We read to know we are not alone.

C.S. Lewis

 
 
 
 
 
Tác giả: Ngọc Trâm
Thể loại: Tuổi Học Trò
Số chương: 23 - chưa đầy đủ
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 547 / 0
Cập nhật: 2017-09-24 23:59:05 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 12: Bệnh Viện
Tiếng đã trôi qua, mang đầy sự lo lắng. Đối với hắn 3 tiếng này còn dài hơn 3 ngày. Sau đó Trong phòng cấp cứu có bác sĩ bước ra và hỏi câu hỏi quen thuộc:
- Ai là người nhà bệnh nhân Thiên Băng?
- Tôi
hắn đứng lên đối diện với bác.sĩ
- Cô ấy bị sao rồi?
K kịp để ông b.sĩ trả lời hắn lại hỏi tiếp
- Cậu đi theo tôi vào văn phòng chúng ta sẽ dễ nói chuyện hơn!
Hắn gật đầu rồi cũng đi theo b.sĩ vào văn phòng, tới nơi hắn nhanh chạy lại cái ghế đối diện với cái bàn của ông b.sĩ
- Cô ấy bị sao rồi?
Vẫn lại câu nói ấy của hắn
- Cô ấy đã ổn chúng tôi đã may 2 vết thương do dao đâm rồi không có gì là nghiêm trọng lắm nhưng....
Ông đang nói thì bị hắn cất ngang
- Nhưng sao thưa b.sĩ?
- Cô ấy có thường bị ho vào ban đêm không hay là bị khó thở chăng?
- Ông nói vậy là sao?
- Cô ấy có thể đã mắc bệnh hen.
Hắn đã nghe, nghe rõ hơn là đằng khác, nhưng hắn cũng chẳng muốn làm náo loạn cái bệnh viện này vì cô ta đâu là gì của hắn........
Hắn trở về phòng bệnh của nó nơi nó đang nằm bất tỉnh, hắn ngồi xuống ghế kế bên giường bệnh. Vật đầu tiên đập vào mặt hắn là sợi dây chuyền nó đang đeo hình trái tim màu vàng hình như chốt khóa bên trong đã mở, đó là bức hình của 2 đứa con nít. Cùng dòng tên bên nữa trái tim còn lại là Hùng và Băng ( Nhi). Hắn định tới gần xem rõ tấm hình kia hơn nữa thì....
- Nè Băng sao rồi?
Bảo đâu bước vào cùng với H.Anh.
- Sao giờ này tụi bây mới tới?
Hắn giật mình rồi cũng bình tĩnh trả lời
- Con Tiểu Mỹ nó bắt tụi tao đưa vào phòng cấp cứu! Phiền hết sức.
Bảo tức giận. Mặt hừng hừng sát khí.
- Mà nè tao có mua cháo cho cô ấy đó!
H.Anh
- Sao hôm nay mày quan tâm tới Băng thế?
Bảo nói
- Ghen à? Mà đừng có ghen tao nhá chỉ là tao tốt bụng thôi mà
Huỳnh Anh nói giọng tự tin
- Hay là chiêu dạy gái.
Đồng thanh.
- Thôi vậy! Tao về đây Bye hết việc rồi
Nói xong H.Anh mở cửa nhanh nhẹn đi ra sự xuất hiện của anh là 1 luồn khí của tụi gái h.á.m.t.r.a.i.
Thấy vậy, Bảo cũng nhanh chóng chạy theo hình như anh tưởng H.Anh giận nên theo năn nỉ ấy ( trước giờ mới lần đầu Bảo làm thế ). Hắn thì lại bị bỏ rơi đành ở lại với nó vậy. Theo cảm nhận của hắn thì giờ nó đẹp hơn trước rất nhiều, vẻ đẹp kiêu se đậm nét quý tộc. Làn da trắng hồng mìn màng, đôi môi đỏ hồng cong 1 đường cong quyến rũ. Hắn đang tự hỏi tại sao nó lại lạnh lùng như thế? Nếu nó lột bỏ bộ mặt lạnh lùng ấy thay vào đó là 1 người biết quan tâm vui vẻ thì nét đẹp của nó lại tăng nốt bội lần việc đó hay bt' mấy nhỉ? Hắn định đưa tay về chiếc gò má mịn màng kia......
- Hùng đừng bỏ tớ đi mà.
Nó nói trong nghẹn ngào rồi từ đâu những giọt pha lê trong suốt nhưng mùi vị lại rất mặn là đằng khác. Nói đúng hơn những giọt pha lê ấy được gọi là nước mắt. Nó nắm chặt tay của hắn đang vừa để xuống yên vị trên chiếc giường, nó nắm ngày càng chặt hơn làm hắn nhăn cả mặt " Con gái gì mạnh vậy " thứ suy nghĩ bông lung của hắn hiện tại.
Nhưng hắn thật đã không để ý đến nó rồi, nó đang khóc và tim đang rỉ máu như ngàn nhát dao đâm vào tim nó khiến nó muốn gào thét thật to nhưng nó không làm được vì chuyện này đã quá quen thuộc với nó trong 5 năm.
- Hùng.. hùng đừng bỏ tớ
Nó lặp đi lặp lại nhiều lần rồi càng ngày càng nắm chặt tay hắn như sợ bị bỏ rơi. Hắn bắt đầu khó hiểu rồi sự khó hiểu đó dần tan khi nó bật dậy.
Buông tay hắn ra nó cảm thấy mặt mình có gì ươn ướt thứ ấy thì chẳng gì khác ngoài nước mắt cả lao vội, nó xoay mình qua phía cửa sổ, nó đã quên béng đi vừa mới may xong vết thương. Nhưng nó lại không rên la gì cả, chỉ nghiến răng chịu đừng vì có lúc nó còn bị nặng hơn khi đấm đá giết người này nọ.
- Nè cô đang cố gượng đó à?
Hắn  nói pha chút lo lặng
- Mặc tôi
Vẫn giọng lạnh lùng ấy không thay đổi gì cả
- Mặc gì cơ chứ cô có biết là cô đang mắc bệnh h..
Nói đến đây hắn bỗng im lặng.
- Hen
- Cô biết rồi à! mà sao không giữ sức khỏe còn đấm đá chi nữa.
- K phải việc của anh
Sao giờ phút này nó lại không bớt đi cái tính lạnh lùng đó chút nhỉ, vẫn lạnh lùng như ngày nào mà còn dày thêm vài tấm nữa chứ. Lại còn phải tỏ ra mạnh mẽ nữa  làm vậy cũng chả hay tí nào
- Hùng là ai thế?
Hắn gạc bỏ qua chuyện bệnh đau
Nhắc tới đây nó bỗng im lặng tuôn ra nữa rồi dòng nước mắt khốn khiếp nó phải định hình lại bằng 1 ý nghĩ trong đầu nó " Đừng khóc, đừng khóc vì Hùng sẽ không muốn mày trở nên mềm yếu và mít ướt như vậy đâu Băng à ", nỗi buồn sâu thẳm của nó không ai thấu hiểu
Bình tâm lại nó mới trả lời câu hỏi của hắn
- Hôn Phu hoặc Chồng Tương lai
Nè nè thôi cái ý nghĩ điên khùng đó đi, Hùng đã đi rồi đi xa lắm rồi còn đâu nữa.  Nhưng Đối với nó Hùng đang sống đang sống đấy, ở rất gần nó là đằng khác.
Nghe đến đây sao cái cảm giác của hắn lại có chút buồn buồn.
- Về
Buông ra 1 câu rồi nó bước xuống giường
- Này cô chưa phục hồi hết mà!
- Về
Lại giáng câu nữa
- Tôi không cho
Hắn Cương quyết
- Đập Bệnh viện này?
Phát ra 4 từ lay động cả lòng người
Còn hắn thì đứng đơ ra! Với suy nghĩ là 1 đống hỗn loạn. Đang chen lấn, thừa cơ hội nó bước đi qua hắn nhẹ nhàng rồi ra cổng bắt chiếc taxi về nhà nó. Nó còn phải tiếp đoán nồng hậu con bạn nữa vì nó biết nghe tin nó về Việt Nam nhỏ sẽ về theo chỉ trong ngày mai thôi. Còn hắn đơ cở mấy phút thì mới phát hiện ra là nhỏ này mang tiếng Nghèo mà, ra hắn vừa mới bị lừa cú đau đớn chỉ vì muốn nhỏ bình phục an toàn thôi mà!  Sao không tôn trọng ý tốt của hắn? Đây là lần đầu hắn quan tâm tới 1 cô gái thật lòng dù ngoài mặt cứ gián vào là 3 chữ: KHÔNG QUAN TÂM.
Lạnh Lùng ! Là Tính Cách Thật Sự Của Em Sao? Lạnh Lùng ! Là Tính Cách Thật Sự Của Em Sao? - Ngọc Trâm