The secret of getting ahead is getting started. The secret of getting started is breaking your complex overwhelming tasks into small manageable tasks, and then starting on the first one.

Mark Twain

 
 
 
 
 
Tác giả: Tiểu Mặc
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Van Khai Nguyen
Số chương: 491 - chưa đầy đủ
Phí download: 19 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1027 / 4
Cập nhật: 2023-03-26 21:14:48 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 420-2: Nguyên Nhân (2)
ách Lý Băng cười nói tự nhiên: – Thực ra không phải là anh không nghĩ đến, anh chỉ quá câu nệ phương diện võ công, luôn bắt đầu từ phương diện võ công mà thôi. Thủ hạ Khổng Thượng Nhâm của Hoàn Nhan Liệt có lẽ cũng khá hiểu rõ anh, nếu không ông ta cũng không trốn anh một cách sắc bén và chủ động tỏ vẻ yếu thế. Đàm Văn Bính và Tây Trạch Minh Huấn đều là người của ông ta, bọn họ luôn theo dõi tung tích của anh, nhìn có vẻ như đang kéo dài thời gian nhưng thực ra là thông báo hành tung của anh cho Khổng Thượng Nhâm biết. Khổng Thượng Nhâm thất bại bỏ đi không phải do ông ta cảm thấy không giết được Phục Bộ Ngọc Tử mà là do ông ta không nhận được thông tin về anh từ Tây Trạch Minh Huấn, biết hành tung của bọn họ đã bị lộ nên mới tránh đi. Nếu như vậy thì đừng nói là Hoàn Nhan Liệt, đến thủ hạ của anh ta cũng cơ trí hơn người thường rồi.
– Em có thể nghĩ đến điều này cho thấy em cũng cơ trí không kém người khác. Lâm Dật Phi cũng không cảm thấy kinh ngạc với suy đoán này, hiển nhiên là hắn cũng đã nghĩ đến điều này: – Nếu như Khổng Thượng Nhâm biết bên cạnh anh còn một Bách Lý Băng thì chắc sẽ cảm thấy mặc cảm tự ti rồi.
– Dật Phi, anh lại cười em rồi. Trên mặt Bách Lý Băng lộ ra kiều ý: – Em thì tính gì chứ? Em chỉ biết được đầu đuôi mọi chuyện từ chỗ anh rồi không có việc gì làm, ngồi nghĩ một ngày liền thôi. Em đây chỉ có thể được coi là Gia Cát Lượng đứng sau mọi việc, giống như mấy nhân vật trong tam quốc thì Gia Cát Lượng chính là người tiên đoán trước được rồi tính toán mọi việc trước sau đâu vào đấy. Tất cả mọi việc xảy ra đều nằm cả trong kế hoạch của bọn họ, điều này cũng giống như Dật Phi anh và Hoàn Nhan Phi Hoa vậy.
– Không dám, không dám. Lâm Dật Phi cười xua tay: – Sao anh dám so sánh với Gia Cát Lượng chứ? Anh chỉ là một con rối gỗ bị người ta dắt đi thôi.
Bách Lý Băng cười cười: – Còn có người như Chu Công Cẩn, chỉ có thể biết được khi mọi việc xảy ra, hành động từng bước một theo kế hoạch, ví dụ như Khổng Thượng Nhâm. Còn Tào Tháo thì mọi việc xảy ra rồi mới biết là trúng kế, còn có một loại nữa là Tưởng Cán, tức là người việc xảy ra rồi mà cũng không biết gì. Như em thì chỉ có thể nói là mạnh hơn Tưởng Cán một chút thôi.
– Vậy thì em có thể so được với Tào A Man rồi. Lâm Dật Phi cười nói.
– Không dám, không dám. Bách Lý Băng mỉm cười, xua tay liên tục: – Tào A Man người ta sau khi giết đề đốc thủy quân còn biết tỉnh ngộ nhưng em giống như Tưởng Cán, trải qua một thời gian dài mà vẫn không biết mình đã làm sai cái gì. Cô hơi dừng một chút, sửa sang lại ý nghĩ, lúc này mới nói tiếp: – Tuy Quân Ức có thể được coi là một nhân vật lớn nhưng so với anh em Hoàn Nhan Liệt thì vẫn còn kém một chiêu, vì đến tận bây giờ cô ta vẫn chưa thăm dò được lai lịch của anh. Nhìn thấy thần sắc không cho là đúng của Lâm Dật Phi thì Bách Lý Băng nghĩ một chút rồi cải chính: – Không thể nói cô ta xuống cờ kém một chiêu mà chỉ có thể nói cô ta không biết chuyện năm đó như ba người bọn anh, nên nói là cô ta vẫn tỉnh tỉnh mê mê, đối với Hoàn Nhan Liệt thì vẫn có sự kính sợ rồi dần dần chuyển thành ái mộ. Hoàn Nhan Liệt dạy cô ta võ công nhưng chắc không có tư tình gì với cô ta, anh ta chỉ nghĩ làm thế nào để trở về. Người anh ta thích là Cư Sĩ hoặc là Uyển Nhi.
Lâm Dật Phi không nói gì nhưng trong mắt có sự tán thưởng, còn xen lẫn tia cảm thán.
– Nhưng Quân Ức luôn thâm tình với Hoàn Nhan Liệt, không ngại cực khổ vì anh ta hối hả ngược xuôi, tìm một người không có thật từ trước đến nay cô ta không biết. Nhưng hiển nhiên là Hoàn Nhan Liệt đã không từ mà biệt, trong sự đau lòng và căm hận, Quân Ức đã chọn ra nước ngoài, thời gian gần đây thì yên lặng suy tính hành động, lại thành lập trang web giết người gì đó, hoặc có lẽ trước đây cô ta luôn sống dựa vào cái này rồi phát triển lớn mạnh vì phương diện này trên Internet chỉ có thể được coi là phát triển trong mấy năm gần đây.
Lâm Dật Phi chậm rãi gật đầu: – Những gì em suy đoán đại khái cũng giống như anh nghĩ nhưng chắc hẳn em vẫn để sót một điểm đáng ngờ vô cùng quan trọng, đây cũng là mấu chốt quan trọng của tất cả vấn đề.
– Là gì vậy? Bách Lý Băng gấp giọng hỏi, trong giây lát thì có chút cười khổ. Cô biết Lâm Dật Phi nói vậy tức là bản thân cô đã bỏ sót một chỗ quan trọng thật: – Xem ra em vẫn chỉ là Tưởng Cán thôi, nghĩ lâu như vậy mà cũng không đâu vào đâu cả.
– Em biết Hoàn Nhan Liệt chắc hẳn ở thảo nguyên là vì liên quan đến Khổng Thượng Nhâm, em biết Quân Ức ra nước ngoài là do liên quan đến Hoàn Nhan Liệt, em giả thiết Hoàn Nhan Phi Hoa là một người thông minh tuyệt đỉnh.
Lâm Dật Phi nhỏ nhẹ nói: – Nhưng ở đây có một câu hỏi là với một người như Nhan Phi Hoa, nếu như cô ta đã phát hiện được hành tung của anh trai thì tại sao lại không phát hiện ra dấu vết mà anh trai cô ấy để lại? Nếu như cô ấy biết Hoàn Nhan Liệt ở thảo nguyên thì cô ấy có thể hội ngộ ngay lập tức rồi nhưng tại sao cô ấy lại gióng trống khua chiêng rồi lại tỉ mỉ bày ra vô số bẫy, hành động hơ khô thẻ tre là vì sao đây?
Bách Lý Băng sửng sốt.
– Sư thúc, rốt cuộc bọn họ nói cái gì mà lâu vậy? Phương Vũ Dương thấy sư thúc cũng có chút ủ rũ và nghi hoặc thì không kìm được hỏi.
– Hình như bọn họ không phải đang nói chuyện tình cảm mà nói chuyện gì đó.
Trong mắt Trần Lương Hòa cũng có chút nghi hoặc, ánh mắt của anh ta hầu hết là rơi xuống người Bách Lý Băng.
– Cái cô Bách Lý Băng này quả thực không tệ. Dáng vẻ Phương Vũ Dương như chảy nước miếng nhưng ít nhiều cũng có chút nghi hoặc: – Sao cháu lại thấy Bách Lý Băng quen quen thế nào ấy, sư thúc, loại quen mắt này không phải là loại quen mắt do cháu từng gặp cô ấy.
Đợi nửa ngày mà không thấy Trần Lương Hòa nói gì, Phương Vũ Dương quay đầu lại: – Sư thúc, chú có nghe thấy cháu nói gì không đấy?
– Nghe thấy rồi nhưng không hiểu.
Trần Lương Hòa trả lời qua loa.
Phương Vũ Dương cũng cảm thấy mình nói hơi cao thâm, đành phải thay đổi cách giải thích: – Ý cháu là trước khi gặp cô ấy thì cháu đã biết cô ấy rồi. Cảm thấy vẫn không thể biểu đạt được ý của bản thân, vẫn có chút cảm giác mơ hồ, cuối cùng Phương Vũ Dương nghiêm túc nghĩ lại, chợt nói: – Sư thúc, cháu cảm thấy hình như Bách Lý Băng giống một người nhưng nhất thời lại không nghĩ ra là giống ai.
Hình như lần này Trần Lương Hòa hiểu được câu nói của anh ta, quay đầu liếc nhìn anh ta một cái: – Rốt cuộc cháu cũng có cảm giác này rồi hả?
Hai người đều có thẩm mỹ kém, cho dù các nhà khảo cổ học nhìn nhiều gốm màu đời Đường thì chắc cũng cảm thấy hoa mắt, nên hai người không chú ý đến sắc mặt Bách Lý Băng trong TVdường như hơi thay đổi.
– Tại sao lại có cảm giác này nhỉ? Cuối cùng Phương Vũ Dương cũng phát hiện ra cái gì đó đáng chú ý, cố gắng suy nghĩ, đột nhiên biến sắc, thất thanh kêu lên: – Sư thúc, hình như cô ta hơi giống bà nội, nhất là đôi mắt kia.
Phương Vũ Dương nói đến đây thì đột nhiên sửng sốt, thấy Trần Lương Hòa chậm rãi gật đầu thì khó tin hỏi: – Sư thúc, chú cũng nghĩ vậy sao?
Sắc mặt Trần Lương Hòa phức tạp, giọng điệu cũng rất bình thản:
– Hai người có ánh mắt gần giống nhau là chuyện rất bình thường, cháu thấy giống nhau cũng là điều bình thường.
– Nhưng bà nội là một cao thủ võ lâm. Phương Vũ Dương không kìm được phản bác: – Ánh mắt của bà trong bình thản có sắc bén nhưng thường lấy sự bình ổn làm chính, đó chính là sự trở về nguyên trạng mà trong võ học hay nói.
– Nhưng ánh mắt của Bách Lý Băng nhiều khi cũng bộc lộ ra tài năng. Trần Lương Hòa thản nhiên nói: – Tôi nhìn cô ấy lâu rồi, bất luận là giơ tay hay nhấc chân thì cũng cho thấy võ công không kém chút nào.
– Chú nói gì? Bách Lý Băng cũng biết võ sao?
Phương Vũ Dương thất thanh hỏi. Bách Lý Băng nghe thấy tiếng nói của bọn họ truyền tới thì cũng không nhịn được trong lòng chấn động, xem ra cái người Trần Lương Hòa này cũng không đơn giản, ngoài mặt cô lại coi như không có chuyện gì xảy ra: – Dật Phi, vậy Hoàn Nhan Phi Hoa đi thảo nguyên làm gì vậy? Chắc cô ấy không điên cuồng đến đó làm khó anh cô ấy chứ?
Lâm Dật Phi cười cười: – Cô ấy nghĩ gì thì chỉ có mình cô ấy biết thôi, có lẽ cô ấy đã chuẩn bị hành động hơ khô thẻ tre này cũng lâu rồi, chỉ thiếu một yếu tố quan trọng nữa thôi.
– Võ công của cô ấy không tồi? Phương Vũ Dương cảm thấy năm nào cũng có chuyện lạ nhưng năm nay thì đúng là quá nhiều, nếu như một cô gái yểu điệu cũng là một cao thủ võ công thì đúng là không khí luyện võ gần đây không tệ chút nào: – Sư thúc, liệu cô ấy có thể bằng bao nhiêu phần trăm công lực của cháu?
Khi anh ta nói những lời này thì cảm thấy bản thân mình là người từng trải trong giang hồ nhưng không ngờ một câu của Trần Lương Hòa suýt nữa khiến anh ta hộc máu: – Tầng mười hai đấy.
– Vậy thì cháu có bao nhiêu tầng? Phương Vũ Dương vẫn có thể mỉm cười mà hỏi được, vốn anh ta cảm thấy thân thủ của bản thân mình rất tốt, đánh mấy tên thủ hạ cũng không thành vấn đề, khi tỷ thí với Tần Vũ và Hách Hi Nhân thì đều có thể lưu một tay nhưng Lâm Dật Phi đã đả kích anh ta quá lớn, ít nhiều cũng khiến anh ta hiểu một chút rằng cái thứ đồ chơi võ công này đúng là sâu không lường được, khoảng cách giữa việc luyện thành công và thất bại là rất lớn.
Lãng Tử Tại Đô Thị Lãng Tử Tại Đô Thị - Tiểu Mặc Lãng Tử Tại Đô Thị