Bi kịch trong cuộc đời không phải là ở chỗ không đạt được mục tiêu, mà là ở chỗ không có mục tiêu để vươn tới.

Benjamin Mays

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 464 - chưa đầy đủ
Phí download: 18 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 615 / 0
Cập nhật: 2017-09-24 23:30:01 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 116: Chơi Bóng Rổ.
ên chết tiệt Đường Kim giờ này mới tới!
Trên khán đài, Tần Thủy Dao căm giận mắng một câu.
Tần Thủy Dao lúc này đang ngồi cùng với Tiểu Đậu Nha, Tần Khinh Vũ cũng ngồi bên cạnh, băng rôn lúc đầu là Tiểu
Đậu Nha với Đỗ Kiến Phi cầm, giờ đổi thành Tiểu Đậu Nha với Tần Thủy Dao cầm, Tần Thủy Dao thật không muốn cầm
nhưng Tần Khinh Vũ bắt nàng cầm, Tần Thủy Dao còn bỉu môi không vui.
- Tối hôm qua các con làm phiền hắn, hôm nay hắn đến trễ một chút cũng là bình thường.
Tần Khinh Vũ cười nói.
- Mẹ, tên lưu manh kia đến chết cũng muốn từ hôn với con, mẹ còn nói giúp hắn làm gì?
Tần Thỷ Dao biểu môi
- Còn bắt con ủng hộ hắn, con ước hắn bị ăn hành.
- Con là vị hôn thê của cậu ấy, ủng hộ là chuyện đương nhiên.
Tần Khinh Vũ ôn nhu nói:
- Các con hiện tại có một chút mâu thuẫn nhỏ, đây cũng chỉ là chuyện trong nhà, các con hẳn là sẽ giúp nhau
khi gặp khó khăn, giống như con gặp người xấu, cậu ấy cũng sẽ giúp con.
- Nhưng những người này là bạn học không phải là người xấu, vì con mà bọn hắn mới đi khiêu chiến tên đáng
chết kia.
Tần Thủy Dao nói thầm.
- Được rồi, Đường Kim đã tới, bây giờ ngồi xem đi, có lẽ sau ngày hôm này con sẽ hiểu thêm về Đường Kim, cậu
ấy có rất nhiều năng lực thần kỳ.
Tần Khinh Vũ ảm đạm cười.
Miệng Tần Thủy Dao vểnh lênh, nhưng cũng không nói gì nữa.
- Anh Đường Tinh, cố lên, anh nhất định phải thắng.
Tiểu Đậu Nha hô to.
Đường Kim chạy tới giữa sân vận động, nghe tiếng Tiểu Đậu Nha hô, hắn liền nhìn lên khan đài một cái, nhìn thấy Tần
Thủy Dao hắn chợt ngẩn người, đồ ngốc này lại cầm băng rôn cổ vũ hắn? Đầu óc thật có vấn đề nha.
Nhưng lập tức, hắn liền nhìn thấy Tần Khinh Vũ, trên mặt lập tức lộ ra nụ cười sáng lạn.
Đang muốn chào hỏi Tần Khinh Vũ, Trương Tiểu Bàn đã chạy tới:
- Đường Kim, bây giờ có thể bắt đầu rồi chứ? Nếu không mấy thằng ngu kia sẽ đánh tôi.
Đường Kim còn chưa nói, lập tức có người đã đi tới nói:
- Đường Kim nếu mày không dám nhận khiêu chiến của bọn tao, thì nhanh chóng nhận thua, đừng chậm trễ thời
gian bọn tao đi ăn với Tần Thủy Dao.
- Trư Đầu Phi, tại sao lại là cậu?
Đường Kim có chút ngạc nhiên nhìn Vương Phi và năm người đứng cạnh hắn.
- Đường Kim, người nộp năm vạn đồng phí báo danh đúng là Vương Phi.
Trương Tiểu Bàn vội nói một câu.
- Vậy à?
Đường Kim có chút giật mình
- Trư Đầu Phi cậu biết tôi đang thiếu tiền ăn cơm, cậu dù xấu người nhưng tâm địa thật tốt, vì năm vạn tiền báo
danh tôi sẽ chúc cậu cả đời được người tốt giúp, và cả đời làm người tốt nha.
Xấu người? Còn cả đời làm người tốt?
- Ông mày không cần được người tốt giúp.
Vương Phi ở trong lòng mắng thầm, hắn cố nén tức giận nhìn Đường Kim nói:
- Bớt nói nhảm, mày có chấp nhận lời khiêu chiến không? Tao muốn đấu bóng rổ với mày.
- Đi, đấu thì chơi lấy bóng đi.
Đường Kim nói
Trương Tiểu Bàn lập tức cầm lấy loa lớn tiếng hô lên:
- Chú ý, chú ý! Cuộc đấu đầu tiên, Vương Phi khiêu chiến Đường Kim, hạng mục là bóng rổ.
Lúc này, Trương Tiểu Bàn hóa thân thành MC, bắt đầu bình luận trảm phong tứ phía.
- Trước tiên nói về quy tắc.
Vương Phi vừa mới mở miệng, Đường Kim liền ngắt lời của hắn:
- Hạng mục cậu nói, quy tắc tôi định.
- Bắt đầu rồi, bắt đầu rồi, Vương Phi đã lấy bóng ra, Đường Kim sắp tuyên bố quy tắc.
Trương Tiểu Bàn bình luận.
- Quy tắc chính là…
Đường Kim rất phối hợp với Trương Tiểu Bàn, giọng nói của hắn truyền vào tai mọi người:
- Ai có thể đánh vỡ trái bóng này người đó thắng.
- Đê Ka Mờ, quy tắc gì thế?
- Trái bóng rổ mà có thể đánh vỡ?
- Ta kháo, đúng là chơi bóng rổ a?
Cả sân vận động xôn xao, hiển nhiên đối với quy tắc Đường Kim đề ra thì đều vô cùng khinh bỉ, Tần Thủy Dao than thở:
- Rất vô lại, mẹ xem hắn chính là người cuồng bạo lực.
Tần Khinh Vũ ảm đạm cười, không tỏ vẻ gì, vì thế Tần Thủy Dao cũng không cách nào nói cái gì nữa.
Mà trên sân vận động, Vương Phi cũng tức giận nói:
- Mày nói cái gì thế? Làm gì có người nào chơi bóng rổ như vậy?
- Cậu đưa ra hạng mục khiêu chiến thì tôi đưa ra quy tắc, nếu không tôi ra hạng mục cậu ra quy tắc.
Đường Kim không chút hoang mang nhìn Vương Phi nói:
- Kỳ thật tôi không muốn so với các người về độ đẹp trai, vì ở đây tôi đẹp nhất rồi.
Không đợi Vương Phi nói gì, Đường Kim lại nhìn gần một ngàn người đang muốn khiêu chiến hắn:
- Có ai muốn so độ đẹp trai với tôi không?
Mọi người đưa mắt nhìn nhau, cùng Đường Kim so độ đẹp trai? Ai cũng biết sẽ chỉ có một kết quả. Thằng ngu thứ nhất
là Quai Quai, hắn không thừa nhận Đường Kim đẹp trai nên bị đánh thành đầu heo, mà thằng ngu thứ hai cũng không
khác gì thằng thứ nhất.
Từng trải qua đau đớn Vương Phi giờ phút này giận càng thêm giận, nhưng hắn không dám nói, chỉ có thế cắn răng nén
lửa giận.
- Nếu không có ai so độ đẹp trai với tôi, thì cứ theo lời lời tôi nói, các người muốn chơi cái gì tôi đều tiếp, nhưng
quy tắc do tôi đề ra.
Đường Kim liếc mắt nhìn mọi người một cái nói:
- Có ai phản đối không?
- Tao phản đối.
Một nam sinh lên tiếng.
-Cậu phản đối? A, tốt cậu có thể cút lên khán đài ngồi xem, tôi không tiếp nhận lời khiêu chiến của cậu.
Đường Kim phất phất tay.
- Tao đã nộp phí báo danh.
Nam sinh kia nhất thời nóng nảy nói.
- Tôi có nói qua các người chỉ cần nộp phí báo danh liền có thể khiêu chiến tôi sao?
Đường Kim kỳ quái hỏi.
Nghe nói như thế mọi người liền giật mình, sau đó suy nghĩ thật đúng như lời Đường Kim nói, ngay từ đầu hắn đã có thể
không cần chấp nhận lời khiêu chiến nào, mà mọi người cũng không làm gì được hắn.
- Vậy thôi tao không phản đối nữa.
Nam sinh kia vội nói
- Muộn rồi.
Đường Kim uể oải hỏi tiếp:
- Còn ai phản đối nữa?
Lúc này, thật không có người phản đối.
- Như vậy thì bắt đầu thôi.
Đường Kim thật vừa lòng, hắn nhìn Vương Phi nói:
- Trư Đầu Phi cậu muốn nhận thua hay là chơi bóng rổ với tôi.
Đường Kim đặc biệt nhấn mạnh.
- Chơi, đương nhiên chơi.
Vương Phi báo danh mất năm vạn để rửa nhục sao có thể không chơi, như thế nào có thể buông tha đây?
Ôm trái banh Vương Phi liếc nhìn Đường Kim hừ lạnh một tiếng:
- Tao tự hỏi không cách nào có thể đánh vỡ trái bóng, mày có thể sao? Nếu mày cũng không đánh vỡ trái bóng,
thì ván này hòa quy tắc lần sau do tao định.
Lão Bà Của Ka Là Hoa Hậu Giảng Đường Lão Bà Của Ka Là Hoa Hậu Giảng Đường - Tâm Tại Lưu Lãng