When they asked me what I loved most about life, I smiled and said you.

Unknown

 
 
 
 
 
Tác giả: Tiểu Mặc
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Van Khai Nguyen
Số chương: 491 - chưa đầy đủ
Phí download: 19 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1027 / 4
Cập nhật: 2023-03-26 21:14:48 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 263: Mánh Lới
hông hiểu đối thủ trước mắt như thế nào, Trang Bố Kỳ không dám hành động khinh suất. Gã thử hai hư chiêu thăm dò, nắm tay vung ra rồi rút về, dĩ nhiên là muốn xem phản ứng của Lâm Dật Phi.
Lâm Dật Phi vẫn đứng yên, không chớp mắt lấy một lần. Miệng hắn nhếch cười, nói:
– Nếu mày nhận thua thì không đến mức mất mặt.
Trang Bố Kỳ đơ người, thấp giọng hỏi:
– Mày uy hiếp tao?
Lâm Dật Phi ngây ra, đột nhiên hiểu ý gã. Thì ra gã tưởng mình sẽ nói chuyện xấu của gã ra:
– Mày xứng sao?
Thiếu niên nói một câu:
– Ra chiêu đi!
Mọi người yên lặng. Không hiểu hai vị này thi đấu hay gặp gỡ, sao không nói chuyện ở dưới mà lại đem lên sàn đấu. Trang Bố Kỳ quát một tiếng, nhấc gối lên nhắm vào bụng Lâm Dật Phi.
Lâm Dật Phi giống như sớm đoán chắc chiêu thức của gã, đột nhiên tiến lên nửa bước, giơ tay đỡ cú kích, phá giải một chiêu của gã. Trang Bố Kỳ sửng sốt, chỉ cảm thấy không tung được chiêu, cả người rất khó chịu. Gã lui về sau hai ba bước, đột ngột lao lên phía trước, thân hình búng lên không trung, chân trái mới đá ra rồi lại lùi về, chân phải tại tung liên hoàn đá. Chiêu thức hư hư thật thật, vừa ra chiêu đã dùng Vô ảnh cước đoạt mệnh tự xưng là ngang tài với Hoàng Phi Hồng!
Dưới đài thét gào như điên cuồng. Cảnh thường thấy trong ti vi phải dùng dây thừng, dây thép treo lên, giờ đây lại hiện ra sống động trước mắt, hỏi sao người ta không hưng phấn cho được!
Lâm Dật Phi chỉ tiến lên một bước, né được Vô ảnh cước của Trang Bố Kỳ. Hắn vung một chưởng cắt ngang hông Trang Bố Kỳ, mọi người hét chưa dứt thì đã thấy gã bay văng ra như đàn tranh đứt dây, hai chân còn không ngừng quẫy, rõ ràng vẫn đang thi triển Vô ảnh cước.
“Rầm” một tiếng, Trang Bố Kỳ như chiếc túi rách rơi phịch xuống, hai chân cựa quậy một chút, muốn trở mình bật dậy, nhưng eo đã đau bủn rủn không thể dùng lực. Trọng tài bước lên bắt đầu đếm:
– Mười, chín, tám…
Dưới đài liền mắng:
– Mau đứng lên, giả vờ gì đó, đứng lên đi!
Trang Bố Kỳ lực bất tòng tâm, thần trí tuy tỉnh táo nhưng hông không thể dùng sức. Gã không biết Lâm Dật Phi đã lén phong đại huyệt bên hông mình. Nghe thấy trọng tài đếm đến một, hai mắt gã trừng to đục ngầu, chưa kịp thở hắt ra thì đã ngất đi!
Trọng tài vừa định tuyên bố Lâm Dật Phi thắng cuộc, đột nhiên thấy Trang Bố Kỳ sùi bọt mép, tay chân liền luống cuống:
– Mau gọi xe cấp cứu!
Trong lòng lại nghĩ tuyển thủ có chứng động kinh không thể tham gia Bách Gia hội. Không biết người này trước khi thi kiểm tra sức khỏe thế nào, nếu chết người thì đâu phải chuyện đùa.
Lát sau có vài người lên sàn đấu, không biết nên làm thế nào mới tốt. Lâm Dật Phi lắc đầu, vốn định giải huyệt. Một người đàn ông trung niên gầy nhom dã lên sàn, mũi diều hâu, đôi mắt hõm sâu. Lâm Dật Phi thấy ông nhanh nhẹn, không nhịn được bèn nhìn lâu một chút.
Người đó lạnh lùng liếc Lâm Dật Phi rồi đến cạnh Trang Bố Kỳ. Ông chưởng vào ngực một nhát, Trang Bố Kỳ “hự” một tiếng, sắc một vốn tái nhợt lại trở nên tím ngắt.
Sắc mặt ông ta vẫn âm trầm, định xuất chưởng nữa, song Lâm Dật Phi lại đến phía sau nói:
– Nếu ông trị liệu như thế, cậu ta không chết thì cũng bị ông đập chết.
Bàn tay ông ta khựng lại giữa chừng, nghe thấy vậy liền chần chừ, từ tốn quay đầu lại lạnh lùng nói:
– Cậu dùng ám chiêu!
– Tôi không biết đấu võ cấm sử dụng điểm huyệt.
Lâm Dật Phi cười nói, quay qua nhìn trọng tài:
– Có phải vậy không?
Trọng tài sững người:
– Không có quy tắc nào cấm điểm huyệt.
Thì ra công phu điểm huyệt chỉ nghe nói trong truyền thuyết, tại Bách Gia hội chưa từng ai thử qua, nói chi đến chuyện cấm đoán. Mũi diều hâu trầm mặt, điểm huyệt là công phu tương đối cao thâm, ông chỉ nghe sư phụ nhắc đến. Nếu muốn giải khai,T.r.u.y.e.n.2.4.7.v.n liên quan tới đẩy khí qua máu, khí mạch vận hành, đồng thời người thi triển phải nó nội công thâm hậu làm điểm tựa. Ông chưa từng ngờ đến Lâm Dật Phi tuổi trẻ là thế mà cũng biết công phu này!
– Vậy xem như tôi không phạm quy.
Lâm Dật Phi bật cười:
– Nếu muốn cậu ta tỉnh lại, không bằng để tôi xem thử.
Mũi diều hâu hừ lạnh một tiếng:
– Không cần!
Ông đưa tay xốc Trang Bố Kỳ lên, trọng tài khẩn trương:
– Ông muốn làm gì?
– Nó là sư điệt của tôi, dẫn nó đi khám bệnh không được à?
Mũi điều hâu buông một câu sắc lạnh, nghênh ngang đi mất. Trọng tài định đuổi theo, trông thấy Vạn Minh đứng dậy nói:
– Người đó đúng là sư thúc của Trang Bố Kỳ, họ tự có cách giải quyết.
Trọng tài sực nhớ còn chính sự chưa giải quyết, vội vàng nâng tay phải của Lâm Dật Phi lên:
– Tôi tuyên bố, trận này, Lâm Dật Phi của đại học Chiết Thanh tháng cuộc!
Mọi người lặng thinh, nhốn nháo rời khỏi, còn có vài người hâm mộ của Trang Bố Kỳ ném lon hoặc bình nước lên sàn đấu, phát tiết thái độ bất mãn. Lâm Dật Phi cười cười, chắp tay hướng về khán đài.
– Dật Phi, cậu giỏi lắm.
Dương Tu Vũ dúi một đấm vào vai Lâm Dật Phi:
– Mấy người khác còn đấu, trận của chúng ta kết thúc sớm đấy.
– Nhưng cậu nên đạp nó hai cái nữa mới đúng.
Giang minh chủ ở kế bên nói, tâm tình rất thoải mái. Cứ tình hình này, xem chừng về nhất khu thi đấu Hoa Nam này đã cầm chắc:– Nhớ lại chuyện hôm qua tôi vẫn tức.
– Nên tha thứ, nên tha thứ.
Thầy giám thị đứng lên, vỗ vai Lâm Dật Phi:
– Dật Phi làm tốt lắm, thầy hủng hộ em. Giang Sơn, vị trí minh chủ của cậu xem ra phải nhường rồi.
Giang minh chủ khẽ biến sắc, chưa kịp nói gì, Dương Tu Vũ đã cười:
– Dật Phi bận nhiều chuyện thế, tham gia thi đấu đã nể mặt chúng ta lắm rồi, hơi đâu mà tranh tuyển minh chủ gì đó.
Lâm Dật Phi cũng cười nói:
– Làm minh chủ không phải chỉ giỏi võ công là được, còn phải biết giao tế rộng. Thầy đề cao em quá rồi, bên kia có người tìm em, em phải đi một chút.
Lúc này sắc mặt Giang minh chủ mới dễ coi hơn, vội nói:
– Mau đi đi, nhưng phải nhớ là mai còn thi đấu.
Vừa ngẩng đầu, một ông cụ đã đứng trước mặt Lâm Dật Phi, đang hứng thú nói chuyện gì đó. Ông lấy làm lạ, không biết người đó là ai.
– Bác sĩ Tiền, ông đến cũng nhanh thật.
Lâm Dật Phi kéo bác sĩ Tiền ra khỏi nơi thi đấu, dọc đường phải hứng không ít nước miếng của fan cuồng, có người còn muốn liều mạng xông lên. Đương nhiên cũng có vài người ngược lại, cầm giấy bút đòi hắn ký tên.
Khi cảm khái thế sự vô thường, Lâm Dật Phi dốc hết sức lực chín trâu hai hổ mới kéo bác sĩ Tiền đến nơi yên tĩnh. Chưa kịp mở miệng, một giọng nói vang lên từ phía sau:
– Lâm Dật Phi, rảnh không?
Bác sĩ Tiền bắt gặp một cô gái tóc ngắn đứng cách đó không xa, cười dịu dàng nhìn hai người.
– Cô ta là ai?
Bác sĩ Tiền hỏi.
– Phóng viên thực tập của báo sớm Giang Nguyên.
Lâm Dật Phi đáp, không thấy lạ trước sự xuất hiện của Thu Hiểu Thần.
– Dật Phi không rảnh.
Bác sĩ Tiền khua hai tay từ chối:
– Cậu ta còn chuyện phải nói với tôi. Vị phóng viên này, để ngày khác hẵng nói sau.
– Cháu mời cô ta đến.
Lâm Dật Phi cười nói:
– Phóng viên Thu, cám ơn cô đón tiếp.
– Đính chính một chút.
Thu Hiểu Thần tiến một bước, nghiêm túc nhìn Lâm Dật Phi:
– Tôi không phải là phóng viên thực tập nữa, mà đã là phóng viên thật sự! Nói ra cũng phải cảm ơn cậu, nếu không có mấy quyển tin tức cậu đưa, tôi e mình sẽ không được làm chính thức nhanh như vậy.
Cô quay sang nhìn bác sĩ Tiền:
– Đây có phải là thần y Tiền Thúc Hạ?
Bác sĩ Tiền ngây người:
– Sao cô biết tôi?
– Đương nhiên cháu biết.
Thu Hiểu Thần sau khi xác nhận, hào hứng chìa tay ra:
– Chào bác sĩ Tiền, nghe nói vài tháng trước bác đã trị được nhiều chứng phức tạp. Cho dù có mấy ca bị Tây y phán là chết, nhưng bác vẫn kiên trì. Cháu đến tìm bác xem thử, không ngờ hiệu quả vô cùng tốt.
Bác sĩ Tiền không hiểu Lâm Dật Phi mời Thu Hiểu Thần đến làm gì, nhưng mà ai cũng thích được khen. Nghe thấy phóng viên xinh đẹp không ngừng khen ngợi, ông cười nói:
– Thực ra tôi chỉ tùy tiện mà làm thôi.
– Một hai lần thì còn có lý do của nó.
Thu Hiểu Thần đương nhiên phải moi bằng được đến cùng mọi chuyện:
– Nếu lần nào cũng vậy thì bác sĩ Tiền là cao minh rồi. Nghe nói dạo này có người ở thủ đô vì ngưỡng mộ mà đến tìm bác trị liệu. Vốn tưởng bác sĩ Tiền rất bận nên không dám quấy rầy, ai ngờ hôm qua Dật Phi gọi điện cho cháu, bảo là chiếu cố phóng viên thực tập không dễ, đặc biệt hẹn bác sĩ Tiền đến nói chuyện. Bác xem, sáng nay cháu đã đến đây rồi, Dật Phi nói bác nhất định sẽ đến, cuối cùng cháu cũng đợi được.
Cô mãi thao thao bất tuyệt. Bác sĩ Tiền đầu toàn sương mù, chỉ có thể à, ừm vài tiếng, nghi ngờ nhìn Lâm Dật Phi. Ông thầm nghĩ, thì ra do tên nhóc này sắp xếp, không biết trong hồ lô nó chưa thuốc gì.
– Hay là cháu mời hai người uống trà nói chuyện.
Lâm Dật Phi cười nói:
– Chuyện còn dài, tôi và bác sĩ Tiền đã chuẩn bị lâu rồi, tuyên bố cụ thể còn phải đợi một thời gian. Phóng viên Thu, cô là người biết trước nhất, không được chúng tôi cho phép, cô không thể đưa tin.
– Nhất định, nhất định.
Thu Hiểu Thần hưng phất đến mắt sáng rực, giống như là đứng trước mỏ vàng, gật đầu lia lịa:
– Thôi thì để tôi mời, chúng tôi có thể chi trả một chút.
Lâm Dật Phi không có ý kiến, dẫn theo bác sĩ Tiền vẫn còn ù ù cạc cạc và Thu Hiểu Thần còn mơ hồ nhưng tỏ vẻ thấu hiểu đi đến một nhà hàng. Họ gọi hai món, sau khi đồ ăn dọn lên mới mở lời:
– Bác sĩ Tiền, đem bột tráng cốt mà bác nghiên cứu nhiều năm ra bọn cháu xem thử.
Bác sĩ Tiền đơ người, một lúc sau mới lấy một bình nhỏ đựng dược phẩm ra.
– Thứ này hình như không giống bột?
Thu Hiểu Thần buông đũa, ngắm kỹ một hồi, song chỉ thấy mơ hồ.
Lâm Dật Phi đằng hắng một tiếng:
– Đây là dược phẩm chuyên trị thương, lượng thuốc có thể pha loãng gấp mười. Bác sĩ Tiền nghiên cứu đã ba năm, tôi tình cờ phát hiện. Đương nhiên loại Đông y này trị trong ngoài đều tốt. Trị vết thương ngoài, hoạt huyết, trầy trụa hoặc cầm máu đều có tác dụng rõ rệt. Bác sĩ Tiền, bác nói có phải không?
Bác sĩ Tiền gật đầu lia lịa:
– Đúng thế, hiệu quả Dật Phi nói tuyệt đối không tệ.
– Vậy hình như không có gì lạ.
Thu Hiểu Thần hơi thất vọng:
– Đây là những bệnh thường gặp, thuốc khác cũng trị được, như bách dược Vân Nam chẳng hạn.
Lâm Dật Phi không hồi hộp, chỉ mỉm cười:
– Nếu chỉ có tác dụng như thế, sao tôi dám làm phiền phóng viên Thu.
Thu Hiểu Thần liền đỏ mặt:
– Lâm Dật Phi, tôi không có ý này. Tôi muốn nói làm tin tức thì phải có những chuyện ly kì cổ quái, nếu chỉ có vậy thì sợ khó mà thu hút người khác. Anh đừng hiểu lầm, tôi biết anh là người tốt.
Bác sĩ Tiền vẫn chưa nói gì, nhưng trong lòng thì cười khổ. Tiểu tử Dật Phi nói hiệu quả trị liệu cũng không tệ, chẳng qua ba năm nghiên cứu chế tạo gì đó cũng có chút khoa trương. Hôm qua hắn gọi điện thoại cho ông nói về một phương thuốc, chủ yếu lấy hoa sen là nguyên liệu chính, phụ trợ thêm các dược liệu khác, dùng rượu trắng bào chế. Hắn nhờ ông hôm nay đem tới, bảo là cần dùng gấp, vậy mà hôm nay lại tìm đến phóng viên, chẳng lẽ muốn tuyên truyền rộng rãi? Nhưng muốn đưa dược phẩm ra thị trường thì thủ tục phức tạp, tuyệt đối không phải giống bán thuốc tăng lực ở đầu đường trước kia, thổi phồng một chút là được.
– Chuyện là như vầy, chủ yếu là những thứ thuốc khác còn đang trong quá trình nghiên cứu chế tạo và thí nghiệm, nhưng hiệu quả cũng không tệ lắm.
Lâm Dật Phi vẫn tỏ vẻ thần bí:
– Thứ bác sĩ Tiền đem tới chính là thành phẩm, nếu cô đủ kiên nhẫn thì ngày mai sẽ thấy được hiệu quả trị liệu.
Hai người không hiểu ngày mai có thể thấy được hiệu quả trị liệu là ý gì. Thu Hiểu Thần gật đầu:
– Mai tôi có thể đợi.
– Còn nữa.
Lâm Dật Phi lại ho khan một tiếng, hình như có chút ngượng ngùng:
– Thật ra tuần trước tôi đã thành lập một công ty nhỏ, rất nhỏ. Hai người đừng chê cười.
– Anh thành lập công ty?
Thu Hiểu Thần háo hức lấy giấy bút ra. Hiện giờ trong nước chiêu mộ rộng rãi, sinh viên không còn là con cưng của trời nữa, mà giống như cải trắng bán sỉ đổ đống ngoài chợ. Trong nhà có sinh viên hiện tại không phải là niềm vui, mà chính là đau đầu. Sinh viên dựng sự nghiệp là chuyện khá mới, đem làm tin tức vẫn có giá trị.
– Công ty gì?
Bác sĩ Tiền cũng có hứng:
– Miệng của tiểu tử cậu cũng kín thật đấy, chuyện tốt vậy mà không kể tôi nghe.
Lâm Dật Phi cười cười:
– Việc này liên quan đến chế thuốc, thủ tục rất phức tạp. Cháu rủ người làm rất lâu, bản thân lại thiếu tự tin, ai ngờ hôm qua nhân được điện thoại, mọi chuyện rất thuận lợi.
Thu Hiểu Thần hít sâu một hơi:
– Chế thuốc?
Nhưng không chỉ là chuyện thủ tục phiền phức, song cô đổi ý, chợt phát hiện. Hiện giờ Lâm Dật Phi có quan hệ với đại gia Bách Lý Hùng, nhưng liệu có thể nói là bí mật hay không. Có Bách Lý Hùng là hậu đài, đừng nói là mở nhà máy chế dược, đến mở nhà máy chế thuốc nổ cũng còn được.
– Nhưng công ty mới thành lập, đặt tên là công ty hữu hạn Bách thảo chế dược gì đó thì không đàng hoàng.
Lâm Dật Phi cười khổ:
– Tiền khởi đầu rất ít, gộp toàn bộ vẫn chưa đến một trăm ngàn, lại vay ngân hàng thêm một triệu, sân cũng phải thuê. Giờ tôi nợ đầy người.
Hắn lập ra công ty đúng là không có trách nhiệm, đến tên công ty cũng mập mờ, giống như không nhớ nổi.
– Anh còn buồn à.
Thu Hiểu Thần cười:
– Một bức tranh của anh bán ra một trăm triệu, một tháng gom được năm trăm triệu, chuyện này đã truyền khắp Giang Nguyên rồi. Chỉ cần anh muốn gom góp tài chính, chỉ cần phát tin tức, tôi bảo đảm một tháng gom được mấy tỉ cũng không thành vấn đề.
– Không thể nói bừa.
Lâm Dật Phi nghiêm mặt:
– Tôi đã nói, tiền của quỹ từ thiện Bách Thảo không dùng cho cá nhân mở công ty.
Hắn nói rất nghiêm túc, Thu Hiểu Thần gật đầu:
– Tôi hiểu.
Song cô lại nghĩ, công ty chế thuốc của anh tên Bách Thảo, nói không có quan hệ gì với quỹ từ thiện Bách Thảo, có quỷ mới tin.
– Tôi ngưỡng mộ y thuật và ảnh hưởng của bác sĩ Tiền.
Lâm Dật Phi phấn chấn tinh thần:
– Nên hôm nay một mặt tiết lộ chút tin tức cho cô, mặt khác muốn mua đứt phương thuốc của bác sĩ Tiền. Đương nhiên bác sĩ Tiền có thể yêu cầu giá, nhưng chúng tôi không thể ra giá cao, chỉ mong bác có thể nể tình cháu. Có điều bác sĩ Tiền có thể nhập cổ phần khoa học kỹ thuật, sau này chỉ cần bác nghiên cứu chế được thuốc, tiền lời bán ra có thể đưa bác một phầm trăm lợi nhuận.
– Cháu nói thật chứ?Bác sĩ Tiền giật mình.
Thu Hiểu Thần để lộ ánh mắt hâm mộ:
– Vậy thì phải chúc mừng bác sĩ Tiền rồi.
Mặc kệ người khác nghĩ thế nào, cô tuyệt đối xem trọng việc Lâm Dật Phi mở công ty, mấu chốt chính là mạng lưới quan hệ. Hậu thuẫn tài chính Lâm Dật Phi đã có, xây dựng công ty không phải là bữa ăn sáng. Bác sĩ Tiền lần này có thể chế ra kho bảo vật, chỉ cần tái nghiên cứu chế tạo vài loại thuốc nữa, vậy sau này thu nhập có thể nói là ào ào như nước.
– Đương nhiên là sự thật.
Lâm Dật Phi mỉm cười nói:
– Bác sĩ Tiền đang nghiên cứu chế tạo một ít thuốc phụ khoa và trị ung thư. Tôi đã nhìn ra thực lực và năng lực nghiên cứu phát triển về sau của bác ấy.
Khẽ thở dài, thiếu niên lại nói:
– Kỳ thật đối với Trung y chỗ nhầm lẫn không nhỏ. Tất cả mọi người ngại phiền phức, đây cũng là vì thuốc Đông y trị sản xuất rất ít, hiệu quả tuyên truyền không đủ mạnh. Thí dụ như cổ đại có hành quân tán, trân ngọc tán, có thể nói đó là hình thức khởi đầu. Nhưng tôi đi xem thử các tiệm thuốc, hơn phân nửa bán thuốc tây là chính. Lại xem quảng cáo trên ti vi, che trời phủ đất đều là nói về thuốc tây, thuốc Trung y không có lấy một mẩu. Đây không thể không nói là một sự đáng tiếc.
Bác sĩ Tiền vui mừng đến độ mặt sáng rỡ, chỉ nói:
– Được được, không có vấn đề, không có vấn đề.
Mới đầu ông cảm khái quỹ từ thiện Bách Thảo, qua mấy ngày không có tiến triển gì, trong lòng thấy hụt hẫng. Ông tưởng rằng dụng ý của quỹ tuy tốt, nhưng làm cho đến cùng thì không biết đến lúc nào. Song nào ngờ Lâm Dật Phi lại ngấm ngầm tung một vố lớn như thế, hơn nữa còn là rất lớn!
– Ngài Lâm, không biết ngài có kế hoạch tương lai gì cho công ty?
Thu Hiểu Thần lấy bút ghi âm ra, đổi luôn xưng hô. Trước giờ luôn xưng tên, giờ đổi thành ngài, không chừng mấy ngày nữa lại đổi thành giám đốc, ông chủ, đổng sự trưởng,…
– Cũng không có mục tiêu cụ thể gì.
Lâm Dật Phi thản nhiên nói:
– Tôi chỉ làm ăn nhỏ, chuẩn bị trong ba năm đưa ra thị trường. Nếu phóng viên Thu có hứng thú, cô có thể mua một ít cổ phần khởi đầu.
Bút ghi âm của Thu Hiểu Thần suýt nữa rơi xuống tô canh, lát sau cô hỏi:
– Quản lý Lâm, anh nói thật chứ?
– Đương nhiên là thật.
Lâm Dật Phi cười:
– Hiện giờ công ty chỉ có mình tôi, tôi nói gì cũng không ai phản đối đâu.
– Một lời đã định.
Thu Hiểu Thần hăm hở nói, vỗ tay gọi nhân viên:
– Đưa thực đơn, gọi thêm hai món nữa!
Trận đấu thứ hai của Bách Gia hội bắt đầu vào mười giờ sáng ngày tiếp theo. Người của đại học Chiết Thanh đến cổ vũ cũng nhiều hơn, chủ yếu là do người xem về kể lại, mọi người cảm thấy Lâm Dật Phi này thật sự có bản lĩnh. Họ cũng không vội thăm thú nữa mà xem thi đấu trước, nếu quay về có người hỏi thì cũng kể lại được.
Cuối cùng ban hậu cần đã làm một tấm biển tuyên truyền to tướng cho Lâm Dật Phi, nếu so với tấm biển “Lâm Dật Phi cố lên” của Giang minh chủ thì nó ấn tượng hơn nhiều. Ban hậu cần thậm chí còn chuẩn bị hình chân dung của hắn, có vẻ như sao chép lại ý tưởng khi tuyển tú.
Có điều ngay phía trước đài chủ tịch lại treo tấm biển tầm thường: “Hoạt động này do hội hữu nghị ngành dược Bách Thảo tài trợ”.
Chưa ai nghe nói tới ngành dược Bách Thảo, chỉ nhìn qua rồi thôi. Dương Tu Vũ đứng kế bên lo lắng, hỏi:
– Dật Phi, vậy được không?
Lâm Dật Phi ngẩng đầu nhìn rồi nói:
– Được, chỗ này tốt.
– Nhưng tôi thấy mức tuyên truyền vẫn chưa đủ, tấm biển hơi nhỏ.
Dương Tu Vũ nhìn tấm biển rồi cảm thán:
– Dật Phi, công ty Bách Thảo này có đúng là do cậu mở?
Giang minh chủ cũng quay lại:
– Còn không phải sao, thảo nào thằng nhóc Lâm Dật Phi này không thích làm minh chủ, còn im im tự mình mở công ty.
Lâm Dật Phi gật đầu:
– Đừng vội, còn đấu bảy trận nữa. Tôi bảo đảm sau cuộc tuyển chọn trong tỉnh, mọi người trong tỉnh sẽ biết đến công ty Bách Thảo!
Dương Tu Vũ nhìn hắn một hồi:
– Tiểu tử giỏi, thì ra cậu có dụng ý khác, đấu võ chỉ là mánh lới, chủ yếu là tuyên truyền cho công ty cậu. Nhưng mà…
Y nhìn sắc mặt Lâm Dật Phi, do dự liệu có nên nói ra hay không.
– Nhưng mà sao?
Lâm Dật Phi đứng dậy, chuẩn bị lên sàn.
– Nhưng Bách Gia hội ảnh hưởng không lớn, dù có tuyên truyền mấy trận, e là cũng không nổi trong tỉnh lắm.
Lâm Dật Phi cười:
– Anh yên tâm, tôi biết cân nhắc.
Khi Lâm Dật Phi lên sàn, Giang minh chủ thấp giọng nói:
– Lâm Dật Phi đúng là có máu mặt, hình như Bách Gia hội trước giờ chưa từng treo qua biểu ngữ tuyên truyền của công ty nào hết.
Lãng Tử Tại Đô Thị Lãng Tử Tại Đô Thị - Tiểu Mặc Lãng Tử Tại Đô Thị