Thất bại đến với ta không phải làm ta buồn mà giúp ta thêm tỉnh táo, không làm ta hối tiếc mà khiến ta trở nên sáng suốt.

Henry Ward Beecher

 
 
 
 
 
Tác giả: Ngọc Trâm
Thể loại: Tuổi Học Trò
Số chương: 23 - chưa đầy đủ
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 547 / 0
Cập nhật: 2017-09-24 23:59:05 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 18
ào lớp, nó ngồi úp mặt xuống bàn mà nghe bên cạnh hai con bạn chí chóe chí chóe nói chuyện, nó chỉ biết ậm ừ ậm ừ cho qua chuyện. Mà vào học rồi sao bà cô giáo lâu lên quá vậy, đừng để nó tức "phone" ngay cho hiệu trưởng đổi chủ nhiệm nhé. Cái lớp đang ồn ào bỗng im bậc, hai con bạn nó vẫn nói, nó ngước mặt lên thì thấy ba cái tên đó, xấu xí thế kia mà được làm hot boy. Giờ nó mới biết lớp đứng hình vì thấy ba tên này, nó lắc đầu rồi lại úp mặt xuống bàn, ngay lúc đó bà chủ nhiệm cũng đã vào, bắt đầu tiết học.
Hắn vào chỗ ngồi của mình, nó quay qua nhìn hắn, cái nhìn sắc bén làm cho hắn suýt nữa rớt ngay con mắt ra rồi. Một hồi nó mới lên tiếng
- Trả đây!
" Trả gì cơ, tôi đâu mượn cô gì, mà tôi có thiếu cái gì đâu mà phải mượn từ cô " Hắn nghĩ thầm trong đầu rồi ngơ ngác nhìn nó, hắn có biết gì đâu.
- Trả cho tôi
Một câu nữa được gián qua như sét, Bảo Vy Hân và Huỳnh Anh 4 người nhìn nó và hắn ra vẻ khó hiểu. Rồi một hồi Vy à lên một tiếng, như đã hiểu ra được vấn đề, Vy kể ấy người này nghe đồng thời cả hắn nữa.
----------------------------------------------------
Sáng nay, nó đã tìm kiếm một thứ gì đó, lục tung cả căn phòng và ngóc ngách các nơi hòng tìm được cái thứ mà có giá trị để cho nó tìm kiếm có lúc nó còn thét la um sùm vì thứ đó. Nó cả nhào vào trong phòng của Vy và Hân lục tung, làm cho hai nhỏ phải thức giấc, nó bảo thứ đó là một cuốn nhật ký có để hai bức hình của nó và Hùng  bức còn lại của mẹ và nó. Nó đã rất bực tức, hô hoang bảo bọn đàn em ai không tìm ra nó bắn cho nát sọ, thế đó cả bang nó phải rối loạn lên đi tìm. Khi chả ai tìm ra được nó suýt phải nổ súng mà nhờ có Vy và Hân can thiệp nên nó mới hơi nguôi giận mà cho tụi đàn em qua chuyện, mà tụi nó đâu có tội gì đâu xém chút nữa là....?!
- Mày bình tĩnh lại đi Băng!
Hân nói với nó
- Đúng rồi! mày nên điều tra và tìm kiếm kĩ càng đừng lấy mạng sống người ta ra làm trò đùa, lúc trước mày đâu có....
- Im đi
Nó nghiêm giọng rồi ngồi im suy nghĩ.
- Đi học.
- Gì / Hân và Vy đồng thanh không khỏi kinh ngạc với câu nói của nó.
- Mấy đứa tụi mình nghĩ tới ngày mới đi học mà, tao xin ông hiệu trưởng nghĩ hai ngày rồi nên đừng có vội.
Vy khoanh tay nhìn nó.
- Tao vào đấy lấy.
- Ý mày nói là lấy cái quyển nhật ký mày để quên trỏng hả, * thở dài * phiền quá.
Hân tức giận đùng đùng chạy lên lầu.
- NHANH LÊN
thế đó, 2 chị này cũng phải nghe lời nó thôi, không thì nó cho tan da nát thịt. Mà thứ đó thật ra rất quan trọng với nó, nó xem đó như tính mạng của mình, nó sẽ chết nếu không có cái đấy mất.............
---------------------------------
Hiện tại..............
Sau khi nghe xong thì mọi người đã hiểu ra, Huỳnh Anh búng vào đầu của hắn một cái làm cho hắn tỉnh hồn.
- Cái đấy là cái mày đã cho tụi tao xem đó.
Một câu nói thấu trời, nét mặt của nó đã chuyển qua đỏ ngầu, Hân và Vy cảm giác khói đang bóc lên từ nó là một đám khói đen. Cái nhìn sắc bén và như một con thú dữ nhìn xuyên thấu tất cả,  đôi mắt vô tâm màu xanh long lanh vô thức. Đôi tay nhỏ nhắn xinh xắn của nó đã vo lại thành nắm đấm, nó đập xuống bàn âm thanh nghe thật lớn. Khiến cả lớp phải quay xuống nhìn, bà cô thì ngừng bài giảng nhìn chăm chăm vào nó. Minh Ly thấy vậy uốn éo xuống chỗ nó vỗ vào tay nó ngay vết thương mà hôm qua nó bị, nó la lên làm cho cả lớp phải bàng hoàng với hành động của nó.
Quay qua nó " Chát " 5 dấu tay in thẳng vào mặt Ly, nó đang rất kích động vì hắn đã xem đồ của nó. Nó nắm tay hắn kéo hắn lên sân thượng, gió thổi mạnh từng cơn gió, thổi bay mái tóc của nó bồng bềnh bay trong gió.
- Tại sao anh xem nó?
- Chỉ là tôi thích thôi!
- Anh thích?
- Ừ đúng đó tôi thích
Hắn cười một nụ cười thú vị
- Anh thấy gì?
Nó dựa mình vào bức tường, mắt thì nhìn lên bầu trời kia.
Hắn nhìn nó, nét đẹp vô hồn, hắn không hiểu tại sao nó lại muốn như vậy? Tại sao nó lại viết những dòng chữ đó? Hắn tiếc cho nó, phải chăng đã có chuyện gì xảy ra với nó? Là do hắn không hiểu rõ nó?
- " TÔI CÓ MỘT ƯỚC MƠ, NGÀY MAI TÔI SẼ KHÔNG TỒN TẠI TRÊN THẾ GIỚI NÀY NỮA!"
Hắn đọc những dòng chữ nó đã viết, ngắn thôi nhưng lại mang nhiều ý nghĩa làm cho người đọc phải một phen khó hiểu, có cả trăm trang nó đã viết như vậy, kèm theo là 2 tấm ảnh. Người đó là ai? Nó viết vậy làm gì?.
- Trả
Nó đưa tay về phía hắn.
Hắn gật gật đầu rồi đưa ra một quyển nhật ký, nó lấy ôm chặt vào lòng, hắn hỏi nó.
- Cô tại sao lại ghi như vậy? còn 2 bức hình kia là gì?!
- Đừng hỏi tôi!
Nói xong nó bước xuống và tặng cho hắn một câu " Dừng tìm hiểu về tôi đi ", đúng thật mà, hắn sau khi đọc những dòng chữ của nó thì đã điện thoại ột người nổi tiếng về các phi vụ tìm kiếm tung tích và hắn đã nhờ người đó tìm kiếm. Thật ra có tìm thì cũng không ra đâu, nó đã đóng hết tất cả.
----------------------------------------
Xuống dưới nó vẫn ngồi học như bình thường nó xuống vài phút thì hắn cũng yên vị tại lớp học, chỉ là có vài ánh mắt khó chịu nhìn nó, nói đúng hơn là mắt của Ly cứ đăm đăm nhìn nó. Chắc tại, cái tát mới nãy, thế thôi cũng đáng thương nhỉ!, Vy và Hân hỏi nó chuyện gì đã xảy ra, nó cũng trả lời lại tuồng thuật lại sự việc xảy ra. Nói ít hiểu nhiều, tụi bạn nó đâu phải dạng IQ "kém"...........
Ra chơi? Nó được hộ tống bởi 3 4 con lòe loẹt mắt xanh mỏ đỏ cứ như là làm "gái" không bằng, được rồi xong chuyện này thì cứ dọn về đảo ở đi nhé. Đi theo nó là Hân và Vy, rồi cũng tới nơi, căn tin à? Đem nó vào đây làm gì? Nhìn xa, nó thấy Ly ngồi đó chéo nguẩy khoanh tay dựa lưng vào chiếc ghế. Còn bên phải là cái tụi theo nó, hình như không có Tiểu Mỹ nhỉ, con Saly đã thấy nó đánh rồi nhỉ sao vẫn ở đấy kiên cường, kiên cường. Ngó ngang ngó dọc nó đã thấy Tiểu Mỹ nhỏ ngồi trong một góc nhỏ, run run rồi rồi nó sẽ tha mà sao cứ như con chuột thế.
Nó quay qua nói nhỏ với Hân và Vy.
- Nếu có chuyện gì, cứ thẳng tay.
Nhếch môi.
- Được thôi.
Hân cười, quá vui mà vì giờ mới có cuộc vui chính thức tại nơi đây vì bữa có chuyện bang Hắc Long phá bang nó, nó chỉ làm có "xíu" thôi. Ơ mà, Băng bị thương có chuyện gì thì sao, Hân nhìn Băng vẻ mặt thương xót.
- Tao không biết là ở đây mày lại bị như vậy, thương Băng của tôi quá!
Vy nói pha chút đùa cợt.
Và giờ nhỏ Ly mới lên tiếng...........................
Lạnh Lùng ! Là Tính Cách Thật Sự Của Em Sao? Lạnh Lùng ! Là Tính Cách Thật Sự Của Em Sao? - Ngọc Trâm