The art of reading is in great part that of acquiring a better understanding of life from one's encounter with it in a book.

André Maurois

 
 
 
 
 
Tác giả: Tiểu Mặc
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Van Khai Nguyen
Số chương: 491 - chưa đầy đủ
Phí download: 19 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1027 / 4
Cập nhật: 2023-03-26 21:14:48 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 327: Lời Hứa
ôi khi một đoạn kí ức đã phủ bụi lâu ngày, đột nhiên xúc động, mới phát hiện thì ra mình chưa từng quên đi, có nhiều lúc nó lại trở nên rõ ràng.
– Tiêu Sở, Tiêu Biệt Ly vốn là cùng một người.
Lâm Dật Phi cười:
– Cô làm sao biết chuyện này? Cô đừng quên Tiêu Sở xuất đạo ít nhất cũng sớm hơn Tiêu Biệt Ly hai mươi năm.
– Nhưng hôm đó rõ ràng là anh.
Hoàn Nhan Phi Hoa cảm thán:
– Tiêu Biệt Ly, anh giấu người khác nhưng không giấu được tôi. Tuy anh xuất chiêu Vạn lưu quy tông của Tiêu Sở, nhưng tôi biết người trước đó là anh. Điều đó nói rõ, ít nhất Tiêu Sở và Tiêu Biệt Ly có quan hệ khó hiểu.
– Cô khẳng định đó là tôi?
Biểu cảm của Tiêu Biệt Ly rất kì quái, ít nhiều cũng có chút khó hiểu.
Năm đó hắn từ võ công của Hoàn Nhan Phi Hoa mà nghi ngờ Nhan Liệt, rồi vạch trần dụng tâm của y. Có điều hắn ra mặt cứu Nhan Phi Hoa, không thể khẳng định thân phận của cô ta, cũng chỉ vì nhất thời căm phẫn, cảm thấy mấy tên Ninja này rất quá đáng.
Lửa cháy hừng hực, người đó ôm Hoàn Nhan Phi Hoa từ từ rơi xuống. Tuy ý thức cô không rõ, nhưng cô biết so với “Đạp thiên thê” của Võ Đang, “Nhất vi độ giang” của Thiếu Lâm thì võ công của hắn cao minh hơn rất nhiều.
Thảo nào Tiêu Sở có thể thiên hạ vô địch, có điều chuyện này cũng không phải may mắn. Nhưng khi cô cảm thấy người này là Tiêu Sở, ít nhiều cũng có chút hoài nghi. Bởi người này đã che mặt, nhưng từ đôi mắt, vầng trán và mái tóc, hắn vẫn còn rất trẻ!
Nhưng hai mươi năm trước Tiêu Sở đã danh chấn giang hồ. Người này trẻ như thế, nói là đồ đệ cũng không giống, có điều võ công của hắn đã đến mức xuất thần nhập hóa!
Ánh lửa lại rực lên, trên mặt đất lửa cháy bừng. Trong các tử sĩ Ninja, Ninja gió mất mạng trên không trung, nhưng Ninja lửa vẫn không bỏ cuộc.
Hoàn Nhan Phi Hoa về sau mới biết, trong các Ninja của Y Hạ Lưu có một luật bất thành văn: Không thành công thì thành nhân! (xả thân đến cùng)
Người đó ôm cô bay lên không trung, chân sải vài bước thì đã vượt qua biển lửa. Với hắn mà nói, hình như mọi chuyện không thể dơn giản hơn. Nhưng Hoàn Nhan Phi Hoa vẫn kinh ngạc, cô biết cho dù là đại ca cũng khó mà thực hiện các động tác này.
Tay không còn lại vung một phát, mấy quả cầu lửa như vật sống bay ngược trở lại, cho dù là cao thủ ám khí như Hoàn Nhan Phi Hoa cũng không thể không phục!
Trong bóng tối đột nhiên có tiếng thét. Ninja hỏa vẫn chưa hy sinh, gã suýt nữa biến thành quỷ, gã không ngờ liệt hỏa thuật của mình lại có uy lực lớn đến vậy. Gã không thể thoát được ngọn lửa mà mình phát ra, toàn thân phút chốc rực lửa, lẫn trong đám Ninja đang rên rỉ càng trở nên thê thảm.
Không còn ai dám công kích người đó nữa, chúng còn không thể lo cho bản thân nữa là. Người đó đáp xuống đất, vừa đảo mắt qua, năm ngón co lại, chộp tới một cây lớn!
Hoàn Nhan Phi Hoa sững sờ nhìn hắn ra tay, mỗi một chiêu đều kinh thiên động địa, không thể tưởng tượng được!
Cây to nằm trong tay hắn tựa như một tờ giấy mỏng manh nhẹ tênh, nhưng Hoàn Nhan Phi Hoa không ngờ hắn lại lôi ra một người từ trong thân cây.
Chính là Ninja rừng trong tứ đại Ninja!
– Thuốc giải.
Người đó lạnh lùng buông một câu.
Ninja rừng thôi không kiêu ngạo nữa, người chỉ lun lẩy bẩy. Gã vốn muốn trốn trong cây rồi định cho hắn một cú trí mạng, nhưng gã không dám ra tay:
– Ở trong ngực ta.
Hoàn Nhan Phi Hoa hoảng loạn đã lâu. Khi có thuốc giải, cô không nói được câu nào, thấy người kia đứng dậy rời đi, cô lớn tiếng hỏi:
– Huynh là ai?
Người đó vẫn đi tiếp, không quay đầu lại.
– Tôi biết huynh là Tiêu Sở.
Hoàn Nhan Phi Hoa lại nói.
Người đó bèn dừng lại, trầm giọng:
– Đúng vậy, tôi là Tiêu Sở.
– Đa ta ơn cứu mạng của huynh.
Cô có chút khó hiểu, tại sao hắn lại lạnh nhạt với cô như thế:
– Tôi sẽ trả lại huynh.
Người đó khẽ lắc đầu, chốc lát chìm vào màn đêm, không thấy đâu nữa.
– Anh nhất định thấy kì lạ, vì sao khi ấy tôi chắc chắn người ấy là anh.
Nhan Phi Hoa tuy cười, nhưng trong mắt hiện vẻ cảm kích.
Bất luận thế nào, Tiêu Biệt Ly đã cứu sống cô mà không cần hồi báo. Đổi lại là cô, khi ấy không làm được như thế.
Lâm Dật Phi cười bất đắc dĩ:
– Theo tôi nhớ, nếu tính cả đêm đó, chúng ta chỉ gặp qua hai lần. Tôi khó mà tưởng tượng sao cô khẳng định người đó là tôi.
– Tôi có nhiều cách xác nhận người.
Lần này Nhan Phi Hoa không nhìn thẳng vào mắt Lâm Dật Phi, mà chỉ nhìn vào vị trí giữa trán của hắn.
Khi nói chuyện, đối với người lạ, nhìn vào vị trí này có thể xem như là điểm quan sát tốt. Chí ít đối phương không cảm thấy bạn muốn gây sự, hơn nữa còn khiến người ta cảm thấy đối phương thật sự lắng nghe kiến nghị của bạn.
Nhưng mục đích của Nhan Phi Hoa dĩ nhiên không phải vậy:
– Thực ra khoảng cách giữa hai mắt của mỗi người luôn khác nhau, giống như vân tay vậy.
Nhan Phi Hoa cười giải thích:
– Chỉ cần anh quan sát kỹ, chỉ dựa vào cự ly giữa hai mắt, cộng thêm chút phương pháp phân biệt, tuy nhận người không đúng trăm phần trăm, nhưng cũng không kém là bao!
Lâm Dật Phi gật đầu:
– Thì ra là thế.
– Trận chiến ở Chu Tiên trấn.
Nhan Phi Hoa nói, ánh mắt xa xăm hồi tưởng, có lẽ ai từng tham gia trận chiến kinh thiên đó cũng không thể nào quên được:
– Tôi là người đầu tiên nhìn thấy chính diện Tiêu Biệt Ly, nhưng khi thấy đôi mắt anh, tôi biết đêm đó ngoài anh ra thì không còn ai khác!
– Nhưng hình như cô không thủ hạ lưu tình, lúc đòi mạng tôi thì hung bạo hơn ai hết.
Lâm Dật Phi thản nhiên cười.
– Chiến trường không phải ngươi chết thì ta sống, không có khả năng thứ ba.
Nhan Phi Hoa nghiêm túc:
– Tuy khi ấy tôi cảm kích anh, nhưng vì ân oán riêng tư mà buông tha anh, không màng đến sinh tử bên quân của tôi, điều đó tôi không tài nào làm được.
Nói đến đây, Nhan Phi Hoa cười khổ:
– Thực ra cũng không cần tôi buông tha anh. Tôi chỉ có thể nói, khi ấy tôi và đại ca dù có dốc toàn lực thì cũng chỉ chiếm được chút thế thượng phong. Năm ấy anh và đại ca vừa gặp như đã quen, thông cảm lẫn nhau, chẳng phải cũng đã tự tay đẩy y xuống vách núi không chút lưu tình đó sao?
Lâm Dật Phi nói;
– Cô nói không sai, có điều kết quả về sau thế nào, cô và tôi hơn phân nửa là không ngờ tới được.
Nhan Phi Hoa căng thẳng:
– Thực ra tôi luôn muốn hỏi anh một câu, nhưng trước giờ không có cơ hội.
– Nói đi!
– Tôi chỉ muốn hỏi, sau khi cứu tôi anh có hối hận không. Hoặc nếu như lúc đó anh biết tôi là Hoàn Nhan Phi Hoa, ba năm sau là là địch của anh, muốn lấy mạng anh, anh có buông tay không màng đến, mặc cho tôi tự sinh tự diệt?
Nhan Phi Hoa thành thực nói:
– Vì tôi nghĩ, việc này liên can đến sau này tôi đối xử với anh thế nào.
Cô nói rất trịnh trọng. Hiện giờ tài sản của cô khó mà tính được, võ công sau khi xuyên việt cũng tiến bộ hơn nhiều. Nếu cô phải đối đầu với Lâm Dật Phi, chắc chắn hắn sẽ rất đau đầu.
Lâm Dật Phi trầm ngâm một hồi mới nói:
– Khi đó cô ra tay kì lạ, tôi không biết thân phận của cô, ra tay cứu giúp là việc người hiệp nghĩa nên làm, không liên quan gì đến ân tình cả. Nếu cô cho là thế, đối với tôi có ý nghĩ ân oán gì đó, tôi nghĩ không cần thiết.
– Nếu anh biết tôi là Hoàn Nhan Phi Hoa thì sao?
Nhan Phi Hoa cố chấp hỏi, hàn quang ẩn hiện trong mắt.
Lâm Dật Phi nhìn cô một lúc, nói:
– Tôi sẽ cứu cô trước, sau đó giết cô.
Nhan Phi Hoa sững sờ, đột ngột cười phá ra:
– Hay cho Tiêu đại hiệp, chuyện nào anh cũng làm theo khuôn phép, không nói chút tình nghĩa nào sao?
– Tông chủ.
Ngoài cửa có tiếng gọi của Phục Bộ Ngọc Tử.
Nhan Phi Hoa khôi phục vẻ mặt thường lệ, nói:
– Tiêu đại hiệp, bất luận thế nào, tôi nợ anh một ơn cứu mạng. Tám trăm năm trước tôi không có cơ hội trả, chỉ hi vọng kiếp này có thể trả lại anh ân tình này, từ nay về sau hai ta không thiếu nợ nhau, anh là anh, tôi là tôi.
– Đương nhiên là được.
Lâm Dật Phi mỉm cười nói:
– Tuy tôi thi ân bất cầu báo, nhưng người khác nếu thật sự muốn cảm kích, tôi cũng chưa bao giờ cự tuyệt.
– Hoàn Nhan Phi Hoa nợ Tiêu Biệt Ly một mạng.
Nhan Phi Hoa nghiêm mặt nói:
– Tôi sẽ giúp anh làm một việc, bất kể chuyện gì.
Lâm Dật Phi xúc động:
– Bất kể chuyện gì?
– Đúng vậy.
Nhan Phi Hoa giơ tay trên cổ:
– Cho dù anh muốn mạng của tôi, tôi cũng sẽ không đổi ý.
Lâm Dật Phi nhìn cô:
– Tôi muốn tính mạng của cô, cần gì chờ đến hiện giờ?
Nhan Phi Hoa cười nói:
– Đúng vậy, chẳng qua anh không được quên, hiện tại anh hình như không còn là Tiêu Biệt Ly năm đó nữa. Tôi muốn tính mạng của anh cũng không phải chuyện khó.
– Hả?
Lâm Dật Phi sắc mặt khẽ động, dường như có chút kỳ quái:
– Hình như cô đang nhắc tôi nhanh tay mượn cơ hội này giết cô, bằng không tính mạng của tôi sẽ không giữ được?
Nhan Phi Hoa thở dài, không nói lời nào.
Sau một lúc lâu, Nhan Phi Hoa mới nói với ngoài cửa:
– Vào đi.
Phục Bộ Ngọc Tử cung kính đi đến, bước đi thướt tha, nhìn không ra dáng vẻ mạnh mẽ quyết đoán vừa rồi của cô, sắc mặt cũng không có vẻ mất kiên nhẫn. Xem tình hình, cho dù đợi đến ngày mai thì cũng phải đợi tiếp.
– Tông chủ, Bách Địa Trung Cương đã đền tội.
Phục Bộ Ngọc Tử cũng không ngẩng đầu lên, lại thấy kỳ lạ, chẳng hiểu tông chủ và Lâm Dật Phi có tiếng nói chung gì, bằng không tại sao phải nói chuyện lâu như thế.
– Ai giết?
Nhan Phi Hoa liếc mắt đánh giá cô:
– Bách Địa Trung Cương võ công không kém, cô và Đằng Thôn Chính Bộ chưa chắc giết được y.
– Giết y là Bách Địa Trung Thụ.
Sắc mặt Phục Bộ Ngọc Tử có chút khác thường.
Nhan Phi Hoa mỉm cười, trong mắt đầy mỉa mai:
– Tốt lắm, Bách Địa Trung Thụ làm không tệ, chuyện này liền dừng ở đây. Phục Bộ Ngọc Tử, cô tiếp quản tất cả sự vụ của Bách Địa Trung Cương, về phần Bách Địa gia, miễn cho khỏi chết!
Lãng Tử Tại Đô Thị Lãng Tử Tại Đô Thị - Tiểu Mặc Lãng Tử Tại Đô Thị