Trong mỗi khó khăn, thất bại, và cả những nỗi khổ tâm đều chứa đựng mầm mống của thành quả tốt đẹp hoặc hơn thế nữa.

Napoleon Hill

 
 
 
 
 
Tác giả: Tiểu Mặc
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Van Khai Nguyen
Số chương: 491 - chưa đầy đủ
Phí download: 19 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1027 / 4
Cập nhật: 2023-03-26 21:14:48 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 288-1: Động Thủy Liêm (1)
– Ra vẻ, anh tưởng là ai gặp anh cũng thích anh thật à?
Bách Lý Băng “phụt” cười một tiếng, tuy Lâm Dật Phi đoán không đúng nhưng cũng không khác lắm những gì cô nghĩ.
Một người con gái mà lại chủ động nói chuyện với anh, lúc ngồi không lại luôn nhìn anh, điều này không thể trách anh quá đa tình, chỉ có thể trách cô ấy thể hiện khiến người khác quá dễ hiểu lầm.
Lâm Dật Phi nhíu mày nhưng lại nghĩ đến mối quan hệ giữa Nhan Phi Hoa và Y Hạ Lưu, quả thực hắn cũng biết không ít, thậm chí còn biết mục đích Phục Bộ Ngọc Tử đến Trung Quốc lần này nhưng hắn vẫn không nói ra. Hắn biết dựa vào thực lực hiện nay của mình mà muốn đấu lại Nhan Phi Hoa thì đúng là ngu ngốc, chắc chắn hắn sẽ không ra tay với Nhan Phi Hoa vì Y Hạ Lưu.
Hiển nhiên Phục Bộ Ngọc Tử cũng biết võ công của mình tuy giỏi nhưng so với Nhan Phi Hoa thì vẫn còn kém xa, lúc này mới hỏi lại sư phụ của hắn ở đâu, rốt cuộc là ai một lần nữa. Lâm Dật Phi nghĩ đến đây, trong lòng vừa động, người đời có câu cửa miệng thật hay “trăm nghe không bằng một thấy”, mặc dù thông tin mình biết được tự mình cho là giả nhưng chưa chắc nội dung nghe ngóng được đã là thật, cũng có thể là người ta tung hỏa mù. Mặc dù Phục Bộ Ngọc Tử và Nhan Phi Hoa có dây dưa nhưng có thể đây cũng là một biểu hiện giả dối, nếu như vậy thật thì động cơ của Phục Bộ Ngọc Tử cũng rất đáng nghi.
– Dật Phi, anh sao vậy?
Bách Lý Băng thấy hắn nhìn về phía trước đến xuất thần, tưởng mình nói nặng một chút, nghĩ lại thì lại thấy mình đa tình, sao Lâm Dật Phi có thể quan tâm đến kiểu nói đùa này chứ?
– Không có gì.
Lâm Dật Phi đứng lên nói:
– Nghỉ ngơi đủ chưa vậy? Nghỉ ngơi xong rồi thì chúng ta xuất phát nào.
Bất kể cô ấy có động cơ gì cũng được, Lâm Dật Phi thầm nhủ trong lòng, binh đến tướng chặn, nước đến đất ngăn, lo lắng thì có ích gì chứ? Đoạn lộ trình này quá bình lặng, quả thực cũng hơi nhàm chán, Lâm Dật Phi cười khổ, nếu như đây cũng được coi là rèn luyện thì thể chất của người hiện đại đúng là quá yết ớt, nhưng nhìn Tô Yên Nhiên một cái thì thấy đây chính là sự thật. Vượt qua mấy đỉnh núi, hành trình đã qua được ¼ nhưng hiển nhiên là Tô Yên Nhiên có chút mệt mỏi. Cô nhìn A Thủy một cái, thấy cô mệt mỏi đành phải nói:
– Đương nhiên chúng ta có thể nghỉ một chút.
– Không cần đâu.
Tô Yên Nhiên thấy được tâm tư cậu ta:
– Không thể để một mình tôi kéo chân mọi người lại được, nói thế nào thì chúng ta cũng phải đến được Cửu Trượng Nguyên trước khi mặt trời lặn.
A Thủy vốn muốn khuyên cô, cảm thấy hơi hối hận vì chuyến đi này nhưng thấy Tô Yên Nhiên đã đứng dậy, bước về phía trước thì cậu cũng đành đi theo phía sau. Cả đường vượt mọi khó khăn, chỉ cảm thấy toàn thân đều bị lá cây cào xước.
Lúc Bách Lý Băng đứng dậy, cố ý nhìn đám người Ảnh Phong Hội Quán kia một cái nhưng không thấy bọn họ có động tĩnh gì, bước thêm được hơn mười bước, cô không nhịn được lại quay lại nhìn cái nữa, mơ hồ thấy hình như bọn họ đi theo thì lại càng thêm khẳng định suy nghĩ của mình. Chỉ có điều bọn họ theo Lâm Dật Phi một bước không rời, rốt cuộc là họ có kế hoạch gì?
“Dục tốc bất đạt” là sự thật, mặc dù Tô Yên Nhiên rất có tấm lòng nhưng chưa đi được một nửa hành trình thì đã vô ý dẫm phải một cái hố nhỏ, bị trật mắt cá chân. Điều này khiến cho cuộc hành trình càng thêm chậm, Thúy Hoa và Bách Lý Băng đành phải một trái một phải đỡ cô đi về phía trước. Mặc dù Tô Yên Nhiên tự nhận mình rất kiên cường nhưng lúc này cũng có chút áy náy, nước mắt đong đầy hốc mắt, A Thủy nhìn thấy nhưng lại trừng mắt nhìn Đại Ngưu một cái, thầm nghĩ nếu như cậu không đưa ra cái chủ ý này thì ai sẽ chạy đến đây bị tội chứ?
Nhưng may là đột nhiên Lâm Dật Phi nhớ ra hắn còn mang theo một lọ rượu tráng cốt làm từ thảo dược, lúc này lại phát huy được công dụng nhưng vẫn chưa có ai thấy được hiệu quả của nó nên cũng khó tránh khỏi không đẹp.
Rượu thuốc bác sỹ Tiền nghiên cứu chế tạo ra không phải để trưng bày cho đẹp. Thúy Hoa xoa xoa cho Tô Yên Nhiên, xoa nhẹ một lúc, Tô Yên Nhiên cảm thấy lành lạnh, không thấy đau nữa, không khỏi nói đùa từ trước đến nay chưa từng tin vào lang băm nhưng xem ra là sai rồi, cô chỉ hi vọng sau này Lâm Dật Phi có thể tặng cho mình mấy lọ, giữ lại sau này dùng.
Mọi người cười ầm lên, không khí thoải mái hơn nhiều, Đại Ngưu sợ A Thủy trách cứ nên ngoại trừ đồ Lâm Dật Phi vác, gần như cậu ta vác tất cả. Bách Lý Băng thấy hơi ngại, mình chỉ để ý ở bên Lâm Dật Phi, nói chuyện với hắn mà quên mất phải chăm sóc Tô Yên Nhiên nên hai người cô và Thúy Hoa một trái một phải hộ tống Tô Yên Nhiên. Từ đó thì tốc độ nhanh hơn nhiều, bỏ rơi lại không ít sinh viên, nhưng thấy mọi người nghiêng ngả dựa vào nhau thì hiển nhiên là không chống được nữa. Người thương gân động cốt cũng giống như Tô Yên Nhiên, Lâm Dật Phi cảm thấy vô cùng hối hận, mình vạn lo ngàn tính, tất có sơ sót, sao lại không nghĩ đến việc mang theo mấy hòm rượu thuốc đến đây tuyên truyền chứ? Như vậy thì chẳng phải là hiệu quả rất lớn sao? A Thủy cũng cười nhưng cười hắn hiện giờ chỉ có tiền thôi, một lòng một dạ vì công ty.
– Mau nhìn kìa, thác nước Ngọc Long.
Đại Ngưu kêu lên một tiếng, giơ tay ra chỉ, mọi người ngẩng đầu nhìn, không khỏi cảm thấy choáng ngợp. Chỉ thấy trên vách núi xa xa, một dòng thác nước trút xuống giống như bạch long bay lên, chảy cuồn cuộn xuống, mặc dù cách xa nhưng cũng có thể nghe thấy tiếng ầm ầm. Ánh mặt trời xa xa như máu, dần dần lặn xuống dãy núi phía Tây, chỉ còn chút ánh sáng tàn chiếu xuống thác nước, bọt nước bắn lên văng khắp nơi, hiện ra bảy màu sắc rực rỡ.
Khi mọi người đến gần thác Bạch Long thì nhìn thấy một cái hồ lớn vô cùng trong, thác nước trút từ trên cao xuống, đổ xuống mặt hồ, nước hồ bắn lên tung tóe nhưng xa hơn chút nữa thì mặt hồ lại phẳng lặng như một cái gương. Phía trên không ngừng có nước trút vào nhưng nước trong hồ lại không tràn đầy, chắc là có chỗ để nước thông ra.
Gần hồ nước lại là một vùng trống trải, có thể chứa được thiên binh vạn mã, gọi là Cửu Trượng Nguyên, các sinh viên đã chọn chỗ này là nơi hạ trại ăn ngủ, nhưng hơn ngàn sinh viên thì đã có một nửa quay về trường. Những người có ý muốn gần gũi với thiên nhiên hơn thì đều mang theo lều trại, đồ ăn. Lúc này thì họ đã phân nhau ra dựng lều, một nơi vốn yên tĩnh nay lại trở nên ồn ào tiếng người, có mấy người được việc còn tìm được không ít cành khô lá rụng, chuẩn bị đốt mấy ngọn lửa trại, còn có người đề nghị đi bắt thêm mấy con gà rừng về để hưởng thụ một chút mỹ vị của thiên nhiên, chỉ có điều thân thủ thì lại bất lực. Trong không khí ồn ào náo động này, sợ là khủng long cũng bị dọa cho chạy mất chứ đừng nói đến một số động vật hoang dã.
Khi đám người Lâm Dật Phi đến bên hồ thì đã nhìn thấy khoảng một trăm cái lều trại trở xuống, phần lớn đều dựng bên cạnh hồ nước. Tô Yên Nhiên thấy thế thì có chút áy náy:
– Đều tại tôi không tốt, làm phiền mọi người đến một chỗ yên tĩnh cũng không tìm được.
Đại Ngưu vốn cũng có ý này nhưng vừa nghe cô nói vậy thì lại an ủi:
– Chỗ này rộng như vậy, tôi không tin không tìm được một chỗ tốt.
Lâm Dật Phi nhìn bốn phía một cái, chỉ ra một chỗ dựa vững chắc vào vách núi phía xa, ở đó địa thế nhô cao, một bên có vách đá che, hai bên hơi có đường vòng, có cảm giác giống một cái hang động nhưng lại không có cảnh vật gì.
– Chúng ta tới đó đi, cho dù trời có mưa thì cũng không chật vật như Vu Cấm.
Đại Ngưu biết Vu Cấm là ai, chính là vị tướng quân xui xẻo đã đánh một trận với Quan Vũ thời Tam Quốc, lúc đầu không nghe lời Bàng Đức, cố chấp hạ trại ở chỗ có địa thế trũng, trong một đêm mưa to đã bị Quan Vũ đào đê, làm ngập rối tinh rối mù, trong “Tam quốc diễn nghĩa” còn có một chương mục là “Bàng Lệnh Minh nâng sấn quyết tử – Quan Vân Trường thả nước ngập bảy quân”.
Năm đó Tiêu Biệt Ly điều binh khiển tướng, tinh thông việc xây dựng cơ sở tạm thời, lúc này chỉ là do thói quen. Bách Lý Băng nhìn một cái nhưng lại không hiểu ý của Lâm Dật Phi, muốn nói cảnh trí chỗ đó không tốt nhưng lại không tìm được chỗ nào tốt hơn nữa nên chỉ có thể lắc đầu. Cô thấy những nơi tốt thì lều trại gần như xếp chồng lên nhau, có mấy người đều cùng nhìn trúng một chỗ, không ai chịu nhường ai, cãi vã ầm ĩ, khiến cho nơi u tĩnh này càng thêm không hài hòa.
Đột nhiên thác nước bên kia truyền đến rất nhiều tiếng người kêu to nhưng không phải kêu do sợ hãi mà là do hưng phấn. Hồ nước vẫn phẳng lặng nhưng không ai biết nông sâu thế nào, hơn nữa thời tiết còn rất mát mẻ, không có ai có ý nghĩ nhảy xuống nước nhưng dạo một vòng quanh cái hồ lớn thì có thể tiếp cận gần cái thác nước thật.
Những dòng nước lớn đổ trên thác xuống, mát lạnh nhưng lại không thể dập tắt được sự nhiệt tình của đám sinh viên. Rất nhiều sinh viên nam đến trước để thể hiện sự dũng cảm và lãng mạn, ai cũng giẫm lên những tảng đá lớn ở chỗ nông, từng bước tiếp cận đến gần thác nước, tuy bị nước bắn tung tóe, ướt sũng cả người nhưng vẫn thể hiện tư thế chiến thắng, khiến cho một số nữ sinh hét lên chói tai.
Ai cũng có tâm lý muốn khoe khoang, đương nhiên sinh viên cũng không ngoại lệ. Có người mở đầu, đương nhiên mọi người cũng không cam lòng lạc hậu, không mất nhiều sức, mọi người càng ngày càng tụ lại nhiều, tiếng kêu to kia đúng là truyền ra từ đám người ấy
Lãng Tử Tại Đô Thị Lãng Tử Tại Đô Thị - Tiểu Mặc Lãng Tử Tại Đô Thị