Bạn không thể tạo dựng thanh thế bằng những gì bạn SẼ làm.

Henry Ford

 
 
 
 
 
Tác giả: Ngọc Trâm
Thể loại: Tuổi Học Trò
Số chương: 23 - chưa đầy đủ
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 547 / 0
Cập nhật: 2017-09-24 23:59:05 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 16
ây giờ là 19h30' tối, những chiếc trực thăng của bang nó như những con quạ đen đang bay với tốc độ nhanh như chớp gấp rút làm 1 việc gì đó. Ai khi thấy những chiếc trực thăng ấy cũng phải há hốc miệng, không nói nên lời.
- Hộp sơ cứu
Nó ra lệnh, tay phải của nó giờ đang nắm chặt bên tay trái nơi có 1 vết chém còn mới những dòng máu đỏ tươi đang tuôn chảy trên lòng bàn tay của nó. Hân Vy và Đăng cũng muốn giúp nó lắm chứ nhưng nó nào chịu đâu.
Nghe nó nói xong Đăng nhanh nhẹn lấy cái balo màu nâu bên cạnh mà ở chiếc trực thăng nào của bang nó cũng có, trong đó gồm có: Hộp sơ cứu, 1 bộ đàm, các vũ khí loại nhỏ. Lấy trong đấy ra 1 hộp sơ cứu đưa cho nó, nó nhanh nhẹn mở nắp hộp lấy thuốc sát trùng đưa vào vết thương, nó nghiến răng ken két để không la lên phát ra thành tiếng. Hân nhìn nó mà sót ruột......
- Để tao làm cho, mày đừng cố gượng nữa!
Hân nói rồi dựt thuốc sát trùng ra từ tay nó, " Trả đây " nó chẳng chịu ngồi yên ngoan ngoãn cho Hân giúp đỡ mà cứ mãi kháng cự, vì nó ghét ai cang thiệp vào những chuyện của nó. Nó không muốn được người ta phục tùng, làm những chuyện nhỏ nhặt cho nó, mà ngay đến những đứa trẻ còn làm được và cả những phi dụ trả thù sau này nó cũng không muốn ai phải mất đi mạng sống vì nó cả............ Nhưng trong giây phút này nó đang bị thương, mà lại còn theo cái quan niệm sống kia nữa, cứ cứng gắng ra vẻ mình mạnh mẽ để rồi được gì?!
Vy lắc đầu mặc kệ hai đứa nó làm gì! Đăng cũng hiểu tính của Băng nên cũng để Băng tự lo liệu, nhưng anh nghĩ vậy thôi chứ anh cũng đang rất lo lắng cho nó, anh muốn giúp nó nhưng nó nào hiểu cho anh đâu. Anh trong lúc nó bị tên kia làm nên vết chém ấy, anh muốn chạy lại ôm chầm nó và làm cho tên kia chết không toàn thây.......... Nhưng nó có chấp nhận anh làm điều đó không? hay nó sẽ giận anh nếu anh làm điều đó? Đầu óc anh rối tung và cuối cùng chỉ biết đứng nhìn nó lặng thin không nói gì................ " Anh cũng đang đau rất đâu! "
Sau 1 hồi, nó cũng chẳng thèm dành dựt chi nữa vì nãy đã sát trùng 1 phần ít rồi, nó buông tha cho Hân, vơ tay lấy vội các dụng cụ may vết thương. Những động tác thành thạo của nó mặc dù chỉ sử dụng 1 tay, nhưng cũng khiến người ta phải khâm phục
Xong xuôi khi nhìn lại vết thương được nó may khít nhau, đều theo 2 bên mặt và chống nhiễm trùng. Làm xong tất cả nó ngã đầu vào băng ghế, đánh 1 giấc ngủ thật dài, có lẽ nó quá mệt mõi với những việc nó đã làm vào ngày hôm nay. Với lại nó cũng đã mất 1 phần ít máu rồi con đâu........
-----------------------------------------------------------------
Những chiếc trực thăng đáp xuống nơi an toàn, tại nơi mà bang nó cư ngụ, đi sâu vào bên trong là 1 căn biệt thự nhỏ. Đăng bế nó lên phòng, sở dĩ nó xây căn biệt thự nơi đây để khi nó bị thương hay gì đó thì sẽ vào đây ở tạm để mọi người ở nhà khỏi lo lắng, nhất là bác quản gia. Nhưng giờ nó cho nghĩ hết rồi còn đâu........ Đặt nó xuống chiếc giường êm ấm, anh ngồi xuống bên cạnh nó, anh muốn như thế này mãi, ngắm nhìn nó. Ôi! 1 tuyệt tác của thiên thần, phải chi nó dành cho anh nhỉ? Để anh có thể yêu thương và làm cho nó cười mãi!! Đưa bàn tay lên anh vuốt ve khuôn mặt trắng hồng mịn màng của nó.
- Anh Yêu Em.
Đăng nói thì thầm vào tai nó Gương mặt của anh thật đẹp không thua kém gì ai cả chiếc mũi cao, đôi môi quyến rũ biết bao cô nàng, đôi mắt màu đen sâu thẳm cùng với đôi lông mi dài cong vút, có điều anh rất lạnh lùng, khi bên cạnh bộ 3 Tam Nữ Đại Ác Qủy anh mới tươi cười và nói chuyện 1 cách thân mật. Anh nở 1 nụ cười, nụ cười của anh thật đẹp, nụ cười của anh sẽ chiếm hết linh hồn của những cô con gái khác. Nhưng tại sao anh lại yêu 1 tảng băng vô hình như vậy? Chỉ có lúc nó ngủ anh mới dám nói lúc nó có mặt và đang nhìn anh, anh chỉ biết im lặng. Anh yêu nó là sự thật, mặc dù anh biết trong tim nó có ai, anh sẽ cố gắng. Những lúc được nghe nó nói chuyện anh đã cảm thấy vui rồi mặc dù chỉ giao tiếp qua điện thoại, lần này nó đã về Việt Nam được ngắm nhìn nó trực tiếp và nói chuyện với nó đều đó làm tim anh xao động và niềm vui của anh tăng lên gấp bội lần
Anh rời khỏi chiếc ghế bước đi ra khỏi phòng nó, đóng chặt cửa lại anh thở phào........... Đi xuống dưới nhà anh đã thấy Hân và Vy đã ngồi đợi.
- Hai 2 đi chơi đâu không?
- Không cần đâu anh ơi em cũng mệt mỏi quá rồi
Vy nói rồi thở dài
- Hay anh có thể chuẩn bị phòng cho em với con Vy không, em sẽ ở nhờ đây đợi khi nào con Băng thức thì tụi em sẽ chuyển về nhà nó.
- Được thôi hai em đợi anh tí nhé!
Đăng nói xong bước đi lên lầu, từng bước từng bước 1 chậm rãi........
- Có lẽ Đăng yêu nó mày nhỉ?
Hân nói với Vy chỉ 2 người nghe
- Ừ điều đó tao biết, nhưng.....
- Tao hiểu mày rồi, nhưng nó thì không yêu anh ta phải không? Trong tim nó có bóng dáng Hùng? Và người nó yêu là Hùng!
Hân chen vào quả quyết
- Tao trách nó, trách tại sao nó lại yêu Hùng tha thiết như vậy? Tại sao nó lại thích vùi đầu vào nỗi đau và cái quá khứ mà lúc nào nó cũng lên tiếng nói là muốn chôn vùi! Sao nó cứ lục lọi cái quá khứ đó vậy, cả cái tính cách nó cũng thay đổi. Tao buồn cho nó lắm!
Vy nói, Vy rất thương nó, Vy tôn trọng nó nhưng mãi mãi như vậy liệu nó có sống tốt hơn không, khi cứ mơ mộng về cái quá khứ mơ mộng 1 ngày Hùng và Mẹ nó sẽ về. Trái tim nó nữa dần dần, bị rỉ máu, Vy biết chứ biết nó rất Đau, nhưng sao nó không mạnh mẽ đối đầu với cái Qúa khứ khốn nạn kia, một quá khứ không nên tồn tại..........
- Dù sao tao vẫn thương nó hơn mày ạ! Tao sẽ cố gắng tìm một ai đó có thể sẽ thay thế vị trí trong trái tim nó. Tao biết mày thương và quan tâm nó lắm, vậy mày hãy cũng tao nhé! Tìm 1 ai đó sẽ lắp đầy khoảng trống trong trái tim nhỏ bé và chịu đầy đau đớn của nó. Mày nhé!
Hân nói rồi nắm lấy bàn tay của Vy
Vy gật đầu rồi cười 1 nụ cười chua xót.............
- Hai em lên đi anh đã chuẩn bị xong phòng rồi đó.
Đăng bỗng xuất hiện phá tan bầu không khí và cho nó về y cũ. Nghe thấy hai đứa kia gật gật rồi cùng Đăng bước lên phòng. Đăng cũng phải về chứ vì anh cũng có nhà riêng, trước khi về anh mở cửa phòng nó và nói lời tạm biệt. Cái lời tạm biệt này không phải là lời tạm biệt người như sắp ra đi mãi mãi, chỉ là chào hỏi trước khi về thôi mà sao anh lại buồn đến thế. Thôi rồi! phải cứng rắn lên! anh quay rót xuống gara lấy xe đi về nhà......... Không khí giờ đây thật yên tĩnh mọi người đã ngủ, chìm vào giấc mộng đẹp.
-----------------------------------------------------
Trong phòng nó hiện tại, nó đã tỉnh, tỉnh từ lúc Đăng thì thầm vào tai nó nhưng nó vẫn nằm nghe xem anh nói gì! Biết rồi nó biết là anh yêu nó rồi, nhưng xin lỗi nó không chấp nhận anh được. Nó xem anh là 1 người anh, 1 người trợ lý đắc lực mà nó hằng tôn trọng. Chắc anh sẽ hiểu cho nó phải không? Yêu nó là đau khổ mà? Tại sao vẫn có người phải đánh đổi đau khổ mà yêu nó nhỉ?.
Xoay đầu qua nó xem lại vết thương, có ai đã rửa sạch cho nó máu rồi này? Tay của nó cũng chẳng còn dính một chút màu nào cả!. Thở dài! thì ra là 3 người đó trong lúc nó ngủ chắc hẳn là đã làm việc này, còn quấn 3 lớp băng dày lên tay nó hòng che đậy vết thương nữa chứ. Đã bảo không cần giúp đỡ rồi kia mà! "Này Hùng à! thấy người ta quan tâm tớ chưa kìa còn cậu thật là vô tâm với tớ quá đi mà, mà hôm nay cậu có nghe thấy không có người nói yêu tớ kìa. Cậu có ghen không đó hehe!" Mưa hả! hay là nhà bị dột rồi, sao có 1 thứ nước cứ rơi mãi thế kia ước đầy mặt rồi này.......
Nước mưa gì mà mặn chát, lại cứ nhòe nhòe trong mắt nó, ghét quá đi!.
Bước xuống giường nó đi lại chỗ cửa số, áp đầu vào tấm kính dày, nó nhìn lên trời. Trời hôm nay đẹp thật, có những vì sao sáng lấp lánh đang chiếu xuống, soi sáng cả 1 nền trời đen tối. Mẹ nó có nói khi nó còn là bé tí, những ngôi sao ấy là những vị tiên, những người khi chết này sẽ được lên thiên đàng và được khoác chiếc áo của 1 ngôi sao. Nó đã luôn ghi nhớ điều đó, vậy trong những ngôi sao kia sẽ có Mẹ và Hùng phải không? Họ đang chiếu rọi xuống nhân giới, và đang quan sát nó. "Mẹ ơi hãy đợi con nhé! mẹ hãy bảo vệ Hùng nhé cậu ấy rất yếu ớt đấy mẹ ạ!. Hùng à! đợi tớ nhé tớ sẽ lên chơi với cậu!!!!" Nó đã bao lần muốn tự tử, nó đã sử dụng tất cả các biện pháp........ nhưng đều bị ngăn cản, dần dần nó đã có ý thức và biết rằng nếu như chưa trả thù được cho 2 người ấy thì nó có chết cũng chẳng im xuôi.
Lạnh Lùng ! Là Tính Cách Thật Sự Của Em Sao? Lạnh Lùng ! Là Tính Cách Thật Sự Của Em Sao? - Ngọc Trâm