Cái tốt đẹp nhất trong mọi cái là việc học. Tiền có thể bị mất, sức khỏe và sức mạnh có thể bị mất, nhưng những gì trong đầu bạn thì là của bạn mãi mãi.

Louis L’Amour

 
 
 
 
 
Tác giả: Ngọc Trâm
Thể loại: Tuổi Học Trò
Số chương: 23 - chưa đầy đủ
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 547 / 0
Cập nhật: 2017-09-24 23:59:05 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 20
y không hiểu gì cả, chỉ lên tiếng làm Bảo phải hoàn hồn lại mà ngớ người ra ngậm cục "quê bự" trong mình. Vy không nhận ra Bảo à? Nhưng tại sao lại nặng lời như vậy, không chấp nhận lời xin lỗi trân thành của Bảo ư?
- Tôi không hiểu chứ! Đây là cái kiểu cua gái mới của tụi anh à?
- Nè cô kia! Bảo nó xin lỗi rồi cô còn nói gì nữa? Kiểu cua gái nào, cô đang mơ tưởng gì à!
H.Anh phóng chọt vào miệng Vy
- Thế sao?
Vy thản nhiên, rồi đưa tay nâng đầu Bảo lên. Hở khuôn mặt này quen lắm, rất quen với Vy nhưng sao chẳng nhớ ra là ai hết vậy, phải chăng có rất nhiều điều đã xảy ra khiến cô phải quên đi một số người rất quan trọng đối với cô. Thật sự anh là ai thế? Vy sao lại ngốc với cái chuyện này đến thế chứ, có phải đầu óc cô mau quên quá không? Tôi muốn biết anh là ai mà sao khi nhìn mặt anh tôi lại đau đầu thế này............
1s
2s
3s
4s
5s
- À ừ không sao đâu cậu đi về bàn của mình đi!
Vy lắp bắp, nói với Bảo. Bảo nghĩ Vy đã tha lỗi nên thôi, cũng phải về chỗ ngồi đứng đây như thế này hoài một hồi lại náo động khi có ai bắt gặp. Nó nãy giờ im lặng, còn miệng thì cứ nhâm nhi cốc Cappochino, mắt thì hết nhìn về Vy rồi nhìn qua cửa sổ.
- Sao mày im vậy!
Hân lại bắt nó phải lên tiếng rồi, lúc nãy nó nói quá nhiều để cho con Ly biết về thời gian rồi, tiếc thật lại đi phun lời nói vàng ngọc cho cái con bẩn thỉu ấy. Giờ nó đang muốn tiết kiệm lại lời nói thì lại bị..... mà không sao nó sẽ không tiếc lời nói của mình cho những đứa bạn thân như tụi này vậy đâu, nó cười thầm trong miệng.....
- Mày biết nó mà, nó chỉ đang tiết kiệm lời nói thôi!
Vy giờ mới hết đau đầu, bèn chọc nó phen vậy.
- Ừ tao quên mất hehe
Hân cười khì khì
- À mà cái dụ thi cử ngày mai tụi mình có cần làm gì không?
Hân nói tiếp
- Không!
Giờ nó mới lên tiếng đây này!
- Mày không định kêu ai chuẩn bị đề sao?
Vy mở to hết công kích con mắt của mình mà nhìn nó
- Tao lo
Rồi nó lo rồi nên có phản bác chuyện gì, thì hồi nó mà nói nhiều lên quá 10 câu thì hiểu ha. Hắn nghe, tụi nó bảo chuẩn bị đề gì đó, thì cái cơn nhiều chuyện nổi lên nói là Hot Boy nổi tiếng chứ cũng biết tò mò mà. Quay chiếc ghế qua ( hắn ngồi ghế xoay ) hắn nhìn nó, rồi cất tiếng hỏi.
- Mấy cô chuẩn bị đề gì thế?
- Liên quan?
- Ừ ừ rất liên quan đó hì hì.
Hắn lại nói, cứ như thằng điên nhỉ, trong mắt nó loại người như hắn thì như là một cái gì đó chỉ biết đeo bám. Mà trước giờ hắn đâu như thế, tính cách vui vẻ của hắn chỉ dành riêng cho 2 thằng bạn. Dù nói hắn lăng nhăng lúc nào cũng đi lượn lờ lượn lờ để cua gái, nhưng thật ra không phải vậy chỉ là mấy cô này lại tỏ tình rồi cái trách nhiệm to lớn của hắn là đồng ý thôi. Trong trường hắn rất ít khi tiếp xúc với người khác ngoại trừ 2 thằng bạn thân chí cốt kia.......
- Thế anh có muốn đi không nè?
Hân vui vẻ nói
- Muốn mà chuyện gì thế?
Hắn cũng vui vẻ không kém
- Anh cứ đi hỏi Minh Ly người đang hẹn hò với anh đi nhé!
Hân cười híp mắt rồi lại trở thành cái bộ mặt, trắng bệch không tí máu nào khi chuông vào học vang lên.........
Nó Vy và Hân bước xuống làm cho ai cũng ngạc nhiên, vì sao mấy nhỏ dân thường lại được lên cái chỗ đó mà sao vệ sĩ canh gác đâu rồi sao không đá đít mấy nhỏ này xuống nhỉ. Tận 30 phút tụi này ở trển rồi chả biết có chuyện gì xảy ra không, " à mà thôi kệ cũng đâu có liên quan gì đến mình mau lên lớp thôi " --------------------------
- Sao lại biết nhỉ?
Hắn đặt dấu chấm hỏi dành ấy đứa bạn.
- Tin này cả trường đều biết mày nghĩ 3 nhỏ đó không biết sao được.
H. Anh đứng lên dang hai tay ra rồi cho tay vào túi quần. Anh cứ như thế từ từ bước xuống, chả cần nói nhiều đó là một loạt âm thanh náo loạn sửng sốt, mà ngày nào ở căn tin cũng có.
- Không lẽ cô ấy biết luôn rồi.
- Tao nghĩ là đúng đấy!
Bảo cũng thế nói dứt câu thì đi theo H.Anh vào lớp để hắn ngồi một cục ở đó ngớ người ra suy nghĩ. Cũng như H.Anh, Bảo là một vị hoàng tử lạnh lùng có tiếng tăm trong trường bật hết công suất của chiếc loa lên cũng không bằng hàng trăm cái tiếng la hét của mấy đứa ở trong và ngoài căn tin. Bởi vậy nên nhà trường cung cấp ỗi người ở trong quầy bán đồ ăn một cái phone tai loại nhỏ để giảm ồn không thì cứ như thế một bữa lại có mười người đi sửa lại lỗ tai.....
Suy nghĩ gì đó, nhưng rốt cuộc thì thật là ba chấm quá. Khi hắn bị những đứa cấp dưới lấn át, còn phát ra cái tin đồn nhảm nhí. À mà hắn nhìn xung quanh thì 2 đứa bạn của mình đã mất tiu rồi còn mình hắn, tất nhiên phải vào lớp thôi. "Chờ! chờ tao với.................." Hắn nói với theo mấy thằng bạn, nhưng có nói thì tụi nó có nghe đâu đi mất hút rồi, thôi kệ cúp một tiết chả sao đâu nhỉ?
Hắn tảng bộ dưới sân trường, nhìn những hàng cây xanh hai bên cứ xì xào theo tiếng gió hát vi vu hắn lại cảm thấy trong lòng mình vui thay. Đây là cái cảnh mà hắn không bao giờ thấy khi bước vào trường, đúng vậy hắn chưa bao giờ thấy cả, vì lúc vào trường hắn đã bị bao vây bởi một đám fans hâm mộ nữ. Náo loạn cả một khúc sân, ừ có lẽ như vậy sẽ tốt hơn ấy nhỉ, khi không có người nào bám víu ấy rất tốt. Hắn không ngờ trường lại có một cái cảnh đẹp như thế, rồi hắn dạo bước vao vườn hoa nơi mà con tim hắn đã xao xuyến vì cái gì đó.
Vật đập vào mắt hắn là một dáng người nhỏ nhắn cùng với bộ đồng phục trường Royal đang ngồi dưới một cái ghế, mái tóc xõa dài ở phần đuôi hơi xoăn. Hắn chỉ thấy cái dáng người và cái lưng nhỏ nhắn cùng mái tóc mượt mà kia, bước tới gần chút nữa người con gái kia bắt đầu xoay qua nhìn hắn, hắn bắt gặp một ánh mắt ngắn lên tia thất vọng và buồn bã.Đó là nó sao? Mà sao nó lại ở đây? Không phải là ở trên lớp kia sao? Không lẽ nó lại cúp tiết như hắn nhỉ? Lần trước hắn cũng đã thấy nó ở đây, khi trước xém chút nữa hắn lại bảo hắn bị bệnh tim khi cái cảm giác con tim cứ đập loạn xà ngầu lên hết.
- Tôi ngồi đây được chứ?
Hắn đứa tay chỉ về một phần còn lại của chiếc ghế nó đang ngồi.
-......
Chả nghe được câu trả lời từ nó, mà thôi đi lại chỗ khác ngồi vậy không nó lại bực thì mặt mình lại tự nhiên ửng hồng bởi 5 cái bàn tay dính lấy ôm sát vào má thế thì "khiếp". Hắn ngồi ở chiếc ghế bên cạnh nó, hắn chéo chân lại, tay thì để lên thanh ghế mắt vẫn giám sát nó đang làm những gì!
Đấy nó cứ luôn làm hắn phải xao xuyến, luôn có một cảm giác gì rất lạ khi ở ngay cạnh nó. Liệu hắn có thể biết rõ về nó không, liệu hắn bắt chuyện với nó, nó có đáp lại không? Hắn không thể cứ như thế được thôi đành vậy!
- Sao cô lại ở đây vào giờ này!
- Còn anh?
Hỏi nó như vậy thật không đúng mà, khi hắn cũng đang ở tình trạng như nó.
- À à, mà hình như cô đang buồn nhỉ?
- Buồn sao?
- Ừ, tôi đã thấy điều đó từ đôi mắt của cô, khi cô xoay qua nhìn tôi lúc nãy
-......
Nó lại im lặng, sự im lặng hiện giờ thật đáng sợ nó chẳng muốn hắn tìm hiểu gì về nó cả. Chỉ càng mệt mỏi thôi, nhưng nó lại rất ghét khi có ai xen vào chuyện đời tư của nó mà chẳng hiểu tí nào về cái quá khứ và cả về nó nữa.
1 phút
2 phút
3 phút
- Anh không phải lo.
Ừ có lẽ hắn không nên chen chúc gì vào để tư của nó nhỉ, nhưng sao, hắn hắn cứ muốn biết nhiều về nó thế này. Hắn không phải nhiều chuyện đâu, nghiêm túc đấy hắn muốn biết về nó và cái nguyên nhân vì sao khiến tim hắn xao xuyến khi thấy nó cười ấy nhỉ.
- Quả thật tôi có hơi nhiều chuyện, xin lỗi!
- Không cần
- Một thiếu gia như anh
Nó ngừng lại rồi nói tiếp
- Đừng hạ thấp bản thân mình vì tôi!
Nó dựa mình vào chiếc ghế ngước đầu lên nhìn những chiếc lá đang từ từ hạ cánh xuống dưới nên đất. Cuộc đời của nó cũng như thế, khi có người yêu thương bên cạnh thì nó là một chiếc lá non nớt còn bám víu lấy cành cây, khi có chuyện gì đó xảy ra chiếc lá non nớt ấy cũng sẽ bị dằn vặt bởi nỗi đau và mất hết niềm tin vào cuộc sống. Rồi sẽ rơi, rơi xuống cái vực sâu thẳm nhất mà những người còn lại những người không có cái nỗi đau kia không bao giờ muốn tới nơi ấy..............
Cứ như thế khi chiếc lá lìa cành và không có nơi nào để nương tựa, che chở, chiếc lá đó sẽ dần dần chết đi ví như nó. Nó cũng sẽ dần dần kiệt sức và chết đi trong tíc tách khi không còn một niềm tin, mất đi một tình yêu thật sự mà nó cần có............
Lạnh Lùng ! Là Tính Cách Thật Sự Của Em Sao? Lạnh Lùng ! Là Tính Cách Thật Sự Của Em Sao? - Ngọc Trâm