How many a man has dated a new era in his life from the reading of a book.

Henry David Thoreau, Walden

 
 
 
 
 
Tác giả: Tiểu Mặc
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Van Khai Nguyen
Số chương: 491 - chưa đầy đủ
Phí download: 19 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1027 / 4
Cập nhật: 2023-03-26 21:14:48 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 265: Kẻ Lừa Gạt (2)
riển kiệt cung kính hành lễ nói:
– Hóa ra là Cao tiền bối và Hạ tiền bối.
Trình độ võ thuật của y cũng coi như có chút tiếng tăm ở trong Tỉnh, hai vị alaox tiền bối chính là cố vấn danh dự cho cuộc thi năm nay, có thể mọ người rất tôn sùng hai vị tiền bối này.
Vị lão nhân cao hơn đón lấy chai thuốc, trước tiên ông có chút không tin tưởng lắm, sau đó ông đổ một chút ra lòng bàn tay, xoa nhẹ chỗ rượu thuốc đó và nhắm mắt hồi lâu, khi ông mở mắt không khỏi ngạc nhiên nói:
– Lão Hạ thử nhìn xem.
Lão Hạ cũng ngạc nhiên y vậy nói:
– Ồ giống hệt rượu thuốc của tiệm Bố Gia trong thời kỳ đầu kiến quốc, chẳng qua phương thuốc nhà họ Bố đột nhiên bị thất truyền, thật đáng tiếc. Ai là người điều chế ra phương thuốc này vậy, xin ra đây cho lão phu hỏi thăm chút chuyện.
Lâm Dật Phi sớm đã đi đến dưới đài đứng cạnh bác sĩ Tiền nói:
– Hôm qua anh chế được tất cả mấy bình?
Bác sĩ Tiền gãi đầu nói:
– Tài trợ tất cả là 10 bình, tôi dùng hết 20 đồng, ở nhà còn thừa lại nửa hộp, tôi không ngờ được anh lại có ý tưởng này, anh nói tài trợ, ai lại tài trợ kiểu keo kiệt kiểu như anh vậy, Dật Phi, đều do anh sắp đăt hết.
– Vậy anh cứ kí sổ trước đi, đến lúc đó tôi sẽ chi trả cho anh sau.
Lâm Dật Phi mỉm cười nói:
– Tài trợ thứ này, cũng giống như đưa than sưởi ấm vào mùa đông tuyết rơi người ta mới thấy quý. Anh tài trợ một bữa ăn no, đông người mỗi người chắc được một chiếc bánh bao, mọi người ắt hẳn cảm thấy đó là gánh nặng. Tuy nhiên sự việc hôm nay có một chút việc bất ngờ là hai vị tiền bối kia không phải do tôi mời đến để diễn trò, nhưng tôi nghĩ, hai người họ đến tìm anh, họ tuyên truyền thuốc giúp anh, điều này còn tốt hơn mười người thanh niên kiệt xuất kia.
Lâm Dật Phi cười bí hiểm.
– Nói như vậy cậu thanh niên kia là lừa đảo sao?
Nghe xong những lời của Lâm Dật Phi, bác sĩ Tiền ngây thơ hỏi
Lâm Dật Phi chỉ cười mà không trả lời câu hỏi đó, hắn nói:
– Bác sĩ Tiền, xem ra anh sắp phải bận rộn rồi đấy, tất cả chúng ta giờ đều trông chờ vào kỹ thuật điều chế của anh rồi, bây giờ tôi muốn xem qua phương pháp và cách để sản xuất ra thuốc chuẩn, theo xu thế phát triển hiện nay, toàn tỉnh có lục tràng luận võ nhưng tổng cộng mới có mấy chục tràng, xem ra anh phải chuẩn bị 300 bình mới đủ dùng.
– Không thành vấn đề.
Bác sĩ Tiền dõng dạc trả lời.
– Anh Tiền, anh hãy lên nhận đi.
Lâm Dật Phi khảng khái nói:
– Vẫn nên tính cho anh.
Bác sĩ Tiền trợn tròn mắt nói:
– Nếu ta không cảm thấy tên tiểu tử nhà ngươi có tiền đồ, lão già ta đã không giao cho ngươi công nghệ này, tuy nhiên phải nói thật, bây giờ ta đã bắt đầu thấy có hy vọng rồi đấy.
Lâm Dật Phi gật gật đầu nói:
– Anh yên tâm, đây mới chỉ là bước khởi đầu, đợi cho rượu cường tráng cốt của chúng ta có thanh danh, một loạt thuốc Đông y của chúng ta tạo được thương hiệu, được sự quan tâm của nhiều người tôi sẽ trù bị xin thành lập học viện Đông y Bách Thảo, tập đoàn Bách Lý, đến lúc đó tôi còn phải đến nhờ lão nhân gia là anh giảng giải cho nhiều điều.
– Tốt Tốt.
Bác sĩ Tiền hưng phấn xoa xoa hai bàn tay, sau đó đột nhiên sửng sốt hỏi:
– Tên tiểu tử nhà ngươi trong lĩnh vực tri thức và lý luận về Đông y ngươi không hề kém, đến lúc đó không được làm biếng đâu.
Lâm Dật Phi thở dài nói:
– Hiện giờ mọi người đều tín nhiệm tư cách của anh, tôi trẻ tuổi như vậy, đứng trên bục phát biểu lấy gì ra để kêu gọi lực lượng ủng hộ, còn anh thì khác, Tiền Thúc Hạ một lão Đông y giảng giải họ còn không xếp hàng ghi danh dài đến mười con phố mới là lạ đấy.
– Nói cũng đúng.
Ánh mắt bác sĩ Tiền tràn đầy hy vọng nói:
– Giờ tôi về Giang Nguyên, trong tối nay hoặc ngày mai sẽ có tin tức mới cho cậu.
Lâm Dật Phi gật gật đầu nhìn theo dáng đi vội vàng của bác sĩ Tiền, tựa như một bóng cây cổ thụ, đột nhiên tỏa sáng trong xuân mới, trong lòng cũng cảm thấy cao hứng, Dương Tu Vũ và Giang minh chủ bây giờ mới bước đến nói:
– Dật Phi, của anh đây.
– Kết cục trận đấu thế nào?
Lâm Dật Phi cười nói:
– Các cậu cũng vất vả nhiều rồi, tôi phải cảm ơn các cậu nhiều.
– Không cần phải quá khách sáo thế!
Giang minh chủ vặn lại nói:
– Khách sáo với bạn hữu là đồ dối trá.
– Không sai, không sai.
Dương Tu Vũ cũng nói:
– Mọi người ai cũng có mục tiêu của bản thân, chúng ta đều làm những việc nên làm, cảm ơn cái nỗi gì.
– Tốt không khách sáo, không khách sáo.
Lâm Dật Phi khoát tay nói:
– Trận sau tôi sẽ đánh với ai, các anh mau nói cho tôi biết, thời gian không còn nhiều, chúng ta cần tranh thủ mới kịp.
– Ôn Hùng, Học viện ngoại ngữ Tỉnh.
Dương Tu Vũ lấy ra một tờ giấy và nói:
– Trên này là tư liệu tỉ mỉ về hắn, Học viện ngoại ngứ không hề ít nữ sinh, cậu có thể nhìn thấy ở dưới đài
Thấy Lâm Dật Phi lườm mình y vội nói tiếp:
– Ý tôi không phải như vậy, tên tiểu tử này có biệt danh Ôn nhất đao, y tự xưng tên mình có hàm ý là hâm rượu trảm hoa hùng, có thể hắn tự cho mình là Quan Công.
– Tốt, ngày mai không sử dụng binh khí
Lâm Dật Phi trầm tư nói:
– Có phải hắn rất ngông cuồng không?
– Đúng, hắn có chút ngông cuồng.
Dương Tu Vũ gật đầu nói:
– Hơn nữa Học viện ngoại ngữ đa phần là nữ sinh, họ đến đây xem cũng khá đông, là thằng đàn ông đương nhiên là muốn thể hiện một chút, xem ra hắn sẽ không dễ nói chuyện như Triển Kiệt đâu.
Lâm Dật Phi gõ gõ danh sách nói:
– Hắn không phải là thằng ngốc, nếu hắn nghe theo sự sắp đặt của ta, ta sẽ cho hắn chút thể diện cũng giống như với Triển Kiệt vậy.
– Nếu hắn không chịu nghe lời thì sao?
Giang minh chủ và Dương Tu Vũ cũng đồng thanh nói.
– Rất đơn giản.
Lâm Dật Phi trong lúc hứng khởi có chút chế nhạo nói:
– Đánh tới khi hắn chịu nghe lời mới thôi.
Khi Lâm Dật Phi đi ra sân đấu lại đụng phải Triển Kiệt, y nói:
– Tiểu tử ngươi thật ác độc.
Triển Kiệt xoa xoa mông nói tiếp:
– Một cước vừa rồi của ngươi cả người ta bay lên, ngươi phải đền ta hai bình rượu thuốc đấy nhé!
– Bình rượu thuốc vừa nãy của ngươi đâu?
Lâm Dật Phi cười nói tiếp:
– Biểu diễn phải như vậy mới đặc sắc, tuy nhiên tên tiểu tử nhà ngươi không cần giả vờ, cú đá kia của ta không hề có lực, chỉ đủ để hất ngươi ra ngoài thôi, bây giờ ngươi vẫn còn kêu đau thì là điều đáng ngạc nhiên đấy. Nếu ngươi cần rượu cường tráng cốt thì cứ nói thẳng ra, như vậy ta sẽ rộng lượng cho ngươi.
Triển Kiệt đỏ mặt nói:
– Tiểu tử ngươi còn ranh hơn khỉ, việc gì cũng không qua được mắt của ngươi, lọ rượu thuốc ta vừa được tặng đã bị Cao tiền bối và Hạ tiền bối lấy đi mất rồi, bọn họ không những lấy bình rượu thuốc của ta mà lại vẫn còn đi lấy ở phía hậu trường, thật là già rồi mà bất kính, bọn họ lấy thêm được hai bình nữa, tài thật. Ta cứ nghĩ cậu quảng cáo như vậy để xúc tiến bán hàng, sau này hỏi ra mới biết tất cả chỉ có 10 lọ.
Lâm Dật Phi cười khổ sở nói:
– Bắt đầu chính là vì mười lọ này, tôi không dám nghĩ sẽ bán được nhiều, nếu không có sự ủng hộ của cậu tôi thật sự rất thiếu tự tin.
– Vẫn là do thuốc của anh tốt mà thôi.
Triển Kiệt thở dài nói tiếp:
– Tôi không phải là người có mưu đồ gì đâu, cũng như lần luận võ này, nếu hôm qua anh không anh đến gặp và đánh bại tôi, thì hôm nay tôi sẽ không biết tự lượng sức mình, đến lúc đó tôi còn xấu mặt hơn.
– Tôi biết hôm nay anh thật vất vả.
Lâm Dật Phi cười nói:
– Đi, hôm nay tôi mời, chúng ta uống vài chén bù lại sự mất mát của anh vậy.
– Không đi.
Triển Kiệt lắc đầu nói tiếp:
– Việc chính là anh phải cho tôi hai lọ rượu thuốc đi, trận sau anh đấu với Ôn Hùng sao?
– Anh cũng biết sao?
Dật Phi hơi ngạc nhiên hỏi.
– Đương nhiên là biết chứ.
Triển Kiệt cười thần bí nói:
– Anh không biết chứ, tôi và anh ta là bạn thân chơi với nhau từ bé đến giờ đấy.
Lâm dật phi chậm rãi nói:
– Nói thật tôi cũng đang tính đi tìm anh ta.
– Không cần anh phải ra tay, cứ để đó cho tôi!
Triển Kiệt vỗ ngực nói:
– Vẫn quy tắc cũ đúng không?
Lâm Dật Phi gật gật đàu nói:
– Đương nhiên mọi người hòa khí sinh tài mà!
Triển Kiệt túm lấy vai hắn nói:
– Hòa khí á? Hôm qua và hôm nay bị cậu đánh cho hai trận, như vậy mà coi là hòa khí được à.
Hai người nhìn nhau cười, Triển Kiệt vội vàng cáo từ, Lâm Dật Phi lại cảm thấy rất vui, mọi thứ thuận lợi hơn dự tính nhiều, cuối cùng Bách Thảo chế dược đã có một khởi đầu không tồi rồi, nhiều khi danh tiếng cũng rất quan trọng, nếu Đông y không có danh tiếng như thuốc tây thì khó mà có được sự quan tâm của mọi người.
Bước chậm rãi trên đường, Lâm Dật Phi nhíu mày suy nghĩ, hắn đang nghĩ xem phải giải quyết vấn đề tiền bạc như thế nào. Tuy hắn có thể đi một chuyến vào mê cung, tìm một chút đồ cổ về để bán, nhưng đó không phải là kế sách lâu dài. Tuy hôm nay đã có một khởi đầu tốt, nhưng để phát triển Đông y thì đó là một con đường dài.
Lãng Tử Tại Đô Thị Lãng Tử Tại Đô Thị - Tiểu Mặc Lãng Tử Tại Đô Thị