Outside of a dog, a book is man's best friend. Inside of a dog it's too dark to read.

Attributed to Groucho Marx

 
 
 
 
 
Tác giả: Tiểu Mặc
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Van Khai Nguyen
Số chương: 491 - chưa đầy đủ
Phí download: 19 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1027 / 4
Cập nhật: 2023-03-26 21:14:48 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 302-1: Búp Bê Vải (1)
ý do vì phần mềm kia có rất nhiều lỗ hổng, không ai muốn mang trên người một quả bom không biết lúc nào thì nổ cả.
Những người này đều không ngoại lệ, họ đều là đối tượng quốc tế đặc biệt lưu ý, có người từng xâm lấn bộ Quốc phòng Đài Loan, có người vào trang web quân sự Mỹ tự do như đi chợ, a Thủy rất đơn giản, hắn bất quá là một cái đầu trong số họ, nhưng họ rất ít người dùng tiếng Hán, đương nhiên Anh ngữ cũng không được dùng nhiều lắm, nhưng a Thủy ngoài hai ngôn ngữ này ra hắn không dùng ngôn ngữ thứ hai, điều này khiến hắn rất buồn, vì trình độ tiếng Anh của hắn trên cả cấp 8 mà thôi, cũng vì chuyện này mà hắn luôn bị bạn bè chế nhạo.
Chẳng qua bạn bè của hắn ở Chiết Thanh không nhiều cho lắm, cơ bản đều đến từ khắp nơi trên thế giới, đột nhiên có một người liên lạc với hắn, a Thủy nhanh chóng kiểm tra lại ip, người này lại còn nằm trong mạng lưới trường Chiết Thanh nữa sao? Điều này khiến a Thủy cảm thấy khó hiểu, hắn cảm giác có hacker cao thủ nào đó đang ngụy trang để lừa gạt mình.
– Xin chào.
A Thủy cẩn thận hồi âm.
– Xin hỏi anh là người Chiết Thanh dám cười Dương Quá không si tình sao?
Mặt người kia hỏi hắn một câu.
A Thủy suýt chút nữa đầu đụng vào đồng hồ đo, dùng cách này để thông tin đấy sao, làm sao biết mình là Chiết Thanh? Biết mình là Chiết Thanh thì làm sao biết các dãy số của mình?
Bởi vì trong mắt bọn kia, những biểu hiện của a Thủy không phải của một học sinh, hắn nói lưu loát tiếng Anh, lại là một mũi nhọn về khoa học kỹ thuật, mọi người đều cho rằng, người như thế có khả năng là người có thể nhậm chức ở một công ty đa quốc gia, bề ngoài luôn tỏ ra không có gì nhưng đến đêm hai mắt tỏa ánh sáng hào quang
– Ngươi là?
A Thủy có chút buồn bực, loáng một cái bị người khác biết hết chi tiết về mình ngược lại mình lại không biết nàng là thánh nhân ở phương nào xuất hiện.
– Tôi cũng ở Chiết Thanh đấy.
Nét mặt kia biểu hiện hưng phấn.
– Tôi xem thiếp của anh viết rất tốt.
A Thủy vốn định tắt thông tin đó đi, chẳng qua là dừng tay ở đó chẳng có phản ứng gì, chẳng qua tiện tay ấn nút mặt cười, bày tỏ thiện ý, tri kỷ sao, a Thủy có chút kích động, trong nhất thời quên người khác làm cách nào tìm đến mình, quen mất phải trả lời như thế nào.
– Anh thầm yêu một người sao?
Cái đầu kia lại nhấp nháy sáng.
Tốc độ đánh máy của cô ấy không nhanh. A Thủy đợi ít phút mới trông thấy 6 chữ này, nhưng a Thủy không ngại, n năm trước hắn giành được một mỹ danh là Thảo thượng phi trên internet, cho dù nhân viên chuyên đánh máy e là không lại được tốc độ của hắn.
Những người đánh máy nhanh thường không nói chuyện phiếm với người đánh máy chậm, dĩ nhiên nếu đối phương là một p nào đó thì có thể loại trừ, nhưng a Thủy không cho là như vậy, hắn cảm thấy nói chuyện phiếm để thêm hiểu đối phương, chứ không quan trọng tốc độ. Mỗi khi hắn thấy Đại Ngưu mở vài trang QQ và mấy trang Dực Long và Tắc Kè Hoa gì đó để nói chuyện liên miên, hắn cảm thấy có chút khó hiểu, cảm thấy vô cùng lãng phí thời gian, sau này hắn mới hiểu ra, có Thúy Hoa ở đó, Đại Ngưu đương nhiên không thể nói chuyện nữ giới ngoại tình, hắn thật cũng quá lãng phí thời gian.
– Vâng!
Sau một lúc lâu a Thủy mới trả lời. Yêu thầm không đáng xấu hổ, tiểu Phi, Đại Ngưu đều biết mình, nhưng hắn cũng ít khi tìm bọn họ để nói chuyện, hắn quả thực rất sợ những điều này sẽ đến tai Tô Yên Nhiên, mất mặt là chuyện nhỏ hắn chỉ e sau khi Tô Yên Nhiên biết chuyện sau này cơ hội làm bạn bè cũng khó, hắn luôn cảm thấy mỗi ngày có thể gặp và nói dăm ba câu chuyện với Tô Yên Nhiên là đã mãn nguyện rồi.
Nhưng hắn vẫn muốn tìm một ai đó để nói hết câu chuyện, nhưng ngón tay dừng trên bàn phím thật lâu, cũng không biết nói gì, tựa như hắn đang đối mặt với Tô Yên Nhiên vậy.
– Nhưng sao anh không nói cho cô ấy biết?
Gương mặt kia biểu hiện giống đứa trẻ, a Thủy thầm nghĩ trong lòng.
– Tôi, tôi
A Thủy sau khi gõ hai chữ đó lại không thể phản bác được, mãi đến khi khuôn mặt kia lặng lẽ tắt đi, a Thủy lại cảm thấy mất mát, đối phương đã logout.
Mùa đông phương Nam, đem lại cảm giác lạnh lùng âm hàn, muốn đi ra ngoài đều phải suy xét đến cái đẹp đặt lên hàng đầu, nghĩ đến nhân tố động lòng người trước tiên.
– Băng nhi, hôm nay cậu không đến công ty của ba cậu học quản lý sao?
Quách Hà ngạc nhiên hỏi.
Hiện trong căn hộ này ai cũng biết Bách Lý Băng hiện trở thành người cuồng học, không có việc gì liền chủ động đến công ty học tập kinh nghiệm xử lý, cô là người có điều kiện, chỉ có điều cô chỉ đến đó để học tập, cô không muốn đến công ty của bố mình để nhậm chức, cô chỉ muốn học hỏi kinh nghiệm, để sau này đem tài năng của mình khiến quỹ Bách Thảo trở nên sinh động hơn.
Bách Lý Băng lắc đầu không nói lời nào.
Quách Hà đi đến, cẩn thận nhìn sắc mặt của cô nói:
– Băng nhi, lần trước không xảy ra chuyện gì bất ngờ đấy chứ?
Nhìn Quách Hà không có ý tốt, Bách Lý Băng đá chân nói:
– Bà tám.
– Chẳng qua tôi thấy cậu có gì đó không ổn.
Quách Hà tránh thoát Vô ảnh cước, nhưng cũng không buông tha, mặc dù cô đã có chút cải thiện đối với Lâm Dật Phi, tuy nhiên nếu hai người mâu thuẫn, Quách Hà nhất định sẽ đứng về phía người bạn cùng phòng này, trong mắt cô đàn ông là loại động vật phi thường không đáng tin, ngươi tin tưởng bọn họ cũng giống như tin tưởng trên đời có tình yêu ngu xuẩn vậy.
– Cậu nói xem, đã vài ngày rồi.
Quách Hà đưa tay ra nói:
– Ba ngày, không đúng bốn ngày, cậu ngoài ôn tập bài ra không chịu đi đâu. Lâm Dật Phi đâu rồi, sao không đến tìm cậu, rốt cục hai cậu có phải là đang yêu nhau không vậy?
– Tôi muốn đi thì đi còn phải chờ cậu cho phép sao?
Bách Lý Băng mỉm cười đánh quyển sách về phía Quách Hà.
– Cậu muốn đi thì đi đi, ngoài trời như muốn mưa đấy.
Quách Hà lắc đầu nói:
– Cậu không cần tôi ở cùng sao?
Bách Lý Băng thở dài nói:
– Cậu có thật muốn ở cùng tôi, mà không cần đi với một gã bảnh trai sao? Tốt quá, thật tình hôm nay tôi đang muốn tìm người để nói chuyện phiếm đây.
Quách Hà hoảng hốt nói:
– Đương nhiên là không rồi, khách sáo, khách sáo, cậu đừng cho là thật nhé.
Ném cái gối lại Quách Hà chạy như bay ra ngoài, Bách Lý Băng mỉm cười, sau đó lại thoáng chút suy tư, cô rất ít khi có vẻ mặt như vậy, nhưng từ lần trước trở về, cô có chút bất an, nhẹ nhàng thở dài cô liếc nhìn chiếc di động.
Cô đổi điện thoại, nhưng số máy vẫn như cũ, biết Lâm Dật Phi cũng vậy, nhiều người đều ngại phiền toái, có mới nới cú còn cô, cô không thích điều đó.
Nhưng còn nhiều người vẫn nhớ ân tình cũ, cô cũng là người nhớ ân tình cũ, thậm chí cô vẫn còn nhớ con búp bê vải đầu tiên mẹ cho cô, nó rất cũ rồi, nếu đến bây giờ rất nhiều người đã vứt bỏ vào thùng rác, nhưng cô rất thích, con búp bê đó đã cùng cô vượt qua tuổi thơ với nhiều kỷ niệm vui buồn, ngày hôm đó chẳng may cô bị mất nó cô đã rất đau lòng. Cô biết rằng, sau này bố mẹ mua cho cô hàng chục hàng trăm con búp bê vải khác bù lại, bất luận màu sắc và hình dạng đều đẹp hơn nhưng tuyệt đối không thể thay thế được con búp bê năm đó
Khi lần đầu tiên gặp Lâm Dật Phi, cô cảm thấy hắn cũng là người nhớ ân tình cũ, cho nên cô rất bất an, nếu như thời điểm con búp bê vải kia xuất hiện cô sẽ không do dự mà đến lấy lại nó, vì nó đại diện cho ý nghĩa và sự tưởng niệm, trong lòng mỗi người đều có một con búp bê vải, nhưng con búp bê vải trong lòng Lâm Dật Phi xuất hiện không biết hắn sẽ lựa chọn như thế nào?
Bách Lý Băng ngơ ngẩn ngồi một chỗ, nghĩ nhợi ngây người ra, sách vở tuy đang mở nhưng một chữ cô cũng không nhìn, tiểu Lệ bước ra kỳ quải hỏi:
– Băng nhi, cậu không đi ra ngoài chút đi, nếu không người cậu sẽ mốc meo ra đấy.
Bách Lý Băng lắc đầu nói:
– Hôm nay tớ muốn yên tĩnh một chút.
Tiểu Lệ bước tới hỏi han:
– Cậu không khỏe sao?
Bạn bè có thể chia làm hai loại, bạn rượu thịt và bạn bè về tinh thần, tiểu Lệ nếu chia theo kiểu này thì tạm thời cho là bạn nhậu, nhưng không thể nói bạn nhậu là không tốt, bọn họ chỉ cho bạn sự quan tâm vừa phải, không để bạn thấy sự quan tâm này là gánh nặng.
– Không đâu.
Bách Lý Băng mỉm cười nói:
– Mau đi ôn tập đi, nếu không phòng tự học sẽ không còn chỗ ngồi đâu.
Mấy ngày nay thi học kỳ, đa số học sinh đều đem sự hữu hạn về thời gian dùng vào việc vô hạn ôn tập, do đó phòng tự học là nơi tấp nập nhất, tiểu Lệ vừa nghe liền tạm biệt bạn để dời khỏi nhà trọ.
– Hôm nay thật giống cuối tuần.
Bách Lý Băng tự nói một mình rồi lại mở sách, tuy bây giờ học sinh tại nhà trọ giảm đi nhiều, đã thay đổi lịch sử mười người nằm chen nhau trên một giường, nhưng nếu muốn ôn tập mà nói, rất nhiều người thích đến phòng tự học, nguyên nhân rất đơn giản, quan trọng nhất là hoàn cảnh, giống như phố xá xầm uất vĩ nhân cũng khó lòng mà đọc sách, phòng ngủ thì buồn ngủ, đến phòng học nhìn mọi người hăng say học tập sẽ khiến người ta hăng say học hơn.
Lãng Tử Tại Đô Thị Lãng Tử Tại Đô Thị - Tiểu Mặc Lãng Tử Tại Đô Thị