Nên coi những thất bại trong quá khứ là động cơ để hành động, chứ không phải lấy đó làm lý do để bỏ cuộc.

Charles J. Given

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 248 - chưa đầy đủ
Phí download: 14 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 659 / 0
Cập nhật: 2017-09-24 22:57:05 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 71: Chơi Xuân
ại sao ngươi lại ở chỗ này, giữa trưa bình thường không phải là ăn cơm ở trường học sao?
Lâm Dật Hiên trực tiếp hỏi lại.
- Không biết là lãnh đạo nào nói muốn tới trường học, sau đó trường học liền trực tiếp để cho chúng ta nghỉ nửa ngày, không cho phép ở trong trường học.
Tiêu Mộng Tuyết chu khuôn mặt nhỏ nhắn nói ra.
- Đây không phải rất tốt sao? Không duyên cớ được nghỉ nửa ngày.
Lâm Dật Hiên nhìn bộ dạng của Tiêu Mộng Tuyết, không khỏi nhẹ giọng nói ra, bất quá trong lòng hắn cũng âm thầm suy nghĩ, đây là lãnh đạo gì a, đến trường học lại muốn trường học nghĩ nửa ngày, thật sự là hết nói nổi.
- Tốt cái gì, lão sư nói chiều hôm nay nghỉ, thứ bảy bổ sung, môn học cấp ba một tiết cũng không thể chậm trễ.
Tiêu Mộng Tuyết than nhẹ một tiếng, gương mặt trắng nõn có chút toàn tâm toàn ý, ngược lại hiện ra vẻ đẹp cùng đáng yêu của nàng.
- Nếu như đều nghỉ, ngươi như thế nào chạy đến đây, tại sao không về nhà?
Lâm Dật Hiên có chút kỳ quái hỏi thăm.
- Giảng viên Tiêu Tuấn tổ chức chơi xuân cho năm thứ ba, bảo là phải đến Long Thủ Sơn.
Vẻ mặt Tiêu Mộng Tuyết hơi đau khổ nói.
Giảng viên Tiêu Tuấn thì Lâm Dật Hiên ngược lại là có chút ấn tượng, hắn là một giảng viên lớp bên cạnh, là một giảng viên rất trẻ, mới tốt nghiệp đại học không đến hai năm, bất quá đừng nhìn Tiêu Tuấn này trẻ tuổi, lại phi thường lợi hại, đầu tiên là phương thức dạy học của hắn, hắn rất biết kéo bầu không khí lớp học, cho nên mỗi lần đến giờ lên lớp của hắn, tính tích cực của học sinh đều rất cao, làm hướng dẫn các hoạt động cũng giống như vậy.
Hơn nữa hắn nói chuyện tổng là một bộ tao nhã, hơn nữa bề ngoài tuấn dật, có không ít học sinh nữ đối với hắn ái mộ không thôi, thậm chí có học sinh nữ từng công khai kêu cùng với giảng viên Tiêu Tuấn sẽ thầy trò yêu nhau, bất quá kết quả đương nhiên là chưa toại.
- Toàn bộ năm thứ ba đều đi?
Lâm Dật Hiên có chút hỏi thăm, phải biết rõ trường học của bọn họ, toàn bộ ba năm là có hơn ba trăm học sinh, một giảng viên như hắn có thể mang hết sao? Nếu có một đệ tử xảy ra chuyện, như vậy Tiêu Tuấn chỉ có một con đường chết.
- Không, là tự nguyện, một lớp kỳ thật cũng không có mấy người đi.
Tiêu Mộng Tuyết than nhẹ nói, xem bộ dạng nàng khó chịu, hiển nhiên nàng không muốn đi chơi xuân lần này.
Nhìn bộ dạng của Tiêu Mộng Tuyết, Lâm Dật Hiên nín cười, nói khẽ:
- Nếu như ngươi không muốn đi, cái kia đừng đi là được rồi, làm gì như bị bắt buộc vậy?
- Ta cũng không muốn đi, thế nhưng mà lão sư nói, từng lớp trưởng phải tham gia.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiêu Mộng Tuyết rất uất ức nói.
Lâm Dật Hiên thầm nghĩ trong lòng:
- Đây là điều khoản Bá Vương gì a, vì cái gì lớp trưởng phải tham gia, nếu như lo lắng học sinh lớp mình, vì cái gì giảng viên không tham gia?
- Không đúng, vừa rồi rõ ràng là ta hỏi ngươi, như thế nào ngược lại là ta trả lời ngươi không ít vấn đề?
Lúc này Tiêu Mộng Tuyết đột nhiên phản ứng tới tình huống bây giờ.
Trong nội tâm Lâm Dật Hiên cười thầm, xem ra lớp trưởng tuyệt mỹ thông minh của lớp hắn này, cũng có thời điểm thần kinh không ổn định, bất quá hắn vội vàng nói:
- Ta cũng muốn đi tham gia chơi xuân, phải đi nơi nào báo danh?
- Phải tới chỗ giảng viên Tiêu Tuấn báo danh, giảng viên Tiêu Tuấn đang ăn cơm ở bên kia, ngươi bây giờ đi qua nói với hắn nhất định là được.
Tiêu Mộng Tuyết nhẹ nhàng nói.
- Ngươi ăn cơm chưa?
Lâm Dật Hiên nhẹ nhàng hỏi.
- Chưa, chúng ta ở bên kia đang chuẩn bị ăn, chẳng qua là chứng kiến ngươi ở đây, ta liền tới nhìn xem.
Tiêu Mộng Tuyết nhẹ nhàng trợn mắt nhìn Lâm Dật Hiên một cái, hiển nhiên là đang trách Lâm Dật Hiên dời đi chủ đề.
- Chúng ta cùng một chỗ ăn đi, thức ăn nhà hàng này rất ngon.
Lâm Dật Hiên cười nhẹ bảo Tiêu Mộng Tuyết ngồi xuống.
- Không được, ta trở về ăn cùng đồng học được rồi.
Tiêu Mộng Tuyết nhẹ nhàng lắc đầu, cự tuyệt Lâm Dật Hiên mời.
- Chẳng lẽ ta không phải lả bạn học của ngươi? Chẳng lẽ ngươi còn sợ ta ăn ngươi hay sao?
Lâm Dật Hiên thấy Tiêu Mộng Tuyết cự tuyệt, không khỏi cười nói.
- Không phải, ta không phải ý tứ này.
Tiêu Mộng Tuyết bị Lâm Dật Hiên hỏi nhất thời không biết nên trả lời thế nào, trên khuôn mặt tuyệt mỹ vậy mà xuất hiện đỏ ửng nhàn nhạt.
Lâm Dật Hiên thấy thế cũng biết không có thể lại trêu chọc Tiêu Mộng Tuyết, tuy bộ dáng bây giờ của nàng rất đẹp, nhưng mà lại trêu chọc nữa có thể biến khéo thành vụng, hắn vội vàng thu liễm vui vẻ, nói ra:
- Tốt rồi, nhanh ngồi xuống ăn đi, dù sao nhiều thức ăn như vậy ta một người cũng ăn không hết, nếu như ngươi thật sự không muốn chiếm tiện nghi của ta mà nói, vậy sau này mời lại là tốt rồi.
- Mời lại? Có ý tứ gì?
Tiêu Mộng Tuyết bị Lâm Dật Hiên nói làm cho có chút mờ mịt, hiển nhiên không có suy nghĩ cẩn thận ý tứ của Lâm Dật Hiên.
- Chúng ta không phải đánh cuộc sao, chỉ cần ta thi đậu Hoa Hạ đại học, ngươi liền mời ta ăn cơm? Bữa cơm này sau đó ngươi mời lại a.
Lâm Dật Hiên nhẹ nói.
Tiêu Mộng Tuyết mới phản ứng tới, nguyên lai là có chuyện như vậy, nàng nhẹ nhàng trợn mắt nhìn Lâm Dật Hiên một cái, nói ra:
- Thật không biết xấu hổ, ngươi dám khẳng định ngươi nhất định có thể thi đậu Hoa Hạ đại học?
- Tự nhiên khẳng định.
Lâm Dật Hiên nhẹ nhàng gật đầu, vẻ mặt tự tin nói.
Lăng Thiên Mộng Huyễn Lăng Thiên Mộng Huyễn - Mặc Mộng Trần