Đừng để tâm đến thất bại mà chỉ nên nhìn vào những sai sót của mình.

Ngạn ngữ châu Phi

 
 
 
 
 
Tác giả: Tiểu Mặc
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Van Khai Nguyen
Số chương: 491 - chưa đầy đủ
Phí download: 19 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1027 / 4
Cập nhật: 2023-03-26 21:14:48 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 345-1: Xuất Sư (1)
– Cô là Tiếu đại phu?
Người có vẻ mặt kiêu ngạo không thèm nhìn Lâm Dật Phi, bước đến trước mặt Tiếu Nguyệt Dung.
Lâm Dật Phi chỉ liếc nhìn rồi nói:
– Anh cũng là thầy thuốc trung y?
– Sao cậu biết?
Người đó ngạc nhiên, hình như mới phát hiện ra sự tồn tại của Lâm Dật Phi.
Tiếu Nguyệt Dung cũng thấy lạ, thấp giọng hỏi:
– Dật Phi, sao anh biết?
Hắn nhỏ tiếng đáp:
– Người anh ta toàn mùi điền thất, năm ngón tay lúc rỗi cứ nhúc nhích, lại không bị tật, không phải là trung y thì là gì? Cô yên tâm, tôi nghĩ là đến phá.
Phá? Tiếu Nguyệt Dung khá xa lạ với khái niệm này, nghĩ ngợi một chút mới hiểu ra, thấy có chút buồn cười.
Người đó thấy họ thì thầm to nhỏ, xem y như vô hình thì không khỏi tức khí. Y không hơi đâu để ý Lâm Dật Phi, trực tiếp dùng chiến lược thây kệ hắn:
– Cô Tiếu, tôi là Dương Hưng Quốc, là thầy thuốc ở đây, lang trung chạy vặt.
Khi y giới thiệu thân phận của mình có vẻ rất khiêm tốn, nhưng ngoài mặt thì không khiêm tốn chút nào. Y chủ động chìa tay ra, giống như rất nể mặt Tiếu Nguyệt Dung, nếu không phải vì cô xinh đẹp thì y cũng không nể mặt. Vốn dĩ mục đích y đến đây giống như Lâm Dật Phi đoán, chính là đập phá!
Lâm Dật Phi nhìn người mấy chục năm, ai là người ai là quỷ, hắn vừa nhìn là thấy ngay. Từ ánh mắt cử chỉ của Dương Hưng Quốc, hắn biết tên này đến quấy rối.
Sự thật cũng giống như hắn đoán, đồng hành là oan gia. Dương Hưng Quốc là lang trung chạy vặt đầu thôn cuối huyện, cũng có tiếng ở phụ cận. Người ở đây hễ đau đầu chóng mặt đều mời y đến khám, còn bệnh viện lớn thì đi không nổi. Y cũng có một chút tuyệt chiêu, lần này đến Hà Gia Âu vốn là để xem bệnh nhân đã trị hơn một tháng, kéo dài đã lâu, y nghĩ nên trị xong cho người ta, bằng không ảnh hưởng không tốt đến danh tiếng của y.
Tuyệt chiêu của y là không chịu trị xong hết chỉ một lần, như thế nói rõ y không đủ tâm. Dân quê thật thà, thấy y chạy nhiều khám nhiều, dù thế nào cũng là thầy thuốc rất có lương tâm. Nhưng họ không biết loại lương tâm này của y có dụng ý khác, chính là có thể tư lợi một khoản.
Giỏi y thuật thì nhân phẩm chưa chắc tốt, cũng như thành công về sự nghiệp nhưng không có nghĩa tình cảm cũng thành công. Tương tự thần y Bạch Bất Trị bất tử của tám trăm năm trước, tên gọi cũng thật thẳng thắn, bệnh nhân không cho y lợi ích thì y sẽ không trị cho.
Nhưng Dương Hưng Quốc bỗng nhiên nghe nói có thầy thuốc giỏi, nhân phẩm lại tốt, thật đúng là làm đảo lộn nhân sinh quan, đạo đức quan hay trị giá quan gì đó của y. Quá đáng hơn, thầy thuốc mới đến này lại là nữ, từ miệng của người khác, rõ ràng y thuật của cô gái này còn cao minh hơn y nhiều!
Nhịn cái gì chứ không nhịn được cái này, cho nên Dương Hưng Quốc không để ý đến bệnh tật mà trực tiếp kéo luôn người bệnh đi. Y nói bệnh này tôi xem không được, trị hơn cả tháng mà vẫn phát tác, thôi thì chúng ta đi tìm thầy thuốc Tiếu nhờ khám xem sao.
Người bệnh thật ra không có ý này, rất nhiều dân quê khám bệnh không dám đắc tội thầy thuốc, vẫn ôm lấy ý tưởng tam tòng tứ đức, cảm thấy theo đến cùng thì tốt hơn. Có đều nếu Dương Hưng Quốc đã nói thế, người bệnh cũng đành nghe theo.
Cho nên khi Dương Hưng Quốc vừa trông thấy Tiếu Nguyệt Dung, y đã cảm thấy vớ vẩn. Loại con gái này làm sao biết y thuật?
Nguyên nhân y cho rằng Tiếu Nguyệt Dung không biết y thuật rất đơn giản, chính là vì cô quá xinh đẹp. Y vào nam ra bắc đã nhiều năm, cô gái đẹp ngần ấy, y gặp qua không quá ba người!
Con gái xinh đẹp thường không thông minh. Thượng đế cũng từng nói, xinh đẹp và trí tuệ không thể cùng tồn tại, đương nhiên thượng đế thường không tuyên bố trực tiếp nên thường mượn miệng người đời nói ra. Bằng không sao có một tác gia từng nói: thường thì ở trên đường, trong quán ăn bạn không tìm được con gái đẹp, hơi đẹp một chút thì đi khách sạn, đẹp hơn nữa thì lên giường của đạo diễn, hoặc là được người ta bao nuôi, vì thế trên đường đương nhiên ít gái đẹp.
Bản lĩnh xinh đẹp vốn là một loại vốn, rất nhiều người hiện đại cũng lợi dụng loại vốn này, vì vậy mấy cô đẹp không cần nỗ lực hay tự lập nhiều. Nhưng ấn tượng thứ hai mà Tiếu Nguyệt Dung đem lại cho y chính là: cô là người con gái rất độc lập.
Tuy cô ngồi đó, nhưng trên mặt đã nở nụ cười thân thiện bình tĩnh, ánh mắt hiểu người đời, hoặc có lẽ vì nét u buồn thản nhiên. Đây là những biểu cảm chỉ có ở những cô gái rất tự tin.
Tiếu Nguyệt Dung đương nhiên không biết vị thầy thuốc Dương trước mắt có thể đổi nghề làm bác sĩ tâm lý. Vì vậy cô chỉ đứng lên, không hề bắt tay, ôn hòa chỉ chiếc ghế bên cạnh:
– Mời anh Dương ngồi, không biết anh tìm tôi có việc gì?
Dương Hưng Quốc không thể tức giận. Trên thực tế, rất ít người có thể tức giận với một cô gái như thế. Cô tựa như nhành u lan trong thâm cốc, yên lặng đứng ngay đó, lại tĩnh mịch như nước chảy. Bạn hét lớn với cô, ném đá vào cô, chắc chắc đó chỉ là những hành vi ấu trĩ chán ngắt.
– Cô Tiếu.
Đối diện với thái độ trấn tĩnh của Tiếu Nguyệt Dung, Dương Hưng Quốc thấy mình như học sinh tiểu học với thầy giáo, có phần co ro. Từ đầu y chỉ nghĩ là do các bà các cô thổi phồng, xem Tiếu Nguyệt Dung như thần thánh. Nhưng không hiểu vì sao y cũng có thái độ kính sợ, y loáng thoáng hiểu ra: Tiếu Nguyệt Dung sở hữu khí chất mà y không có!
– Bảo Điền, kể chuyện của ông đi.
Dương Hưng Quốc cuối cùng ngồi xuống, liếc Lâm Dật Phi một cái. Y vốn tưởng hắn là theo phụ Tiếu Nguyệt Dung, lúc này nên biết điều rót trà bưng nước tới. Ngờ đâu hắn bật cười, đứng lên rồi ra ngoài, mãi sau đó không thấy quay lại.
Tiếu Nguyệt Dung nhìn hắn rời đi, không lấy làm hoang mang. Cô biết mình không thể luôn ỷ lại người khác, chuyện nào cũng có lúc phải tự mình giải quyết.
– Cô Tiếu, tay của tôi bị rắn cắn.
Người đàn ông tên Bảo Điền kính sợ nhìn hai vị thần y trước mắt. Dân quê tuy không còn mù quáng sùng bái như trước kia, nhưng đối với người có tri thức thì vẫn luôn tôn trọng. Trên mặt ông nếp nhăn vằn vện, da sạm đen, vẻ khiêm tốn từ trong cốt cách thể hiện hẳn ra bên ngoài.
– Hả?
Tiếu Nguyệt Dung nhìn Dương Hưng Quốc:
– Thì ra anh Dương là cao thủ trị trùng đốt rắn cắn.
Dương Hưng Quốc sững sờ, lúc sau mới đáp:
– Cô Tiếu quá khen rồi.
– Phải đó, cậu Dương đúng là thần y. Mới đầu bị rắn cắn, tôi còn chưa kịp nhìn con rắn nó ra sao, sau đó cũng không biết làm gì, chỉ thấy ra mồ hôi, nôn mửa, rồi hít thở khó khăn, không nói năng gì được.
Dương Hưng Quốc nghe thấy có phần bất mãn. Nhưng nhìn ánh mắt có ý sâu xa của Tiếu Nguyệt Dung, y thấy mất tự tin, hối hận vì chuyến viếng thăm này.
– Cậu Dương nói chắc chắn là rắn độc, xem một chút thì thấy có dấu răng, rõ ràng là hai dấu nhỏ ngang bằng khi bị rắn cắn, đó là do rắn hổ mang hoặc rắn cạp nong cắn. Nếu là vết răng nhọn, thì đó là rắn độc như rắn lục mũi hếch, rắn khô mộc, rắn lục xanh. Cậu Dương, tôi nói đúng không?
Cái gọi là bệnh lâu thành y, có vài người bệnh nói ra bệnh trạng thậm chí còn rõ hơn cả bác sĩ.
Lãng Tử Tại Đô Thị Lãng Tử Tại Đô Thị - Tiểu Mặc Lãng Tử Tại Đô Thị