Đừng để tâm đến thất bại mà chỉ nên nhìn vào những sai sót của mình.

Ngạn ngữ châu Phi

 
 
 
 
 
Tác giả: Tiểu Mặc
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Van Khai Nguyen
Số chương: 491 - chưa đầy đủ
Phí download: 19 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1027 / 4
Cập nhật: 2023-03-26 21:14:48 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 137: Tiếng Đàn
nh mắt Lâm Dật Phi lạnh lùng:
– Tôi nhớ cậu đã nói muốn tỷ thí cùng tôi một chút?
– Không sai!
Cổ Chính Hùng hưng phấn nói:
– Lâm Dật Phi, tôi hy vọng có thể là người đầu tiên giao đấu với cậu!
Tỉnh Điền Thứ Lang vốn muốn ngăn cản, nghĩ lại, tuy rằng báo chí nói nhiều khi là khuyếch đại sự thật, nhưng Lâm Dật Phi có chút võ vẽ là điều chắc chắn, khó có cơ hội để Cổ Chính Hùng này làm vật hy sinh, mượn hắn để thử Lâm Dật Phi một chút làm cân lượng cũng được.
– Vậy thì tôi sẽ thỏa mãn yêu cầu này của cậu.
Lâm Dật Phi thản nhiên nói:
– Mời.
Cổ Chính Hùng vui mừng khôn xiết, còn không biết nếu Lâm Dật Phi rất tức giận, hậu quả vô cùng nghiêm trọng, chỉ có điều suy xét xem làm thế nào để Tỉnh Điền Thứ Lang coi trọng mình, nhanh chóng đi vào giữa sân, bắt đầu khởi động gân cốt.
Những học viên kia đều có chút hưng phấn, ngày bình thường đều là thao luyện giữa các học viên với nhau, người tới hội quán khiêu chiến đây là lần đầu, trong lòng đều rất chờ mong.
Cổ Chính Hùng hơi nhếch mép cười khinh miệt, giống như có lẽ đã nắm chắc phần thắng trong tay, vận động cánh tay vài cái, cũng có vẻ cao to lực lưỡng, uy vũ sinh gió.
Lâm Dật Phi chậm rãi đi tới bên cạnh y, chỉ là làm cái tư thế xin mời, Cổ Chính Hùng sớm cấp bách, rồi đột nhiên quát to một tiếng, một cước đá lên đầu của Lâm Dật Phi!
Taekwondo lấy chân làm chính, khi thi đấu thể thao thì đa số là dùng chân để công kích, Karate cũng vận dụng thủ bộ chiếm tỉ lệ lớn, thường xuyên sử dụng khuỷu tay và đầu gối, điểm này tương tự với Thái quyền.
Cổ Chính Hùng không thích dùng tay, thích đá chân nhiều hơn, Cổ Chính Hùng tự cảm thấy mình đá chân rất khốc, cũng rất có lực, bình thường các đệ tử cầm bia đỡ cũng rất khó đứng vững một cước đá của y, bị đá liên tục lùi lại phía sau, một cước đá này cho dù Tỉnh Điền Thứ Lang nhìn cũng phải âm thầm gật đầu, tuy rằng thái độ của gã với Cổ Chính Hùng chẳng khác gì đối với một con chó, lại không thể phủ nhận con chó này vẫn tương đối hùng mãnh, nếu một cước này đá trúng đích, tự mình tất nhiên là tránh đi, sau đó tìm thời cơ y sơ xuất.
Đương nhiên trong mắt gã, Cổ Chính Hùng chẳng là cái gì, Tỉnh Điền Thứ Lang tự tin, nếu hai người đấu với nhau, chỉ cần trong vòng mười chiêu là có thể đánh bại y, lại không biết Lâm Dật Phi có thể dùng mấy chiêu? Càng không biết hắn trốn tránh ra sao?
Lâm Dật Phi không tránh, vừa ra tay đã bắt được cổ chân Cổ Chính Hùng, dường như đã sớm ở đó đợi y, giống y như là cước này của Cổ Chính Hùng không phải là đá vào đầu hắn mà là đưa vào tay của hắn! Lâm Dật Phi vung cánh tay, giống như quơ một cây rơm rạ, Cổ Chính Hùng đã bị vung bay lên, sau một khắc, “ Binh” một tiếng vang lớn, rơi mạnh một nhát xuống mặt đất!
Trong sân lặng ngắt như tờ!
Vô số ánh mắt nhìn vào người Cổ Chính Hùng, xem y đã tắt thở chưa, liều mạng giãy dụa đứng lên, cố sức nhưng lại lực bất tòng tâm, xem ra cái quẳng này thật sự không nhẹ.
Lâm Dật Phi đã không hề để ý Cổ Chính Hùng, nhướng mắt nhìn sang Tỉnh Điền Thứ Lang, thản nhiên nói:
– Mời.
Tỉnh Điền Thứ Lang đột nhiên cảm thấy mình đã đụng phải tổ ong vò vẽ, ngoại trừ tìm cái lỗ mà chui xuống, không còn cách nào khác để tránh. Từng mảng sàn bóng loáng bằng phẳng có thể soi gương được, chẳng có vết rạn nào, chứ đừng nói chi là kẽ đất!
Nhìn ánh mắt hoảng sợ của đám đệ tử đang nhìn Lâm Dật Phi, ánh mắt thương hại lại quăng xuống nhìn chính mình, Tỉnh Điền Thứ Lang khẽ cắn môi, âm thầm xốc lại khí, không chừng vừa rồi Lâm Dật Phi này chỉ đánh bậy bạ, có lẽ là Cổ Chính Hùng không cẩn thận, nói chung là bản thân mình không thể thua.
Ánh mắt đột nhiên hướng về phía tường đằng sau Lâm Dật Phi, phía trên đó có mấy dòng chữ rồng bay phượng múa về giáo lí của hội quán Ảnh Phong “Bạn có thể lựa chọn không ra sân so tài, nhưng đứng trên sân, bạn phải vì mình mà quyết định toàn lực ứng phó!” Tỉnh Điền Thứ Lang đột nhiên dũng khí tăng gấp bội, khom người thi lễ trước Lâm Dật Phi.
Đây là lễ nghĩa so cấp bậc trong Karate, dùng với cao thủ sử kiếm giống như “ Vạn phạt hướng tông”. Đã khiêm tốn, lễ nhượng và cung kính, cũng phù hợp phong phạm tiên lễ hậu binh của cao thủ, đương nhiên bạn cũng có thể lý giải thành ý nghĩa thành tiên quân hậu tiểu nhân.
Lâm Dật Phi vẫn đứng ở đó, không thèm để ý, giống như coi Tỉnh Điền Thứ Lang chẳng ra gì.
Tỉnh Điền Thứ Lang tức giận trong lòng, thầm nghĩ cho dù mày biết vài chiêu, cũng không nên cuồng ngạo như vậy, cấp bậc lễ nghĩa nếu đã ra, bên dưới nên là lúc dùng binh rồi, Tỉnh Điền Thứ Lang không nói hai lời. Đoạt bước lên trước, một chiêu thượng bước quyền anh xông tới ngực Lâm Dật Phi!
Gã hấp thụ bài học kinh nghiệm từ Cổ Chính Hùng, tuy rằng đã luyện tập thật tốt chân pháp, cũng không dám mạo muội khinh tiến, một nhiêu này có pháp có độ, vững vàng vô cùng!
Đệ tử trong hội quán đều kêu lên “ hay”, có mấy học viên nữ càng hét ầm lên, hò hét trợ uy cho Quán phó. Tỉnh Điền Thứ Lang đẹp trai, cao to, giàu có, công phu Karate ở hội quán Ảnh Phong cũng chỉ đứng sau Watanabe, có thể nói là không ít nữ sinh coi y là bạch mã hoàng tử, thoạt nhìn Lâm Dật Phi này chỉ là tên hai lúa, vừa nhìn vào thì đã cảm thấy kém người ta tới ba phần.
Hơn nữa bọn họ cũng không biết là Lâm Dật Phi là bị khiêu chiến, mà vẫn cho là hắn đến đá quán, sâu trong nội tâm đương nhiên càng hy vọng Tỉnh Điền Thứ Lang có thể thắng, nếu không mình bỏ học phí ra học đúng là oan uổng!
Tuy nhiên nhiều khi, hy vọng và sự thật luôn có sự chênh lệch rất lớn, Tỉnh Điền Thứ Lang dùng chiêu này vừa nhanh lại mãnh liệt, chính là đặc điểm của Karate, lấy một lực cực hạn mà đánh, hướng vào bộ vị mục tiêu mà làm bùng nổ trong nháy mắt, nếu quả thật bị đánh trúng, có khi xương ngực cũng phải bị gãy lòi ra.
Lâm Dật Phi hừ lạnh một tiếng, cũng không né tránh, Tỉnh Điền Thứ Lang một quyền nhằm trúng ngực hắn, mọi người lại hô to một tiếng, Tỉnh Điền Thứ Lang cũng đã cảm thấy không ổn, một quyền này nhìn như đánh vào lồng ngực của Lâm Dật Phi, nhưng một tiếng động cũng không có, y biết rằng thật ra chỉ đánh vào không trung, không ngờ không thể nào lấy lực, cả người lao về phía trước trong chớp nhoáng!
Thầm kêu một tiếng “ không xong rồi”, Tỉnh Điền Thứ Lang thẳng lưng duỗi chân, sẽ lùi về phía sau, Lâm Dật Phi chỉ dùng một chưởng không nhanh không chậm mà chụp được vào lồng ngực của y.
So với quyền vừa rồi của Tỉnh Điền Thứ Lang mà nói thì một chưởng đó, lực đạo của Lâm Dật Phi kém hơn nhiều, Tỉnh Điền Thứ Lang lại cảm thấy có một thứ mạnh mẽ lao qua, hôi hổi lui về phía sau vài bước, đặt mông ngồi dưới đất, dư lực chưa tiêu tan, lại lộn một vòng té ngã xuống đất, lăn hình hồ lô cút sang một bên.
Âm thanh ủng hộ liền im bặt, mọi người giật mình nhìn Lâm Dật Phi, còn chưa biết tại sao lại như thế này, chỉ thấy Tỉnh Điền Thứ Lang đánh Lâm Dật Phi một quyền, Lâm Dật Phi vỗ vào Tỉnh Điền Thứ Lang một cái, cái gọi là trận tỷ thí đã bị hạ màn!
Tỉnh Điền Thứ Lang lăn mấy vòng, cuối cùng thì cũng đứng dậy, quay người nhảy lên, chẳng qua là cảm thấy khí huyết ở ngực cuồn cuộn, hồi tưởng lại cuộc đọ sực vừa rồi, không khỏi thấy rất mờ mịt!
Lâm Dật Phi này học võ của môn phái nào, hắn ra chiêu nhìn thấy rất bình thường, không có gì thay đổi, càng không lộ vẻ cương mãnh hữu lực, uy phong bát diện, một chưởng đã đánh ngã mình ư?
Gã còn không biết là Lâm Dật Phi đã hạ thủ lưu tình, dù sao đây cũng chỉ là luận võ đọ sức nơi vườn trường, cũng chẳng có thâm thù đại hận gì, nếu y biết rằng lúc trước Trương Thất là bị Lâm Dật Phi một chưởng chụp bẹp đầu, đập gãy cổ, có khi sẽ nghĩ ra là mình đã may mắn!
Chỉ có điều thấy ngực bây giờ hơi khó chịu, cảm thấy nếu phun ra một ngụm máu tươi thì sẽ thấy dễ chịu hơn một chút, thật không ngờ còn chưa đợi gã phun máu, Lâm Dật Phi nói một câu thiếu chút nữa khiến gã tức giận mà hộc máu.
– Nếu ngài Watanabe không mạnh so với cậu là bao nhiêu, thì cũng đừng gọi tôi tới so tài nữa, để tránh lãng phí thời gian của nhau.
Ánh mắt của Lâm Dật Phi có vẻ thương hại, y như là nhìn một con kiến, lắc đầu, quay người đi ra khỏi hội quán, để lại Tỉnh Điền Thứ Lang quay cuồng trong buồn bực, còn có Cổ Chính Hùng thở hổn hển nằm trên mặt đất.
Cả đám đệ tử xì xào bàn tán, có chút hối hận vì đã tới báo danh ở hội quán Ảnh Phong này, nếu như là đại hội võ lâm, có khi còn chấp nhận được!
Lúc Lâm Dật Phi vừa đi ra khỏi hội quán Ảnh Phong, trong lòng cũng chẳng có chút hưng phấn, đánh với loại địch thủ này thật sự hắn chẳng thấy chút thú vị gì, nhìn đồng hồ một chút, trận bóng rổ cũng chỉ mới bắt đầu, lúc này chạy trở về hẳn là còn kịp, chạy đi về hướng sân vận động, là một con đường nhỏ yên tĩnh, Lâm Dật Phi ở Chiết Thanh lâu như vậy, mà vẫn chưa từng đi qua nơi này!
Đại học đôi khi thật sự đơn điệu và nhàm chán. Lúc nào cũng chỉ nhằm vào cuộc sống muôn màu muôn vẻ của xã hội, mà khi trải qua vài năm lăn lộn, lại cảm thấy vẫn là sống trong tháp còn hạnh phúc hơn, cho nên định nghĩa trong mắt nhiều người là không tìm tòi chỗ bên cạnh mình chỉ tìm tòi những nơi khác, nhưng lại không biết ở ngoài trường tuy rằng là phồn hoa huyên náo, nhưng lại có một nơi u tĩnh như thế này.
Có lẽ là do nơi này quá mức hẻo lánh, chẳng có một bóng người, Lâm Dật Phi khó có khi được hưởng thụ một không khí như vậy, bước chân chậm lại. Cũng không vội chạy tới sân vận động nữa, rồi đột nhiên có tiếng đàn vang lên, Lâm Dật Phi động lòng, đã dừng bước, nghiêng tai lắng nghe.
Lãng Tử Tại Đô Thị Lãng Tử Tại Đô Thị - Tiểu Mặc Lãng Tử Tại Đô Thị