If there's a book you really want to read but it hasn't been written yet, then you must write it.

Toni Morrison

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 248 - chưa đầy đủ
Phí download: 14 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 659 / 0
Cập nhật: 2017-09-24 22:57:05 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 88: Mercedes-Benz Bay Nhanh
hương 88: Mercedes-Benz bay nhanh
Mà lúc này Triệu Thiên Khiếu đang mãn nguyện ngồi trong xe, tuy trên mặt còn nóng rát đau nhức, nhưng mà trong lòng của hắn lại hết sức khoan khoái dễ chịu, hiện tại tên đáng chết kia có lẽ đã đi lên Hoàng Tuyền, hừ, cái này là kết cục dám đối đầu hắn.
- Triệu Cương như thế nào còn chưa có trở lại, cũng quá chậm a.
Lại qua trong giây lát, Triệu Thiên Khiếu chậm rãi hỏi.
- Có lẽ sắp trở lại rồi, thiếu gia đừng vội.
Lúc này Đại hán ngồi ở phía trước chậm rãi hồi đáp, hắn cũng biết tính nhẫn nại của Triệu Thiên Khiếu không tốt, mới đến bây giờ đã hỏi ba lần.
- Thật hy vọng Triệu Cương bắt được cô nàng kia trở về, cô nàng kia quá đẹp, thiếu gia ta đã lớn như vậy còn là lần đầu tiên nhìn thấy nữ nhân xinh đẹp như vậy.
Triệu Thiên Khiếu chậm rãi liếm liếm bờ môi, trên mặt không tự chủ hiện ra một tia cười dâm đãng.
- Năng lực làm việc của Triệu Cương, thiếu gia ngươi còn lo lắng sao? Ta cam đoan buổi tối hôm nay cô nàng kia sẽ xuất hiện trên giường của thiếu gia ngươi.
Đại hán đầu trọc phía trước cười nhẹ hồi đáp.
- Năng lực làm việc của Triệu Cương, thiếu gia ta rất yên tâm, đêm nay ta nhất định phải cho cô nàng kia biết rõ sự lợi hại của thiếu gia ta.
Triệu Thiên Khiếu nghe được đại hán đầu trọc trả lời, liền cười lớn nói.
- Ngươi không có cơ hội này rồi.
Đúng lúc này một thanh âm lạnh lùng từ một bên truyền tới, Triệu Thiên Khiếu quay đầu nhìn lại, phát hiện bên cạnh cửa xe của mình không biết mở ra lúc nào, mà thân thể của Lâm Dật Hiên đang tiến vào trong xe, trong tay một thanh súng ngắn đang chỉ vào đầu Triệu Thiên Khiếu.
- Tại sao ngươi lại ở chỗ này?
Trong nháy mắt Triệu Thiên Khiếu chỉ cảm thấy một cổ hàn ý từ lòng bàn chân trực tiếp nhảy lên đến đỉnh đầu, hắn có cảm giác da đầu tê dại.
- Vì cái gì ta không thể ở chỗ này? Ngươi cho rằng ta hiện tại đã xuống hoàng tuyền đi à nha.
Lâm Dật Hiên lạnh lùng cười cười, cả thân thể trực tiếp ngồi vào trong xe.
Triệu Thiên Khiếu hoảng sợ nhìn Lâm Dật Hiên, hiện tại Lâm Dật Hiên xuất hiện ở đây, hơn nữa trong tay còn cầm súng ngắn của Triệu Cương, Triệu Cương đi nơi nào rồi, trong lòng của hắn đã mơ hồ có ngọn nguồn, bất quá hắn vẫn là bất an nói:
- Triệu Cương đi nơi nào rồi?
Lâm Dật Hiên nao nao, sau đó liền minh bạch Triệu Cương theo như lời của Triệu Thiên Khiếu chính là Đại hán mặt thẹo, hắn khẽ cười một tiếng nói:
- Hắn đi một địa phương không tệ, hiện tại đang đợi ngươi, một hồi ta sẽ đưa ngươi đi gặp mặt hắn.
Triệu Thiên Khiếu nghe được Lâm Dật Hiên nói, sắc mặt lập tức trợn trừng, hắn tự nhiên minh bạch ý tứ trong lời nói của Lâm Dật Hiên, thân thể đột nhiên giãy dụa lên, muốn lao ra khỏi xe.
Nhưng mà trong tay Lâm Dật Hiên nhanh chóng xuất hiện một cây kim châm, trực tiếp đâm vào trên người Triệu Thiên Khiếu, đồng thời súng trong tay trực tiếp chỉ hướng đại hán đầu trọc ngồi ở phía trước đang nhào tới hắn, họng súng đen ngòm trực tiếp chỉa vào ót của hắn.
- Ta cho ngươi biết, cha ta là lão đại hắc bang Long thành, nếu như ngươi dám bất lợi đối với ta mà nói, cha ta nhất định sẽ giết cả nhà ngươi.
Triệu Thiên Khiếu cảm giác thân thể mình chập choạng không thể động đậy, trong lòng không khỏi hoảng hốt, hắn cũng biết mình trốn không thoát, cho nên trực tiếp uy hiếp Lâm Dật Hiên.
- Vốn giữa chúng ta cũng không có ân oán, ngươi tự nhiên làm thiếu gia ăn chơi của ngươi không tốt sao? Cần gì hết lần này tới lần khác đến gây chuyện với ta chứ?
Khóe miệng Lâm Dật Hiên nổi lên một hồi cười lạnh, chậm rãi nói ra.
- Ta biết, ta không dám nữa, ngươi buông tha ta, ta cam đoan về sau không bao giờ tìm ngươi phiền phức nữa.
Trong mắt Triệu Thiên Khiếu mang theo hoảng sợ cùng cầu khẩn, nhưng mà khổ nổi thân thể không thể di chuyển, chỉ có thể không ngừng cầu khẩn Lâm Dật Hiên.
Lâm Dật Hiên lạnh lùng cười cười, nhìn Triệu Thiên Khiếu nhàn nhạt nói:
- Ngươi cho rằng không tìm ta phiền toái thì xong sao? Con người của ta đối với bất cứ uy hiếp gì đều sẽ khiến nó biến mất.
Triệu Thiên Khiếu nghe Lâm Dật Hiên nói, đôi mắt lập tức co lại, hắn biết rõ Lâm Dật Hiên không giết hắn là không thể.
Mà vào lúc này, đại hán kia vậy mà không để ý súng trên ót, trực tiếp đánh về phía cánh tay Lâm Dật Hiên, hắn hiển nhiên đã biết rõ chuyện ngày hôm nay sẽ không chết không thôi, cho nên trực tiếp liều mạng cùng Lâm Dật Hiên.
Lâm Dật Hiên sớm đoán được có thể như vậy, cổ tay nhẹ nhàng run lên, lập tức một cây kim châm cắm ở trên cổ đại hán đầu trọc, sau đó đại hán đầu trọc cũng đồng dạng cứng đờ.
Sau đó Lâm Dật Hiên lần nữa dùng kim châm trực tiếp đâm vào đầu lưỡi của bọn hắn, để cho bọn họ ngay cả nói cũng nói không ra, Lâm Dật Hiên cũng không muốn dưới tình huống bọn hắn tự biết không đường sống, rống to kêu lên, đưa tới sự chú ý của người khác.
Đây cũng là nguyên nhân vừa rồi Lâm Dật Hiên không có nổ súng, nơi này là bãi đỗ xe, nếu như giết người ở chỗ này mà nói, như vậy sự tình sẽ phiền toái, hắn cũng không muốn trở thành tội phạm truy nã.
Sau khi chế trụ hai người, Lâm Dật Hiên trực tiếp đẩy đại hán đầu trọc từ trên ghế lái qua vị trí lái phụ. Sau đó hắn trực tiếp tung người đến trên ghế lái.
Muốn diệt trừ hai người này, cũng không thể ra tay ở chỗ này, nếu không sẽ có rất nhiều phiền toái, Lâm Dật Hiên trực tiếp khởi động xe, sau đó mang kính râm lên, kính râm rộng thùng thình trực tiếp che hơn phân nửa khuôn mặt của Lâm Dật Hiên.
Lâm Dật Hiên trực tiếp lái xe đi ra khỏi bãi đỗ xe, Lâm Dật Hiên nghĩ tới một nơi rất tốt, tại đó giải quyết hai người là tốt nhất, cách nơi này ước chừng mười dặm, có một đoạn đường núi, chỗ đó kiến thiết trên sườn núi cao mấy trăm thước, mà bên đường chính là thâm cốc sâu vài trăm mét, chỗ đó làm nơi táng thân của hai người này, đúng là không thể tốt hơn rồi.
Xe ra bãi đỗ xe, Lâm Dật Hiên trực tiếp nâng tốc độ xe lên, xe dùng tốc độ nhanh chạy như bay trên đường, chẳng qua là trong chốc lát, Lâm Dật Hiên liền nâng tốc độ xe lên 280km/h, chiếc xe này quả nhiên không tệ, tốc độ xe nâng lên cao như vậy, lại còn hết sức vững vàng.
Cảnh tượng ven đường như lưu quang, rất nhanh xẹt qua, chẳng qua là trong chốc lát, Lâm Dật Hiên liền chứng kiến một cái cameras dò đường phía trước, Lâm Dật Hiên lui thân thể về phía sau thoáng một phát, để cho mình không xuất hiện bên trong cameras, sau đó liền trực tiếp dùng tốc độ 280 km/h xông qua giao lộ này.
Lâm Dật Hiên đi qua cameras kia là cố ý, ở bãi đỗ xe không có cameras, cho nên Lâm Dật Hiên không có làm những ngụy trang này, trên đường Lâm Dật Hiên sẽ làm ra bộ dạng xe chạy như điên.
Qua thêm vài phút đồng hồ, phía trước lại xuất hiện một giao lộ, chỗ kia có một cái đèn xanh đèn đỏ, bất quá xe chỗ đó ngược lại không có mấy người.
Lăng Thiên Mộng Huyễn Lăng Thiên Mộng Huyễn - Mặc Mộng Trần