Đi đi, đừng quấy rầy tôi nhớ bạn gái.
Đường Kim ánh mắt mê đắm, vẻ mặt say sưa, dường như đang thực sự nhớ Hàn Tuyết Nhu.
Tiếu Thiền đứng mười mấy giây, sau đó xoay người đi về nơi xa. Lúc rời khỏi sân vận động, Tiếu Thiền đột nhiên xoay người, la lớn một câu với Đường Kim:
- Nhất định tôi sẽ trở thành đại minh tinh!
Nói xong lời này, Tiếu Thiền xoay người chạy ra khỏi sân vận động. Mà Đường Kim thì hoàn toàn nhắm mắt, giống như đang ngủ, căn bản không nghe thấy tuyên ngôn của Tiếu Thiền.
----
Năm giờ chiều.
Điện thoại của Đường Kim vang lên, vị hôn thê xinh đẹp Tần Thủy Dao cuối cùng cũng thi triển ma pháp triệu hoán:
- Mẹ gọi cậu về nhà ăn tết!
Chú ngữ thần kỳ vừa đọc xong, Đường Kim đã nhảy lên từ bãi cỏ, đi ra khỏi cổng trường.
Thật ra thì hắn cũng không coi Tần gia là nhà của mình. Nhưng một câu về nhà ăn tết của Tần Thủy Dao đã làm cho hắn có một tia xúc động đặc biệt.
Ngày mai là trung thu, hôm nay gần như tất cả mọi người đều về nhà ăn tết. Nhưng không phải ai cũng có nhà để về. Đường Kim không muốn trở về cái nơi đã sống từ bé kia. Kể từ khi sư phụ tự xưng đã chết, hắn đã cảm thấy, chỗ kia không phải là nhà hắn.
Mà cha mẹ chân chính của hắn, một ngày nào đó, hắn có thể tìm được cha mẹ. Mà hắn tin chắc, ở nơi đó, hắn sẽ có nhà thuộc về mình.
Đường Kim cũng không phải là một người đa sầu đa cảm, cho nên hắn nhanh chóng xua tan một tia ý nghĩ khác thường này. Nhẹ nhàng nện bước, đi về phía Tần gia.
- Người anh em, có cần đi nhờ xe không?
Một chiếc xe con Citroen màu xám bạc đột nhiên ngừng lại bên cạnh Đường Kim, tài xế có chút nhiệt tình chào hỏi hắn.
Lão Bà Của Ka Là Hoa Hậu Giảng Đường Lão Bà Của Ka Là Hoa Hậu Giảng Đường - Tâm Tại Lưu Lãng