The oldest books are still only just out to those who have not read them.

Samuel Butler

 
 
 
 
 
Tác giả: Tiểu Mặc
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Van Khai Nguyen
Số chương: 491 - chưa đầy đủ
Phí download: 19 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1027 / 4
Cập nhật: 2023-03-26 21:14:48 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 236: Bảy Ngày
ất cả mọi người đều hít vào một ngụm khí lạnh, cảm thấy cái mạng của Nhạc Hạo Phong đúng là được nhặt về:
– Hạo Phong may mắn thật.
Phòng Minh Viễn không kìm được nói:
– Lúc đó nếu như không có huấn luyện viên Lâm ở bên cạnh thì không chừng bây giờ tôi đã không ngồi đây rồi.
– Hạo Phong cũng rất kì lạ.
Chương Long Châu giải thích:
– Cậu ấy cũng cho rằng tên kia hạ thủ lưu tình, hơn nữa gã còn nói một câu rất lạ.
– Gã nói gì?
Lâm Dật Phi hỏi.
– Gã nói không ngờ Nhạc Gia Quyền vẫn chưa thất truyền, hơn nữa còn rất tinh túy.
Chương Long Châu nói từng chữ:
– Gã còn hỏi Nhạc Hạo Phong là ai dạy quyền pháp này.
– Nhạc Hạo Phong nói sao?
Đột nhiên Lâm Dật Phi cảm thấy hơi căng thẳng, một loại cảm xúc kì lạ dâng lên.
– Hạo Phong không nói gì.
Chương Long Châu lắc đầu nói:
– Cậu ấy chỉ liều mạng nhưng cũng không thắng được tên kia chứ đừng nói là bắt được gã. Gã hỏi mấy câu thì mất kiên nhẫn dần, tùy ý đá Hạo Phong một cái ngã nhào. Hạo Phong hình dung lại nói mặc dù lúc ấy không đau nhưng lực đạo rất lớn, nếu như gã không giảm bớt lực thì chắc là cậu ta đã tắt thở tại chỗ rồi.
Đàm Giai Giai rùng mình một cái, vốn tưởng rằng võ công của mình đã không tồi, không bằng Lâm Dật Phi cũng không nghĩ gì nhưng hiện giờ lại mọc đâu ra một tên sát thủ chuyên nghiệp, võ công lại cao đến như vậy, khiến cô cảm thán người tài trong thiên hạ quả thực là không đếm xuể.
– Tên kai lại giơ một tay lên…
Chương Long Châu tiếp tục nói:
– Một thanh phi đao phi trúng bắp đùi của Hạo Phong, rõ ràng là không muốn lấy mạng của cậu ấy. Hạo Phong cũng nói là lúc ấy đến ý nghĩ chạy trốn trong đầu cũng không có, nếu như tên kia muốn phi thanh phi đao vào cổ họng cậu ấy thì quả thực quá dễ dàng. Sau đó thì Dật Phi chạy đến nơi, chuyện sau đó thì cũng không cần tôi phải nói nhiều nữa.
Chương Long Châu đem chuyện đã trải qua nói tóm lược lại một lần, mọi người nghe xong đều là im lặng không nói gì. Quá trình dường như đơn giản, nhưng đối với Nhạc Hạo Phong mà nói thực sự là chuyện sinh tử:
– Hiện giờ mấu chốt chính là trước tiên phải tìm được Phong Tuyết Quân.
Ngón tay Chương Long Châu ấn nhẹ lên mặt bàn:
– Còn nữa.
Anh ta đột nhiên thở dài một tiếng:
– Mọi người hơn phân nửa rất kỳ quái, vì sao tôi lại rút lui nhân viên từ trong khách sạn?
– Cảnh quan Chương sợ bọn họ có chuyện?
Đàm Giai Giai thấp giọng nói, nếu muốn bắt tên sát thủ thật sự có võ công gần như Lâm Dật Phi kia, vậy lục soát từng tầng, từng gian phòng một, động thủ với y, phỏng chừng không có người nào có thể sống sót. Loại này nếu nói là muốn đối phó, phỏng chừng chỉ có mười mấy khẩu súng cùng nhằm vào bắn, mới có thể giết chết.
– Đây dĩ nhiên là một nguyên nhân, một nguyên nhân khác cũng là do hội đấu giá từ thiện sắp bắt đầu, bởi vì sĩ diện của phía tổ chức, khách sạn đã lục tục mời không ít khách thương và phú hào có uy vọng từ vùng khác đến đây.
Ánh mắt Chương Long Châu lại nhìn phía Lâm Dật Phi:
– Gần một loạt rắc rối, chúng ta đã khiêm tốn xử lý, nếu quả thật giống như đội trưởng Long, sự tình mở rộng, ảnh hưởng tạo thành vô cùng không tốt, cũng sẽ đả kích đến niềm tin của người tham dự hội nghị.
Thần sắc Long Nghị có chút mất tự nhiên, nhưng lại không nói một lời.
– Dật Phi, không biết khối Loan Phượng Thanh Minh đó rốt cuộc trông nó như thế nào.
Chương Long Châu thấp giọng hỏi.
– Khối ngọc tương đối dày, độ sáng ấm áp, và khác biệt lớn với các loại khác là xuyên thấu qua ánh mặt trời, có thể mơ hồ nhìn thấy được một con Loan Phượng.
Lâm Dật Phi nhìn thấy ánh mắt của mọi người nhìn mình khá kỳ quái, đột nhiên ý thức được cái gì đó:
– Đây là khi tôi hỏi Uông Tử Hào, y miêu ta đại khái cho tôi biết.
Mọi người lúc này mới chợt hiểu, khẽ gật đầu.
Lâm Dật Phi miêu tả như vậy đương nhiên mang ý nghĩa là đã gặp qua Loan Phượng Thanh Minh, nếu như chưa gặp qua, làm thế nào có thể biết được đặc thù của ngọc. Chỉ có điều nếu gặp qua, vậy gặp qua ở đâu thực sự là làm cho người ta phải suy nghĩ. Lúc này đành phải mượn miệng của Uông Tử Hào rồi nói một lần, dù sao người chết rồi thì cũng chẳng còn ai có thể đào lên để đối chứng được cả.
Chương Long Châu cau mày, lại phân phó mọi người mấy chuyện, bao gồm truy tra tung tích của Phong Tuyết Quân, kiểm tra danh sách phòng khách của nhà khách. Tin tức về khách ở trong gian phòng đó của khách sạn đã sớm biết, nhưng tin tức không chính xác. Lâm Dật Phi nhìn thấy toàn nói về sự tình xử lý nội bộ của bọn họ, muốn đứng dậy cáo từ, nhưng Chương Long Châu lại đứng lên:
– Chuyện còn lại giao cho đội trưởng Long xử lý, Dật Phi, đi cùng tôi một chút?
Lâm Dật Phi gật đầu đồng ý, hai người yên lặng không nói gì đi ra khỏi Cục cảnh sát. Khi đi đến đường cái, thời gian đã là đêm dài vắng người, ánh đèn le lói, hai hàng đèn đường cô liu lặng lẽ thực hiện chức trách chiếu sáng của mình.
Một trận gió đêm thổi tới, đã không còn là cái nhẹ nhàng khoan khoái của ngày hè, mà đã có chút se se lạnh. Vài phiến lá khô vàng chao liệng theo chiều gió rơi xuống, cô quạnh.
– Khi đèn đường còn tốt, có rất ít người sẽ chú ý tới sự tồn tại của nó.
Chương Long Châu đột nhiên nói, chỉ có điều lần này ánh mắt lại nhìn về phía trước, trên mặt có chút tiều tụy, nhưng sự kiên nghị thì còn nguyên. Đôi mắt tuy rằng đã giăng kín những tơ máu, nhưng vẫn có sự chấp nhất:
– Nhưng một ngày kia, đột nhiên hỏng mất một chiếc, người khác mới phát giác ra sự quan trọng của nó.
Lâm Dật Phi nhìn Chương Long Châu một cái.
– Gần đây anh rất bận, cũng rất buồn phiền đúng không?
– Đúng vậy.
Chương Long Châu gật đầu nói:
– Nhưng hiện vẫn mù mịt không manh mối, con trai của Đỗ Bách Tuyền vẫn chưa tìm được, đã qua lâu vậy rồi, mà vẫn không nhìn thấy bọn cướp liên lạc lại, tôi thực sự cảm thấy có điềm báo không tốt.
Anh ta thở dài một tiếng:
– Bất kể như thế nào, đứa nhỏ là vô tội.
– Hồ Hoa Anh cũng không thấy à?
Lâm Dật Phi ánh mắt chớp động, không biết đang suy nghĩ cái gì.
– Không.
Chương Long Châu đột nhiên cười khổ nói:
– Tôi có phải là rất vô dụng không? Đôi khi tôi thật sự nghĩ như vậy.
– Không ai có thể là thần, cái gì cũng làm được cả.
Lâm Dật Phi chậm rãi nói:
– Nhiều khi, đại trượng phu chỉ cầu không thẹn với lương tâm, về phần sự tình sẽ biến hóa như thế nào, rất nhiều lúc, đều không phải là chuyện chúng ta có thể biết trước!
– Nếu tôi thẹn với lương tâm thì sao?
Chương Long Châu đột nhiên nói, ánh mắt đã mang sự thống khổ sâu xa.
– Cái gì?
Lâm Dật Phi kinh ngạc hỏi.
– Không có gì!
Chương Long Châu lắc đầu, đã chuyển hướng đề tài,
– Dật Phi, tôi biết rằng hiện tại cậu cũng có phiền toái, vốn không nên nhờ cậu giúp, nhưng…
– Nhưng chúng ta là bạn.
Trong ánh mắt của Lâm Dật Phi có sự lo lắng, xoay người lại nhìn Chương Long Châu:
– Bạn bè chẳng những là dùng để uống rượu ăn thịt, mà còn nên dùng để hỗ trợ xuất lực, bằng không thì tính gì là bạn bè chứ?
Trong mắt Chương Long Châu toát ra sự cảm kích, giơ tay vỗ thật mạnh xuống vai cậu thiếu niên:
– Nói rất đúng!
Hai người chìm trong yên lặng, hết thảy đều đã là ăn ý ở trong tâm. Tuy rằng chỉ có đèn đường cô tịch làm bạn, nhưng hai người lại cảm thấy ấm áp lòng!
Lúc Lâm Dật Phi chạy về nhà trọ, A Thủy đang ngồi trước máy vi tính, vẻ mặt nghiêm túc. Nghe thấy cửa phòng mở, cậu ta quay đầu, rốt cục thở dài nói:
– Tớ thực sự sợ sẽ không còn được gặp lại cậu nữa đấy.
Lâm Dật Phi cười cười, quơ quơ chiếc di động trong tay:
– Sau khi nhận được tin nhắn của cậu, mình kỳ thật cũng không về ngay mà cố ý nán lại trên đường một lúc.
– Có một số người nếu không biết chết sống.
A Thủy căng mặt ra, nghiêm túc nói:
– Thì tớ đây cũng vô năng vô lực!
Hai người trầm mặc, trong căn phòng chỉ còn tiếng ngáy của Đại Ngưu, và một chiếc đèn trước mặt A Thủy nhưng đã được để ở độ sáng nhỏ nhất,
– Cậu nhìn máy tính như vậy, rất dễ bị hỏng mắt. Đại Ngưu ngủ như lợn chết, cậu còn lo đánh thức cậu ta?
Lâm Dật Phi đã đi tới, định chỉnh sáng đèn bàn.
– Không cần.
A Thủy thấp giọng nói, ngẩng đầu nhìn thoáng qua bên ngoài cửa sổ:
– Mình đang tính có nên mua một chiếc rèm cửa dày một chút không, cái rèm này quá mỏng, nếu tia hồng ngoại của súng bắn tỉa chiếu vào thì sẽ rất dễ nhìn thấy cậu.
Lâm Dật Phi sờ sờ mũi,
– Mình không sợ đạn.
– Nhưng mình sợ.
A Thủy mỉm cười:
– Có đôi khi mình thật sự hoài nghi cậu không gan không phổi, mười triệu ấy mà, cậu phải biết rằng, Tiểu Phi, tương đương với hơn một triệu đô la Mỹ,T.r.u.y.e.n.2.4.7.v.n có thể nói, thân phận hiện giờ của cậu thực sự cao một cách thái quá. Mình nghĩ cho dù ám sát Thái tử, Vương tử gì gì đó, cũng không đến mức như vậy! Nhưng nguy hiểm chính là, không ngờ thực sự có người thất tâm phong, không chút do dự bỏ ra cái giá tiền này, trong bảy ngày mới bắt đầu này, cậu phải biết rằng, mỗi một phút của cậu đều có nguy hiểm tính mạng!
Lâm Dật Phi kéo ghế băng lại ngồi xuống:
– Vậy trong bảy ngày này chẳng phải là mình không thể ngủ.
– Cho nên mình cũng rất hối hận.
A Thủy thở dài:
– Nếu cậu thật sự có một ngày, bất hạnh hy sinh thân mình, sau khi chết cũng có thể oán giận mình, để cho cậu lo lắng đề phòng qua bảy ngày.
– Nói không chừng chỉ cần một ngày là đủ rồi.
Lâm Dật Phi cười nói:
– Đôi khi, y không cần thiết phải chờ tới ngày cuối cùng mới ra tay. Nếu cậu, nếu cậu lo lắng cho sự an nguy của Đại Ngưu, mình có thể suy xét chuyển ra ngoài ở.
– Nếu cậu chuyển đến một nơi rất an toàn, mình ngược lại không phản đối.
A Thủy gật đầu nói:
– Nhưng mình chỉ sợ cậu hành động theo cảm tính, sống một mình, sẽ khiến cho sát thủ hoài nghi. Tiểu Phi, cậu có biết chúng ta hiện giờ có một ưu thế!
– Chúng ta còn có ưu thế?
Lâm Dật Phi mỉm cười,
– Nói ra nghe nghe thử coi.
– Tuy rằng cậu ngoài sáng, y trong tối, đây là một bất lợi lớn của chúng ta.
A Thủy nghiêm túc nói:
– Nhưng với kỹ thuật của mình, mình cho rằng bọn họ vẫn không có khả năng phát hiện được mình xâm lấn.
– Võ công của cậu kém mình nhiều lắm.
Lâm Dật Phi cũng nghiêm túc nói:
– Nhưng nếu nói về kỹ thuật phương diện máy tính, thì mình thua cậu. Nhưng cho tới hôm nay mình mới phát hiện, võ công giỏi hơn mình không nhiều lắm, nhưng vẫn có mấy người!
A Thủy ngây ngốc một chút,
– Mình đương nhiên cũng không dám cam đoan trăm phần trăm, mình nghĩ cho dù cái Gates kia cũng không làm được.
Nhìn bộ dạng mờ mịt của Lâm Dật Phi, A Thủy biết Gates này đối với hắn mà nói giống như ấm trà, đều chỉ tính cái tên, không có ý nghĩa thực tế gì:
– Mình chỉ có thể nói tận lực, nếu cậu không tin mình cũng không miễn cưỡng.
Câu sau cùng cậu ta nói cũng không có ý oán giận gì, mà chỉ có sự chân thành:
– Tiểu Phi, hiện giờ an nguy của cậu là hàng đầu, kỹ thuật của mình rốt cuộc cao bao nhiêu, đây không phải là phạm vi thảo luận bây giờ.
Lâm Dật Phi nhìn hắn sau một lúc lâu, rốt cục nói:
– Nếu bọn họ không có phát hiện cậu xâm lấn, chúng ta có ưu thế gì?
– Y sẽ không biết chúng ta có chuẩn bị.
A Thủy suy nghĩ một chút:
– Nói thí dụ như, đôi khi, rất nhiều cuộc ám sát vẫn có dấu vếtcó thể lần theo, nếu cẩn thận quan sát, vẫn có thể phát hiện dấu vết để lại. Y âm thầm quan sát chúng ta, trên thực tế, chúng ta cũng đang chú ý y, hy vọng dẫn dụ được y ra! Chỉ cần dẫn dụ được y ra.
A Thủy cười nói:
– Mình nghĩ chuyện còn lại, cậu nhất định có thể thu phục.
– Dẫn dụ y ra?
Lâm Dật Phi thì thào tự nói,
– Mình dẫn dụ y như thế nào, đứng trên đường lớn, cao giọng bảo tao là Lâm Dật Phi đây, tới giết đi tao đi à?
– Đương nhiên không phải, bây giờ cậu còn hơi sức mà nói đùa à.
A Thủy không kìm nổi âm điệu cao nâng cao lên một chút:
– Mình cuối cùng đã tra được mấy trăm bản ghi chép của trang web ám sát này, phương pháp ám sát bên trong có thể nói là thiên kì bách quái, độc dược, thuốc nổ, súng lục lựu đạn cũng không ngạc nhiên, cậu nghe kỹ lấy, mình sẽ giảng giải từng cái cho cậu.
Lâm Dật Phi ngẩn tò te:
– Cậu tra được từ đâu vậy?
– Mình đương nhiên là có thủ đoạn của mình.
A Thủy cười đắc ý một chút, không kìm nổi quay đầu lại nhìn màn hình một cái, vẻ mặt có chút cổ quái:
– Chín mươi hai ngày trước, tay buôn bán lớn Chu Vĩnh Phát, bốn mươi ba tuổi, chết trong ôtô của mình, sau điều tra được biết, xác nhận gầm xe thần không biết quỷ không hay đã bị cài bom.
– Đợi một chút, xe của cậu đâu?
Lâm Dật Phi hoảng hốt hỏi vội:
– Không phải cậu sợ mình ngồi hỏng xe của cậu, nên biện ra lý do này, chiếc xe kia mình cũng có phần đấy.
Thiếu niên khóe miệng mỉm cười, hiển nhiên là trêu chọc, A Thủy trừng mắt nhìn hắn:
– Kiến nghị mình cho cậu chính là ít ngồi xe, không ngồi xe nhà, để ngừa có một ngày bị bom nổ tung lên trời, mà không biết là tại sao.
– Không ngồi xe hơi chẳng lẽ ngồi xe bò?
Lâm Dật Phi không kìm nổi hỏi:
– Có điều xe bò ở đây cũng khó tìm đấy.
– Ngồi xe bò cũng không tệ, ít nhất mình không nhìn thấy trong ghi chép ám sát của trang web này, có cái nào nói về việc xuống tay với người ngồi xe bò.
A Thủy nín cười:
– Một lựa chọn khác là đi bộ, nhưng phải chú ý công trình kiến trúc phụ cận, đầu sỏ bất động sản Thôi Chí tám mươi bốn ngày trước, cũng bị bắn chết bởi một viên đạn được bắn ra từ một tòa nhà ở đầu đường, hiện cảnh sát vẫn chưa tìm được hung thủ.
– Theo như lời cậu nói, thì xem ra đi bộ cũng không an toàn.
Lâm Dật Phi thì thào tự nói nói:
– Mình nghĩ an toàn nhất là ở trong nhà nằm trên giường ngủ.
– Trong nhà cũng không an toàn, hai tháng trước, một ông chủ ngành sản xuất dệt, tên là Hứa Bách Minh, cũng bị một vũ nữ mà mình đưa về cắt đứt cổ và chết trong nhà, vàng bạc châu báu bên trong cướp sạch bách, trên báo chí chấn động một thời, đều cho là y bị người khác bức chế, dọa dẫm tiền bạc không thành nên bị giết. Hôm nay mình nhìn thấy danh sách mới phát hiện, hoá ra cũng là vụ ám sát đã được mưu tính trước.
A Thủy không nhìn màn hình máy vi tính, nhưng gần như đã đọc làu làu.
Lâm Dật Phi đứng ở cửa sổ, đẩy cửa sổ ra:
– Xem ra thừa dịp khi còn sống hít thở chút không khí trong lành, đó mới là chính sự.
Sắc mặt A Thủy biến đổi, cậu ta tiến lên một bước, kéo Lâm Dật Phi lại:
– Cậu không muốn sống nữa phải không, cậu có biết không, có ít nhất ba người trên danh sách của cái trang web kia bị sát thủ theo dõi từ nhà cao tầng phía xa bắn chết khi đang ở cửa sổ thưởng thức phong cảnh đấy.
Lâm Dật Phi cười khổ nói:
– Vậy thì mở điều hòa đi, ba người chúng ta trong căn hộ này, nếu không mở cửa sổ ra, thì mình cho dù không bị người ta bắn chết, cũng sẽ bị chết vì hai bàn chân kia của Đại Ngưu đấy.
Nhìn ánh mắt mà A Thủy nhìn mình có chút kỳ quái, Lâm Dật Phi không kìm nổi hỏi:
– Mình lại sai rồi à.
– Cậu cho rằng ở trong phòng mở điều hòa sẽ không có chuyện gì à?
A Thủy lắc đầu nói:
– Cậu đánh giá thấp thủ đoạn của bọn chúng rồi đấy, có một người cũng đã ở trong phòng, Thất khiếu chảy máu dẫn đến tử vong, cậu có biết vì sao?
– Trúng độc?
Trong lòng Lâm Dật Phi rùng mình, nếu nói vậy, mình cũng không cần thiết sợ hãi, chỉ có điều A Thủy và Đại Ngưu sẽ đầy rẫy nguy cơ.
– Có thể xem như là trúng độc, sát thủ đặt một viên thuốc sáp dễ hòa tan bên trong điều hòa không khí ở trong phòng, bên trong thuốc sáp có chứa một loại vi khuẩn sinh sôi nảy nở khuếch tán nhanh chóng, nếu bị cơ thể người hít vào, sẽ sinh trưởng rất nhanh, làm vỡ các mạch máu tim, bình thường khi phát hiện đã không có thuốc nào cứu được.
Trên mặt A Thủy cũng có chút hoảng sợ:
– Thực là một loại phương pháp ám sát rất lợi hại, lại cực kỳ quỷ bí, Tiểu Phi, cậu phải biết rằng, hiện nay một số vi khuẩn cấy ghép nhân tạo thực sự không thua gì vũ khí sinh hóa.
Lâm Dật Phi nghe thấy quá phức tạp:
– A Thủy, cậu nói như vậy, mình không bị giết chết, thì cũng bị hù chết.
– Nhưng những gì mình có thể làm chỉ có ngần đấy thôi.
A Thủy cười khổ nói:
– Mình thực không nghĩ ra Uông Tử Hào bị phát ở giây thần kinh, mà phải liều đến một nửa thân gia, ngọc nát đá tan với cậu.
Lãng Tử Tại Đô Thị Lãng Tử Tại Đô Thị - Tiểu Mặc Lãng Tử Tại Đô Thị