Trở ngại càng lớn, chiến thắng càng huy hoàng.

Moliere

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 248 - chưa đầy đủ
Phí download: 14 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 659 / 0
Cập nhật: 2017-09-24 22:57:05 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 70: Bị Bắt Được
hìn đồng hồ, theo hắn tiến vào không gian thí luyện đến bây giờ cũng không quá đáng mới qua một giờ, hiển nhiên hiện tại muốn đi ra ngoài mà nói là không thể nào, dù sao vừa rồi hắn là nói tối hôm qua tăng ca, hiện tại muốn nghỉ ngơi.
Được rồi, trước nghỉ ngơi trong phòng chốc lát, sau đó lại đi ra ngoài.
Trong khoảng thời gian này Lâm Dật Hiên tự nhiên sẽ không muốn đến không gian học tập kéo dài thời gian của mình, mà ngồi xuống chậm rãi tu luyện Nhất Nguyên Thần Công, trong luyện công một có thể bình tâm tĩnh khí, hai cũng có thể nhanh chóng giết thời gian, ba có thể tăng trưởng tu vi, một lần hành động nhiều chuyện tốt như vậy rất hiếm có, tất nhiên là Lâm Dật Hiên chọn lựa đầu tiên.
Lâm Dật Hiên chậm rãi tu luyện công pháp, hắn đột nhiên phát hiện ở chỗ này tu luyện Nhất Nguyên Thần Công so với trong không gian Lăng Thiên Mộng Huyễn đỡ hơn một ít, đây là vì cái gì?
Lúc này Tuyết Nhi trực tiếp giải thích nói:
- Bởi vì ngoại giới có linh khí, mà trong không gian Lăng Thiên Mộng Huyễn không có, đẳng cấp công pháp của chủ nhân càng cao, tu luyện trong không gian mộng ảo hiệu quả càng chênh lệch.
Nghe được Tuyết Nhi giải thích, Lâm Dật Hiên thoáng có chút thất vọng, dù sao hắn vốn còn muốn lợi dụng thời gian trong không gian học tập luyện công, hiện tại xem ra là không thể được rồi.
Lâm Dật Hiên tĩnh tâm tu luyện mấy chu thiên, sau đó chậm rãi mở mắt, quả nhiên tu luyện thời gian luôn qua nhanh chóng, sau một hồi tu luyện này, thời gian đã là giữa trưa, lúc này Lâm Dật Hiên chậm rãi đứng dậy, sửa sang lại hình dáng một chút, sau đó mở cửa đi ra ngoài, vừa xuống lầu đi đến phòng khách, liền chứng kiến Thượng Quan Minh Nguyệt đang ngồi cầm lấy mấy đồ vật tựa hồ muốn đi ra ngoài, nàng nhìn thấy Lâm Dật Hiên, vốn là khẽ giật mình, sau đó ôn nhu cười nói:
- Như thế nào sớm như vậy liền rời giường, không ngủ thêm một lát sao?
- Ngủ tiếp buổi tối liền ngủ không được, mẹ muốn đi ra ngoài sao?
Lâm Dật Hiên nhẹ giọng hỏi thăm.
- Ừ, giữa trưa ước hẹn cùng bằng hữu, phải đi ra ngoài ăn cơm, ngươi có muốn đi cùng ta hay không?
Thượng Quan Minh Nguyệt cười nói.
- Không được, mẹ cùng bằng hữu ước hẹn liền đi đi, ta không quấy rầy.
Lâm Dật Hiên nhẹ nhàng lắc đầu, nói giỡn sao, hắn còn muốn ra ngoài chơi một hồi, nếu như đi theo Thượng Quan Minh Nguyệt gặp bằng hữu của nàng, cái kia không bị câu thúc chết mới lạ....
- Vậy được rồi, ta đi trước, nhớ rõ phải ăn cơm a....
Thượng Quan Minh Nguyệt nhẹ gật đầu cười, sau đó trực tiếp mở cửa đi ra.
Lâm Dật Hiên thấy Thượng Quan Minh Nguyệt rời khỏi, mới thở dài một hơi, chẳng biết tại sao hắn ở trước mặt nhạc mẫu xinh đẹp này tổng có một cảm giác câu thúc nhàn nhạt.
Thấy Thượng Quan Minh Nguyệt đi rồi, Lâm Dật Hiên cũng quyết định đi ra ngoài dạo chơi, thuận đường đi ra ngoài ăn một chút gì đó, tuy đồ ăn phía ngoài không có ngon như mình làm, nhưng mà hiện tại Lâm Dật Hiên thật sự là chẳng muốn động thủ.
Ra khỏi khu biệt thự, Lâm Dật Hiên đi thẳng đến phố buôn bán, nơi này có một con đường chuyên bán thức ăn, là căn cứ mỹ thực của Long thành, tuy cũng chỉ là một ít quà vặt, nhưng có rất nhiều đồ vật hương vị rất tuyệt.
Đi lên một chiếc xe, lập tức đã đến phố quà vặt, hiện tại là nghỉ ngơi lúc giữa trưa, có rất nhiều người đến nơi đây ăn cơm, Lâm Dật Hiên tìm một quán ăn thật tốt ngồi xuống.
- Đcm, làm rau cũng chậm như vậy, Đcmn không muốn buôn bán nữa sao?
Lâm Dật Hiên vừa ngồi xuống không lâu, liền nghe được cách đó không xa truyền đến một hồi tiếng quát mắng.
Lâm Dật Hiên quay đầu nhìn lại, đã thấy cách hắn hơn mười thước trước một sạp hàng, có đứng hơn mười người tụ tập cùng một chỗ, mà người nói chuyện kia chính là một thanh niên đang mãnh liệt vỗ bàn.
Lâm Dật Hiên chứng kiến đám người kia không khỏi vui vẻ, những người này đúng là đám lưu manh ngày hôm qua Lý Tắc Thành tìm tới trường học kia, muốn giáo huấn mình nhưng không thành, ngược lại bị mình giáo huấn một trận, hình như bọn hắn bị cảnh sát mang đi, tại sao lại chạy đến nơi đây, bất quá đánh nhau cũng phải không đại sự gì, huống hồ là bọn chúng bị đánh, chỉ cần không xảy ra đại sự gì, bình thường sẽ không giam giữ, tối đa chỉ là giáo dục một chút sau đó thả đi.
Cùng Lâm Dật Hiên nghĩ không sai biệt lắm, nhóm người kia đúng là ở trong cục cảnh sát cả đêm, sáng hôm nay mới được thả ra, lúc này bọn hắn đúng là nổi giận trong bụng, chọn vài món thức ăn lại chậm chạp không có lên, cái này khiến đám lưu manh vốn không có tính nhẫn nại có chút táo bạo lên.
Bất quá Lâm Dật Hiên cũng không để ý tới những người kia, những lưu manh kia cũng không nhìn thấy hắn, hắn tự nhiên cũng lười so đo đi cùng bọn họ, dù sao ngày hôm qua bọn hắn cũng bị giáo huấn rồi.
Đúng lúc này, Lâm Dật Hiên gọi thức ăn lên, vài món ăn tản ra mùi thơm mê người, làm cho Lâm Dật Hiên càng thêm muốn ăn, ngay thời điểm Lâm Dật Hiên chuẩn bị động đũa, đột nhiên nghe được một thanh âm ngọt ngào từ một bên truyền đến:
- Lâm Dật Hiên, buổi sáng tại sao ngươi không đi học?
Lâm Dật Hiên khẽ giật mình, theo thanh âm quay đầu đi, phát hiện phát ra âm thanh đúng là Tiêu Mộng Tuyết, chỉ thấy hôm nay Tiêu Mộng Tuyết mặc một thân váy trắng liền áo, mái tóc đen nhánh tùy ý ở sau lưng, thoạt nhìn nhiều thêm vài phần khí tức thanh xuân.
- Ngươi còn nghĩ cái gì nữa? Ta hỏi ngươi sao ngươi không trả lởi?
Tiêu Mộng Tuyết thấy Lâm Dật Hiên ngơ ngác nhìn mình không trả lời, có chút tức khí nói. Vì sao ư, ngày hôm qua nàng còn tưởng rằng Lâm Dật Hiên là vì chuyện đánh nhau, bị cảnh sát mang đi còn chưa có trở lại, nên đi tìm lão sư đến cục cảnh sát đòi người, kết quả trong cục cảnh sát nói căn bản không có Lâm Dật Hiên ở đây.
Bây giờ nhìn thấy Lâm Dật Hiên đang ở chỗ này hưởng thụ thức ăn, điều này làm cho Tiêu Mộng Tuyết có chút căm tức nho nhỏ, nếu như không có chuyện thì thông báo một tiếng coi như xong, lại không đến trường học, ngày hôm qua làm nàng tốn công năng nỉ giáo viên vô ích.
Nhìn Tiêu Mộng Tuyết chu mặt, Lâm Dật Hiên trong khoảng thời gian ngắn không biết trả lời như thế nào.
Lăng Thiên Mộng Huyễn Lăng Thiên Mộng Huyễn - Mặc Mộng Trần