Dịp may ưu ái những ai can đảm

Publius Terence

 
 
 
 
 
Tác giả: Tiểu Mặc
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Van Khai Nguyen
Số chương: 491 - chưa đầy đủ
Phí download: 19 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1027 / 4
Cập nhật: 2023-03-26 21:14:48 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 403: Sư Thúc
– Bỏ qua?
Trần Lương Hòa móc cái bật lửa ra châm điếu xì gà, nhả ra một vòng khói, khiến khuôn mặt của anh ta có vẻ mông lung:
– Đương nhiên không thể cứ bỏ qua như vậy được nhưng lần này chú và Triệu Đạo đến Bắc Kinh, điều quan trọng vẫn là tập trung vào quay phim, còn về phần Lâm Dật Phi thì cháu yên tâm đi, chúng ta có thể chơi dần dần với cậu ta. Vũ Dương, cháu phải biết rằng trên đời này cái mạnh không phải là võ công mà là cái này.
Ông ta chỉ chỉ vào đầu, cười lạnh nói:
– Đánh bại một người tuyệt đối không thể lấy cứng chọi với cứng, chúng ta phải tìm nhược điểm của cậu ta thì mới dễ xuống tay.
– Cậu ta có khuyết điểm gì chứ?
Phương Vũ Dương có chút khó hiểu.
– Hiện giờ cậu ta hoàn toàn kín kẽ nhưng cuối cùng sẽ có thôi.
Dáng vẻ Trần Lương Hòa như đã định liệu trước:
– Mọi người ai cũng giống nhau, chuyện này cháu không cần vội, người này vẫn có giá trị rất lớn. Cậu ta có võ công cao cường như vậy thì rất có khả năng có quan hệ với bên kia.
Phương Vũ Dương có được lời hứa hẹn suông thì có vẻ khá chán nản, nghe thấy bên kia thì tinh thần rung động:
– Bên kia? Hiện giờ sao rồi?
Trần Lương Hòa rít điếu xì gà, chậm rãi nhắm hai mắt lại, không có phản ứng gì. Phương Vũ Dương va phải cái đinh mềm, không nhịn được thì thào:
– Thực ra Lâm Dật Phi cũng là người, chúng ta không có lý do gì mà không đánh lại được cậu ta cả.
– Đều là người nhưng có một số người đã gần như thành thần rồi, một vị thần thì làm sao con người có thể chống lại được chứ? Cháu phải hiểu rằng người đông chưa chắc đã là có ích.
Trần Lương Hòa hiển nhiên cũng lảng tránh câu hỏi của Phương Vũ Dương, nghe đến đây thì lại mở mắt:
– Vũ Dương, sư phụ cháu giao cháu cho chú là muốn chú chăm sóc cháu, cháu cũng không còn nhỏ nữa, cũng nên hiểu chuyện rồi. Chuyện này không thể vội vàng được.
Phương Vũ Dương oán hận nhìn chiếc xe đằng trước, rất muốn va nó vào một cái khe cống ngầm mà không biết rằng Lâm Dật Phi ngồi ở hàng ghế sau, dường như có chút suy nghĩ nhìn kính chiếu hậu cũng nhìn thấy dáng vẻ của Phương Vũ Dương.
Phương gia có quan hệ gì với Trần Lương Hòa, còn có cái cô Triệu Mộng Điềm kia nữa thì sao? Triệu Mộng Điềm không biết võ công nhưng Trần Lương Hòa cũng không kém, so với tên Phương Vũ Dương kia thì mạnh hơn rất nhiều.
Lâm Dật Phi từng thân kinh bách chiến, kinh nghiệm phong phú, huống chi nội công của hắn cũng thâm hậu, cảm giác nhạy bén, hắn đã không cần động thủ mới có thể phán đoán được mạnh yếu của đối thủ từ lâu, nếu như vậy thì vô hình trung đã bị rơi vào thế hạ phong rồi.
Mỗi một hành động, hơi thở dài ngắn, chậm hay nhanh, ánh mắt mạnh hay yếu, động tác quen thuộc của hai tay, dấu vết trên tay của đối thủ thì hắn đều dùng phương pháp phân biệt. Mọi người còn cho rằng Lâm Dật Phi là một người bình thường, không hiểu được tại sao lúc nổi tiếng như vậy mà hắn có thể phán đoán được thực lực mạnh yếu, thậm chí là lai lịch võ công của đối thủ.
Đương nhiên cũng có người có thể che giấu bản thân vô cùng tốt nhưng đây cũng là nội công tinh thâm đến mức trở lại nguyên trạng. Đương nhiên Lâm Dật Phi biết Hoàn Nhan Phi Hoa thì chưa được như vậy nhưng Hoàn Nhan Liệt thì có khả năng nhưng hiển nhiên cái người Trần Lương Hòa này vẫn chưa đủ trình.
Chỉ từ bước chân nặng nhẹ, hơi thở dài ngắn và độ ổn định của động tác của Trần Lương Hòa là Lâm Dật Phi đã biết Phương Vũ Dương không thể sánh bằng người này nhưng nội công của anh ta cũng không tốt lắm. Tuy vậy, nếu nhìn từ mối quan hệ của anh ta với Phương Vũ Dương thì chắc hẳn có thể coi là rất thân thiết, liệu anh ta có quan hệ gì với Quân Ức không nhỉ?
Lâm Dật Phi nghĩ đến đây thì nhẹ nhàng thở ra một tiếng, Đinh Tác Phi cảm giác nhạy bén, đầu cũng không quay lại đã hỏi:
– Cậu Lâm thở dài gì vậy?
– Tôi chỉ thở dài mùa đông này có chút lâu quá.
Lâm Dật Phi cười cười.
– Đúng vậy, đúng là hơi dài.
Dáng vẻ Đinh Tác Phi rất đồng tình, dường như vô ý hỏi một câu:
– Võ công cậu Lâm cao như vậy, không biết là cậu học ai vậy?
– Tôi chỉ tùy tiện luyện tập thôi.
Lâm Dật Phi lẩm bẩm nói.
– Tùy tiện luyện tập?
Đinh Tác Phi có chút cười khổ:
– Chỉ tùy tiện luyện tập đã có bản lĩnh thế này, vậy thì chẳng phải những người luyện võ trong thiên hạ đều phải đâm đầu vào tường sao?
– Võ công của anh cũng không tệ.
Lâm Dật Phi thản nhiên nói:
– Đặc biệt sở trường là công phu hạ bàn, không biết anh học ai vậy?
Đinh Tác Phi hơi sững lại, thiếu chút nữa thì lái xe lao xuống cống ngầm. Anh ta vội vàng điều chỉnh phương hướng, đầu cũng không quay lại:
– Tôi cũng chỉ tùy tiện luyện tập thôi.
– Oh…
Lâm Dật Phi cũng không mỉa mai mà chậm rãi nhắm hai mắt lại, làm như lơ đãng hỏi một câu:
– Các anh rất quen đạo diễn Triệu à?
– Tôi không quen, chỉ có chỉ đạo Trần quen thôi.
Đinh Tác Phi chăm chú nhìn phía trước:
– Nhưng tôi cũng từng gặp đạo diễn Triệu vài lần, cô ấy luôn sùng bái võ công của cậu, tôi từ trước đến nay chưa từng thấy cô ấy khuyến khích một người mà không kiêng nể gì như thế cả.
– Không kiêng nể gì sao?
Lâm Dật Phi thì thào tự nói, bên tai không khỏi nhớ đến giọng nói mang chút hào sảng của Triệu Mộng Điềm: “Mục tiêu của tôi chính là để nhiều người xem được phim tôi quay, để bọn họ được thưởng thức những thứ mà bọn họ đã mong muốn từ lâu”.
Con người Triệu Mộng Điềm thoạt nhìn có chút kiêu ngạo, ngông cuồng, dùng từ “không chút kiêng nể” cũng chính xác nhưng trong sự kiêu ngạo, ngông cuồng của cô lại mang theo sự cố chấp và cố gắng. Đây là nhân tố mà một số nhân sĩ thành công thông thường nhất định phải có chứ không giống nhiều người khác, chỉ kiêu ngạo ngông cuồng mà thiếu mất sự cố gắng và phấn đấu.
– Đúng vậy, tôi cảm thấy bốn từ này có thể dùng để hình dung vẻ mặt cô ấy lúc đó.
Đinh Tác Phi mỉm cười, dáng vẻ rất vui vẻ, dường như đang bắt chước dáng vẻ lúc đó của Triệu Mộng Điềm:
– Người như Lâm Dật Phi năm trăm năm mói có một người, tôi tuyệt đối không thể bỏ qua, các anh phải biết rằng đóng phim thì điều quan trọng nhất là phải diễn cho thật tự nhiên. Một người có thể đem lại cảm giác chân thực và thể hiện một cách chân thực ra ngoài, cho dù những người có thâm niên về diễn xuất cũng chưa chắc đã diễn tốt bằng anh ta đâu.
Lâm Dật Phi cười lắc lắc đầu, trong lòng thầm nghĩ Triệu Mộng Điềm đã nói sai một chuyện. Người như hắn nên nói là tám trăm năm mới có một nhưng không phải hắn khoe khoang mà là có lẽ người khác có võ công cao như hắn nhưng rất khó có được sự trải nghiệm như hắn.
Đinh Tác Phi nhìn rất rõ ràng qua gương chiếu hậu:
– Cậu Lâm, cậu đừng lắc đầu thế. Đạo diễn Triệu lúc đó nói vậy đấy, vậy nên cho dù chỉ đạo Trần nghe thấy cũng có chút tò mò.
– Oh…
Lâm Dật Phi cười cười:
– Vậy nên anh ấy mới hẹn các anh đến đây cùng tỷ thí với tôi hả?
– Không phải vậy đâu.
Đinh Tác Phi thở dài một tiếng:
– Chỉ đạo Trần có quan hệ không tệ với ông cụ Phương, nghe nói cậu Lâm từng cứu ông cụ Phương một mạng đúng không?
– Cũng không được tính là cứu mạng, chằng qua là có duyên thì gặp nhau thôi.
Lâm Dật Phi cảm thấy ông cụ Phương như người nghèo gặp phải người hảo tâm, lúc nào cũng không quên ca tụng công đức của ân nhân.
– Chỉ đạo Trần cũng chỉ tò mò về cậu Lâm thôi, không có địch ý gì đâu.
Tuy xung quanh không có ai nhưng Đinh Tác Phi vẫn giảm thấp âm thanh theo thói quen:
– Nhưng cậu cũng không thể không phòng Phương Vũ Dương.
– Tại sao chứ?
Mi tâm Lâm Dật Phi vừa động, dáng vẻ thoạt nhìn rất thận trọng:
– Anh có quan hệ không tốt với Phương Vũ Dương sao?
– Cũng không thể nói là không tốt.
Đinh Tác Phi lắc đầu:
– Nhưng ít nhiều tôi cũng không nhìn quen cách làm người của cậu ta. Cậu ta quá kiêu ngạo, có thù tất báo. Cậu Lâm, cậu năm lần bảy lượt đắc tội với cậu ta, tuy hiện giờ ngoài mặt thì cậu ta khuất phục nhưng cậu cũng không thể không đề phòng cậu ta làm chuyện xấu sau lưng. Có câu cửa miệng thà đắc tội mười quân tử cũng không đắc tội với một tiểu nhân. Cậu Lâm, cậu cứ cẩn thận vẫn hơn.
– Oh?
Lâm Dật Phi chậm rãi nói:
– Chúng ta mới gặp nhau một lần, không biết tại sao anh lại phải đối xử chân thành với tôi như vậy?
Đinh Tác Phi thở dài một tiếng:
– Cậu Lâm, cậu là một nhân vật anh hùng, từ trước đến nay tôi chỉ có sùng bái anh hùng. Tôi không phải là người nịnh hót nên sẽ không làm trái với lương tâm vì lợi ích gì đó, nếu không tới tận bây giờ tôi cũng không chỉ là một người thế thân.
Lãng Tử Tại Đô Thị Lãng Tử Tại Đô Thị - Tiểu Mặc Lãng Tử Tại Đô Thị