Trở ngại càng lớn, chiến thắng càng huy hoàng.

Moliere

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 248 - chưa đầy đủ
Phí download: 14 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 659 / 0
Cập nhật: 2017-09-24 22:57:05 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 197: Chân Tướng
ếu như Triệu lão bản có thành ý như vậy, ta đây cũng không thể quá mức sĩ diện hão, nói đi tổng cộng có mấy người, lúc nào vào Long thành?
Hoắc Hoa trực tiếp đem tấm chi phiếu kia cất vào túi, nhàn nhạt hỏi thăm.
- Tổng cộng ba người, đêm nay sẽ từ trên biển nhập Long thành.
Trung niên nam tử chậm rãi nói.
- Tốt lắm, bất quá có lời ta phải nói rõ ràng, tốt nhất không nên làm ra đại sự gì, nếu không đều lúc đó ai cũng không dễ ngủ.
Hoắc Hoa nhàn nhạt nói.
- Yên tâm đi, sẽ không làm ra động tĩnh quá lớn gì, còn có sự tình người học sinh kia cũng phiền Hoắc lão đệ phí tâm, ta còn có việc, ta đi trước.
Trung niên nam tử kia nói vài câu về sau, liền đứng dậy đi ra.
Nhìn xem trung niên nam tử kia ly khai, ánh sáng lạnh trong mắt Lâm Dật Hiên lập loè, thật sự là tới sớm, không bằng tới khéo, vốn còn muốn thông qua Hoắc Hoa hỏi ra chủ nhân dãy số kia, hiện tại xem ra không cần, trực tiếp tìm trung niên nam tử này tựa hồ càng đơn giản.
Sau khi trung niên nam tử ly khai, Lâm Dật Hiên cũng trực tiếp từ trong phòng nhanh đi ra ngoài, sau đó Lâm Dật Hiên từ cửa sổ bên cạnh nhảy lên, trực tiếp nhảy ra khỏi trà lâu, chẳng qua là một lát, Lâm Dật Hiên đã đi tới cửa ra vào trà lâu, Lâm Dật Hiên dựa vào bên tường, lẳng lặng chờ trung niên nam tử kia đi ra, bây giờ khắp nơi là người, không thích hợp ra tay, chỉ có chờ trung niên nam tử kia tới chỗ vắng vẻ, mới là thời cơ hắn hạ thủ.
Chỉ chốc lát sau, trung niên nam tử liền từ trong trà lâu đi ra, sau đó trực tiếp tiến vào trong xe màu đen, ở bên trong chiếc xe kia có một lái xe, xem ra muốn ở trên đường động thủ thì không được rồi, Lâm Dật Hiên nhìn xe đi xa, trực tiếp đi theo, một lát sau, xe của trung niên nam tử ngừng lại trước một cao ốc, Lâm Dật Hiên nhìn thoáng qua cao ốc kia, bên trên cao ốc viết Hằng Thăng tập đoàn, Hằng Thăng tập đoàn này, Lâm Dật Hiên cũng đã được nghe nói, quy mô không coi là nhỏ, nhưng mà bình luận không tốt lắm, thường xuyên có một chút lời đồn về Hằng Thăng tập đoàn truyền lưu bốn phía.
Trung niên nam tử trực tiếp tiến vào cao ốc Hằng Thăng tập đoàn, Lâm Dật Hiên cũng không có đi vào, chẳng qua là ở bên ngoài nhìn trung niên nam tử tiến vào một thang máy, sau đó Lâm Dật Hiên nhìn chằm chằm con số thang máy kia, mãi cho đến lầu mười chín.
Lâm Dật Hiên trực tiếp từ bên ngoài thẳng vọt lên, mấy cái nhảy lên, Lâm Dật Hiên đã đến lầu mười chín, tìm được một cái cửa sổ mở ra, Lâm Dật Hiên lách mình đi vào, sau đó liền bắt đầu chậm rãi tìm tòi, chẳng qua là trong chốc lát, Lâm Dật Hiên liền tìm được thân ảnh trung niên nam tử kia, lúc này hắn đang cùng một nam tử trẻ tuổi cầm lấy cặp văn kiện dày đặc vừa đi vừa nói, nam tử trẻ tuổi kia thỉnh thoảng còn mở cặp văn kiện ra cho trung niên nam tử quan sát.
Nhìn phương hướng bọn họ đi là một văn phòng, thân hình Lâm Dật Hiên nhanh chóng, trực tiếp trước một bước tiến vào trong văn phòng kia, nhìn bố trí văn phòng trước mắt, Lâm Dật Hiên không thể không cảm thán một tiếng xa hoa, đánh giá chung quanh một lúc, Lâm Dật Hiên phát hiện trong phòng làm việc này thậm chí có một gian phòng nghỉ, Lâm Dật Hiên trực tiếp đi vào phòng nghỉ, cửa nhẹ nhàng mở ra, không có khóa.
Chẳng qua là trong giây lát, liền nghe được trung niên nam tử kia cùng nam tử trẻ tuổi kia vào, sau đó hai người còn nói trong chốc lát, nam tử trẻ tuổi kia liền trực tiếp đi ra.
Trung niên nam tử thấy nam tử trẻ tuổi rời khỏi, liền trực tiếp gọi một cú điện thoại, qua chốc lát, điện thoại liền tiếp thông, trung niên nam tử hướng về trong điện thoại nói:
- Đại ca, sự tình em đã làm thành, tiểu tử Hoắc Hoa kia đáp ứng hỗ trợ. Ừ, em đã biết, tiểu tử kia thật sự lợi hại như vậy sao? Anh lại cho mời người Khô Lâu Đoàn tới, ah, em trước cúp máy.
Lâm Dật Hiên ở bên trong nghe lời của trung niên nam tử, một hồi nhíu mày, xem ra trung niên nam tử này còn không phải chủ mưu cuối cùng, Lâm Dật Hiên nhẹ nhàng mở cửa phòng ra, sau đó thân hình lóe lên, trực tiếp đến sau lưng trung niên nam tử kia, lúc này trung niên nam tử đang dùng tay lau trán, thân thể khẽ tựa vào trên mặt ghế, nhắm mắt dưỡng thần.
Trong tay Lâm Dật Hiên trực tiếp xuất hiện một chút bột phấn màu trắng, sau đó nhẹ nhàng đem bột phấn bung ra trên người trung niên nam tử, chẳng qua là trong chốc lát, động tác của trung niên nam tử liền chậm lại, cuối cùng không nhúc nhích.
Lâm Dật Hiên thấy như vậy, liền biết rõ dược hiệu đã phát huy, hắn trực tiếp đi đến cửa phòng làm việc, khóa trái cửa lại, hắn cũng không muốn đến lúc đó có người đột nhiên xông tới.
Chuẩn bị cho tốt về sau, Lâm Dật Hiên trực tiếp đi tới bên người trung niên nam tử, nhẹ vỗ đỉnh đầu trung niên nam tử một cái, sau đó nói:
- Ngươi là ai?
- Ta là Triệu Khánh Thăng.
Con mắt trung niên nam tử khép hờ, có chút ngây ngốc nói.
- Ta hỏi ngươi, ngươi mới vừa rồi là gọi điện thoại cho ai?
Lâm Dật Hiên trực tiếp hỏi.
- Đại ca của ta, Triệu Khánh Văn.
Triệu Khánh Thăng chậm rãi nói ra.
- Tại sao ngươi điều tra về sự tình Lâm Dật Hiên?
Lâm Dật Hiên trực tiếp hỏi ra sự tình hắn quan tâm, hắn thật không hiểu vì cái gì người này muốn đối phó hắn.
- Bởi vì hắn giết cháu ta.
Triệu Khánh Thăng chậm rãi nói.
Ánh mắt Lâm Dật Hiên nhíu lại, một người chợt hiện hiện trong đầu của hắn, đó là lần trước thời điểm chơi xuân, Lâm Dật Hiên giết Triệu Thiếu kiêu ngạo kia, Triệu Thiếu kia không phải là cháu trai của Triệu Khánh Thăng chứ, bây giờ nghĩ lại đã trăm phần trăm là đúng rồi.
- Tại sao ngươi biết là Lâm Dật Hiên giết cháu ngươi?
Lâm Dật Hiên hỏi, mặc dù nói hắn làm sự tình không tính chu toàn, nhưng mà cũng không tra được trên người mình a....
- Bởi vì có người nhìn thấy.
Triệu Khánh Thăng chậm rãi nói.
- Người nào?
Lâm Dật Hiên cau mày hỏi, ngày đó hắn đã quan sát qua, lúc ấy không có người ở bãi đỗ xe.
- Tam ca.
Triệu Khánh Thăng nói chỉ là ngoại hiệu, vốn hắn cũng không biết Tam ca là tên gì.
Lăng Thiên Mộng Huyễn Lăng Thiên Mộng Huyễn - Mặc Mộng Trần