A home without books is a body without soul.

Marcus Tullius Cicero

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 53 - chưa đầy đủ
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 514 / 0
Cập nhật: 2017-09-24 22:38:16 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 41 (Phần 2)
*****
Từ Hoãn âm thầm đánh giá phòng trọ của Lạc Du, tuy đơn giản mà gọn gàng, tuỳ tâm mà không tuỳ ý.
Lạc Du cau mày nhìn hắn: "Anh thật sự không mang chìa khoá cũng không mang ví tiền sao?"
Từ Hoãn lập tức gật lấy gật để: "Anh dám lấy nhân cách của anh ra đảm bảo a! Bánh bao hấp, anh thật sự rất đáng thương mà, không có chỗ nào để đi hết, có thể cho anh mượn tạm chỗ này để ngủ một đêm có được hay không?"
"Nhân cách của anh thì có gì đáng đem ra đảm bảo chứ" Lạc Du lườm hắn một cái: "Chẳng lẽ anh còn không thể đến trú tạm ở nhà bạn bè gì đó sao?"
Từ Hoãn trưng ra một bộ mặt vô cùng đáng thương: "Em cũng biết anh quan hệ tốt chỉ có mỗi mình Thuỷ Mặc thôi mà, đáng tiếc hắn ta vừa mới xuất ngoại, cho nên anh..."
Bánh bao hấp, còn lâu anh mới cho em biết vị sư huynh của em đã trở về, cho dù hắn ta đang hai tay ôm mỹ nhân thoải mái sung sướng đi ngủ cũng không liên quan, mọi sự chú ý của em, vốn nên dành toàn quyền cho anh!
Từ Hoãn nghĩ nghĩ một hồi, cuối cùng không khỏi cảm thán mình thật biết nhìn xa trông rộng, trước lúc xuống xe còn đem chìa khoá cùng ví tiền ném vào trong xe, a ha ha, đã vậy thì cho dù bánh bao hấp có đòi soát người, hắn cũng còn lâu mới sợ nha! (~~> A.T: tự kỷ ớn luôn.)
Lạc Du nhìn hắn một hồi lâu, rốt cục nói: "Được rồi, anh tạm thời có thể ở đây ngủ tạm một buổi tối, nhưng phải đảm bảo sáng mai nhất định sẽ rời đi nha!"
"Nhất định!"
"Còn nữa, không được tự tiện làm lộn xộn đồ đạc của tôi."
"Ok."
"Tôi chỉ có một phòng ngủ thôi, cho nên anh phải ngủ trên ghế salon ngoài phòng khách."
"... Được."
Đôi mắt gian xảo của hắn dời mắt về phía phòng ngủ --- chỉ có một phòng đúng không? Được thôi, không thành vấn đề, tối nay rèn luyện chịu đựng một lần cũng tốt, dù sao thì bây giờ hắn cũng không thể ra ngoài được nữa rồi.
Lạc Du đứng lên duỗi lưng một cái: "Được rồi, tôi còn có việc phải làm, anh ngủ sớm đi." Nói xong, cô tiến về phía phòng ngủ.
Từ Hoãn ở phía sau đột nhiên gọi lớn: "Bánh bao hấp!"
Lạc Du lập vẫn không đầu lại, chỉ lên tiếng hỏi: "Cái gì?"
Từ Hoãn nhẹ nhàng nhếch miệng: "Dáng người thật không tồi, hoàn toàn không nhìn thấy bộ dạng bánh bao hấp nữa."
Vừa rồi khi cô đứng dậy duỗi lưng hắn đã thấy hết, mặc dù cô vẫn thấp bé như trước đây, nhưng trên người đã có lồi có lõm, chỗ nào nên đầy đặn đều đầy đặn, chỗ nào nên gầy đều đã gầy.
"Rầm ---"
Bởi vì một câu này của Từ Hoãn, khiến cho Lạc Du lập tức đụng cái rầm trúng cửa phòng ngủ, cô đau khổ che mũi đẩy cửa phòng ra, sau đó mới quay đầu hét toáng lên với tên hồ ly đang cười gian xảo ngồi đằng kia: "Thối hồ ly! Ngủ đi!"
Sau đó cô hung hăng đóng sầm cửa lại một cái.
Từ Hoãn không nói gì, chỉ cười cười.
Hắn nằm lên ghế salon, ngước nhìn trần nhà cao cao phía trên, trong đầu không khỏi nghĩ đến tiểu nha đầu bánh bao hấp.
Hắn bất đắc dĩ cười khổ, xem ra tối nay lại phải đếm cừu rồi.
*****
Những tia nắng rực rỡ dịu dàng xuyên qua lớp kính trên cửa sổ chiếu sáng cả căn phòng.
Nam nhân đang nằm trên giường vì cảm nhận được ánh sáng mặt trời mà mở mắt.
Trì Thủy Mặc vốn định đưa tay ra chặn ánh mặt trời, nhưng lại đột nhiên cảm thấy tay mình không sao nhúc nhích được.
Không chỉ có thế, hình như người nằm bên cạnh cũng đã biến đi đâu mất.
Thầm than mình ngủ quá sâu, anh lập tức ép bản thân tỉnh táo trở lại. Tầm mắt chuyển động một lúc liền phát hiện hai bàn tay đã bị trói ở đầu giường. Mà cô gái đáng lẽ ra phải đang ngoan ngoãn nằm trong ngực anh mà ngủ thì bây giờ lại đang ngồi trên mép giường mỉm cười nhìn anh.
Anh nhướn mày nhìn cô.
"Tỉnh rồi?" Tô Diêu cười đứng dậy. Trên người cô là chiếc áo sơ mi trắng mà hôm qua anh cởi để ngoài phòng khách, thân hình nhỏ nhắn cứ như chìm ngỉm trong chiếc áo rộng thùng thình. Tuy nhiên cũng chính vì lí do đó mà chiếc xương quai xanh quyến rũ cùng đôi chân dài trắng nõn của cô như ẩn như hiện, không khác gì cảnh xuân khoe sắc.
"Nữ nhân"
"Làm sao?"
Anh cười cười "Tỉnh lại liền được thấy cảnh tượng như thế này, anh có thể nghĩ rằng em đang câu dẫn anh hay không?"
Tô Diêu đáp lại vô cùng sảng khoái "Dĩ nhiên có thể, bởi vì chính xác em đang câu dẫn anh."
Trì Thủy Mặc híp híp mắt.
Tô Diêu đưa tay lướt qua bộ ngực vạm vỡ săn chắc của anh "Anh còn nhớ hôm qua anh dùng cách nào để bắt ép em trả lời anh hay không?"
Đại Thần cuối cùng cũng hiểu, tiểu nữ nhân này là đang tính cách trả thù.
Cho nên anh liền bật cười: "Vậy hóa ra em đã chuẩn bị sẵn để đối phó anh?"
Bàn tay cô khẽ trượt xuống phía dưới, khiến cho dục hỏa trong người anh như bùng cháy dữ dội, chốc lát sau cô nở một nụ cười vô cùng tà mị: "Muốn em nói cho anh biết không?"
Cảm nhận được lòng bàn tay mềm mại lành lạnh của cô đang sờ mó khắp người mình, hô hấp của anh dần dần trở nên khó khăn, cố gắng cắn chặt răng nói: "Nữ nhân, đừng đùa nữa."
Tô Diêu nhướn mày: "Được rồi, nhưng phải dùng một câu để đổi, thế nào?"
"Câu gì?"
Tô Diêu nhìn thẳng vào mắt anh: "Nói, anh yêu em."
Anh cũng lập tức chăm chú nhìn cô.
Chốc lát sau anh bật cười: "Tại sao lại không phải là 'anh nhớ em'? Yêu tinh, em đùa còn hơn cả anh nha."
Tô Diêu nói: "Em không đùa."
Ngừng một lúc, cô nói tiếp: "Hình như em chưa từng nói qua cho anh biết, rằng em yêu anh?"
Trì Thủy Mặc nhìn bàn tay nhỏ nhắn không còn quơ loạn trên người anh nữa, sau đó ngước lên nhìn ánh mắt tà mị của cô.
"Có người từng nói qua cho anh chưa, nếu trêu chọc yêu nữ, nhất là trêu vào tình yêu của cô, sẽ phải dùng chính trái tim của mình để đổi?"
Anh đột nhiên bật cười: "Ngu ngốc."
Tô Diêu cau mày.
"Nếu không đổi cho em rồi, anh làm sao có thể hằng ngày đều chơi game cùng em, đuổi theo em đến tận Lệ Giang, thậm chí còn không do dự mà mặt dày nhân lúc em gặp khó khăn ăn sạch em? Tiểu ngu ngốc."
Tô Diêu lập tức đỏ bừng mặt: "Cái đó không tính, bây giờ em chỉ cần một câu thôi mà anh cũng không cho sao?"
Anh nhướn mày, vô cùng hứng thú hỏi: "Nếu anh cho thì anh được lợi gì?"
Tô Diêu cắn cắn môi, bất giác nhớ tới đêm qua, khiến cho khuôn mặt trắng nõn của cô đỏ lên một mảnh.
Được rồi, cô quyết định cho dục hỏa thiêu chết anh luôn đi! Nở một nụ cười gian trá, cô từ từ bò lên, đặt mông ngồi trên người anh, phóng ánh mắt kiều mỵ quyến rũ của mình nhìn thẳng vào anh.
Xem anh có chịu nổi không!
Tô Diêu lập tức liền cảm nhận được, anh dường như đã không thể bình tĩnh được nữa.
Cô hết sức hài lòng vì bản thân có thể làm cho anh mất hết tỉnh táo, gian trá cười nói: "Thế nào? Nói hay không nói?"
Tuy cô sau đó liền được nhìn thấy vẻ mặt đỏ bừng của Đại Thần, nhưng là vẫn kiên quyết không nhượng bộ.
Cho nên là....tiếp tục đưa tay sờ loạn.
Trên trán Trì Thủy Mặc đã lấm tấm mồ hôi, yêu tinh chết tiệt này!
Anh nhìn vẻ mặt kiên trì không đổi của cô, cuối cùng cũng phải thở dài: "Đồ ngốc, anh yêu em."
Bàn tay nhỏ nhắn của cô trong thoáng chốc liền dừng lại, cứ như vậy nhìn chằm chằm vào mắt anh.
Hai người nhìn nhau.
Ngoài cửa sổ, ánh sáng chói lòa ấm áp xuyên qua phủ lên hai người một nằm một ngồi trên giường.
Mặc dù nhìn qua có cảm giác giống như là cảnh xuân vô tận, nhưng thực ra bản chất lại vô cùng trong sáng thuần khiết.
Bởi vì hai người đơn thuần chỉ đang mỉm cười nhìn nhau, hai linh hồn như hoàn toàn hòa quyện vào nhau.
Chốc lát sau, Trì Thủy Mặc nhướn mày: "Xin hỏi nương tử, bây giờ có thể di chuyển cặp mông quyến rũ kia, làm thỏa mãn vi phu được không?"
Tô Diêu cũng nhướn mày, nói một câu khiến cho Đại Thần nghiến răng nghiến lợi: "Sớm nói ra có phải tốt hơn không, làm hại bổn phu nhân hy sinh nhan sắc vô ích."
Anh tức giận trừng mắt nhìn cô.
"Ngoan đi, chờ em làm cơm xong sẽ đút cho anh ăn!" Dứt lời cô cười lớn nhảy xuống giường.
Cho dù là tất cả đều đang nằm trong tầm kiểm soát của cô, cho dù là ánh mặt trời ngoài kia vẫn đang chiếu sáng rực rỡ ---
Nhưng mà, lần này cô quả thực đánh giá Đại Thần quá thấp rồi...
Đang định mở cửa đi ra khỏi phòng, cô liền bị một đôi tay dài mạnh mẽ vòng qua hông kéo trở lại.
Cô kinh hãi quay lại, liền nhìn thấy đôi mắt rực lửa của Đại Thần: "Anh...anh là sao cởi được dây?"
Anh mấp máy khóe môi: "Nương tử quá khinh thường vi phu rồi."
Vừa nói anh vừa nâng cằm cô lên, hơi thở ấm áp đầy nam tính của anh bao phủ khắp gương mặt cô: "Vốn là định cho nương tử thích thú chơi trò gian xảo một chút, cho nên vi phu mới liều mình chiều theo nương tử. Nhưng mà bây giờ xem ra, nương tử đúng là không thích hợp làm người chủ động rồi, chỉ có điều hoàn hảo là vi phu thích hợp hơn."
Anh dứt lời, không cho cô có cơ hội phản ứng liền trực tiếp hôn lên đôi môi kiều diễm ướt át của cô, hung hăng công thành đoạt đất.
Hai bàn tay to không yên vị tách đôi chân thon dài kia ra, hạ thân anh như có lửa, lập tức không do dự mà đi sâu vào trong cơ thể cô, sau đó ôm cô trở về giường.
Đại Thần nhìn Tô Diêu đang nằm phía dưới thở không ra hơi: "Dám khơi lửa, phải có trách nhiệm dập lửa! Làm người phải có trách nhiệm có biết không? Nương tử cưng ơi ~"
"Ô ô em sai rồi...Tha cho em lần này có được không?"
"Được."
Tô Diêu chưa kịp mừng thầm, Đại Thần đã "hạ chỉ" một câu, khiến cho cô tức đến nỗi chỉ muốn lập tức nhảy vào mà cắn chết anh.
"Vi phu còn ba ngày nghỉ, nếu nương tử hầu hạ tốt thì lần này anh sẽ tha cho em, thế nào?"
"...Mẹ kiếp! Buông thắt lưng lão nương ra! Uy!"
Không muốn miệng nhỏ của cô tiếp tục lải nhải nữa, Đại Thần rất nhanh đưa ra quyết định ----
Thời khắc này, chính là thời khắc tốt nhất để "hành hạ" cô. Quyết định xong, lại cúi xuống hôn tiếp.
Cho dù là trời đã không còn sớm nữa, nhưng là Tô Diêu vẫn lần đầu tiên có kinh nghiệm cùng Đại Thần 'vận động luyện công buổi sáng'.
Hơn nữa, hơn nữa....là kéo dài hơn một ngày.
Tô Diêu quả thực khóc không ra nước mắt.
Sớm biết thế này cô đã không lấy nhan sắc ra ép buộc anh.
Cái gì gọi là tự tìm đường chết, cái gì gọi là tự chui đầu vào rọ, cái gì gọi là cầm đá lên tự đập vào chân ----
Tô Diêu chỉ trong vòng một ngày đều đã hoàn toàn được lĩnh giáo!
Lần thứ n:
"Đại Thần, bỏ qua cho bổn phu nhân có được không?"
"Nương tử mệt rồi?"
Cô ra sức gật đầu "Đúng vậy đúng vậy."
Anh để lộ ra một điệu bộ suy tư "Thật sao...Đó chính là biểu hiện của việc thiếu rèn luyện a, vi phu lần này giúp nương tử tập luyện thật tốt."
"555555555.........." (~~> Có nghĩa là "gào khóc")
Lần thứ n+1:
"Đại Thần, anh nhìn xem trời tối lắm rồi, chúng ta nghỉ ngơi một chút có được hay không?"
"A, không ngờ đã muộn như vậy rồi."
"Đúng vậy a, em chết đói đến nơi rồi, chúng ta trước tiên ăn cái gì đó có được không?" Cô hết sức đáng thương khịt khịt chiếc mũi nhỏ.
"Cũng tốt, vi phu cũng đói bụng."
Cô im lặng nhìn trần nhà, có thể không đói được sao, dù gì cũng "vận động" hơn một ngày rồi a!
Cô chưa kịp phóng tầm mắt trở lại đã bị một tuấn nhan ngăn trở.
"Làm cái gì?" Dự cảm vô cùng xấu a!
"Anh hưởng ứng lời nương tử, đói bụng cho nên đi ăn một chút."
"...Vậy sao anh còn không mặc quần áo đi? Uy? Tay anh đang sờ vào chỗ nào đó?"
"Vi phu đang thưởng thức mỹ vị a."
"...Trì Thủy Mặc! Đồ vô lại này! Anh...anh...lưu manh! Đồ sắc lang! Anh....ngô..."
Cái miệng nhỏ đang lải nhải của cô lập tức bị bịt lại.
Phía dưới hạ thân cũng bị anh chặt chẽ ngăn cản không còn một kẽ hở.
Cô lại tiếp tục bị giày xéo.
Thì ra Đại Thần không chỉ chơi game lợi hại, làm việc lợi hại, mà ngay đến cả công phu trên giường cũng lợi hại vô cùng.
Các loại tư thế XXOO cứ một lát lại đổi một lần.
Rốt cục cô cũng phải thừa nhận, Đại Thần yêu cầu vô độ, vòng eo bị anh ghìm chặt nhanh chóng bủn rủn không còn chút sức lực.
"Nữ nhân, mau nói yêu anh."
"A...em, em yêu anh...A!"
Lần thứ n, Tô Diêu rốt cục không chịu nổi mà thiếp đi.
Đại Thần khẽ cắn vai cô, nhỏ giọng nói ra lòng mình: "Nữ nhân, anh yêu em..."
Sau đó anh khẽ thả lỏng, vuốt ve mái tóc dài ẩm ướt của cô, không khỏi than thở, anh thật sự đã khiến cô mệt chết rồi.
Anh nhẹ nhàng hôn lên trán cô một cái, sau đó....hài lòng đi vào giấc ngủ.
[~~> A.T: trời ơi trời ơi!!!!!! Đời ta còn gì là chong xáng nữa đây!!!!!! TT________TT
Đại Thần à, anh có thấy anh quá lưu manh vô sỉ rồi không?????]
Làm yêu nữ gặp phải đại thần Làm yêu nữ gặp phải đại thần - Yêu Nữ Họ Triệu